Vị Rượu Trên Môi - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Vị Rượu Trên Môi


Chương 49


Bộ phim tham gia liên hoan phim lần này của Dụ Kiêu tên là “Dư tội”, do đạo diễn thiên tài trong nước chế tác sau khi bệnh nặng quay lại làm việc, quay từ hơn một trước, vì muốn tham gia liên hoan phim nên vẫn chưa công chiếu trong nước.
Trong lịch sử phim Hoa ngữ, tham gia dự thi tại LHP Bách Nạp có khoảng trên dưới 30 bộ, cầm được giải thưởng Kim Dương cao nhất chỉ có duy nhất một bộ, dù sao được đề cử tại LHP đã là sự công nhận rất lớn cho đoàn phim và diễn viên rồi.
Tin Dụ Kiêu tham gia LHP Bách Nạp lần này được nhanh chóng truyền khắp các trang web trong nước, công ty và fan hâm mộ đều đặc biệt coi trọng.

Tin tức treo trên hot search trọn vẹn 3 ngày, còn có fan ở châu Âu cố ý chạy đến Bạch Nạp để cổ vũ tiếp ứng cho anh.
Ngày hôm sau là nghi thức khai mạc LHP, sáng sớm Bành Khang Khang cùng học trò mình đã dậy giúp Dụ Kiêu chuẩn bị tạo hình thảm đỏ.

Trang phục Dụ Kiêu mặc phối hợp cùng đồng hồ tất cả đều là nhãn hiệu cao cấp tài trợ.
Tốn mấy tiếng mới xong tạo hình, Thích Vãn dùng chiếc máy ảnh H6D anh tặng chụp cho anh bộ ảnh đẹp trai bức người, lại quay một vlog ngắn làm phúc lợi cho fan.
Năm giờ chiều địa phương, thảm đỏ khai mạc chính thức bắt đầu.

Đường Gia đã liên lạc với đoàn đội của các diễn viên khác, có bên ban tổ chức chuẩn bị xe chuyên dụng cho khách quý.
LHP Bách Nạp xét duyệt mỗi hạng mục đều rất nghiêm ngặt, Thích Vãn không có chứng nhận phóng viên không thể tiến vào khu vực truyền thông tác nghiệp trên thảm đỏ, cô đành phải lăn lộn trong đám người đứng ở cửa vào thảm đỏ chờ đợi Dụ Kiêu xuất hiện.
Chiều dài thảm đỏ ngắn hơn trong tưởng tượng, hiện trường hội tụ đủ các minh tinh các quốc gia trên thế giới, có phần hơi chật chội.
Trong nước cũng có nghệ sĩ tới, Thích Vãn đến hiện trường mới biết được thì ra không phải chỉ có minh tinh có tác phẩm tham dự mới có tư cách được đón tiếp thảm đỏ, mà ngay cả người xem bình thường cũng có thể đi trên thảm đỏ Bách Nạp.
Rất nhiều nữ nghệ sĩ tới đây cọ thảm đỏ hóa ra cũng không phải được mời mà là đơn thuần đến cọ nhiệt
Đứng trên thảm đọ tạo dáng khoe sắc đẹp chỉ được mấy phút, trừ phóng viên trong nước thật sự cũng không có đơn vị truyền thông khác nhận biết bọn họ.
Chờ hơn một giờ, đoàn làm phim “Dư tội” cuối cùng cũng ra sân, fan hâm mộ chờ ở bên ngoài reo hò khiến bầu không khí toàn trường dậy sóng.

Trên tang web trong nước chiếu trực tiếp thảm đỏ, mưa đạn của fan hâm mộ bay kín màn hình, kích động đến phát khóc.
Đây là thời khắc cao quang (đỉnh cao) trong cuộc đời diễn viên, thần tượng của bọn họ ưu tú như vậy, xứng đáng để tất cả mọi người nhìn thấy!
“Dụ Kiêu! Dụ Kiêu!”
“A a a a a a!”
Hiện trường tiếng hò hét không ngừng, Thích Vãn bị sóng âm siêu cường làm hoảng hồn, ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều tập trung trên người Dụ Kiêu đến mức quên giơ máy ảnh lên.
Dụ Kiêu dẫn đầu trên thảm đỏ, anh mỉm cười vẫy tay với fan hâm mộ, ánh mắt quét qua đám người tìm kiếm bóng dáng người trong lòng.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, tim Thích Vãn hụt một nhịp, cấp tốc giơ máy ảnh máy dùng đèn flash che giấu gương mặt đỏ ửng của mình.
Dụ Kiêu nhìn ống kính của cô, anh nhếch môi sau đó quay người cùng đoàn phim đi lên thảm đỏ.
Lần này hợp tác với anh là nữ diễn viên mới, ở trong nước còn chưa có tiếng tăm gì nhưng nhan sắc không tồi, tác phẩm đầu tiên đã có thể bước lên Bách Nạp có thể nói là điểm xuất phát rất cao.
Khoảnh khăc cô ta kéo tay Dụ Kiêu bước vào hội trường, cư dân mạng xem trực tiếp bắt đầu không bình tĩnh nổi.
【 Cô gái này là ai? Tại sao chưa thấy qua? 】
【 Nhan sắc cũng không tệ lắm, có chút chờ mong biểu hiện của cô ta trong phim.


【 Hôm nay tôi lại ngồi ở trên cây chanh thật cao! A a a a, tôi cũng muốn kéo tay chồng tôi! 】
【 Mọi người có cảm thấy Dụ Kiêu và cô ấy tuấn nam mỹ nữ rất xứng đôi không? 】
【 Có có có, có chút muốn gặm cp rồi… 】
【 Ngậm miệng! Gặm cái gì mà gặm! Chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác được không! 】
【 Đảng CP cút ra ngoài! Dụ Kiêu là của chúng ta, không cho phản bác! 】

LHP lấy một bộ phim tham gia đề cử chiếu đầu tiên cho ngày khai mạc, sau công chiếu hết trong suốt 7 ngày, đến ngày cuối cùng cử hành lễ trao giải.
Sau khi kết thúc khai mạc, công việc đoàn đội nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Đường Gia phát cho mỗi người bọn họ một thẻ chứng nhận có thể đi xem các phim đề cử hoặc là đi dạo xung quanh cũng được.
Thích Vãn rõ ràng có nhiệt tình mua sắm hơn hứng thú xem phim, cô đi dạo khắp trấn nhỏ liên tục mấy ngày, ảnh chụp đăng insta không ít, thu hoạch cũng đủ quà cho người nhà và bạn bè.
Mắt thấy hành lý của cô từ một cái biến thành bốn cái, Dụ Kiêu và Đường Gia cảm thấy đau đầu vì phải mang về như thế nào.
Rốt cục đợi đến ngày cuối cùng, LHP tiến vào đêm trao giải muôn người chú ý.
Một đêm trước trao giải, Thích Vãn và Đường Gia đều mất ngủ, còn căng thẳng hồi hộp hơn chính chủ Dụ Kiêu.
Sau đó cư dân mạng phát hiện, chủ weibo ‘QW’ đêm đó điên cuồng đăng ảnh cá chép, ước chừng hơn mười bài.

(ý là cá chép hóa rồng)
Lúc trang điểm cho buổi lễ trao giải, Đường Gia một mực căn dặn Dụ Kiêu: “Nhớ kỹ lúc phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải có thể sử dụng song ngữ Trung-Anh là tốt nhất.”
So sánh thì Dụ Kiêu bình tĩnh và nhẹ nhõm hơn nhiều, anh chỉ cười nhạt: “Đoạt giải không dễ, chị đừng sốt sắng như vậy.”
Đường Gia xoa tay: “Có thể không sốt sắng sao được, cậu là nghệ sĩ đầu tiên tôi dẫn dắt được tham gia Bách Nạp, nếu đoạt giải sau này tôi có thể đi ngang giới giải trí rồi.”
Dụ Kiêu im lặng cười cười.
Nhân viên đoàn đội không thể tiến vào hội trường, có điều đài truyền hình bên đó có tổ chức chiếu trực tiếp.

Đường Gia đã bao một phòng club, mọi người trong đoàn tụ tập cùng xem.
Đêm liên hoan trao giải buồn tẻ lại nhàm chán, các loại bình thẩm đoàn phát biểu làm Thích Vãn nghe mà buồn ngủ.

Chờ một hồi lâu, rốt cục tới khâu trao giải.
Năm nay giải thưởng Kim Dương cao nhất lại bị phim điện ảnh Hàn Quốc nào đó giành được, nhưng vô cùng khiến người ngạc nhiên là đạo diện “Dư tội” nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất năm.
Trong phòng mọi người ồn ào vui sướng, các nhân viên kích động ôm nhau, còn Thích Vãn và Đường Gia càng thêm căng thẳng.
Giải công bố cuối cùng là “nam diễn viên xuất sắc nhất”, đây có thể nói là giải thưởng vinh dự cao nhất đối với một diễn viên.
Không khí hiện trường căng thẳng, ống kính đảo qua các diễn viên nam có tác phẩm đề cử, Thích Vãn trông thấy Dụ Kiêu, sắc mặt của anh cũng không thoải mái.
“The Best Actor is YUXIAO!”
“A— Dụ Kiêu! Là Dụ Kiêu!”
Khi hình ảnh Dụ Kiêu xuất hiện trên màn hình, tiếng vỗ tay toàn trường như sấm động, Đường Gia cùng Bành Khang Khang kích động nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, ôm nhau một chỗ vừa khóc vừa cười.
Thích Vãn che miệng, nước mắt tuôn ra, không mắt chớp nhìn chằm chằm màn hình TV.
Là Dụ Kiêu!
Người cô thích nhiều năm như vậy, cô nhìn anh từ thiếu niên từng bước một trưởng thành đi tới hôm nay.

Anh chưa từng để người yêu thích anh thất vọng, đứng lên sân khấu thế giới bằng vào thực lực của mình, ảnh đế Bách Nạp đầu tiên sau bao nhiêu năm là người Trung Quốc!
Dụ Kiêu hiển nhiên đối với đáp án này cũng là bất ngờ ngoài ý muốn, anh lộ vẻ vui mừng, đứng lên tiếp nhận chúc phúc của đồng nghiệp, lịch sự cúi chào cảm ơn tất cả mọi người ở hiện trường, sau đó chậm rãi lên sân khấu nhận thưởng.
Mặc dù ngày thường anh không phải người hớn hở ra mặt, nhưng khoảnh khắp tiếp nhận cúp cũng khó tránh khỏi có chút kích động.
Đường Gia nhắc nhở anh nêu cảm nghĩ nếu được nhận giải cũng có tác dụng, anh hồi phục tâm trạng, phát biểu bằng hai thứ tiếng, bày tỏ cảm ơn nhân viên đoàn phm, tương lai sẽ nghiêm túc làm nghệ thuật đồng thời hi vọng tươi đẹp vào nền điện ảnh Trung Quốc.
Anh nhận được giải thường này, tin tức nhanh chóng truyền khắp mạng xã hội trong nước.

Nháy mắt nhảy lên no.1 hot search, fan hâm mộ lau nước mắt, vừa kích động lại cảm khái, còn vui sướng hơn năm trước.
Đêm liên hoan trao giải gần kết thúc, Đường Gia mang theo Thích Vãn tới cửa hội trường chờ Dụ Kiêu.

Trong một nhóm ngôi sao, tay anh cầm cúp là ngôi sao sáng nhất.
Thích Vãn chỉ chần chờ một lát, lập tức xuyên qua đám người tiến lên cho anh một cái ôm to lớn: “Chúc mừng!” Giọng cô pha chút nghẹn ngào.

Dụ Kiêu xoay người một tay ôm Thích Vãn, chôn mặt vào cổ cô, trầm giọng nói: “Có thưởng gì không?”
“Anh muốn thường gì?”
“Em biết mà.”
Mặt Thích Vãn đỏ lên, không nói tiếp.
Đường Gia bị dòng người ngăn trở, chạy tới muộn một bước, cô cũng ôm chặt 2 người, trang điểm trên mặt đều sắp bị nước mắt trôi hết: “Tiểu tử cậu thật cho tôi nở mày nở mặt!”
Dụ Kiêu hiếm khi nói đùa: “Từ bây giờ chị có thể đi ngang trong giới rồi, người đại diện con cua ạ.”
Thời khắc lấy được giải thưởng kích động lòng người như vậy, Dụ Kiêu cùng người đại diện và trợ lý của mình ôm nhau một chỗ, fan hâm mộ nhìn cũng cảm động rơi lệ, lúc này bọn họ cảm thấy vui mừng cho anh.
Trao giải xong có lễ chúc mừng, Dụ Kiêu là ảnh đế năm nay không thể không có mặt.
Anh nhét cúp vào trong lòng Thích Vãn: “Chờ anh.”
Anh khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay cô, cùng đạo diễn lên xe tới lễ chúc mừng.

Tiệc ăn mừng không tránh được việc uống rượu, Dụ Kiêu nhận được ảnh đế, bốn phương tám hướng kéo nhau đến chúc mừng.

Hôm nay là ngày tốt, tâm trạng của anh cũng lên cao, ai đến mời rượu cũng không cự tuyệt.
Tiệc ăn mừng kết thúc lúc đêm khuya, trên mặt Dụ Kiêu cũng phủ một lớp men say, nhưng anh và đạo diễn không muốn nghỉ mà vẫn muốn đến phòng club chung vui với mọi người, nơi đó mới có người chân tâm thật ý chúc mừng bọn họ.
Lúc Dụ Kiêu tới club, các nhân viên đang tụ tập uống rượu, Đường Gia và Bành Khang Khang cũng uống, tranh nhau cướp micro hát hò, cả phòng chơi đến điên cuồng.
Ở hàng ghế dài nơi khuất nhất, Dụ Kiêu tìm được Thích Vãn đang ôm cúp của anh bắt học trò nhỏ của Bành Khang Khang ngồi nghe cô nói.
“Cô biết không, 17 tuổi Dụ Kiêu ra nước ngoài học ở đại học Nam California, bộ phim đầu tiên đã bùng nổ độ nổi tiếng trong nước.

25 tuổi nhận được Ảnh đế trẻ tuổi nhất điện ảnh Hoa ngữ, bây giờ lại giành được ảnh đế Bách Nạp, cô nói có phải anh ấy rất lợi hại không?”
“ừm, lợi hại.”
Lời này học trò nhỏ kia đã nghe Thích Vãn nhắc đi nhắc lại mấy chục lần vẫn chưa xong, nhưng cúp trong tay cô ấy bảo vệ chặt chẽ, cô ta sợ Thích Vãn uống say cầm cúp đánh mình nên không dám đi.
“Lợi hại thì uống rượu.” Thích Vãn rót đầy hai ly rượu, say khướt vẫn muốn cạn ly!
“Chị Tiểu Vãn, chị đừng uống nữa, say đến nơi rồi.”
Thích Vãn uống một hơi cạn sạch, quệt khóe miệng khoát tay: “Không đâu, tôi sẽ không say, tôi còn phải đợi Dụ Kiêu về!”
Cô đè lại bả vai cô học trò kia: “Vậy cô nói, trong ba nam thần giới giải trí, có phải cô thích Dụ Kiêu nhất không? Có phải Dụ Kiêu là đẹp trai nhất không?”
Học trò nhỏ: “….”
Nào có kiểu ép người ta làm fan thế này..
Cô học trò kia trông thấy Dụ Kiêu như nhìn thấy cứu tinh, cầu cứu: “Dụ Kiêu anh về rồi, anh nhìn chị Tiểu Vãn đi, chị ấy say không biết thành dạng gì rồi.”
Thích Vãn chỉ choáng đầu và phấn khích một chút chứ không hoàn toàn mất đi ý thức, cô đẩy tay tay cô học trò kia ra: “Cô nói bậy, tôi không có say.” Sau đó, cô lại ôm cúp mỉm cười ngọt ngào với Dụ Kiêu: “Cuối cùng anh đã về, em chờ anh rất lâu rồi.”
Đầu cô bỗng nhiên nặng nề, cả người ngã về một bên.
Dụ Kiêu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, cứu cô một màn suýt đập đầu vào góc bàn.
Cô gái kia thiếu chút bị hù chết, thừa dịp Thích Vãn chưa lấy lại tinh thần tranh thủ thời gian lấy bình rượu vụng trộm đổi cái cúp trong lòng cô.
Dụ Kiêu đỡ lấy Thích Vãn, ngồi xuống để đầu của cô tựa vào vai mình, còn giúp cô vén mấy lọn tóc lộn xộn cho gọn gàng.
Học trò: Tình huống gì đây!!! Chẳng lẽ có dưa!
Dụ Kiêu liếc mắt nhìn cô gái kia, nhẹ giọng nói: “Cô đi trước đi, cầm cúp theo, chỗ này có tôi chăm sóc cô ấy rồi.”
Cô học trò liên tục gật đầu, rất tự giác biến mất trong tầm mắt của hai người.
Thích Vãn tựa vào vai Dụ Kiêu, hơi híp mắt chỉ chỉ bóng lưng cô gái kia, hô to: “Cô đừng đi! Tôi còn chưa hỏi cô có phải fan Dụ Kiêu đâu! Không phải fan hâm mộ chúng ta không thể làm bạn được.”
Dụ Kiêu cởi âu phục khoác lên người Thích Vãn, nắm tay cô, dịu dàng nói: “Tiểu Vãn, em say rồi, anh đưa em về trước nhé.”
“Em không say! Em còn chưa hát đâu! Không về!”

Cô làm ầm ĩ lên, Dụ Kiêu trấn an cô một hồi lâu mới chịu đứng lên ra ngoài cùng anh.
Anh vốn muốn lấy bình rượu trong tay cô ra nhưng bị Thích Vãn ôm chặt làm thế nào cũng cũng không chịu buông tay, còn hô: “Anh đừng động cúp của chồng tôi! Đêm tay tôi muốn ôm nó ngủ!”
Dụ Kiêu quả thực bị cô chọc tức đến bật cười, đành phải mặc cô ôm cái bình rượu lảo đảo cùng anh ra ngoài.
Nơi này cách khách sạn không xa, Dụ Kiêu dự định dìu cô đi bộ về.

Không ngờ rằng Thích Vãn mới ra cổng club lại ôm cột điện không chịu buông tay.
“Dụ Kiêu—-sao bây giờ anh mới về, em chờ anh sắp ngủ luôn rồi.”
Cô đã quá say, nhìn đồ vật nào cũng ra “chồng”, tìm nửa ngày cũng không tìm được mặt “Dụ Kiêu” ở đâu, cuối cùng chân mềm nhũn, tụt dọc theo cột điện xuống.
Dụ Kiêu đỡ cô dậy, dựa vào cột điện để cô dựa vào người mình.
Anh vỗ vỗ gương mặt của cô: “Tiểu Vãn, em nhìn xem anh là ai?”
Thích Vãn ráng nhấc mí mắt: “Anh là…” Cô nở nụ cười, dùng tay chỉ vào mũi Dụ Kiêu: “Gương mặt của anh thật giống chồng tôi.”
Dụ Kiêu ôm cô càng chặt hơn, áp trán anh vào trán cô, hô hấp cận kề: “Nói như vậy em đồng ý rồi.”
“Đồng ý cái gì?”
Lúc này Thích Vãn mới phát hiện trong tay mình không phải cầm cúp mà là một bình rượu, cô cũng không quản cúp đoạt giải bay đầu mất rồi, liền giơ bình rượu lên uống một ngụm.
Không đợi Thích Vãn nuốt xuống, Dụ Kiêu nắm cằm của cô áp môi đến, mút đầu lưỡi điên cuồng, cướp đoạt hết toàn bộ rượu trong miệng cô.
Thích Vãn quên phản ứng, cứ si ngốc nhìn anh như vậy.

Hơi thở anh mang theo hương rượu, lông mi dài lướt qua chóp mũi cô tựa như lông vũ nhẹ nhàng.
Nụ hôn lưu luyến dịu dàng, Dụ Kiêu rời khỏi môi cô, anh lấy chai rượu trong tay cô xuống: “Ngoan, đừng uống nữa.”
Thích Vãn ngoan ngoãn buông lỏng tay, đôi mắt ướt sũng ngửa đầu nhìn anh, bẹp môi dưới như đang lưu giữ hương vị trên môi.
“Rất ngọt, em muốn nữa.”
Dụ Kiêu ôm cô càng chặt hơn, bờ môi gần sát tai cô, trầm giọng thì thầm: “Vậy em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Thích Vãn không tỏ vẻ gì chỉ nhìn anh, bỗng nhiên cô cười rộ lên, mềm mại nói: “Được, em đồng ý.

Em làm bạn gái của anh.”
Cô kéo cà vạt anh xuống, tựa vào một bên vai anh làm điểm tựa, nhón chân đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên, hôn anh đến điên cuồng.
Dụ Kiêu gần như đáp lại cùng lúc đó, hai tay anh siết chặt lấy hông Thích Vãn, ôm chặt cô vào ngực, cắn bờ môi cô.
Đêm đã khuya, trên đường phố tại một đất nước xa xôi, không có nhiều người biết anh, lo lắng cũng giảm bớt đi nhiều.

Anh không cần phải kiềm nén bản thân, mạnh mẽ cướp đoạt đôi muôi cô, hai người quấn quít lấy nhau.
Nụ hôn của anh rất bá đạo, dường như không cho Thích Vãn cơ hội để hít thở, đến khi cô hô hấp khó khăn, tội nghiệp đánh vào ngực anh, anh mới lưu luyến không rời cắn môi cô một cái mới buông tha.
Thích Vãn đau đến muốn khóc, che miệng trừng anh: “Sao anh cắn em?”
Dụ Kiêu vuốt gương mặt cô: “Nhìn xem ngày mai em còn dám quên không.”
Thích Vãn hờn dỗi không để ý tới anh, lung la lung lay la hét muốn về khách sạn.

Dụ Kiêu đuổi theo nắm chặt tay cô, hai bàn tay đan vào nhau.
—-
Trở lại khách sạn, Dụ Kiêu giúp Thích Vãn quét thẻ đưa cô về phòng, không ngờ bị một đống đồ mua sắm chất đầy đất cản trở.
Đây là phòng đơn diện tích không lớn lắm, sàn nhà bày bốn cái vali đều là chiến lợi phẩm mấy ngày nay của Thích Vãn.

Cô chưa kịp sắp xếp còn nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, gần như không có chỗ đặt chân.
Thích Vãn vừa vào phòng bị vấp vào cái vali, “ối” một tiếng ngã xuống đất, may không đập vào bàn.
Cô uống rượu vào là thích làm nũng, cú ngã nhẹ nhưng cũng ngồi khóc thút thít không chịu đứng lên.
Dụ Kiêu cười khẽ, anh đóng cửa lại rồi xoay người ôm Thích Vãn ngồi xuống ghế sô pha.
Thích Vãn đạt được gian kế, tất nhiên sẽ không bỏ qua anh.

Cô thuận thế ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh cười xấu xa: “Hi, cuối cùng anh đã rơi vào tay em rồi.”
Dụ Kiêu đè lại quần áo lộn xộn của cô, anh vặn một chai sữa chua mua dưới tầng đưa tới miệng cô: “Ngoan, uống chút sữa chua chút cho tỉnh táo.”

Thích Vãn rất ngoan uống một hớp lớn, khóe miệng đều dính sữa chua.

Cô liếm môi, nghiêm túc nhìn anh: “Bây giờ em rất tỉnh táo, em biết mình đang làm gì!”
“Ừm, em rất tỉnh táo.”
Dụ Kiêu vuốt gọn tóc cô, không để nó tiếp tục gãi vào ngực anh.
Thích Vãn đẩy tay anh ra, ngón tay linh hoạt cởi hai nút trên áo sơ mi trên cùng của anh, lộ ra xương quai xanh cứng cáp quyến rũ.
Cô cúi người hôn lên đó, dùng sức mút mạnh, lưu lại trên người anh dấu vết đầu tiên thuộc về cô.
Toàn thân Dụ Kiêu căng cứng.
Thích Vãn buông đầu lưỡi mút đến đau nhức của mình ra, chỉ dừng trong chớp mắt lại tiếp tục hôn từ xương quai xanh tới yết hầu của anh.
Cuối cùng cả người mệt mỏi mềm nhũn nằm sấp trên người anh, ngón tay chọc vào ngừng anh xoay vòng lên xuống: “Lần này em nhất định phải cùng anh học lại giá trị quan mới được.”
Dụ Kiêu cũng uống rượu, không chịu được sự khiêu khích quyến rũ mê người này, bàn tay cách quần áo siết chặt hông Thích Vãn, khàn giọng nói: “Em có thể chứ? Sẽ không ngủ quên mất?”
Thích Vãn hiển nhiên bị câu nói này kích thích ý chí chiến đấu, cô đứng lên, nhìn thẳng vào anh: “Ai nói em không thể! Anh xem thường ai đây!”
Cô chống nạnh nhìn anh, giọng nói mang theo chút tức giận: “Anh chờ đó, bây giờ em đi tắm.”
Cô quay đầu bước về phòng tắm, trước khi đóng cửa nhô cái đầu nhỏ ra cho anh một cái wink (nháy mắt), quyến rũ nói: “Chờ em…”
Dụ Kiêu nhếch khóe môi, yết hầu trượt lên xuống.
Anh ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt một lát, trên người vẫn nóng.

Anh đứng dậy tìm điều khiển hạ thấp nhiệt độ phòng, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường kiểm tra xem khách sạn có chuẩn bị đồ anh cần dùng hay không.
Rất tốt, có rồi, còn đầy đủ mùi vị.
Chỉ chốc lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, nhưng mãi không thấy Thích Vãn bước ra.

Cách cửa kính trông thấy bóng dáng mờ ảo của cô đang đi đi lại lại trong phòng tắm chần chừ không bước ra.
Dụ Kiêu đi tới cửa, gõ nhẹ một cái: “Tiểu Vãn, em sao vậy?”
Thích Vãn xấu hổ khó mở miệng, chần chờ một lát mới nói: “Em…em không mang quần áo, anh có lấy giúp em không?”
“…”
Hô hấp Dụ Kiêu dần nặng nề: “Quần áo ở đâu?”
“Ở trong cái vali màu hồng bên cạnh tủ, anh tùy tiện lấy giúp em cái váy ngủ là được.”
Dụ Kiêu “ừ” một tiếng, xoay người đi mở vali của cô.
Đây là rương hành lý chứa đồ cá nhân của Thích Vãn, bên trong khóa kéo tường kép là quần áo lót, ngón tay Dụ Kiêu ngừng lại, chần chừ không xuống tay.
Nhưng chỉ chần chờ vài giây, anh vẫn gạt mấy đồ nhỏ ra tìm được váy ngủ cô muốn.

Anh đang do dự có nên cầm thêm đồ lót hay không, dù sao lát nữa cũng cởi ra, mặc vào cũng dư thừa.
Thích Vãn trong phòng tắm hô: “Anh xong chưa, em rất lạnh.”
“Ừm, xong rồi.”
Dụ Kiêu đứng dậy, cuối cùng vẫn chỉ cầm một cái vay ngủ hai dây.
Anh gõ cửa phòng tắm, Thích Vãn vặn nắm cửa duỗi một cánh tay ra: “Đưa em.”
Hơi nước lượn lờ thoát ra theo khe cửa, da thịt cô trắng trắng mềm mềm giống như trứng gà bóc, trơn mịn tinh tế, bị hơi nóng phủ lên như đắp một tầng phấn.
Yết hầu Dụ Kiêu khẽ động, đưa váy ngủ cho cô, Thích Vãn nói “cảm ơn” xong đang muốn đóng cửa thì bị bàn tay Dụ Kiêu ngăn lại, anh đẩy cửa xông vào.
Anh từng bước áp tới, cô giống như nai con bị kinh sợ níu chặt khăn tắm trên người, lui về phía sau mấy bước, sau lưng áp vào tấm kính, cuối cùng không thể lui được nữa.
“Dụ Kiêu…”
Dáng vẻ uyển chuyển động lòng người của Thích Vãn làm sụp đổ hoàn toàn sự kiềm chế của anh.

Anh đóng cửa lại, kéo váy ngủ trong tay cô xuống, áp người tới.
“Không cần vẽ vời thêm chuyện nữa.”
….
Chú thích của tác giả: truyện đăng trên Tấn Giang nên những chương viết H nhiều 1 tí đều bị cấm hết rồi, tác giả đánh chịu thôi, chỉ có thịt vụn cho mọi người thôi vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN