Những chi tiết nhỏ được thể hiện qua sinh hoạt hàng ngày, trong đó rõ ràng nhất là lúc Dung Tiếu không phải còng xích sắt, sau đó hắn ra ngoài cả một ngày, Dung Tiếu vẫn ngoan ngoãi đợi ở nhà, thậm chí có lúc còn giúp hắn làm cơm.
Hắn đôi khi cũng vẫn cảm thấy nghi hoặc, cuối cùng hắn vẫn thay đổi được Dung Tiếu, xem ra hắn lộ ra chút yếu đối cũng coi như có hiệu quả, chỉ cần ôm được Omega về nhà thì có yếu đuối một chút cũng không sao.
Hắn vui vô cùng, thường thường ôm lấy Dung Tiếu, đứng ở chỗ nào trong phòng khách cũng có thể hôn anh, có lúc được đà lấn tới Dung Tiếu cũng không phản kháng.
Dung Tễ như sống ở trong mơ.
Ngày đó điện thoại di động hắn vang lên, là Bạch Phóng Vi gửi tin nhắn cho hắn, thông báo cho hắn chuyện nàng và Dung Tư Hào ly hôn, tài sản Dung gia cũng vì lần ly hôn này mà chia làm hai nửa.
Bạch Phóng Vi nói, nàng đã từng không chỉ một lần nhìn thấy Dung Tư Hào bao nuôi tiểu O, trên người đám Omega đó có người ít hay nhiều đều mang theo tin tức tố của Dung Tư Hào, nàng cầm tiền đuổi từng người từng người nhiều năm, đến khi Dung Tiếu xuất hiện, tất cả đều vô nghĩa.
Nàng mỗi ngày đều phải đối mặt với Dung Tư Hào, cuộc sống hàng ngày đều trải qua phiền chán tuyệt vọng, xuất ngoại có thể xem là giải pháp tốt nhất đối với nàng. Còn lại tài sản lấy được ở chỗ Dung Tư Hào, tất cả sẽ để lại cho hắn.
Cuối cùng, nàng nói nàng sống rất tốt, nàng đã bắt đầu một cuộc sống mới, nói Dung Tễ đừng nhớ nàng.
Nhưng một câu cũng không nhắc tới Dung Tiếu, càng không bàn đến chuyện tương lai của hai người sau này.
Dung Tễ sớm biết cha mẹ hắn bằng mặt không bằng lòng nhiều năm, nhưng hắn lại không biết chuyện cha hắn ở bên ngoài bao nuôi nhiều người, cha hắn từng là một người vĩ đại, một Alpha mạnh mẽ trong mắt hắn, nhưng gần đây ông đã khiến Dung Tễ thất vọng hoàn toàn.
Nhưng rất nhanh những thứ này không phải là bận tâm của hắn, vì phía quân đội gửi cho hắn một thông báo.
Hắn là người phù hợp, là bộ đội tinh anh cấp quốc gia, trong quân đội tuổi của hắn tuy nhỏ nhất, nhưng quân hàm lại là bậc cao nhất. Người trong quân đội như bọn họ nếu rảnh rỗi thì có thể rảnh rỗi cả năm trời, nhưng nếu đã bận thì ngay cả mạng cũng muốn mất.
Nếu đã triệu tập, thì không thể không về đơn vị, Dung Tễ lưu luyến không rời, hắn giam cầm Dung Tiếu một tháng trời, cuối cùng vẫn mở cửa nhà trọ thả tự do cho anh.
Dung Tiếu có thể về trường học, tiếp tục sự nghiệp của anh.
Mấy ngày gần đây anh bị nhốt trong nhà, được nuôi béo lên bốn cân, sắc mặt hồng hào, thân thể non mịn trắng trẻo, chỉ cần đi trên đường cũng giống như một viên trân châu tỏa sáng, chỉ cần vừa nhìn cũng biết đây là một Omega.
Thêm vào việc anh không tiêm thuốc ức chế, tuy rằng đã bị đánh dấu, nhưng thỉnh thoảng tin tức tố vẫn phát ra bên ngoài một chút, đem thân phận của anh hoàn toàn lộ rõ. Cho nên Dung Tễ trước khi đi, tự ý mời một Omega đặc thù đến chăm sóc anh, đổi anh qua lớp thực chiến mới, sắp xếp mọi thứ xong lại mua di động mới cho anh.
Dung Tiếu sau khi biết, Dung Tễ cũng đã đi rồi, anh bị chọc giận nhưng vẫn cảm thấy có chút vui vẻ, tối đó ương ngạnh không chịu nhận lời mời gọi video của Dung Tễ.
Cứ chiến tranh lạnh như vậy trong nửa tháng.
Cuối cùng kết thúc bằng việc Dung Tễ gửi về một đoạn ghi âm.
Thời điểm hắn làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm, kẻ địch kích nổ doanh trại của bọn hắn, Dung Tễ khi đó vẫn ở bên trong, sau cú nổ đó màng tai thủng, bả vai máu thịt be bét, căn bản không nhấc người dậy nổi, thiếu một chút nữa thành cả đời tàn phế.
Sau khi chống đỡ đẩy lùi kẻ địch, trước khi mất đi ý thức, hắn gửi cho Dung Tiếu một đoạn ghi âm cuối cùng, hơi thở mong manh, khiến Dung Tiếu nghe xong hoảng hốt đánh rơi điện thoại.
Bởi vì đánh dấu nên anh có thể cảm nhận được Dung Tễ bị thương, nhưng không thể biết được tường tận hắn bị thương đến mức độ nào.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Dung Tễ, gọi mãi không ai nghe, sau đó mấy lần có y tá nhận điện, nói anh biết bệnh nhân đang hôn mê.
Rất lâu sau đó cũng có người nhận điện thoại, Dung Tễ đem điện thoại ghé ở bên tai, hai người im lặng lắng nghe tiếng hít thở của nhau, không ai lên tiếng.
Hắn nghe thấy Dung Tiếu lúc nào cũng kiệm lời nói với hắn: “Dung Tễ, sau này anh không dám không nghe điện thoại của em nữa” Anh dừng một chút, âm thanh có chút run rẩy, “Cho nên em đừng đem tình trạng cơ thể ra dọa anh nữa có được không?”
Trong phút chốc mũi Dung Tễ trở nên chua xót, hắn suy nghĩ một chút, dĩ nhiên kích động không biết nên nói cái gì, chạm phải miệng vết thương, đau đến hít một ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Hắn vốn là muốn hỏi, có phải anh đang khóc không? Bởi vì lo lắng em sao? Có phải anh yêu em không? Dù cho chỉ có một chút cảm tình?
Nhưng cũng chẳng hỏi gì cả, chỉ phát ra tiếng hít thở đều đều.
Sau đó là âm thanh run run của Dung Tiếu, như đang phát giận, anh hít hít mũi gầm nhỏ: “Dung Tễ, em phải sống trở về biết chưa.”
Anh do dự một chút, cúi đầu, mặt thoáng đỏ lên: “Không phải trước khi đi em đã đem mật mã nhà nói cho anh biết hả?”
Dung Tễ có chút không tin được nghĩ, bởi vì không được chân thực lắm, hắn nắm chặt điện thoại di động, thận trọng hô hấp, chỉ sợ bỏ xót chữ nào.
“Anh đã không còn ở ký túc xá nữa, chuyển về nhà trọ rồi ” Dung Tiếu nói “Em nhớ phải bình an trở về, anh ở nhà đợi em.”
Dung Tễ trong nháy mắt liền rơi lệ, hắn nằm thẳng trên giường bệnh, từ trong bức tường sơn toàn màu trắng cũng có thể cảm nhận được ánh cầu vồng. Bên người là chiến trường mưa bom bão đạn, phương xa không chỉ còn cô đơn đợi hắn nữa, vết thương như tiếp được sức mạnh.
Hắn không cần đáp án của Dung Tiếu nữa.
– ———
Cưng quá (◕∇◕✿)