Vị Rượu Trên Môi - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
207


Vị Rượu Trên Môi


Chương 8


Edit: Yuu
Dụ Kiêu trở lại bể bơi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Hách Duyệt ngồi ở góc khóc sướt mướt, miệng còn đang mắng “cô là cái thá gì” thì vừa thấy Dụ Kiêu miệng liền méo xẹo càng khóc như mưa như là bị ấm ức nhiều lắm.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dụ Kiêu với ánh mắt sùng bái, thậm chí có người còn kín đáo giơ ngón tay cái lên với anh.
Nhân viên trong tổ đã sớm không thuận mắt với ả trà xanh này, không có bản lãnh nhưng ỷ vào bản thân có hậu trường mà kiêu ngạo tự cao tự đại, hôm nay rốt cục có đã người ra tay giáo huấn cô ta.
Hả giận!
Dụ Kiêu không rõ chân tướng, anh đi tới cạnh Thích Vãn nhận ly nước trái cây cô đưa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Chính là…”
Đạo diễn vừa muốn mở miệng cho anh biết mình có một trợ lý khí phách thế nào thì thình lình bị Thích Vãn nhéo một cái sau lưng, mặt mày nhăn lại một chỗ.
Thích Vãn nháy nháy mắt, vô tội nói: “Không có gì đâu, vừa rồi Hách Duyệt tự trượt rơi xuống nước thôi.”
Dụ Kiêu không cần biết cô giáo huấn ả trà xanh như thế nào, anh chỉ cần nhớ cô là tiểu tiên nữ thiện lương mỹ lệ hào phóng đáng yêu ôn nhu xinh đẹp lịch sự quyến rũ là được rồi.
“Đúng đúng đúng…” Đạo diễn liên tục phụ họa: “Rơi xuống nước nên cáu kỉnh ấy mà.” Anh ta trừng mắt nhìn Thích Vãn ý bảo cô buông tay.
Bây giờ Dụ Kiêu nghe cái tên Hách Duyệt đã cảm thấy chán ghét, anh ngồi trên ghế mím môi vuốt ấn đường.
Lớp trang điểm của Tịch Miểu bị nhạt nên chuyên viên trang điểm vừa phải dặm lại, khi đi ngang qua bên này cô ta hơi hất cằm với Thích Vãn rồi nói với Dụ Kiêu: “Kiêu ca, trợ lý này của anh thật thú vị.”
Dụ Kiêu: “…Có ý gì?”
Tịch Miểu thấy Thích Vãn lắc đầu với mình, cười cười không nói thêm gì nữa.
May mà đạo diễn bên kia gọi ghi hình nên Dụ Kiêu không có thời gian tìm hiểu thêm, anh cởi khăn tắm xuống nước.
Hách Duyệt vẫn có chút chưa từ bỏ ý định bởi ý của trợ lý chưa chắc đại noeeir cho Dụ Kiêu.
Trận đấu chưa chính thức bắt đầu, cô ta tự nhiên đi đến bên người Dụ Kiêu đưa lưng về máy quay, ánh mắt hồng hồng bộ dáng vô tội lại đáng thương.
“Dụ Kiêu, có phải anh giận em không? Vừa rồi em giúp đồng đội nên mới…” Cô cắn cắn môi: “Nếu như anh không thích, em cách xa anh một chút là được.”
Bình thường mấy lão già bao dưỡng cô ta thấy dáng vẻ này lòng đều mềm nhũn không đẩy ra được, cô ta muốn cái gì đều đáp ứng.
Nhưng hiển nhiên Dụ Kiêu không hề nuốt trôi bộ dáng này, ánh mắt anh nhàn nhạt, lạnh lùng cất tiếng: “Được, vậy thì phiên cô cách tôi xa một chút.

Vì tôn trọng phụ nữ nên vừa rồi tôi không vạch trần cô nhưng không có nghĩa là tôi ngầm đồng ý hành động của cô.”
“Anh…” Hách Duyệt nhất thời nghẹn lời.
“Tới ghi hình là công việc của cô, tôi sẽ không tạo phiền toái cho người khác, đồng thời cũng không hy vọng người khác gây ra quấy nhiễu không cần thiết cho tôi.” Dụ Kiêu nói xong đi đến lặn giữa hồ, chuẩn bị bắt đầu trận đấu mới.

Thích Vãn trên bờ không nghe được bọn họ nói gì, mới đầu cô còn lo lắng Hách Duyệt cáo trạng với anh, về sau thấy vẻ mắt tái nhợt của cô ta, cô đắc ý nâng cằm quơ quơ di động trong tay.
Cô ả trà xanh lườm cô một cái, quay về vị trí của mình.
Phần sau cuộc đấu, Hách Duyệt bất ngờ an phận không tranh không cướp, không ôm tay Dụ Kiêu cũng không đoạt bóng với Tịch Miểu nữa, toàn bộ cuộc chơi xuôi như nước chảy.
Không có ả trà xanh làm loạn nên trò chơi tiến hành thuận lợi, Dụ Kiêu liên tiếp vào bóng, chiến thắng không thể ngắn cản.

Tiết mục tống nghệ rất hao phí thể lực, tổ đạo diễn tính toán ghi hình cả một ngày nên sau khi cơm nước giữa trưa xong không nghỉ ngơi bao lâu vội vã đổi địa điểm ghi hình.
Buổi chiều hai tổ làm nhiệm vụ tại địa điểm khác nhau, buổi tối tiến hành pk cuối cùng tại thư viện thành phố mãi đến 3h sáng mới kết thúc.
Thích Vãn không thể thức đêm đã sớm mệt như chó chết, vừa lên xe đã dựa vào cửa sổ ngủ mất.

Quay sang Dụ Kiêu, trạng thái tinh thần anh giống như không có biến hóa.
Thực ra Dụ Kiêu cũng mệt mỏi, chỉ là anh đã quen cường độ công việc cao như vậy nên không biểu hiện trên mặt.

Anh có chút không đành lòng quấy rầy Thích Vãn nghỉ ngơi, tiết mục ghi hình trễ như thế, cho dù là trợ lý cũng cực kỳ vất vả.
Màn pk (đối kháng) cuối cùng, trợ lý các khách mời khác đều không vào trong chỉ để quay phim và đạo diễn đi theo, chỉ có Thích Vãn kiên trì xông xáo cùng anh.

Nghĩ vậy nên anh có chút lo lắng, hỏi: “Hành trình ngày mai sắp xếp thế nào, đặt chuyến bay chưa?”
Thích Vãn mệt đến mức mắt mở không nổi, mơ mơ màng màng trả lời: “Rồi, trước lúc anh làm nhiệm vụ đã đặt xong rồi.”
“Máy bay mấy giờ?”
Cô không nhớ rõ phải cố gắng trợn mắt mở di động xem vé đã đặt, sau đó lập tức bừng tỉnh.
Vừa nãy quên thanh toán tiền rồi.
Chuyến bay về Đế đô buổi tối đã không còn chỗ, bọn họ chỉ có thể đặt chuyến bay vào sáng sớm ngày mai.
Thích Vãn giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chỉ ở đây thêm một tối nên sẽ không chậm trễ lịch trình…chứ?”
Dụ Kiêu: “..”
Trình độ nghiệp vụ của trợ lý mới thật sự làm người ta lo lắng.

Phụ nữ phiền toái hơn đàn ông rất nhiều, trở về phòng không thể ngủ ngay còn phải tắm rửa tẩy trang dưỡng da, toàn bộ quá trình không thể thiếu một bước, làm xong Thích Vãn mới lên giường nghỉ ngơi.

Cả ngày mệt mỏi khiến ban đêm ngủ rất an ổn, mãi đến gần trưa Thích Vãn mới tỉnh lại.
Giấc ngủ chất lượng tốt, dù thức đêm nhưng làn da vẫn căng bóng, tất nhiên không ngoại trừ công lao của đống mỹ phẩm đắt tiền của cô.
Lúc tắm rửa Thích Vãn còn đang suy nghĩ những ngày tiếp theo cô nên trêu ghẹo tấn công Dụ Kiêu thế nào? Sự kiện không đặt vé máy bay cũng coi như ăn may đểbọn họ thời gian rảnh rỗi, cô không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy.
Còn chưa nghĩ ra lý do gì, di động cô nhận được tin nhắn wechat Dụ Kiêu.
Hai chữ lời ít mà ý nhiều: 【Qua đây.


!!!!
Qua qua qua! Lập tức qua!
Cơ hội rửa sạch sỉ nhục trước kia đến rồi!
Thích Vãn dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm cho mình, son môi là nhãn hiệu trảm nam hot nhất gần đây sau đó tỉ mỉ chọn lựa nước hoa LOEWE 001 tên gọi “sau sáng sớm” (*)
(*) LOEWE 001: là dòng nước hoa kỉ niệm 10 năm thành lập tại Nga của nhãn hiệu LOEWE.

LOEWE 001 có phiên bản dành cho cả nam và nữ, For Her và For Him được pha trộn trên da, và khi kết hợp lại, chúng tạo ra mùi hương thứ ba: “WE- Chúng tôi”.

LOEWE 001 – hoàn toàn mang tính biểu tượng.

Hương thơm này là khoảnh khắc khó nắm bắt của tình yêu.

Hai mùi hương, hai con người – một người đàn ông và một người phụ nữ, anh ấy và cô ấy.

Khoảnh khắc run rẩy và thuần khiết của buổi sáng đầu tiên của họ bên nhau.

Sự khởi đầu của một câu chuyện mới trong cuộc sống của hai người và niềm tin vào một phần tiếp theo hạnh phúc.

“Sau khi triền miên, tinh mơ là lúc.”
Không sai, là lúc mùi hương hấp dẫn.
Cô chủ tâm mặc vào bộ váy hai dây tinh chất tơ lụa, thiết kế cổ ren thấp lộ ra xương quai xanh khêu gợi cùng khe rãnh như ẩn như hiện, váy cao trên đầu gối chân trắng nõn thon dài chính là điểm cộng của cô.
Thích Vãn xoay một vòng trước gương sau cùng khoác một cái áo lông dệt kim hở cổ rộng thùng thình, toàn bộ đều hoàn mỹ.
Không sai, Thích Vãn cô có quyền nghĩ đủ mọi biện pháp quyến rũ Dụ Kiêu nhưng người phụ nữ khác đừng mơ tưởng!
Chỉ cần vị chính cung nương nương này một ngày chưa ngã thì nữ nhân khác vĩnh viễn không có ngày nổi danh!
Cô không đổi giày mà chỉ dùng dép lê của khách sạn, cả người gợi cảm nhưng không quá lộ liễu gõ cửa phòng Dụ Kiêu.
Dụ Kiêu mở cửa, có lẽ anh cũng mới tỉnh không lâu nên còn đang mặc áo t-short trắng ở nhà nhìn rất tùy ý.
“Vào đi.”
Anh không liếc nhìn Thích Vãn lấy một cái, một tay đút túi quần một tay lướt đi động.

Lúc ngồi trên ghế sofa, tầm mắt anh vẫn dừng lại trên màn hình điện thoại, hất hất cằm: “Ngồi đi.”
Thích Vãn: “Làm gì?”
Có thể là ngữ điệu kinh ngạc của cô quá mức rõ ràng nên Dụ Kiêu rốt cục nâng mắt nhìn thẳng: “Vậy đứng đi.”
Thích Vãn: “….”
Được rồi, tiểu tiên nữ hiểu sai rồi.
Cô ngồi xuống sô pha vén những lọn tóc rủ xuống trên trán ra sau tai, chống càm nghiêng đầu tỏa bắn mị lực nhìn anh: “Anh bảo tôi tới đây có chuyện gì sao?”
Dụ Kiêu cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn lướt di động, nói khẽ: “Chờ một chút.”
Anh sợ cô nhàm chán còn vô cùng săn sóc mở ti vi chọn kênh phim mà anh cho rằng khá ổn: “Cô xem tivi đợi một chút.”
“…”
Trong TV hiện hình ảnh một xác chết Hàn Quốc, Thích Vãn đang nhìn chăm chú không đề phòng bỗng chốc hô hấp cứng lại, lòng bàn tay lạnh lẽo, gương mắt xác chết hung tợn được phóng đại ngay trước mắt.
Mẹ ~ cứu mạng!
Thích Vãn cô không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là ma quỷ và xác chêt!
Cô run rẩy hét lên một tiếng, vứt dép lê nhảy dựng lên cuộn mình ở trên ghế sofa, che mắt trốn sau lưng Dụ Kiêu.
Hồi còn đại học, một lần trở về kí túc xá sau buổi tối tự học cô thấy Sở Hàm và Từ Nguyện bật máy tính mở loa ngoài xem phim ma, Ngôn Mông ngồi trên giường vô cùng bình tĩnh ôm bản thảo viết tiểu thuyết.
Cô mở cửa đúng lúc cảnh kinh dị nhất trong phim, tóc gáy toàn thân dựng đứng trở thành bóng ma trong tâm trí của tiểu tiên nữ, về sau mỗi đêm cô cũng không dám rời giường đi toilet một mình làm Ngôn Mông phải đứng ngáp ở cửa đợi cô.
Chóp mũi cô truyền đến mùi hương thoang thoảng đặc hữu của đàn ông, tràn đầy hương vị hormone.
Thích Vãn mở to mắt qua khe tay, hiện lên là bả vai dày rộng và mái tóc ngắn gọn gàng của người đàn ông, cô dán phía sau lưng anh thân mật ái muội.
Thích Vãn đột nhiên nghĩ Dụ Kiêu sẽ không cố ý mở phim cho cô xem để cô nhảy vào người anh đó chứ?
Hừ, người đàn ông này!

Màng nhĩ Dụ Kiêu ‘chịu khổ’, tim đập thình thịch.

Anh nghiêng người tới trước, vươn tay lấy dép lê tới bàn trà rồi cầm điều khiển từ xa đổi kênh khác.
Là kênh thiếu nhi, vừa lúc chiếu phim hoạt hình 《 Tom & Jerry 》.
“Sợ hả, cái này thích hợp với cô?”
Thích Vãn chăm chú xem tivi: “…”
Dụ Kiêu đột nhiên di chuyển sang bên cạnh, Thích Vãn không có chỗ chống cả người bất ngờ đổ ập xuống sô pha, chấn động đến quay cuồng.
Thích Vãn: “…”
Ok, là cô tự mình đa tình rồi.
Kế tiếp, Thích Vãn mặt không biểu cảm cùng vị thần tượng “không hiểu phong tình” này ngồi ru rú ghế sofa nhìn Tom và Jerry giết nhau 20 phút.
Thật vui vẻ ha ha
Dụ Kiêu lúc đầu còn chơi di động, về sau trực tiếp bỏ xuống ngồi vắt hai chân dựa vào sofa xem chuyên tâm, khóe môi nhếch lên ý cười mơ hồ.
Rốt cục Thích Vãn ngồi không yên, hắng giọng hỏi: “Dụ Kiêu, anh bảo tôi tới đây chỉ để xem tivi?”
Dụ Kiêu không trả lời, đáp lại cô là một tiếng chuông điện thoại, anh trực tiếp đưa di động cho Thích Vãn: “Cô nghe đi.”
“A?” Thích Vãn do dự, Dụ Kiêu trực tiếp bấm nút nghe giúp cô.
“Alo… alo, chào?”
Thích Vãn hoang mang, tình huống gì đây?
Trong điện thoại truyền đến giọng nam: “Xin chào, đồ ăn bạn mua đã đến dưới sảnh khách sạn, phiền bạn xuống lấy ạ.”
“…” Cô nhìn Dụ Kiêu.
Cô ăn mặc tỉ mỉ chỉ để cùng anh xem phim hoạt hình 20 phút còn phải mua đồ ăn giúp anh ư?
Dụ Kiêu cúp điện thoại đá dép lê tới chân Thích Vãn: “Khách sạn không cho mang đồ ăn ngoài lên, phiền cô rồi.”
Anh lại ngẩng đầu bỏ thêm một câu: “Tôi cũng mua giúp cô một phần, cùng nhau ăn.”
Nghe thấy những lời này, Thích Vãn tê dại mở cửa phòng xuống sảnh.
Đàn ông có thể câu từ từ, tiên nữ không thể đói chết trước được.
Ninh thành hôm nay trở lạnh nên nhiệt độ bên ngoài có vẻ thấp, Thích Vãn xuống lầu mới cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi qua làn váy khiến cô rùng mình.
Cách ăn mặc của cô làm anh chàng đưa đồ ăn cùng đôi tình lữ trong tháng máy nhìn thêm vài lần, cô gái bên cạnh chàng trai hờn dỗi: “Lại còn nhìn! Chân cô ấy đẹp hay chân em đẹp?”
Thích Vãn làm bộ không nghe thấy, cầm đồ ăn tiến vào thang máy.
Nhìn xem, đây mới là phản ứng bình thường của đàn ông nên có chứ không phải như vừa rồi, hơn 20 phút mà ánh mắt Dụ Kiêu cũng không dừng trên người cô một giây làm cô thật hoài nghi với vóc dáng của mình.
Thần tượng thật biết đục khoét tim tôi~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN