Vì Người Trí Trí Trở Về
Chương 22: Tôi đã có người mình thích rồi
Nhà bếp của Ngụy gia nhẹ nhàng tỏa ra hương vị của thức ăn, Trí Trí xấu hổ vì sau khi ngủ nhờ một đêm lại còn được ăn nhờ một bữa cơm, liền vội đến nhà bếp phụ một tay.
Cô nhìn thấy khoai vừa mới mua, hỏi Chung Doãn: “Cái đó, Ngụy Tổng sẽ về đây ăn cơm à?”
“Đúng vậy, cuối tuần chú ấy đều sẽ về đây ăn cơm cùng bà nội, dường như sáng hôm nay có về, chắc một lát nữa sẽ về đây tiếp.”
Mọi người đều ở đây, anh sao có thể không đến.
Trí Trí gật đầu, lần trước Ngụy Thiệu Viễn nói muốn ăn chè khoai, nếu hôm nay đã có sẵn nguyên liệu, vậy thì hôm nay nấu cho mọi người dùng tráng miệng sau bữa ăn vậy.
Bà lão nhìn Trí Trí tài giỏi hiểu chuyện như vậy, trong lòng liền thấy vui vẻ, kéo lấy Chung Doãn hỏi han: “Trí Trí cũng cùng các cháu làm việc, con bé làm công việc gì, bình thường có bận hay không?”
Giải thích sợ mọi chuyện phức tạp bà nghe cũng không rõ, nên Chung Doãn chỉ đáp: “Cô ấy không phải người của công ty chúng cháu, nhưng cô ấy viết lách, cũng cùng chúng cháu hợp tác.”
”Vậy bình thường các cháu có gặp nhau không?”
“Chúng cháu như vậy không phải gặp nhau à?”
Bà lão suy nghĩ: “Ừm, trong giới của cháu quá phức tạp, chỉ là hợp tác cũng rất tốt rồi. Đúng rồi, hôm qua không phải là cháu đưa con bé về đây, là Thiệu Viễn đưa về à?”
Chung Doãn biết bà cho tới giờ phút này hoàn toàn xem Trí Trí là bạn gái của cậu mà đối đãi, đành phải lựa lời nói theo bà: “Cháu muốn luyện tập diễn xuất, mọi người đều ở đấy, nên cháu không thể đi được, mới đành nhờ chú nhỏ giúp cháu đi đón cô ấy.”
A, thì ra là như vậy. Bà lão trong lòng như mãn nguyện, lại không nhịn được càm ràm: “Chú nhỏ của cháu cũng lớn già đầu rồi, sao không chịu tìm đối tượng? Trong nhà cũng không ai thúc giục nó, người mẹ kia của nó cũng không hữu dụng……”
“Bà đừng gấp, đàn ông ba mươi mốt cũng còn trẻ, bốn mươi năm mươi cũng không tính là già, không thấy ông nội cháu lúc đó cũng là hơn bốn mươi tuổi mới sinh chú ấy à!”
Bà lão mắng cậu: “Chuyện đó có thể giống nhau à? Nếu không phải lúc đó nó làm càn, Thiệu Viễn mẹ của nó cũng sẽ không đến bây giờ không thể vào cửa, Thiệu Viễn cũng sẽ không phải đi ra nước ngoài, xa cách gia đình chúng ta nhiều năm như vậy. Cháu cũng đừng cái tốt không học lại học cái xấu, có cô gái mình thích bất kể như thế nào cũng phải cưới về nhà, đừng chỉ biết lo chơi.”
“Dạ không, dạ không ạ.” Chung Doãn bị nhắc nhở nhiều tới mức chịu không nổi, “Cháu đi xem xem trưa hôm nay có món gì ngon.”
Cậu trốn vào trong bếp, thở dài một hơi, nhìn thấy nồi chè tim tím đang sôi trên bếp lửa, liền duỗi dài cổ hỏi Trí Trí: “Đây là món gì vậy, sao dính dính vậy?”
“Khoai nấu đường, món chè đấy. Ngụy Tổng lần trước nói anh ấy thích ăn món này, tôi thấy nguyên liệu có sẵn lên làm một chút.”
Chung Doãn hiểu ra, vẻ mặt cười nhạo: “Chú ấy nói thích ăn cái gì thì cô liền để trong lòng à, xem ra chú ấy hôm qua không đơn giản là đi đón cô.”
Trí Trí da mặt mỏng, tai đỏ ửng: “Anh đừng nói bừa, anh ấy giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi cũng phải biểu thị chút thành ý.”
“Chuyện nhỏ nhưng cô báo đáp lớn thật. Cô cảm kích chút ân huệ nhỏ như vậy thì tới lúc nào mới có thể báo đáp xong, không bằng trực tiếp báo đáp luôn.”
“Trực tiếp như thế nào?”
Chung Doãn cười lớn, cô gái này là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, đều đã ám chỉ đến như vậy rồi, hay là cô giả ngốc?
Bên ngoài sân nhỏ có tiếng động cơ xe hơi, cậu quơ quơ tay:”Ngụy Tổng của cô đến rồi, tôi đi mở cửa, không nói với cô nữa, cô tự suy nghĩ đi!”
Bốn chữ “Ngụy Tổng của cô” làm Trí Trí không thể khống chế được nhịp đập của trái tim, trong đầu chợt lóe lên chút ấn tượng mơ hồ.
Hôm qua sau khi uống say được ôm trong vòng tay ấm áp là của anh, hơi thở vừa lạ vừa quen thuộc cộng hưởng với hương thơm sạch sẽ của trang phục cũng thuộc về anh à?
Đợi lát nữa cô hỏi anh, hôm qua vì sao lại đến đón cô.
Cô lúc trước luôn một mực né tránh, cảm thấy không thể nào, cô cũng không tài không sắc không có gì đáng giá cả, đối với những sự thân mật gần gũi của anh liền nhìn mà không thấy, thậm chí một dạo còn xem anh là một nhân vật lớn khó gần nóng nảy.
Nhưng sau trận uống say hôm qua, lại làm cho cô thấy khoảng cách giữa mình và anh được rút ngắn lại, lại nhiều thêm một chút cảm giác thân mật và gần gũi.
Bọn họ rõ ràng cái gì cũng chưa làm… chưa làm gì cả mà?
Trong đầu cô có nhiều con nai nhỏ chạy loạn, Chung Doãn mở cửa, đang nghĩ tới việc trêu chọc Ngụy Thiệu Viễn hai câu, ai biết cửa vừa mới mở, ai biết được đứng bên ngoài lại là cha Ngụy Thiệu Toàn và ông nội Ngụy Thuận Lễ của cậu.
Cậu sửng sốt một hồi, hai người ngoài cửa dường như cũng hoàn toàn không đoán được cậu sẽ ở đây, hai bên căng thẳng đứng ở cửa, cho đến khi bà lão thong thả bước tới: “Ai thế, là Thiệu Viễn trở về à?”
Bỗng nhìn hai người ngoài cửa, cũng có chút ngoài ý muốn: “Các người sao lại đến đây?”
Ngụy Thiệu Toàn là người phản ứng đầu tiên: “Hôm nay thứ bảy, chúng con đến thăm bà nội, nghe nói Thiệu Viễn đem một cô gái về đây, nghĩ đến nó sợ là chuyện tốt đến gần rồi, ba cũng muốn giúp nó kiểm định.”
Ngụy Thuận Lễ vẻ mặt nghiêm nghị, dáng vẻ thận trọng không nói cười tùy tiện cùng với Ngụy Thiệu Viễn vẫn thật là có vài phần giống nhau.
Bà lão không nói gì, cũng không nhìn ra vui vẻ hay không, ném dép lê cho mấy người họ: “Vào đây, phải ăn cơm rồi.”
Chung Doãn đã lùi qua một bên, Ngụy Thiệu Toàn trừng mắt nhìn cậu: “Con ở đây làm gì? Không phải đã thề không quay lại đây rồi mà?”
Trí Trí nghe tiếng liền từ phòng bếp bước ra, nhìn sang liền thấy một màn đầy lúng túng.
Chung Doãn nói: “Dạ, vậy con đi liền.”
Cậu không còn gì để nói, khoác áo ngoài lên vai liền vội vàng về phía cửa.
Bà lão nóng nảy: “Cháu muốn đi đâu, không dễ gì mới về nhà được một chuyến, ăn xong rồi hãy đi!”
Ngụy Thiệu Toàn nghiến răng: “Bà để cho nó đi! Nơi này sớm đã không còn là nhà của nó rồi, nó theo họ ai thì liền theo nhà đó về ăn cơm đi. Cái giới nhiễm đầy sự xấu xa đó, nó đã ở trong đó lâu như vậy không biết đã biến thành bộ dạng gì rồi, vào cửa nhà này đều phải ngại nó làm bẩn nơi này của chúng ta!”
Chung Doãn ngừng bước, đứng bất động ở cửa, nhìn bóng lưng không ai biết vẻ mặt của cậu có biểu hiện gì.
Bà lão tức giận tới mức cho Ngụy Thiệu Toàn một bạt tai: “Đây là nhà của tôi, tôi muốn giữ một đứa trẻ ở đây ăn bữa cơm, cần các người khua tay múa chân à!”
“Bà nội…”
“Đừng nói nữa.” Ngụy Thuận Lễ cản lại, nhìn cháu trai một cái, mở miệng nói: “Ăn bữa cơm mà thôi, A Sung đã lâu rồi không trở về, cùng bà ăn cơm trò chuyện cũng tốt.”
Có thể nhìn ra được, Ngụy Thuận Lễ vẫn là người đứng đầu gia đình, lời vừa nói liền thay đổi tình trạng bầu không khí.
Nhưng mà Chung Doãn đến ông cũng không cho mặt mũi, khóe miệng gượng kéo lên một nụ cười, quay người nói với bà: “Bà cố, cháu đi trước, qua hai ngày nữa sẽ đến thăm bà.”
Bà lão run lẩy bẩy kéo cậu: “A Sung à, cháu đợi Thiệu Viễn về…”
Ngụy Thiệu Toàn vừa nghe liền ngồi không yên: “Bà nội để nó đi đi. Muốn ca hát, nhảy nhót, hay diễn viên gì đều mặc kệ nó, xem xem nó có thể có tiền đồ gì! Đến lúc đó người còn sợ nó không quay lại à?”
Chung Doãn cười lạnh: “Không có tiền đồ gì cũng là làm công việc mà bản thân con yêu thích, không giống như ba rõ ràng không có đầu óc buôn bán vẫn cả đời bị cột vào vị trí công ty, còn phải nhìn sắc mặt ông nội, không được làm theo ý kiến của bản thân mình. Đừng tự cao quá nhiều, ba tưởng rằng không có chú nhỏ sẽ đến phiên ba à?”
“A Sung!”
“Đồ khốn nạn!” Ngụy Thiệu Toàn tức giận tới mức đỏ mặt tía tai, giơ tay muốn đánh liền bị Chung Doãn tránh được.
“Ông cũng nói tôi không phải là người của nhà các người, đừng động một tý là muốn đánh người. Ông cũng đừng nghĩ đến việc đến làm phiền chú nhỏ, cô gái hôm nay là tôi dẫn về nhà, không có quan hệ gì với chú ấy.” Cậu bước nhanh đến bên cạnh Trí Trí, giật lấy tạp dề trên người cô, kéo cô đi.
“Đợi một chút…”
“Mày đi, đi thì đừng trở về đây nữa, tao không sinh ra đứa con như mày.”
Trí Trí nhìn một vòng thấy sắc mặt lạnh tanh cũng những người trong nhà, da đầu có chút tê dại. Đặc biệt là bà lão vừa đau lòng vừa tức giận, không biết là nên dạy dỗ con trai hay là cháu trai, vẻ mặt đều là xót thương Chung Doãn.
“Hay là anh đợi một chút, Ngụy tổng…” Trí Trí nhỏ giọng thương lượng với anh.
Chung Doãn vốn là đang nhắm mắt lại kiềm chế, giọng điệu không tiếp nhận đứa con trai này cậu đã nghe qua vô số lần, chỉ là Ngụy Thiệu Toàn mắng anh bẩn liền không thể nhịn được nữa, đột nhiên quay người nâng mặt Trí Trí lên hôn xuống.
Cậu đặt ngón tay cái lên môi cô, giữa hai người thực sự vẫn còn cách một khoảng do ngón tay của cậu, nhưng do cậu cao lớn, lại quay lưng về phía phòng khách, nên người trong nhà nhìn thấy liền cho rằng cậu có hành vi phóng túng, ngay trước mặt nhiều người hôn một cô gái.
Ngụy Thiệu Viễn vừa mới xuống xe đang thở gấp vì gấp rút trở về, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Chung Doãn buông cô ra, rồi thân thiết xoa đầu cô: “Thật ngoan.” Lại khiêu khích nhìn ba ruột của mình cười: “ Ông nhìn xem giới của chúng tôi có bao nhiêu loạn, làm cho nhà các người dơ bẩn như thế nào!”
Ngụy Thiệu Toàn hận không thể cầm chổi đánh cậu ra khỏi nhà ngay, bà nội bên cạnh tức giận đến mức run rẩy, khó thở mà ngã về phía sau.
“Mẹ!”
“Bà nội!”
Mọi người luống cuống tay chân, cuối cùng không ầm ĩ nữa, tất cả đều bước lại đỡ bà lão.
Trí Trí lập tức tách mọi người ra, để bà nằm thẳng và thoáng khí, một bên thì xoa bóp tim cho bà, một bên hét: “Mau gọi xe cứu thương!”
Cô nhìn Ngụy Thiệu Viễn bên cạnh, không biết anh về lúc nào rồi, nhưng hiện tại cô toàn tâm toàn ý cứu người, những việc khác cô đều không quan tâm.
Bà lão được đưa đến bệnh viện, may là cấp cứu đến kịp nên tính mạng được cứu trở về, nhưng là trúng gió nhẹ.
Chung Doãn ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh, che mặt nói: “Tốt nhất là tôi không nên về nhà nữa, để không xảy ra chuyện, đều là lỗi của tôi.”
“Anh đừng nói nữa.” Trí Trí an ủi cậu, “Bà nội chính là vì muốn giữ anh lại, mới lo lắng như vậy.”
“Lúc đầu tôi nên nhanh rời khỏi, thì bà cũng không tới nỗi như vậy.” Chung Doãn cười khổ, “Chẳng qua tôi biết, bà là sợ tôi ăn được bữa cơm quá cực khổ, lại sợ tôi bị người ta lừa. Lúc đó những lời tàn nhẫn cũng đã nói rồi, nhưng tôi không buồn vì bà, tôi chỉ là sợ về nhà lại ầm ĩ thành tình cảnh ngày hôm nay.”
“Ừm, bà nội người nhất định hiểu mà.”
“Hôm nay ít nhiều gì có cô, bằng không bà nếu có chuyện không hay xảy ra…” Chung Doãn không nói tiếp, thở dài, ánh mắt chuyển đến trên môi cô, “Chuyện lúc nãy, tôi xin lỗi.”
Thật sự lúc nãy cô rất bực mình, cùng với toàn gia đình đối nghịch, không lý do gì phải kéo cô vào cùng diễn với cậu.
Trí Trí mở miệng, chưa kịp lên tiếng, liền nghe bên cạnh có người nói: “Lần sau không được như vậy nữa.”
Quay đầu lại, Ngụy Thiệu Viễn quả nhiên đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Chung Doãn.
Quen biết lâu như vậy, cô vẫn chưa bao giờ thấy anh đối với Chung Doãn lạnh lùng như vậy.
”Ngụy Tổng…”
“Đừng gọi tôi là Ngụy tổng,” Anh ngắt lời cô, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, ngữ khí không kiềm được đã trở lại bình thường, “Không phải đã nói, cho cô gọi tên tôi à.”
Nấc, sao cô có thể gọi vậy được.
Chung Doãn đứng dậy: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi thăm bà cố.”
Cậu cũng không giải thích điều gì, hôm nay tất cả đều là lỗi của cậu, nói lần sau không được như vậy nữa, thì lần sau không như vậy nữa.
Chỉ còn lại hai người Trí Trí và Ngụy Thiệu Viễn ngồi đối diện, cô rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút xấu hổ, vừa mới mở miệng nói một chữ: “Anh…” Áo khoác của anh liền đặt trên vai cô.
“Cô ra ngoài mà không mang áo khoác, mặc cái này vào, cẩn thận lạnh.”
Trên áo khoác có hơi ấm và mùi hương của anh, lập tức làm cô nhớ lại thời khắc mông lung tối qua của hai người.
“Tôi còn chưa cảm ơn anh.” Giọng cô rất nhỏ, ngồi trước mặt anh nhưng cũng không dám trực tiếp nhìn thẳng, “Hôm qua tôi uống nhiều, làm phiền đến anh rồi.”
Ngụy Thiệu Viễn nhớ đến lúc cô nằm trong vòng tay anh nhẹ nhàng nói: “Không phiền, chẳng qua cô về sau tốt nhất không nên ở bên ngoài uống rượu.”
Cô xám mặt nhận sai: “Vâng, không dám nữa đâu.”
Vóc dáng của cô vốn dĩ rất nhỏ, đứng trước mặt anh lại cúi mặt xuống một nửa, nhìn không khác gì một chú chim cánh cụt, anh liền mềm lòng: “Tôi không phải là muốn nói cô, nhưng cô say rượu lại xảy ra chuyện nhỏ, bản thân cô không biết à?”
Cô càng cúi đầu thấp hơn, anh liền vươn tay nâng cằm, nhìn thẳng vào đôi môi cô: “Rượu tối qua uống đến hôm nay vẫn chưa tỉnh à? Bị người khác chiếm tiện nghi cũng không lên tiếng à?”
“Tôi phản ứng không kịp, đột nhiên anh ấy lại làm như vậy.” Cô giải thích, “Chẳng qua anh ấy đã dùng ngón tay ngăn lại, giống như cách thức mà các diễn viên hay làm khi đóng phim, người khác nhìn thấy liền nghĩ là hôn rồi, nhưng thực sự vẫn chưa.” Cô vừa nói vừa làm mẫu, Ngụy Thiệu Viễn kéo lấy tay cô: “Tôi thấy cô đừng tiếp tục viết văn về giới giải trí nữa, viết xong cả người sẽ ngốc theo.”
Cô giật giật khóe miệng, anh lại bổ sung thêm một câu: “Không được có lần sau nữa.”
Lại nói nữa, anh tối hôm qua mới là người thật sự hôn cô phải không? Cô không phải muốn chiếm tiện nghi gì, nhưng cũng phải hỏi cho ra lẽ, nhưng đối mặt với anh, cô thực sự không biết phải hỏi như thế nào.
Hai người ngồi song song nhau, tim Trí Trí đập mạnh, may mà anh không nghe được.
Cô chỉ có thể tìm chuyện khác để nói, hỏi: “Ba anh và anh trai anh đâu, đi rồi à?”
“Ừm, đi rồi. Bọn họ hôm nay là do cô mà tới, mà ngược lại để cô chê cười rồi.”
“Vì tôi mà tới à?”
“Đúng vậy. Anh trai này của tôi vừa nghe nói tôi dẫn về một cô gái, liền cho rằng tôi muốn kết hôn rồi, liền vội không ngừng dẫn ba tôi đến xem mắt cô.”
“Vì sao vậy?” Cô không hiểu.
“Sợ tôi tìm được người có quyền thế nào đó, lợi dụng điều đó tăng cường thế lực.” Anh cười, “Đến cả lúc trước tôi đứng về phía Chung Doãn đều bị xem rằng lung lạc con trai anh ấy, vậy chính là đem anh ấy gạt bỏ ra khỏi công ty.”
Đúng thôi, đối chọi trong hào môn, anh em tranh đấu, đây mới phù hợp với tình tiết cẩu huyết.
Mặc dù cảm thấy anh không phải là dạng người như vậy, nhưng cô lại không nhịn được hỏi: “Anh sẽ như vậy à?”
“Cô ám chỉ cái gì? Lợi dụng hôn nhân, hay là đuổi cả anh hai tôi ra khỏi công ty? Thực ra năng lực của họ bình thường, chức vụ hiện tại cũng không đảm nhiệm nổi, tôi thật sự nghĩ không ra sau khi đuổi bọn họ ra khỏi công ty thì công ty nào có thể dung nạp được họ, cho nên vẫn là giữ lại nội bộ tiêu hóa tốt hơn, miễn cho ba và bà nội tôi buồn lòng.”
Phốc
“Giết gà hà tất gì phải dùng dao mổ trâu, huống hồ tôi đã có người mình thích rồi.” bất ngờ không kịp phòng ngự, vừa nghe anh nói có người mình thích, Trí Trí vậy mà lại cảm thấy bế tắc, trái tim vừa mới thở phào nhẹ nhõm thế nhưng trong nháy mắt lại không còn nghe thấy tiếng đập.
“Sao vậy, rất ngoài ý muốn à?” Anh nhìn biểu tình của cô hỏi.
“A, vẫn là… cũng có chút, bởi vì từ đó đến nay chưa từng nghe anh nói qua. Là ai vậy?” Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc trước nghe Phương Như nhắc đến, anh đã từng ly hôn rồi, thế là đánh bạo hỏi, “Là bà xã của anh à?”
“Ừm.”
“Nhưng tôi nghe nói anh ly hôn rồi.”
“Chúng tôi tách nhau ra.” Anh thẳng thắn thừa nhận, còn theo thói quen nhìn xuống ngón áp út, “Nhưng tình cảm của tôi không thay đổi. Cô ấy có thể không biết tôi vẫn thích cô ấy, vì vậy tôi không muốn mình tạo áp lực quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy, nhẫn kết hôn cũng không đeo.”
Kỳ thực lúc đó mua nhẫn cưới đến bây giờ đã hoàn toàn không vừa để anh đeo nữa, cái còn lại của cô anh cũng còn chưa gửi đến.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt chua chát, mất mát của Giang Trí Trí, anh lại cảm thấy có chút vui mừng trong lòng.
Nếu như cô ngay tại giờ phút này một chút cảm giác rung động cũng đều không có, thế thì anh liền có cảm giác thất vọng, có thể đời này anh nhất định không còn cách nào khác khiến cô đối với anh động tâm.
Nhưng cô chỉ cần ghen, cảm thấy mất mát, liền chứng minh cô đối với anh không hoàn toàn vô cảm, anh sẽ cảm thấy mình còn có hy vọng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!