Vì Sao Duy Nhất Trên Bầu Trời
Chương 4
Giản Duy biết rõ mình không thể tiếp tục im lặng. Có thể không bàn đến bề ngoài dễ dàng nhận lầm, giọng nói của cô và Chu Bội Bội hoàn toàn khác nhau, vừa rồi quá loạn khó phân biệt, dưới tình huống yên tĩnh này, bọn họ lại đều quen thuộc với Chu Bội Bội, chắc chắn chỉ cần nói vài câu là lộ tẩy.
Không đúng không đúng, cô cắt đứt suy nghĩ của mình, cũng không phải cô định giả mạo, sợ cái gì …
“Tôi không…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, lái xe dồn sức đánh tay lái, xe chuyên dụng đột nhiên quẹo một cái, cô không thắt dây an toàn, ngã về bên trái.
Lâm Hạo mắng to: “Tôi nói này, anh đi chậm một chút!”
Lái xe: “Cậu nhìn đằng sau mà xem, ba chiếc xe, ông đây không xuất chiêu thì làm sao cắt đuôi bọn chúng được?!”
Thân thể va phải một người khác, vừa cứng vừa mềm. Giản Duy đầu váng mắt hoa, chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện dưới nách có hai cánh tay xuyên qua. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, bàn tay để ở sau lưng cô, vừa rồi chính nó đã đỡ Giản Duy, mới tránh cho số phận đụng vào vách tường xe của cô.
Giản Duy ngẩng đầu lên, chóp mũi cọ sát vào dưới cằm của người đàn ông.
Cái cằm đã được cô dùng ánh mắt vuốt ve qua vô số lần.
Hệ thống ngôn ngữ sụp đổ, đầu óc trống rỗng, Giản Duy triệt để cứng đờ tại chỗ.
Cho dù là nằm mơ, cô cũng không hề nghĩ tới, một ngày kia, bản thân lại có thể cách anh gần đến thế.
“Dậy đi?”
Lồng ngực Giang Ngật bị va phải khó chịu đau nhức, người trong lòng không biết trúng tà gì, lại ngây ngốc tại chỗ. Từ trước đến nay anh rất ghét chuyện liên lụy người khác này, cho dù có người đẹp yêu thương nhung nhớ cũng không lên tinh thần được, vội đẩy Giản Duy ra: “Chu Bội Bội, cô còn dựa nữa tôi sẽ thu tiền …”
Câu nói của Giang Ngật mắc kẹt trong cổ họng. Vừa rồi ánh sáng mờ mờ ảo ảo, anh còn chưa nhìn rõ, bây giờ cách nhau quá gần, sự bất thường trên gương mặt đó mới như bí mật dưới ánh mặt trời, lộ rõ mồn một.
Anh ngừng một lát, mới nói: “Cô là ai?”
Giản Duy không trả lời. Giang Ngật đột nhiên nói với phía trước: “Này, hai cậu tìm được ai lên đây!”
Hai người kia không rõ chuyện gì, còn nghĩ anh đang ghét bỏ Chu Bội Bội thu hút paparazzi tới, vội hoà giải: “Anh Ngật đừng như vậy, dù sao anh và cô Chu cũng từng là bạn học một thời, nhẫn tâm bỏ cô ấy lại biển lửa sao? Em có đồng ý, fan CP của hai người cũng không đồng ý!”
“Cậu tự xem đi, đây có phải cô Chu không.”
Lâm Hạo sửng sốt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm Giản Duy một hồi lâu, con mắt càng mở càng lớn: “Này này … Chuyện gì xảy ra vậy, cô Chu cô đi thẩm mỹ à?”
“…”
Cuối cùng Giản Duy cũng tìm về giọng nói của chính mình: “Đúng vậy, rất xin lỗi, tôi không phải là Chu Bội Bội. Vừa rồi là họ nhận lầm, các anh… Các anh cũng nhận lầm …”
Lâm Hạo trợn mắt há hốc mồm, lái xe ngừng lại nhìn về phía sau, vẻ mặt cũng không thể tưởng tượng nổi. Giang Ngật là người bình tĩnh lại trước, chân dài nhấc lên khoát lên hàng ghế trước, duỗi lưng một cái.
Giản Duy có ảo giác, anh giống như chú mèo ngủ đông tỉnh giấc vì đụng phải đồ chơi tốt!
“Cạch” một tiếng, đèn xe được bật lên, ánh sáng ấm áp chiếu rọi.
Đôi mắt Giang Ngật như dòng nước mát, dừng trên mặt Giản Duy.
Cô gái có khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, hai mắt sáng ngời, bởi vì mắt to nên lúc nhìn ai tự nhiên cũng toát ra một sự ngây thơ như nai con. Đôi môi bởi vì căng thẳng mà mím lại, lúm đồng tiền nhợt nhạt, có thể tưởng tượng khi cười rộ lên nhất định đặc biệt sáng lạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!