Vì Sao Duy Nhất Trên Bầu Trời - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Vì Sao Duy Nhất Trên Bầu Trời


Chương 16



Là cô gái hết sức “đen tối”, trước khi đến đoàn phim, Giản Duy cũng từng trải qua rất nhiều lần cho trí tưởng tượng bay xa. Ví dụ như cô liên tục tuyên bố với Lại Hiểu Sương, bản thân đi chuyến này là vì ngủ với nam thần. Quê quán phụ lão hương thân làm chứng, Giản Duy thề phải bò lên giường của Giang Ngật!

Đáng tiếc từ đó đến nay chỉ là ngoài miệng thì sôi nổi hào hứng, chứ thực tế thì chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự làm gì. Đương nhiên, cô lại càng không hề nghĩ tới, ngày đầu tiên mình đến trường quay… Đã đối mặt với chỗ kín của nam thần!

Hình ảnh trước mắt quá mức giật mình, trong đầu Giản Duy giống như có pháo hoa mừng năm mới, toàn bộ bùm bùm nổ tung!

Mình, mình, anh ấy… Nhìn thấy gì?

Mình mù rồi!

Giang Ngật trơ mắt nhìn mặt cô gái càng ngày càng đỏ, bất ngờ nhìn thẳng anh, lập tức giống như con mèo xù lông, hoảng loạn né tránh. Cuối cùng đem mặt chôn lên lưng mèo, dường như muốn dùng cách này để giấu mình.

Anh cũng nhận ra sự quái dị của tư thế này. Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đỏ mặt ngồi xổm bên chân mình, đối mặt với mình…

Giang Ngật ho nhẹ một tiếng, thân thể di chuyển không để lộ dấu vết. Mặt anh không biểu hiện gì ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy cửa phòng bị đẩy ra, có người đến.

Giản Duy không nhìn được những thứ này, chỉ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần. Trong lòng cô bối rối, hối hận chính mình quá xúc động, lại trốn đi như vậy. Nếu như bị phát hiện, còn chưa biết nên giải thích thế nào đây!

Hơi tò mò người đến là ai, nếu như chỉ là nhân viên làm việc bên cạnh Giang Ngật, có lẽ cô cũng không cần trốn…

“Giang Ngật, anh trốn ở đây làm gì?” Âm thanh lạnh lùng của Chu Bội Bội, xuyên qua mặt bàn chui vào tai Giản Duy.

Lại là cô ta. Giản Duy tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Giang Ngật không đáp lại ngay. Chu Bội Bội phát hiện anh nhìn chằm chằm vào mặt mình, nhìn một lúc lâu đột nhiên mới cười một tiếng, như nhớ tới chuyện gì đó rất vui.

Anh dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói: “Nên để tôi hỏi cô, không ở dưới quay phim, chạy tới đây làm gì?”

“Ngày đầu tiên thầy Giang đến đoàn phim, tôi mới vừa nhớ ra, còn chưa chào đón anh.”

Chu Bội Bội nói vậy, Giản Duy lại nghe ra sự kỳ quái, có lẽ Giang Ngật cũng nghe ra, cho nên anh cũng không đáp lời.

Chu Bội Bội dừng một chút, lại hỏi: “Chu Tĩnh đâu, cô ta không đi cùng anh sao?”

Chu Tĩnh? Sao lại nhắc tới chị ta?

Giản Duy nhíu mày. Cô vẫn nhớ, Chu Tĩnh không chỉ là người đại diện của Giang Ngật, mà còn là người đại diện của Chu Bội Bội, hai người là đồng môn. Cũng vì điều này, mặc dù đây là lần đầu tiên hai người họ hợp tác đóng cặp, trên mạng lại sớm có fan CP của hai người, ảo tưởng về câu chuyện đàn anh đàn em sẽ thành thân thuộc.

“Chị Tĩnh có việc đi Hong Kong. Tôi chỉ đến trường quay thôi, không cần chị ấy theo cùng.”

Chu Bội Bội lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Ra vậy. Tôi còn tưởng rằng, chị ta không có mặt mũi nào gặp tôi, cho nên trốn tránh không dám tới.”

Cô ta chưa đóng cửa, sau lưng là hành lang trống trải. Giang Ngật một lần nữa gác chân lên bàn, cười đáp: “Có lời gì cứ nói, đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi.”

“Anh đúng là thiếu kiên nhẫn. Lúc cùng Chu Tĩnh tính kế tôi, cũng là thái độ này? Xem cái này đi, anh không biết là bản thân thiếu tôi một lời giải thích sao!”

Chu Bội Bội nói xong, ném một thứ lên bàn. Là di động của cô ta, trên màn hình là một bài báo mạng, tầm mắt Giang Ngật dừng trên đầu đề.

“Chuyện tình cảm của Chu Bội Bội được phơi bày ra ánh sáng! Cùng ca sĩ Giang Ngật xuất hiện ở sân bay, đêm khuya chung xe rời đi!”

Phía dưới có vài tấm hình minh họa, một tấm là đường xe sân bay hỗn loạn, khuôn mặt cô gái mơ hồ, trong đám đông vây quanh chui vào xe Giang Ngật, những tấm sau đều là chụp xe chuyên dụng của anh.

Giang Ngật nhìn khoảng ba giây, cuối cùng nâng tay đè lên trán, vẻ mặt có chút không biết nên khóc hay cười. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ thở dài, nói: “Cái này là hiểu lầm.”

Chu Bội Bội khoanh tay, ánh mắt càng thêm trào phúng.

Tầm mắt của anh lơ đãng liếc về phía dưới bàn, cô gái còn co người trong đó. Cô ấy lần nữa ngẩng đầu, đang mở to mắt nhìn mình, dường như muốn biết tình huống bên ngoài là thế nào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập căng thẳng, con mèo nhỏ bị cô che miệng, Giang Ngật thật sự lo lắng Giản Duy sẽ làm nó chết ngạt.

Anh ngước mắt, nuốt xuống lý do thực sự, chỉ nói: “Tôi biết cô đang hoài nghi những gì, nhưng, Bội Bội, lần này là cô nghĩ nhiều rồi.”

Sắc mặt Chu Bội Bội hơi thay đổi. Vẻ mặt Giang Ngật bình thản, giống như xưa. Cô ta trầm mặc rất lâu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Không phải lần đầu tiên. Một mặt chị ta sợ tôi phá hủy lời hẹn, dùng hết thủ đoạn thể hiện với tôi. Một mặt lại lo lắng tôi thật sự hủy hợp đồng, phòng ngừa chu đáo, lợi dụng tôi tuyên truyền giúp anh hoặc mấy người kia. Loại người hai mặt này, còn không đề cập trước với tôi, thật sự khiến tôi đặc biệt phản cảm.”

Chu Bội Bội cười nhạo một tiếng: “Dù sao Chu Tĩnh vẫn luôn nghĩ tôi không thể nổi tiếng. Nếu để cho chị ta chọn, nhất định hy vọng người nhận “Đại Hán Phi Yến” là anh, nói không chừng giờ này trong lòng vẫn còn đang hối hận.”

Hình như Giản Duy đã hiểu.

Cơn giận của Chu Bội Bội, không phải là hướng về phía Giang Ngật, mà là hướng về phía Chu Tĩnh – người đại diện của cả hai. Dựa theo những gì cô biết, dưới trướng của Chu Tĩnh có năm nghệ sĩ, trước mắt chỉ có mình Chu Bội Bội thuận lợi ra mắt, Giản Duy còn nghĩ Chu Bội Bội rất được coi trọng, bây giờ nhìn lại, tự nhiên không phải thế?

Không đợi cô hiểu rõ ràng, Chu Bội Bội đã nói tiếp: “Tôi biết rõ anh với chị ta là người một nhà. Giang Ngật, sự kiện này anh thừa nhận cũng tốt, không thừa nhận cũng được, tôi cũng phải tính lên đầu anh. Tôi đồng ý đóng cặp với anh đã coi như hết lòng giúp đỡ, tiếp đến, chớ có trách tôi không niệm tình đồng môn.”

Đây đúng là uy hiếp mà.

Tim Giản Duy đập mạnh, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, trong căn phòng yên ắng phá lệ rõ ràng.

Vẻ mặt Chu Bội Bội lập tức thay đổi, không thể tin nhìn sang: “Ai ở đó!”

Cô ta vài bước tiến lên, định đến nhìn xem, Giang Ngật lại không đếm xỉa duỗi tay ra, một phen nắm lấy tay Chu Bội Bội.

Cô ta giận dữ: “Giang Ngật, anh làm gì vậy? Buông ra!”

“Tôi cho cô đi vào, đã là hết lòng giúp đỡ, lại tiếp tục tiến lên, chớ có trách tôi không niệm tình đồng môn.” Giang Ngật cười nói.

Chu Bội Bội sửng sốt. Trong nháy mắt cô ta cho rằng anh đang đáp trả một cách mỉa mai,  nhưng vẻ mặt của Giang Ngật lại rất thoải mái, không hề giống như bị lời nói của mình chọc giận.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN