Lại, lại tức giận sao? Bạch Đường run rẩy lùi về sau một bước, căng thẳng nắm lấy túi áo khoác, vừa chần chờ vừa bất an.
Tối qua khi thấy cậu ngủ dưới đất thì alpha cũng nói như thế, đó là lần đầu tiên cậu nghe Tưởng Vân Thư nói mình tức giận từ sau khi bị mất trí nhớ, cậu sợ tới nỗi bò lên giường, mặc dù nói là tức giận nhưng cũng chỉ để cậu ngủ trên giường, sau khi thấy cậu nằm ngay ngắn thì liền đi ra ngoài.
Tưởng Vân Thư không nói gì mà nhìn omega thấp hơn mình, gương mặt vốn dĩ đã hung dữ, khi im lặng thì khóe môi thành đường thẳng, khí chất rất có lực công kích, hệt như đang nổi giận thật vậy.
“Em xin lỗi, làm phiền ngài ạ! ” Bạch Đường sợ hãi nhìn alpha rồi quay người chạy nhanh vào nhà, áo khoác bông dài quấn lấy bước chân, nếp gấp của áo căng ra để lộ vòng eo gầy guộc.
Ốm quá, thật sự quá ốm rồi, Tưởng Vân Thư đứng yên nhìn theo bóng dáng lắc lư kia, cho dù sau này có thay đổi đa dạng cách chế biến đồ ăn chay, cố gắng bổ sung chất dinh dưỡng nhưng vẫn không ăn thịt thì chẳng thể giải quyết được vấn đề, anh cần phải để Lâm Bạch Trú nhanh chóng tin tưởng mình.
Khi Tưởng Vân Thư ở nhà, bầu không khí vẫn luôn trong tình trạng yên tĩnh và áp lực, thỉnh thoảng chỉ có tiếng móng vuốt của Đường Đen đi trên sàn phát ra âm thanh nhỏ xíu, anh không mở miệng thì Bạch Đường cũng sẽ không nói gì, khi làm gì đó thì đều lén lút nhìn sắc mặt của anh.
Trước khi gặp được Tưởng Vân Thư, Bạch Đường luôn hầu hạ Tưởng Vân Tô, nhưng! Anh cầm sách đứng lên rồi bước về phòng, nhưng Bạch Đường nên sống vì bản thân thôi.
“Tôi về phòng trước.
” Tưởng Vân Thư nói.
Bạch Đường lập tức đứng lên, hai tay đan vào nhau để trước người, cúi đầu nói: “Vâng thưa ngài.
“
Hơn một tháng quan sát của Tưởng Vân Thư, trước kia hẳn là Bạch Đường không được phép ngủ trước “anh”, bởi vì lúc nào cũng phải sẵn sàng khi bị “anh” gọi đến.
10 giờ rưỡi tối, Tưởng Vân Thư giải xong những bộ đề chính của những năm nay, anh buông bút đứng lên giãn cơ rồi ra khỏi phòng.
Quả nhiên cửa phòng Bạch Đường vẫn còn mở, Tưởng Vân Thư nhìn thấy cậu đang ngồi dưới đất chơi với Đường Đen.
Bạch Đường ném bịch khăn giấy tới góc phòng rồi chỉ chỉ, nhỏ giọng hô: “! Đường Đen cố lên!”
Đường Đen nhảy lên “Gâu” một tiếng, bốn cái chân ngắn ra sức chạy tới bịch khăn giấy.
Bạch Đường hết hồn, đôi mắt trợn tròn, cậu vội vàng xua tay, “Nhỏ tiếng chút, nhỏ chút Đường Đen, giọng em to quá.
“
Tưởng Vân Thư thấy bọn họ tập trung đến nỗi không phát hiện ra mình nên đành lặng lẽ trở về phòng, đóng cửa lại đợi vài giây.
“Cạch.
” Tiếng mở cửa.
“Khụ.
” Tưởng Vân Thư cố tình hắng giọng.
“Bịch.
” Tiếng giẫm chân trên sàn.
Vài giây sau, Tưởng Vân Thư vô cảm xuất hiện trước cửa phòng Bạch Đường, anh nhìn thấy Bạch Đường đặt tay lên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi quỳ dưới đất, Đường Đen bắt chước theo mà ngồi ở bên cạnh, cái đuôi điên cuồng lắc lư.
Nhìn thấy anh, Bạch Đường đứng lên, cung kính nói: “Ngài! Ngài cần gì sao ạ?”
Hình như bệnh cảm đã nặng hơn, giọng cũng thay đổi mang theo giọng mũi nằng nặng, nghe dính dính hệt như đang làm nũng.
“Không phải,” Tưởng Vân Thư nói, “Trời lạnh thì đừng ngồi dưới đất, cậu rửa mặt chưa?”
Bạch Đường gật gật đầu, “Dạ rửa rồi! “
“Đi ngủ đi.
” Tưởng Vân Thư xách Đường Đen đặt vào ổ cún trong góc, “Ngủ trên giường.
“
Thấy động tác của Tưởng Vân Thư, Bạch Đường chợt căng thẳng, khi thấy alpha tách khỏi Đường Đen thì mới thở phào nhẹ nhõm, cậu leo lên giường đắp chăn ngay ngắn, nằm thẳng người, bày ra vẻ nghe lời mà đi ngủ.
Tưởng Vân Thư thấy khóa kéo trên mặt Bạch Đường, anh bất đắc dĩ nói: “Cởi áo ra.
“
Cả không gian rơi vào tĩnh lặng.
Những lời này hệt như một quả bom nổ trong huyệt thái dương của Bạch Đường, cậu cứng người, cổ như bị gỉ sét, không thể tin được mà nhìn alpha, nỗi sợ hằn sâu trong xương cốt từ lòng bàn chân truyền lên, cơn lạnh lẽo quét khắp người, đầu ngón tay lạnh cứng đến mất cảm giác.
Tưởng Vân Tô muốn sao? Nhưng mà nếu Tưởng Vân Tô đã nhớ lại thì sao có thể bình tĩnh nhìn cậu nằm ở trên giường chứ?
Tưởng Vân Thư phát hiện trạng thái của Bạch Đường có gì đó không ổn, anh vừa định nói thì thấy ngón tay gầy guộc của Bạch Đường duỗi ra từ trong chăn rồi run rẩy kéo dây khóa xuống, áo khoác được cởi ra, cơ thể omega lập tức nhỏ gầy hơn một vòng.
Cậu vẫn chưa làm xong, ngay sau đó, ngón tay cởi nút áo đầu tiên của áo ngủ ra, cổ áo to rộng liền trượt xuống đầu vai trái, xương quai xanh và làn da trắng nõn lộ ra.
“Bạch Đường,” Rốt cuộc Tưởng Vân Thư cũng biết vì sao trạng thái của Bạch Đường lại như vậy, anh kịp thời ngăn cản, “Ý tôi là khi ngủ thì cởi áo khoác ra thôi.
“
Bàn tay đang đặt trên nút áo thứ hai chợt khựng lại, Bạch Đường có hơi xấu hổ cắn môi, gài lại nút áo hoàn chỉnh, mấy ngón tay luống ca luống cuống, cậu trúc trắc nói: “Xin, xin lỗi ngài ạ!”
“Không sao,” Tưởng Vân Thư nói, “Cậu ngủ ngon.
“
“Cạch.
” Cửa đóng lại.
Trong bóng đêm, Bạch Đường giấu gương mặt đỏ ửng dưới chăn, một màn vừa nãy chiếu lại trong đầu cậu, cậu mạnh bạo cọ cọ chăn như muốn giảm nhiệt độ trên mặt xuống.
Một lát sau, cảm giác xấu hổ này đã biến mất, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Ánh trăng bàng bạc len qua bức màn rọi vào phòng, Bạch Đường nắm chặt chăn, cảm giác êm ái dưới người khiến cậu cảm thấy xa lạ, cậu cuộn người nằm bên mép giường, cảnh giác nhìn về phía cửa phòng không chút lơi lỏng.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu lo sợ alpha sẽ đột ngột xông vào phòng kéo cậu từ trên giường ném xuống đất, thô bạo rống lên: “Mẹ nó ai cho mày ngủ trên giường hả! Làm dơ giường tao rồi!”
Cậu gắng gượng lên tinh thần, cố gắng không để mí mắt sụp xuống, nhưng cơ thể đang bị bệnh lại không chịu khống chế mà kéo ý thức cậu chìm vào giấc ngủ.
Khoảng 1 giờ 47 phút, rốt cuộc Bạch Đường không chịu được mà ngủ mất.
1 giờ 43 phút sáng, Tưởng Vân thư viết nốt câu cuối cùng trên sổ tay, sau đó anh đi ra hành lang tắt đèn, mắt nhìn về phía phòng của Bạch Đường, anh có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn giống hệt bà mẹ mà lặng lẽ vặn tay nắm cửa phòng cậu ra.
Xem xem đứa nhỏ có nghe lời hay không.
Tốt rồi, Tưởng Vân Thư nhìn cái đụn nhỏ nhô lên trên giường, thoáng yên tâm.
Đường Đen đang nằm dưới mép giường ngẩng đầu lên, Tưởng Vân Thư dựng ngón tay ý bảo nó yên lặng, lúc chuẩn bị đi ra ngoài thì anh chợt chú ý tới mặt Bạch Đường bị chăn che kín, chỉ có mấy sợi tóc lòa xòa ló ra trên gối nằm.
Mũi Bạch Đường vốn dĩ đang bị nghẹt, Tưởng Vân Thư sợ nếu như thế thì cậu sẽ không hít thở được nên nhẹ nhàng đi đến mép giường khẽ kéo chăn xuống.
Anh cảm thấy vô cùng may mắn khi mình quyết định đi vào phòng Bạch Đường.
Đứa nhỏ phát sốt rồi.
Cái trán nóng hổi, hơi thở cũng nóng rực nhưng tay chân lại lạnh băng.
Anh không chút do dự mà đi xuống lầu lấy hòm thuốc lên, kề nhiệt kế điện tử ngay trán Bạch Đường, đo lần đầu là 38,6 độ, vậy thì nhiệt độ cơ thể thực tế nhất định cao hơn số này.
Tưởng Vân Thư cau mày, anh lại xuống lầu lấy miếng dán hạ sốt trong tủ lạnh ra, anh sợ mình sẽ dọa Bạch Đường nên khi vào thì mở đèn lên, anh ngồi xổm bên mép giường, vô cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn muốn đánh thức người bệnh đang hôn mê.
“Bạch Đường, Bạch Đường.
“
Bạch Đường run lên, mí mắt giật giật, mơ màng mở ra, Tưởng Vân Thư thấy thế thì lập tức đứng lên lùi về cạnh cửa rồi gõ gõ cửa phòng, “Bạch Đường, dậy đi, cậu sốt rồi.
“
Đầu óc Bạch Đường bị sốt đến mơ hồ, theo bản năng nhìn về phía âm thanh phát ra, giây phút nhìn thấy alpha, con ngươi cậu rụt lại, hét lên một tiếng chói tai, sau đó lập tức bật dậy, hốt hoảng lui về sau, suýt chút nữa đã rơi xuống giường.
Vẫn bị dọa rồi.
.