Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O - Chương 72: C72: Chương 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O


Chương 72: C72: Chương 72


Hôn ở đâu?

Câu hỏi này khiến Bạch Đường ngơ người, cậu ngẩng đầu e dè nhìn alpha đang chăm chú nhìn mình.

Bạch Đường cúi đầu xuống, mà, mà bác sĩ Tưởng chưa yêu đương bao giờ, nếu bây giờ hôn môi ngay thì hình như cũng không ổn lắm nhỉ? Bác sĩ Tưởng có cảm thấy mình bạo dạn quá không?

Vẫn nên từ từ từng bước một thôi.

Ánh mắt Bạch Đường chuyển từ đôi môi sang gương mặt Tưởng Vân Thư: “Hôn mặt ạ?”

Tưởng Vân Thư đang nằm thẳng, nghe vậy thì dời tầm mắt khỏi đôi môi Bạch Đường, một lúc sau anh mới đáp “Ừm”.

Chỉ mới hôn mặt mà lâu như vậy mới đồng ý, quả nhiên là không thể nào hôn môi ngay được, khuỷu tay Bạch Đường nhích từ từ lên, từng chút mà xích gần lại khuôn mặt alpha, hơi nghiêng người qua.

Tầm mắt alpha dính chặt vào động tác của omega, hai người đối diện nhau, ánh mắt nóng rực, nhiệt độ trên mặt Bạch Đường tăng lên, khóe mắt đỏ ửng, không chịu thua mà nhìn thẳng vào mắt alpha.

Dây dưa cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng một nắm tay, rốt cuộc Bạch Đường không nhịn được nữa, bị ánh nhìn của anh khiến cho né tránh ánh mắt, lắp bắp nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”

Tưởng Vân Thư hỏi: “Hôn mặt mà cũng phải nhắm mắt hửm?”

Ánh mắt alpha nóng như lửa đốt, trái tim Bạch Đường đập thình thịch, cậu nhắm mắt lại kề sát lại gần mặt alpha.

Đường nét trên mặt alpha sắc lạnh nhưng khuôn mặt thì ngược lại.

Tưởng Vân Thư chỉ cảm thấy bên má phải mềm mại như là bị một cây kẹo bông gòn áp lên, sau đó biến dạng một chút rồi lại trở về như cũ.

Rất nhẹ, thậm chí còn không vang lên tiếng.

Bạch Đường hôn xong thì vùi mặt vào trong chăn biến thành đà điểu, cậu không ngờ chỉ mới hôn mặt mà cậu đã xấu hổ vô cùng.

Phần nệm bên cạnh lún xuống rồi vang lên tiếng sột soạt, cậu cảm giác được alpha đang trở người.

Tưởng Vân Thư vươn tay vỗ về lưng Bạch Đường, nói: “Xoay qua đây nào.”

Bạch Đường cọ chăn, lộ ra đôi mắt đỏ ửng, nơi bị Tưởng Vân Thư chạm vào lập tức nóng lên, cách một lớp áo mỏng, nhiệt độ trong lòng bàn tay alpha liên tục truyền đến.

Cậu cố nén cơn xấu hổ mà xoay mặt về phía alpha, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.

Sau đó, bàn tay vẫn luôn đặt sau lưng cậu khẽ dùng lực, cả người Bạch Đường bị kéo sát lại, mặt áp lên ngực Tưởng Vân Thư, chân gác lên chân anh, cả người được bao bọc trong mùi hương của alpha.

Đây là lần đầu tiên alpha chủ động ôm cậu đi ngủ.

“Ngủ thôi.” Cậu nghe Tưởng Vân Thư nói thế.

Mặt Bạch Đường đỏ lên, cậu gật gật đầu, tuy rằng vụng trộm thành công nhưng cũng có chút thất vọng, Tưởng Vân Thư không muốn hôn lại cậu sao?

Cậu âm thầm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thấy xương quai xanh Tưởng Vân Thư, đồ ngủ rộng rãi lộ ra khe hở, có thể loáng thoáng thấy được đường cong của cơ ngực, Bạch Đường lập tức bị mê hoặc.

Muốn hôn quá đi.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy thì ra bản thân háo sắc đến thế.

Đêm khuya, omega rất dễ thay đổi, kích động bất chấp mọi hậu quả.

Bạch Đường không nhìn thấy ánh mắt của alpha nên cũng không bị áp lực, nhóc háo sắc âm thầm rục rịch hệt như một tên hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc đến mụ mị đầu óc.

Cậu hoàn toàn vứt bỏ gì mà thẹn thùng quẫn bách lúc nãy ra sau đầu, này là alpha của mình mà, hợp tình hợp lý quá đi chứ, sao lại không được?

Cậu muốn gì mà chẳng được!

Nghĩ là làm, cậu hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của alpha.

Tưởng Vân Thư lập tức nổi da gà, đôi mắt đang nhắm lại mở ra, nãy giờ omega lộn xộn trong lòng anh, tóc cọ tới cọ lui vào cằm anh đều nhịn, vậy mà lại?

“Chụt.” Một nụ hôn ướt át lại in lên xương quai xanh anh.

Tưởng Vân Thư bị chọc tức đến bật cười, mắng thầm một câu không biết tốt xấu, anh trực tiếp đưa tay bắt được miệng Bạch Đường, giữa hổ khẩu cảm giác được hơi thở nóng rực của omega.

Mặt omega quả thực rất nhỏ, chỉ dùng một tay là có thể bóp được hai bên mặt cậu, thịt mềm bị ép ra, ngón cái và bốn ngón còn lại chống hai bên vành tai.

“Làm gì đó? Tưởng Vân Thư nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Bạch Đường.

Trong mắt omega ánh lên vẻ uất ức, hiển nhiên đang lên án hành vi bạo lực của alpha, bất chợt con ngươi cậu khựng lại, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào một nơi.

Tưởng Vân Thư bỗng cảm thấy môi mình nóng rát.

Nhóc omega này sớm muộn gì cũng leo tới trên đầu mình.

Ánh mắt anh nặng nề, tay từ mặt Bạch Đường dần trượt xuống, bàn tay dừng trên cần cổ omega.

“Bạch Đường, ngẩng đầu lên.”

Tưởng Vân Thư nhìn thấy dấu tay màu đỏ trên mặt Bạch Đường, thế nhưng anh cũng không nhịn được nữa mà cúi đầu, mang theo chút nôn nóng khó nhận ra.

Lần này, kẹo bông gòn đã bị chính tay anh nắn b óp.

Hôn được vài cái, hình như anh còn chưa hài lòng với tư thế và góc độ, ngón tay kìm dưới cằm Bạch Đường khẽ dùng sức nâng lên.

Omega chịu không nổi mà nhắm chặt mắt lại, ngón chân căng thẳng cọ lên giường, cậu áp sát vào trong lòng alpha, bị bắt ngẩng đầu, cằm và cần cổ mảnh khảnh như muốn thẳng tắp.

Mùi sữa đặc và sông băng hòa quyện vào nhau.

Hai người không vươn lưỡi, chỉ là hai đôi môi liên tục cọ xát vào nhau.

Bạch Đường mỹ mãn rên hừ hừ mấy tiếng, lúc hôn cậu còn vô thức hé mắt ra muốn nhìn xem dáng vẻ lúc hôn môi của Tưởng Vân Thư, ai ngờ lại bắt gặp ánh nhìn thẳng tắp của alpha làm cậu giật mình.

Cậu nghiêng đầu trốn đi nụ hôn của alpha, lên án: “Sao anh không nhắm mắt vậy hả?”, xấu hổ muốn chết.

Tưởng Vân Thư bắt lấy cái tay đang ở trong áo mình ra, cười nói: “Anh nhìn xem omega nhà ai mà háo sắc như vậy.”

Đôi môi Bạch Đường đỏ hồng, khuôn mặt tràn đầy xấu hổ, giọng càng nói càng nhỏ: “Em, em cũng không biết nữa, tay em tự chui vào á.”

Tưởng Vân Thư sống trên đời 30 năm, ban nãy cũng mới vừa biết được hóa ra hôn môi lại là một việc khiến người ta sung sướng như vậy, anh vén tóc mái Bạch Đường lên rồi hôn xuống, “Ngủ thôi nào.”

Omega ngẩn ngơ mấy giây, sau đó che trán lại híp mắt cười, nụ cười vừa thỏa mãn vừa ngọt ngào.

Tưởng Vân Thư cũng cong cong khóe môi: “Ngủ nào.”

Bạch Đường ngoan ngoãn vươn tay ôm eo alpha, nhắm mắt lại: “Bác sĩ Tưởng ngủ ngon ạ.”

Sáng thứ bảy, Tưởng Vân Thư được một giấc ngủ ngon nên tinh thần sảng khoái, anh ngắm Bạch Đường đang ngủ để tỉnh táo xong thì khẽ khàng muốn xuống giường, ai ngờ lại bị một cánh tay đột ngột câu trở lại.

“Bác sĩ Tưởng ngủ thêm chút nữa đi mà.” Bạch Đường ngáy ngủ gối đầu lên vai alpha, sau đó lại ngủ tiếp.

Tưởng Vân Thư đã tỉnh hẳn, anh đợi sau khi Bạch Đường ngủ say thì mới thành công đi ra ngoài.

Cháo thịt nạc sò điệp cà rốt được hẹn tối qua đã nấu xong, Tưởng Vân Thư vừa ăn vừa mở máy tính lên kiểm tra thư, nhìn thấy phản hồi từ tổ chức: Sắp xếp rất rõ ràng, cảm ơn nhé.

Tưởng Vân Thư mỉm cười trả lời: Là omega của tôi làm, em ấy giỏi lắm.

Ăn xong một chén cháo, anh đi vào phòng ngủ định gọi người thức dậy, vừa mới bước vào đã thấy omega đang giả vờ biến thành đà điểu, cổ và lỗ tai đỏ bừng.

Tưởng Vân Thư có lẽ đã đoán được nguyên nhân, anh hỏi: “Sao thế, ban ngày với ban đêm em là hai người khác nhau hả?”

Bạch Đường ấp úng đáp: “Đêm khuya con người không biết xấu hổ đâu ạ.”

Thứ bảy ở khoa Tuyến thể vẫn vắng lặng như cũ, Lâm Bạch Trú lấy điện thoại ra, quen đường quen nẻo mà ấn vào khung trò chuyện với Trịnh Như Vân, bắt đầu câu hỏi mỗi ngày.

Chỉ thấy một hàng dài lịch sử trò chuyện đều là:

“Hôm nay cậu có rảnh không?”

“…”

Tin nhắn này lặp đi lặp lại tận 27 lần, ngày nào cũng vậy.

Qua 27 ngày, rốt cuộc Trịnh Như Vân bị làm phiền hết nói nổi, dưới cơn bực bội mà trả lời xem xem Lâm Bạch Trú muốn cái gì.

Lâm Bạch Trú: Hôm nay cậu có rảnh không?

Trịnh Như Vân phiền càng thêm phiền, 43 phút sau mới trả lời: Mẹ nó rốt cuộc anh muốn gì? Có gì thì không nói thẳng ra được hả?

Lâm Bạch Trú có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức giận của Trịnh Như Vân, hắn cảm thấy thú vị mà nhướng mày: Không được, tôi muốn nói trực tiếp cơ.

Trịnh Như Vân:…

Trịnh Như Vân: Được, 5:50 chiều ở quán cà phê đối diện bệnh viện Đế Đô, để tôi coi anh muốn nói gì.

Trịnh Như Vân: Ha hả.

Lâm Bạch Trú:!

Lâm Bạch Trú được đáp mà sợ, anh lập tức trả lời: Thôi thôi thôi, tôi tới Phượng Tê là được rồi, sao có thể để cậu chạy tới đây chứ?

Trịnh Như Vân: Nín.

Lâm Bạch Trú: Được rồi, chiều nay gặp ở quán nước đối diện Đế Đô nha.

Trịnh Như Vân tùy tiện mặc quần thể thao và áo thun, đầu đội nón lưỡi trai ngồi trong góc quán.

“Xin lỗi xin lỗi,” Lâm Bạch Trú vội vã đi đến, “Tôi xin lỗi, lúc sắp tan ca thì có bệnh nhân đến.”

Trịnh Như Vân khoanh tay, hỏi thẳng vào chủ đề: “Có chuyện gì?”

Lâm Bạch Trú nhìn chằm chằm hai lon nước ngọt vị đào trên bàn, này là do hắn mua trước nhưng dường như Trịnh Như Vân không hề có ý muốn uống, hắn quơ quơ ống hút: “Cậu uống thử nước ngọt đào ở quán này đi? Ngon lắm luôn.”

Thái dương Trịnh Như Vân giật giật, tiếc chữ như vàng: “Không.”

“Sao vậy?” Lâm Bạch Trú hút một ngụm lớn, bị khí ga xông lên, “Ngon lắm luôn đó, không phải cậu cũng thích nước đào hả?”

Sắc mặt Trịnh Như Vân tối đi, không nhịn được nữa: “Mẹ nó tôi đếch muốn uống nước đào với anh, rốt cuộc có chuyện gì, không nói thì tôi đi.”

“Đệt.” Lâm Bạch Trú vội nói, “Tôi nói tôi nói, cậu muốn nhanh chóng tham gia kỳ thi năm nay có đúng không?”

Trịnh Như Vân: “Liên quan gì tới anh?”

“Cậu cứ thi đi.” Lâm Bạch Trú nói, “Năm nay cậu sẽ đậu.”

Trịnh Như Vân cười lạnh, “Gì đây, anh có cửa sau cho tôi đi hả?”

“Không phải,” Lâm Bạch Trú cau mày, nhưng bây giờ hắn không dám nói kế hoạch cho đối phương nghe, chắc chắn Trịnh Như Vân sẽ không đồng ý, nhưng nếu tới ngày phỏng vấn mà cậu ta vẫn không đồng ý thì trói lại đem đi phỏng vấn là được, “Cậu đi thi đi, cứ tin tôi.”

Ánh mắt khuất dưới vành nón dần ảm đạm, đây đã là lần thứ ba Trịnh Như Vân dự thi, cậu ta đã dùng hết hai cơ hội dự thi của sinh viên mới tốt nghiệp, bây giờ chỉ còn có thể thi ở huyện.

Hai lần trước cậu ta thi lý thuyết đều đứng nhất, nhưng do là omega nên chỉ cần trên hồ sơ ghi giới tính omega thì cậu ta sẽ không có cơ hội đạt hạng nhất vấn đáp.

Dựa vào đâu chứ.

Rõ ràng cậu ta chỉ mới 22 tuổi.

Alpha 22 tuổi trong mắt người khác vẫn là một đứa nhỏ cần được quan tâm yêu thương, nhưng cậu đã bương chải trong xã hội tám năm trời, trải qua tám năm ăn uống kham khổ, trải qua tám năm đề phòng bị alpha tóm lấy bất cứ lúc nào.

Cho đến tận hôm nay, ban ngày cậu vẫn phải ngụy trang thành beta để đi làm, ban đêm thì miệt mài chăm chỉ ôn tập cho kỳ thi.

Trịnh Như Vân yên lặng một lát rồi kéo thấp vành nón xuống, đứng dậy: “Không cần anh nói thì tôi cũng sẽ đi thi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN