Vì sao chỉ nhìn về nhân vật chính ? - Chương 1: Tôi thương Thúy Vân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Vì sao chỉ nhìn về nhân vật chính ?


Chương 1: Tôi thương Thúy Vân


Khi đông sang cũng là lúc hoa úa tàn, dòng sông sau trường trọng điểm cấp 3 của thành phố C dường như cũng trôi chậm lại. Dương ngừng bài giảng và đánh mắt về cô học sinh ở cuối lớp. Cô bé cũng đang nhìn về phía dòng sông bên kia cửa sổ, ánh mắt mơ hồ mà bình yên đến lạ lùng. Kí ức đưa anh về ngày đầu chủ nhiệm lớp:

– Cho thầy biết tên em được không?
– Em tên là Lệ Giang

Ừ, hỏi chăng cái tên Lệ Giang, dòng sông bốn mùa đẹp hoa lệ. Lệ Giang, người con gái khóc thành một dòng sông… Ừ, Lệ Giang…
______

Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, Dương ngồi trong phòng giáo vụ với mớ bài tập dày đặc cần phải chấm lại hết vừa nhận lại từ cô giáo Ngân. Nhìn về tờ kiểm tra bị gạch đỏ toe toét của Giang, đầu anh rối như tơ vò, từng lời nói đầy giận dữ của cô giáo cứ văng vẳng mãi trong đầu anh:

– Tôi không hiểu cậu dạy học sinh kiểu gì, tôi cũng biết nó là học trò cậu yêu thương nhất. Nhưng tư tưởng của con bé quá lệch lạc, thực sự lệch lạc, nếu cứ cố chấp thế này, tôi e nó không thể tốt nghiệp được đâu! Trước ngày nghỉ việc hãy làm con bé tỉnh táo trở lại.

Dương cầm tờ giấy lên gần như dán chặt vào mặt, chữ Lệ Giang rất xấu, mà nội dung cô bé viết càng khó để mọi người tiếp nhận hơn…

“Bản thân tôi là một đứa cố chấp, tôi khẳng định điều đó mà không đắn đo gì. Minh chứng rõ nhất là năm lớp 8, tôi bị đuổi khỏi đội tuyển vì tôi không cảm thấy Thuý Kiều là người độ lượng.

Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng mảy may hối hận vì câu nói ấy dù chỉ là một chút, chỉ vì xét trên hoàn cảnh của Hoạn Thư, tôi thấy nàng mới chính là độ lượng.

Giang Nhân Ly từng nói :” phụ nữ xinh đẹp khiến đàn ông dừng chân, phụ nữ thông minh mới khiến đàn ông không thể bước tiếp”. Một người cao ngạo như Hoạn Thư sẽ không để mình chịu thiệt, con người là vậy, luôn đặt ra mục tiêu phù hợp với hoàn cảnh của mình. Có lẽ Hoạn Thư cả ghen, nhưng nếu không gặp người con gái khác, sự cả ghen ấy sẽ không phát tác.

Có người nói nhận định đưa ra phải dựa vào hoàn cảnh lịch sử, nhưng với “tôi”: Tự cổ chí kim ai chẳng mong có một gia đình hạnh phúc, cho dù thời trong kì lịch sử nào thì chen vào hạnh phúc gia đình của người khác cũng là việc làm không thể chấp nhận. Và việc độ lượng với một cô gái có hoàn cảnh khó khăn bằng cái giá phải trả là phản bội vợ mình thì là hành vi đốn mạt chứ không phải vĩ đại gì cho cam.

Lục Xu nói đúng, nếu yêu, hãy yêu một người đàn ông ích kỉ. Anh ta vì bạn mặc kệ sự sống chết của người ngoài, vì bạn bỏ ngoài tai những lời oán than trách số phận của những cô gái phù du. Anh ta không độ lượng cũng không vĩ đại, nhưng anh ta yêu bạn.

Nam Cao từng nói : “Một người đau chân có khi nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng ích kỉ buồn đau che lấp mất”, tôi biết vậy nên tôi chỉ buồn chứ không nỡ giận Kiều.

Thực ra không phải tôi không thương Thuý Kiều, tôi cũng thương cô ấy. Nhưng Kiều đã được nhân dân cả nước mình thương rồi, sở giáo dục thương nàng, Nguyễn Du thương nàng và cô giáo tôi thương nàng. Khi hai người cùng khổ mà mọi niềm thương cảm đều dồn về hoa hồng mạnh mẽ, tôi đương nhiên sẽ nhìn tới bông tường vi đang lặng lẽ úa tàn kia.

Điểm duy nhất tôi không thích ở Thuý Kiều, có lẽ là màn Báo Oán. Tôi không quan tâm ánh nhìn phong kiến và hiện đại ra sao, nhưng tôi vẫn luôn mang trong mình một chấp niệm “Đã là tiểu tam – không có tư cách oán than nửa lời”.

Cô giáo từng nói với tôi : “Nếu em muốn áp dụng cách nhìn hiện đại, vẫn là Thuý Kiều- liệu em có chịu nhục làm a hoàn chứng kiến cảnh phu quân cùng người đàn bà khác án ái mặn nồng?”

Thực ra tôi thấy “Người đàn bà khác” lại chính là Thuý Kiều. Tôi nghe vậy nên đã hỏi cô : “Vậy nếu cô là Hoạn Thư thì sao?”. Cô không đáp, nhìn tôi với ánh mắt bất lực, có lẽ cô cho rằng tôi mãi không thể dung hoà được tư tưởng cố chấp, cho đến giờ phút này tôi vẫn còn ám ảnh ánh mắt của cô. Bởi tôi nói nếu tôi là Hoạn Thư, có lẽ tôi đã thực sự một đao đâm chết Thuý Kiều. Đó là tôi – Tôi không nhân từ và kiên nhẫn.

Từ hôm đó tôi như một con quạ lạc loài giữa bầy thiên nga của tuyển văn. Một con quạ bảo thủ, ích kỉ và lập dị.

Tôi có những cảm nhận tiêu cực về cách học ở nơi đây, tôi từng đọc “bến xe” và hào hứng trước câu nói của Chương Ngọc: “Nếu biến văn học chỉ còn là tiết học mổ xẻ con chữ và giáo dục tư tưởng đạo lý thì thà ngồi dưới lén lút đọc tiểu thuyết còn hơn”. Bản thân tôi thấy không cần ta phân tích người ta vẫn có thể cảm nhận, một tác phẩm hay sẽ được thời gian đánh giá chứ chẳng cần phải rạch ròi từng nội dung lẫn các biện pháp nghệ thuật.

Tôi tin các nhà thơ cần biết một học trò ghét đặc môn văn đánh giá tác phẩm của các ông thế nào chứ không cần một nhà phê bình văn học tâng bốc cái hay của các ông.

Một học sinh trung bình gặp một tác phẩm hay, cho dù có bảo nó không hay thì cậu ta vẫn thấy hay. Ngược lại, nếu cậu ta đã không thích, cô có phân tích từng dấu chấm phẩy thì cậu ta vẫn dửng dưng như thường.

Kiều là thế, khi người ta có lấp kiếm bằng việc miêu tả nhan sắc sinh số phận thế nào thì tôi vẫn thấy Thuý Vân chẳng sung sướng chút nào.”

Bài văn không có điểm… Không hiểu sao anh không lo lắng gì về việc cô có thể tốt nghiệp hay không, chỉ biết bây giờ tim anh như có cái gì đó đâm thủng, họng anh như bị chèn một hòn than nóng rực. Anh sợ Giang buồn, sợ Giang tổn thương. Có lẽ khi cô đau, trái tim anh cũng bắt đầu rỉ máu.
•••

– Giang, thầy cần trao đổi với em một chút, về tư tưởng của em. – Dương nhìn cô mở lời, nhận được tín hiệu gật đầu từ cô, anh mới có thể tiếp tục.

– Thầy biết gần đây em cảm thấy văn học Việt Nam nhàm chán và bắt đầu bỏ bê nó. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến cách nhìn của mọi người đối với em… Thầy không muốn điều đó xảy ra, thầy hỏi vài câu, em trả lời được không?

Lệ Giang nhìn anh đau đáu, dường như là bâng khuâng, lặng lẽ gật đầu.

– Câu nói gì là cảm động nhất?
-“Em nhất định sẽ đợi chàng, gặp nhau nơi địa ngục, và sẽ không gì có thể chia cắt đôi ta được nữa”.
– “Không lấy được nhau mùa hạ ta sẽ lấy nhau mùa đông, không lấy được nhau thời trẻ ta sẽ lấy nhau khi hoá bụa về già…” Giang, đã yêu thì nhất quyết phải nắm trọn cơ hội. Nếu phải đợi đến lúc xuống địa ngục hay đợi đến kiếp sau, chi bằng hãy cố gắng bên nhau ngay trong kiếp này.

Anh hỏi cô:
– Câu nói nào, là bi thương nhất?
-“Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ”

Dương cười, đọc lại trích đoạn: “Hắn nghiến răng mà chửi cái đứa đã đẻ ra thằng Chí Phèo. Nhưng mà đứa nào đã đẻ ra thằng Chí Phèo? Có trời mới biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại không ai biết”. Đó cũng là bi thương.

Anh hỏi cô: Cái gì là đau khổ?
– Mặc Sênh chờ đợi Dĩ Thâm 7 năm.

Anh lắc đầu, mỉm cười nhìn cô:
– 15 năm, Thúy Vân chờ Kim Trọng tìm chị gái. 15 năm, Thuý Kiều lang bạt chốn hoa lâu. 15 năm, Kim Trọng sống cùng người mình không có chút ý niệm tình ái. Bọn họ, đã chờ 15 năm rồi …

Anh hỏi cô: cái gì là tàn nhẫn
Cô trả lời:”Đời này anh nợ em, anh và cô ấy sinh tử không rời”. Ấy là tàn nhẫn

– Trương Sinh chưa từng tin Vũ Nương. Hắn cũng không cảm thấy hắn nợ nàng… Trên đời này, có nhiều loại hình của tàn nhẫn. Đôi khi là một lời xin lỗi, đôi khi là một chút vô tâm. Nhưng cũng đôi khi là một dây oan nghiệt. Yêu người, vì người chờ đợi, vì người một mình vượt qua bão giông. Chỉ là những gì ta làm không đổi lại được dù chỉ là một tia tin tưởng. Họ làm tổn thương ta, nhưng lại một mực cho rằng ta có lỗi… Thế mà vẫn cam tâm…

Anh hỏi cô: Thế nào là người đàn ông tốt?
Cô trả lời: Lôi Dận vì Mạch Khê từ tàn nhẫn hoá dịu dàng. Phong Đằng vì Sam Sam không ngại lời đàm tếu. Tiểu Phàm vì Bích Dao chờ đợi nàng mười năm.

– Thế còn bố của Xi-Mông? Anh ấy tốt chứ?
Định nghĩa một người đàn ông tốt rất đơn giản. Anh ấy không cần phải đứng đầu tổ chức nào đó. Không cần phải là chủ tịch tập đoàn tuổi trẻ tài cao. Không cần là phó tông chủ ma giáo si tình. Anh ấy có thể chỉ là một người thợ rèn. Một người thợ vì đứa con ta mang nặng đẻ đau mà coi ta là cả bầu trời rộng lớn, chống đỡ cho ta trước bão tố gian nan.

Anh hỏi cô: cái gì là bi ai?
Cô bật khóc: Thiên Tình yêu Hàn Vũ bằng cả sinh mệnh. Hàn Vũ lại là anh cùng cha khác mẹ của cô, cho đến lúc cô ra đi, anh mới kịp kêu lên lời từ biệt “Tình, đợi anh”.

Anh chỉ nhẹ đưa tay lau đi dòng nước mắt, nhẹ nhàng hỏi cô:
– Lệ Giang, Em đã đọc Hòn vọng phu chưa?

Giang ngước đôi mắt vô hồn lên nhìn anh, môi khẽ mím lại:
– Kể em nghe được không?

Anh khoác chiếc áo của mình lên người cô và bắt đầu kể…
– “Hai anh em Tô Thị sống biệt ly từ nhỏ. Thị làm con nuôi của một nhà ở Lạng Sơn. khi lớn lên họ không nhận ra nhau nữa, thương yêu và kết duyên sinh ra một đứa con bị tật nguyền. Ngày kia, Tô Văn gội đầu cho vợ phát hiện trên đầu vợ có vết sẹo nhỏ. hỏi ra mới biết, sẹo đó do chính chàng gây ra cho em gái mình từ thuở bé. chàng vô cùng đau khổ, lặng lẽ bỏ đi. Người vợ nhớ chồng ngày ngày ẵm con lên núi đứng đợi đến hoá đá. Cho đến lúc chết, nàng vẫn không gặp được người nàng yêu, Tô Văn cũng chẳng bảo nàng đợi…”

– Giang. Thực ra tình yêu, sự tàn nhẫn, bi thương hay vĩ đại không chỉ ẩn giấu trong những cuốn ngôn tình. Nó nằm ngay trong mỗi tác phẩm các em vẫn cho là “cộc cằn” mình từng đọc qua . Trên đời này rốt cục bao lâu thì xuất hiện một Phong Đằng hay Bạch Tử Hoạ? Vậy nếu có, xác xuất ta gặp họ là bao nhiêu? Mỗi một giây trôi qua là mất đi một phần sinh mệnh ngắn ngủi. Trân trọng từng thứ bình dị bên cạnh mình mới là chân lý.”

Chỉ biết sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó, cô đã khóc rất nhiều, cô thương, thực sự thương.

______________________

Điểm thi lần này của Lệ Giang tiến bộ rõ rệt, cảm thụ về văn học cũng vô cùng sâu sắc. Từ vị trí 35 của lớp chuyên văn đã chuyển lên vị trí số một.

– Tưởng gì, ngày nào cũng dính với thầy Dương như sam thế? À ơi vài tiếng là có thể tăng vọt điểm lên rồi chứ gì? – Cậu bạn A bĩu môi giễu cợt.
– Hôm qua tao còn thấy thầy trò người ta chơi trò Thực Cốt Hoạ trong văn phòng cơ, em khóc anh dỗ tình cảm lắm – Cô bạn B cao giọng đầy mỉa mai.

Thế rồi đến cô C, cậu D, cô E… lần lượt lên tiếng. Giang ngồi cuối lớp, từ lúc nào bàn tay đã run rẩy, nhưng tuyệt nhiên không hề lên tiếng. Cái hay của con người là như thế, nói xấu đặt điều để chọc tức người ta, người ta không tức, liền quay ra giận quá hoá thẹn.

– Thôi, các cậu tức giận cái gì? Động vào Hoa Thiên Cốt của người ta, người ta lại dùng bút đỏ dìm chết bây giờ. Có ngon ấy, thì ngày nào cũng ra vẻ yểu điệu giống ai kia, làm người ta vui, có khi lại thành tân thủ khoa. Thần tiên như Bạch Tử Hoạ còn động tình được thì thầy Dương là cái gì?

Đây không phải giọng của cựu thủ khoa văn Lê Hà sao? Không hiểu lý do vì sao, Lê Hà luôn có ý đối địch với Lệ Giang ngay từ hồi vào 10. Nhưng cô gái Lệ Giang đó chính là như thế, chết cũng không mở miệng với ai. Trong mắt bọn họ, Giang chỉ là con bé nhà giàu quan hệ tốt với thầy giáo, chấm hết.

Nhưng hôm nay, khi lời vừa dứt, một cái ghế nhựa phi từ cuối lớp đập thẳng vào đầu Hà. Lúc tất cả quay xuống, chỉ thấy Giang đang dỡ nốt mấy cái ghế cuối, phi băng băng về phía Hà.

– Thầy Dương! Thầy Dương!

Tiếng hét của Linh như đánh thức Giang trở lại, và cũng là lá bùa cứu mạng Hà. Dương bước vào lớp với tình trạng ngơ ngác, cả lớp xếp thành hình tròn, Giang và Hà đứng giữa, trên tay cô bé là một xấp ghế lành lặn.

– Chuyện gì?
– Nó đánh em trước, em chẳng làm gì nó cả!

Anh nhìn Giang, cô lúc này đã cúi gằm mặt xuống, dường như còn lặng lẽ lăn một giọt lệ. Anh đã mong rằng trong những năm cuối đời, Giang đừng rơi một giọt nước mắt nào xuống, vì cô khóc, thế giới của anh cũng bắt đầu đổ mưa:

– Thầy đưa em về, hôm nay em học 2 tiết thôi.

Anh ôm Giang đi ra ngoài trong tiếng chất vấn của 34 học sinh còn lại, từng bước nặng nề dời đi, lòng anh bộn bề những tính toán.

Thực ra Dương biết, trường học rất phức tạp. Mối quan hệ của hai người rất dễ gây hiểu lầm, nhưng anh quan tâm gì chứ? Thời gian của anh không còn nhiều, anh không muốn làm tổn thương cô, cũng không muốn cho cô hi vọng.

Bước chân của hai người vang vang trong ngõ nhỏ, chỉ là đột nhiên cô dừng lại. Cứ thế ngẩn người nhìn anh, không nói một lời. Bao trạng thái cảm xúc lần lượt hiện lên gương mặt thanh tú. Nước mắt cô càng lúc càng chảy nhiều, từng giọt nước mắt cứ thế lăn xuống:

– Thầy biết rồi đúng không?
– Giang, về thôi em…
– Em hỏi thầy biết rồi đúng không ?

Một phút im lặng, cái im lặng lạnh cóng mà hừng hực như cháy. Gió lại thổi, như roi vun vút ném quật tất cả, đánh vào người cô, vào cả tim anh nữa.

– Thầy biết em yêu thầy mà đúng không?
– Tôi không biết, cũng không quan tâm. Em có lẽ đã lầm tưởng sự kính trọng thành tình yêu…

– Không phải – Cô gào lên, giằng đôi tay của mình khỏi bàn tay lạnh lẽo của anh, đầu không ngừng lắc, lệ không ngừng chảy – Thầy đã biết, ai cũng biết em yêu thầy mà, có lí nào thầy không biết? Dương, thầy có thể giảng cho em về kiến thức, nhưng thầy không thể giảng cho em về tình yêu, thầy không thể…

Anh nhìn cô gào thét điên loạn, cánh tay hết duỗi rồi lại buông. Cô ngồi gục xuống mà khóc, đôi tay run run lại không thể nắm chạm tới người mình hi vọng:

– Cầu xin anh hãy nói yêu em một lần thôi được không? Em chỉ hèn mọn xin anh một lần thôi cũng được…

Nhìn Lệ Giang, lòng anh đau biết bao. Thế nhưng anh nào dám nói, anh không dám yêu cô, anh sợ cô đau khổ, anh sợ cô hi vọng. Anh thương cô dịu dàng, anh hận cô tàn nhẫn.

Con người là loài động vật khó hiểu, đâu phải cứ nói hết yêu là có thể hết yêu. Dương đâu thể bảo cô rằng ” Cứ tiến về phía trước sẽ có người yêu cô hơn anh”?

Anh biết sẽ không xuất hiện kẻ đó. Anh sẽ phải ra sao, khi những ngày tháng của bóng tối và cái chết đang đến gần, liệu rằng khi anh ra đi cô có gặp một chàng trai thực sự tốt?

Nếu người ấy không tốt bằng anh, thì cô sẽ phải làm sao? Nếu người đó lại tốt hơn anh, thì anh sẽ phải làm sao?

Đã không muốn vướng bận và kết thúc, thì tốt nhất ta đừng bắt đầu.

Đoạn tình này anh sẽ chôn thật kĩ, giữ thật sâu trong mảnh đất hoang vu của hồn người. Để rồi khi ra đi, lòng anh cũng thật thanh thản.

– Lệ Giang…

Giang ngước đôi mắt đỏ đục lên nhìn anh, đôi mắt chứa đựng tất cả: là yêu thương, là thất vọng, là tình ái, là lực bất tòng tâm.
– Em thua.

Anh cúi đầu nhìn cô thật khẽ. Anh có biết đâu, ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã thua anh rồi. Giọng anh, tên cô. Khi hai thứ hoà làm một, mọi ác mộng trong cô đều tan biến.

– Về thôi em…
________________

Đêm nay anh không ngủ, mắt cũng dần mờ hơn. Phải thôi, anh chỉ còn vài tháng, ngày bọn trẻ tốt nghiệp cũng có thể là ngày anh ra đi… Dương trở mình, nhớ lại lời của bác sĩ cách đây sáu tháng…

– Cháu có tiền sử bị tiền đình và cao huyết áp đúng không?
– Dạ, cháu từng bị hai căn bệnh đó.

Bác sĩ lôi ra một đống phim chiếu chụp, và nói ra hàng loạt những căn bệnh khiến hai tai anh ù cả đi. Nhưng suốt một tiếng trôi qua, anh lại chẳng nghe gì được những câu chữ lạnh lùng:

– Khi huyết áp lên quá cao, mạch máu não không chịu nổi áp lực cao có thể bị vỡ, lúc đó bệnh nhân bị xuất huyết não, gây liệt nửa người, liệt hoàn toàn, nặng thì có thể tử vong.

Ừ, thực ra sự sống và cái chết cách nhau có một gang tay. Anh là cô nhi, anh chết đi cũng chẳng ai thương tiếc, cũng chẳng cần ai thương anh, nhưng còn cô? Dương không biết phải đối xử với cô thế nào. Lệ Giang là một cô bé tự kỉ, thời gian qua đi, cái gọi là quan tâm của người thầy đã biến thành yêu sâu đậm.

Nếu cho hi vọng chỉ để đem lại tuyệt vọng, chi bằng cứ thế nhớ nhung.

Dương cất đơn xin thôi việc vào trong cặp. Anh đã nghĩ cả rồi, anh sẽ đợi bọn trẻ thi xong cấp 3, sau đó tạm biệt chúng để đi đến một nơi thật xa. Cái anh lưu lại trong lòng chúng chính là nụ cười rạng rỡ nhất.

Anh cũng sẽ không để lại cho Giang bất kì kỉ vật gì cả. Chỉ cần cô sống trong tim anh là đủ… Từ bỏ không có nghĩa là hết yêu, chính vì quá yêu nên mới cho đối phương cơ hội chọn lựa.

Vì anh yêu cô, Lệ Giang.
__________

– Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ngồi với nhau. Bây giờ các em hãy nhắm mắt lại, nói với thầy người các em thích là ai, thầy sẽ đưa các em đến bàn của người đó, các em có thể ngồi ở vị trí người ấy, khóc cho thỏa thích, khoá người ấy lại kín trong tim mình, như chưa hề có cuộc chia ly…

Triển Dương lần lượt đỡ từng học sinh chập chững đi về bàn của đối phương. 34 chỗ trống đều đã kín, chỉ còn Lệ Giang đứng như trời trồng ngoài cửa, không chịu đi.

– Em chỉ muốn nhìn. – Cô nói. Anh cũng không ép gượng, lặng lẽ đứng bên cô.
– Tôi sẽ đi đến một nơi thật xa.
– Rồi mai kia em cũng thế…
– Em có muốn hỏi tôi đi đâu không?
– Em không có tư cách đó. Nhưng em sẽ đợi thầy
– Em đừng đợi, tôi sẽ không về đâu.

Khẽ thấy cô im lặng và cười chua chát. Đến cả quyền chờ đợi cũng bị anh tước mất, cô đau lòng rồi, anh vừa lòng chưa.

– Trước đây em từng xin thầy nói yêu em, giờ có thể nói không?
– Đừng cố chấp thế…
– Không sao, em đã sớm biết sẽ như vậy rồi. Chỉ muốn dùng sự kiên định của thầy để hạ quyết tâm thôi.

Ráng chiều đã ngả, học sinh ra về hết, anh cũng không biết cô muốn hạ quyết tâm gì. Trong căn phòng trống chỉ còn cô với những kỉ niệm. Mọi thứ như mới chỉ xảy ra hôm qua thôi, ừ, hôm qua thôi:

– Cho thầy biết tên em được không?
– Em tên là Lệ Giang

Gục mặt xuống chiếc bàn giáo viên cũ, mi tâm dần hé mở nhìn mãi theo con sông buồn, trên tay dường như vẫn vương hơi ấm của anh. Trên môi cô chợt nở nụ cười yếu ớt.
– Em không đợi được anh rồi…
________________

Thế nhưng trời cao vô tình, tại sao khi cô cầu xin anh nói lời yêu cô, anh lại không nói… Tại sao anh không nói?…

– Triển Dương, cháu còn ở Việt Nam không, nếu còn, đi viếng mộ Lệ Giang nhà bác có được không? Con bé đi rồi.
***
– Lệ Giang, không phải em bảo sẽ đợi anh sao? Anh còn chưa chết, tại sao em lại chết trước anh?
***

Tất cả hồi ức cứ xâu xé anh trong đau khổ và cuồng dã. Anh chạy từ sân bay với tốc độ kinh hoàng nhất để trở về bên cô. Dù anh biết nếu cứ chạy thế này, rất có thể anh sẽ mất mạng…

Tên cô nằm trên mộ chí, nó xa lạ như một ngôn ngữ cổ xa xăm. Lệ Giang, cái tên nằm trên tập vở anh thường chấm, Lệ Giang, cái tên anh chôn giấu ở trong tim. Lệ Giang, tên người con gái anh thường gọi, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ đáp lời nữa.

– Tại sao em lại đi trước anh…

Không biết anh đã khóc bao lâu, chỉ biết một cô nhóc 10 tuổi đã đến bên tự khi nào, nó chớp cặp mắt nhìn anh lạ lẫm, vẻ không buồn đau.
– Anh là người chị em nhắc tới đúng không?
– Chị em là ai?
– Chị Lệ Giang.

Anh khẽ khép mi nhìn đứa bé, nó rất giống Lệ Giang, trông rất vô cảm.
– Trước khi ra đi chị ấy có nói gì với anh không?
– Chị ấy bảo anh đừng đợi…

Lệ Giang, cô quả thực rất tàn nhẫn, cô tước mất quyền chờ đợi của anh rồi. Tại sao cô không nói với anh cô vốn cũng đang cận kề cái chết? Tại sao cô không nói cô bị bệnh máu trắng? Tại sao còn tự vẫn trước khi anh ra đi? Tại sao….

– Chị em bảo đưa cho anh tờ giấy này, nếu anh muốn nói với chị ấy câu gì, thực sự muốn nói. Thì sau khi nói xong hãy mở tờ giấy ra, đó là lời chị em muốn gửi cho anh.

Đứa bé đi xa, anh thẫn thờ đặt tay lên tấm bia mộ:
– Lệ Giang, anh yêu em.

Thế nhưng những gì cô để lại cho anh chỉ vẻn vẹn 8 chữ:
– Sao anh không nói khi em còn sống?…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN