Dung Tiếu trước thời kỳ nôn nghén, cơ thể cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ có sau khi xuất hiện nôn nghén, tính tình thay đổi, khẩu vị khó chiều, hơn nữa lại hay quên, trong một đêm, phản ứng khi mang thai đều tập kích một lần luôn, khiến anh hoa mắt chóng mặt, ăn cái gì cũng nôn ra, dường như không thể xuống giường đi lại.
Dung Tễ thấy hiện trạng của anh thay đổi cũng rất lo lắng, bởi vì bất chợt thay nên hắn ứng phó không kịp, ngày hôm sau vừa ngủ dậy hắn đã liên lạc với bác sĩ, nhận được đáp án là phản ứng thai nghén bình thường, mới nửa tin nửa ngờ cúp điện thoại.
Hắn đi vào phòng bếp chuẩn bị mấy món ăn thanh đạm, tự hỏi một lát, vẫn lựa chọn vào phòng ngủ, thấy Dung Tiếu mặt tái nhợt, tủi thân nôn khan, đầu trái tim hắn đau nhức, không biết dùng từ gì để diễn tả, có đau lòng, cũng cảm thấy hạnh phúc.
Hắn đi qua, xoa xoa mặt Dung Tiếu, thấp giọng hỏi: “Có đói bụng không? Em hầm cho anh một chút canh.”
Dung Tiếu mệt mỏi lắc đầu, giống một chút sức lực cũng không có, Dung Tễ lại bắt đầu nghi ngờ lời bác sĩ, lo lắng anh cứ như vậy thì xảy ra chuyện, cúi người ôm anh lên, để anh dựa vào ngực mình, “Anh đã một ngày không ăn uống tử tế rồi, ăn một chút đi.”
Dung Tiếu không biết nên nói cùng hắn thế nào, anh cảm thấy đầu choáng váng, buồn nôn, tay chân mềm nhũn không có sức, không muốn động đậy, hơn nữa thanh âm của Dung Tễ cứ quanh quẩn bên tay, càng làm anh khó chịu trong lòng.
Loạt cảm giác này cả đời Alpha sẽ không hiểu được.
Dung Tễ sờ bụng anh, năm tháng, cái bụng đã tạo nên một vòng cung, cho dù cách lớp quần áo cũng thấy da thịt bị kéo căng, thỉnh thoảng sẽ có chỗ nhô lên, biên độ rất nhỏ, nhưng Dung Tễ vẫn cảm giác được là thai động.
Mỗi lần bé con ở trong bụng Dung Tiếu đạp đạp, Dung Tễ đều có thể kích động đến ngủ không được, ban đêm chui vào trong ổ chăn, lỗ tai dán vào bụng Dung Tiếu, nói muốn giao lưu tình cảm cha con.
Khi thời gian mang thai đã đủ, cũng đến lúc có thể xem được giới tính thai nhi, Dung Tễ định sẽ không xem, bởi vì sinh ra giới tính nào cũng đều là con hắn, hắn yêu Dung Tiếu, hiển nhiên cũng sẽ yêu con mình, nhưng Dung Tiếu lại mong là một nữ Alpha, nói muốn xem giới tính, bác sĩ liền giúp anh kiểm tra, kết quả khiến anh thất vọng rồi, là một cậu nhóc Omega.
Dung Tiếu chỉ đơn thuần muốn con là nữ Alpha để sau này không bị bạn đồng trang lứa bắt nạt, hơn nữa con gái vừa ngoan vừa đáng yêu, tương đối dễ giáo dục, nhưng nam Omega… cũng giống như nửa con gái đi.
Ngoan ngoãn với đáng yêu thì khỏi lo, nếu như bị bắt nạt — Dung Tễ ra mặt, ông cha này nhất định sẽ bảo vệ tốt con của mình.
Dung Tiếu sau khi nôn nghén, tính tình bắt đầu thay đổi khó nắm bắt, khẩu vị cũng thay đổi khó mà hầu hạ, nhưng may mắn tình trạng của anh duy trì mấy ngày cũng giảm, bác sĩ sản khoa khẳng định thân thể cũng không vấn đề gì, Dung Tễ mới thôi ngày nào cũng lo lắng cho tình trạng của Dung Tiếu.
Ngày nào cũng hỏi mấy câu: “Anh chóng mặt hả”, “Có phải lại muốn nôn không”, “Trên người có chỗ nào đau”, “Tuy là không cần đi bệnh viện nhưng khó chịu chỗ nào phải nói cho em biết đấy”.
Dung Tiếu trả lời vĩnh viễn cũng là trăm câu như một: “Không”, “Không không”, “Không cần”.
Loại đối thoại lặp lại này đến khi Dung Tiếu thiếu kiên nhẫn mới kết thúc.
Mấy tháng sau, tay nghề nấu ăn của Dung Tễ tăng vọt, tính tình cũng kiên nhẫn vượt bậc, hơn nữa đối với Dung Tiếu gần sinh mà bị phù hai chân, hắn cũng kiên trì học mấy bài mát xa, buổi tối trước khi đi ngủ giúp Dung Tiếu mát xa nửa tiếng, đến khi Dung Tiếu tiến vào mộng đẹp.
Đổi lại là Dung Tễ trước đây, chưa chắc hắn đã tỉ mỉ kiên nhẫn đến như vậy, cúi đầu nghe theo đến loại trình độ này, mà hắn cũng không cảm thấy nghẹn khuất hoặc là phẫn nộ, hắn có bao nhiêu nhu tình, hoàn toàn không chút che dấu bộc lộ ra cho Dung Tiếu xem.
Chỉ cần nhìn Dung Tiếu tay đỡ lưng tay xoa bụng đi tới đi lui, hắn đã có thể nhếch khóe miệng vui vẻ cả ngày.
Đọc truyện tại để ủng hộ editor
Đến ngày dự sinh, Tiếu Omega rất tự giác đúng hẹn tới bệnh viện, từ sáng sớm đã bẳt đầu thu dọn, Dung Tễ đã học rất nhiều thứ nên biết thời điểm nước ối vỡ ra thì nên đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nhưng vẫn lo lắng gọi cho bác sĩ nhiều lần để xác định tình huống.
Cuối cùng bác sĩ cũng bị hắn làm phiền đến bực bội, hét lên: “Nhanh mang Omega nhà cậu đến bệnh viện đi” Liền cúp điện thoại.
Dung Tễ nghe khẩu khí bực bội vào tai, mình cũng tức giận đến bốc khói, Dung Tiếu ôm trên tay không ngừng run, cũng không biết muốn che dấu lo lắng của mình hay không, nhíu mày, hít một hơi thật sâu.
Cảm xúc của hắn lại truyền qua Dung Tiếu, Dung Tiếu dựa vào gần hắn, trong lòng vừa thấp thỏm vừa sợ hãi, giống như một con hổ giấy sợ bị xé rách, lại hướng Dung Tễ đang tức giận, ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Dung Tễ…… Anh sợ.”
Dung Tễ cầm tay anh, bao trong lòng bàn tay nắm chặt muốn chết, là chồng nên phải can đảm trước mọi tình huống, trầm giọng nói: “Không sợ, chúng ta đi bệnh viện.”
Hắn ôm ngang Dung Tiếu, hôn nhẹ lên môi trấn an anh, mới đầu tay chân luống cuống, nhưng dần dần cũng bình tĩnh trở lại, đem Dung Tiếu đặt nằm xuống ghế sau, hết sức bình tĩnh lái xe với tốc độ nhanh nhất, kỹ thuật lại xe ổn định, nhanh chóng an toàn đến bệnh viện.
Đến khi hắn ôm Dung Tiếu ra, nước ối cũng vỡ.
Dung Tiếu ôm hắn khóc lớn, co rúm lại giữa ngực hắn, dường như muốn đem mười tháng bất an cùng thống khổ toàn bộ tiết ra.
Dung Tễ ngày thường cũng không phải không ôm anh, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy anh thật nhẹ, cảm giác như bế một chút mèo nhỏ, mười tháng lăn lộn ăn không ngon ngủ không yên, xương sườn cũng lộ ra ngoài, số cân nặng chắc chỉ con hắn, một chút mỡ thuộc về anh cũng không có.
Khi hắn trao Dung Tiếu cho hộ sĩ, hắn cảm thấy như ai đang cắt thịt trên người mình, cứ cắt từng miếng to, khiến hắn đau thật đau.
May mà chồng cũng có thể cùng vào phòng sinh, lúc hắn tiến vào, Dung Tiếu đang nằm trên giường chờ sinh, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào má, có mồ hôi lẫn cả với nước mắt, mùi tin tức tố cổ quái dị thường xa lạ bao quanh hơi thở hắn quen thuộc.
Sinh một lần này rất lâu, chờ khi rốt cuộc đã hoàn toàn sinh ra, Dung Tiếu đã mệt không nói nên lời, chỉ kịp liếc mắt nhìn Dung Tễ ôm con lại đây, nước mắt chảy dài theo khóe mắt rơi xuống khóe miệng, mặn mặn.
Người bé con đỏ chót, nhăn nhún, xấu muốn chết, mắt còn chưa mở, híp lại hơi sưng, cứ ngoác mồm ra khóc, Dung Tiếu thấy nhóc như vậy thiếu điều muốn gào mồm khóc theo, anh không nghĩ con mình vừa sinh ra lại xấu như vậy, đây thật sự là lỗi của anh.
Anh cũng đã mệt, không nói câu nào, đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Dung Tễ không màng bác sĩ khuyên can, ôm bé con ghé vào bên tai Dung Tiếu nhỏ giọng nói nhỏ, thanh tuyến run rẩy nghẹn ngào: “Ca ca, chờ anh tỉnh lại chúng ta cùng đặt tên cho con.”
Dung Tiếu mệt đến không mở nổi mắt, Dung Tễ hôn môi mí mắt anh, lại hôn hôn trán con, ngồi ở giữa bọn họ, ở phòng sinh toàn mùi máu tươi, khó có khi thấy được hắn khóc: “Em yêu anh, ca ca, chúng ta có nhà rồi.”