Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O - Chương 78: C78: Chương 78
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O


Chương 78: C78: Chương 78


Vầng dương vừa lên cao, rèm cửa được kéo ra, ánh nắng lấp lánh nhảy nhót trên chăn.

Bạch Đường còn mê ngủ bị Tưởng Vân Thư hôn môi, cậu vui vẻ ôm lại alpha của mình, tinh thần còn chưa tỉnh táo hẳn, thế nhưng ngay sau đó cậu mở to mắt nhìn Tưởng Vân Thư ngã xuống, hình ảnh trong mắt như một thước phim tua chậm, cơ thể alpha nặng nề ngã xuống đất, còn hơi bật lên.

Đột ngột, vô cùng đột ngột.

Yên lặng đến quỷ dị.

Bạch Đường ngơ ngác, cơ thể lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng, huyệt thái dương như bị kim nhọn đâm vào, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ, cậu ngây như phỗng ngồi yên trên giường, cả hô hấp cũng dừng lại.

Cậu như bị ai đó siết cổ, hô hấp khó khăn, mặt dần đỏ lên, mãi cho đến khi không thở được mà sắp ngất xỉu thì cơ thể cậu mới giật lên một cái rồi ho sù sụ, cậu leo xuống giường bò đến trước mặt Tưởng Vân Thư, áp tai lên ngực alpha, ngón tay run rẩy đưa đến dưới mũi anh, “Có, có chuyện gì vậy ạ, hôm nay, hôm nay đâu phải Cá tháng Tư đâu bác sĩ Tưởng? Bác sĩ Tưởng!”

Môi vẫn mấp máy nhưng lại không phát ra tiếng nữa.

Vô cùng tĩnh lặng.

Không có ai trả lời cậu.

Bạch Đường mau gọi điện thoại! Gọi cấp cứu đi! Từng mệnh lệnh réo vang trong đầu cậu.

Đúng… Đúng rồi… Gọi điện thoại… Bạch Đường nhào đến tủ đầu giường, ngón chân đụng vào góc tủ, có việc lấy điện thoại cũng không xong mà rớt tới rớt lui, cũng may số điện thoại của cứu thương chỉ có ba số, nếu không với bàn tay run rẩy của cậu thì chắc bấm mấy chục lần mới xong.

Đã được bắt máy.

Đầu bên kia còn chưa kịp nói gì thì Bạch Đường đã đứt quãng báo địa chỉ. Trời vào đông, chóp mũi của cậu toàn là mồ hôi lạnh, “Có, có người ngất xỉu… Cứu, cứu với… Còn thở, tim còn đập nhưng xỉu rồi, chưa kịp nói gì…”

Bên kia điện thoại nói sẽ đến ngay, kêu cậu lật ngửa bệnh nhân lại, cởi bớt nút áo gây khó thở, nghiêng mặt qua một bên để dễ hô hấp hơn.

Cảm xúc Bạch Đường rối loạn, hoàn thành từng yêu cầu, cậu nói năng lung tung: “Tôi, tôi làm rồi… Còn cái gì nữa? Mấy anh nhanh lên, nhanh lên đi mà…”

Lúc này, cơ thể Tưởng Vân Thư đột nhiên run lên, anh cau mày, dáng vẻ khổ sở như đang giãy giụa.

Bạch Đường trợn to mắt, đồng tử giãn ra, cậu hét lên một tiếng, cao giọng vừa khóc vừa nói với điện thoại: “Anh ấy! Anh ấy cử động rồi! Đang run rẩy! Làm sao bây giờ, làm sao đây!”

Người bên kia đầu dây nhận ra cảm xúc của cậu hơi bất thường, vội vàng giải thích: “Đây là hiện tượng bình thường, khi bị tuột huyết áp ngất xỉu thì có thể kèm theo triệu chứng co giật, cũng có thể là do tiềm thức đang chiến đấu với cơ thể, là chuyện vô cùng bình thường, cậu bình tĩnh lại đã.”

Tiềm, tiềm thức… Vẻ mặt Bạch Đường mơ hồ, vừa nghe đến hai từ này thì cậu lập tức nghĩ ngay đến những chuyện tồi tệ, cậu trúc trắc hỏi: “… Cái gì cơ? Tiềm thức gì…”

“Bộp!” Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.

Bạch Đường giật mình kêu lên, cả người run rẩy, cậu cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình, là alpha đang nắm lấy tay cậu, lực mạnh đến nỗi khiến cậu phát đau.

Bạch Đường lập tức mừng rỡ, khóe môi vô thức cong lên mà cậu cũng không biết, hô to: “Anh ấy nắm lấy tay tôi! Anh ấy tỉnh lại rồi! Anh ấy…”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Đối diện với cậu là một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, alpha mở to mắt, không có tiêu cự cũng không có độ ấm, lăng lăng nhìn thẳng vào Bạch Đường.

Đã rất lâu rồi Bạch Đường chưa nhìn thấy ánh mắt ấy.

Chỉ có Tưởng Vân Tô mới nhìn cậu như thế.

“A ———” Niềm vui mừng trong lòng bị nước lạnh dập tắt, cậu thét lên một tiếng chói tai rồi điên cuồng hất tay alpha ra, chật vật lùi vào góc tường, vừa lùi vừa va đập vào đồ vật xung quanh, đồ trên bàn rơi xuống vang lên tiếng loảng xoảng.

Bạch Đường che kín lỗ tai mình lại, cậu thở hổn hển, đồng tử dần tan rã.

Tiềm thức… Chiến đấu… Mở mắt ra… Tưởng Vân Tô…

Vậy nên lúc nãy là bác sĩ Tưởng chiến đấu với Tưởng Vân Tô sao? Vậy tại sao… Tại sao lại nhìn mình kiểu đó… Bác sĩ Tưởng sẽ không nhìn mình như vậy! Là, Tưởng Vân Tô, là hắn… Là Tưởng Vân Tô… Vậy, vậy bác sĩ Tưởng đâu? Bác sĩ Tưởng đâu rồi? Bác sĩ Tưởng thua rồi sao? Sao lại như thế! Chết rồi sao… Đã chết rồi sao?

Đã chết rồi.

Những từ này vừa xuất hiện trong đầu, Bạch Đường lại hét lên.

Không đúng, không đúng! Bạch Đường hít từng ngụm không khí, cậu nhìn qua cơ thể của alpha một lần nữa, không đúng, bác sĩ Tưởng, bác sĩ Tưởng đến thế giới khác rồi! Đúng vậy, bác sĩ Tưởng cũng đi đến đây như vậy mà! Đúng rồi!

Cậu cũng muốn đi chung với bác sĩ Tưởng nữa! Nhưng mà đi như thế nào, như thế nào đây? Làm sao để cậu đi với bác sĩ Tưởng được… Bỗng nhiên Bạch Đường nghĩ đến cái gì đó, hai mắt cậu sáng rực, đúng, đúng rồi… Cậu lảo đảo đứng lên, té ngã, đứng lên, lại té ngã, lại đứng lên, chật vật đi vào phòng tắm rồi lấy dao cạo lông mày để lên ngay cổ tay.

Đúng rồi… Chỉ cần mình chết đi là được rồi… Bác sĩ Tưởng cũng vậy… Chết, chết là được, Bạch Đường khẽ mỉm cười, chỉ cần chết là được rồi.

Lần đầu tiên cậu không cắt được, tay run đến nỗi không cầm chắc được dao.

Phải nhanh lên Bạch Đường! Phải đuổi kịp bác sĩ Tưởng! Nhất định bây giờ bác sĩ Tưởng đang rất sợ hãi, một thân một mình đi tới chỗ xa lạ… Cậu phải đến đó, đến với anh… Bác sĩ Tưởng đang sợ lắm…

Cậu sẽ đến với Tưởng Vân Thư.

Máu tươi tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch trắng tinh.

Cậu rúc vào trong góc phòng tắm, cả người tê dại mất tri mất giác, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy máu chưa chảy nhanh lắm nên lại cầm dao cắt thêm vài đường lên vết thương.

Cậu còn phải đề phòng lỡ như Tưởng Vân Tô tỉnh lại thì hắn sẽ không cho cậu đi nữa.

Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng chó sủa vang dội, có lẽ là do ngửi được mùi máu nên Đường Đen bên ngoài điên cuồng cào cửa, không biết đã sủa bao lâu.

“Gâu! Gâu! Gâu!” Tiếng sủa càng lúc càng lớn.

Nước mắt Bạch Đường lập tức dâng trào, đúng rồi, còn Đường Đen nữa, Đường Đen, Đường Đen làm sao bây giờ? Nếu cậu và bác sĩ Tưởng cùng đến thế giới khác thì Đường Đen phải làm sao…

Nước mắt hòa lẫn với máu tươi nhưng lại bị máu lấp đầy, cậu cũng không biết, không biết nữa… Xin lỗi… Xin lỗi Đường Đen… Phải vứt bỏ nó… Cậu không phải là một người chủ tốt… Nhưng mà… Nhưng mà bác sĩ Tưởng rất quan trọng với cậu, bác sĩ Tưởng đang sợ lắm…

“Rầm!” Hình như là tiếng Đường Đen tông cửa.

Cả người Bạch Đường run cầm cập.

“Rầm! Rầm!” Âm thanh cứ vang lên.

Bạch Đường thẫn thờ ôm chân mình, đầu gục xuống đầu gối, đồ đạc rơi rớt lộn xộn ở trước mặt cậu.

Bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ: Lỡ như bác sĩ Tưởng vẫn còn ở đây thì sao? Lỡ như anh ấy vẫn còn đang chiến đấu với Tưởng Vân Tô thì sao? Có lẽ lúc nãy chỉ là giây phút Tưởng Vân Tô chiếm thế thượng phong thôi, chắc chắn hắn, hắn đã dùng mưu kế bẩn thỉu nào đó gài bẫy bác sĩ Tưởng… Bác sĩ Tưởng lợi hại như vậy mà… Nói không chừng, cuối cùng, cuối cùng bác sĩ Tưởng thắng thì sao…

Bạch Đường hơi ngẩng đầu lên, đúng rồi, cũng thể như vậy…

Bác sĩ Tưởng lợi hại thế kia mà ——!

Vậy, vậy bây giờ cậu phải làm gì đây… Đi cổ vũ bác sĩ Tưởng có được không? Nói với bác sĩ Tưởng mình vẫn còn ở đây? Đúng, đúng rồi. Vậy thì bác sĩ Tưởng sẽ, sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ được bơm đầy máu…

Bạch Đường cố sức lê lết ra ngoài, trên sàn là vệt máu kéo dài từ nhà tắm vào phòng, một mảnh mơ hồ.

Cho dù chỉ có 1% cơ hội là Tưởng Vân Thư thì cậu vẫn sẽ không bỏ cuộc.

Bạch Đường nhìn alpha đang nhắm mắt, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi run rẩy, “Bác, bác sĩ Tưởng! Em là Bạch Đường nè! Em là Bạch Đường của anh nè, anh có nghe thấy không?”

Cậu co người nằm bên cạnh alpha, lưu luyến dụi lên tay alpha, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “Tưởng Vân Thư… Vân Thư, em là Bạch Đường nè, anh phải cố lên, có được không anh?”

Sau đó biểu cảm cậu chợt thay đổi, bỗng nhiên đánh mạnh lên ngực alpha rồi hét lên: “Cút đi Tưởng Vân Tô! Cút đi! Mày đi chết đi! Chết đi chết đi… Chết đi! Trả cơ thể lại cho bác sĩ Tưởng mau!”

Cậu đánh một hồi rồi dần bình tĩnh lại, cất giọng nỉ non: “Bác sĩ Tưởng… Tưởng Vân Thư ơi, em là Bạch Đường nè, anh có nghe không? Em là Bạch Đường…”

Khuỷu tay bỗng nhiên đụng phải thứ gì cứng cứng, cậu mờ mịt nhìn qua, là điện thoại.

Phải, phải rồi, cậu còn chưa gọi cho cấp cứu, cậu vẫn chưa gọi cho cấp cứu! Bạch Đường cố sức mở điện thoại rồi bấm ba số xuống.

Bên kia “Tút tút” vài tiếng rồi được nhận.

Bạch Đường suy nghĩ một hồi lâu thì mới nhớ được địa chỉ, cậu lắp bắp nói: “Ở, ở đây có người ngất, ngất xỉu! Mấy anh tới nhanh lên đi!”

Đầu dây bên kia nói: “Xin chào, đã qua tám phút kể từ lúc cậu gọi cuộc gọi đầu tiên, chắc là xe cứu thương sắp tới rồi, cậu cố chờ một lát nhé! Bây giờ cậu đặt bệnh nhân nằm ngửa đi, sau đó cởi nút ngay cổ áo, đặt đầu nghiêng qua một bên.”

Tay Bạch Đường run rẩy lần mò, máu liên tục chảy xuống áo quần alpha, cậu dần không chống đỡ được nữa, ý thức mơ hồ, đầu óc choáng váng, lúc sắp ngã xuống cậu bỗng đập mạnh tay phải vào thành giường.

Cơn đau đớn khiến đầu óc tỉnh táo hơn phần nào, cậu lắc lắc đầu nhìn qua một lượt rồi nói: “Cởi, cởi nút áo rồi…”

Cậu cảm giác mình sắp khuỵu xuống lần nữa nên lại vung tay vào thành giường, nhưng hình như vẫn chưa đủ đau. Bây giờ cậu cảm thấy thật tức giận và bất lực với chính mình.

Tại sao… Tại sao mình lại kém cỏi như vậy! Ngay cả người mình yêu mà cũng không bảo vệ được… Tại sao… Tại sao chứ…

Dường như cậu vẫn chưa hết phẫn nộ, liên tục đập tay vào thành giường mười mấy lần, trên mu bàn tay đầm đìa máu tươi.

Bạch Đường hít một hơi rồi lại nhìn về phía alpha, cậu run giọng không nói tròn được một câu: “Cởi nút rồi… Nằm ngửa… Ngửa rồi… Đầu cũng vậy…”

Người bên đầu dây bên kia nói cậu chờ khoảng ba phút nữa thì xe sẽ đến.

Cuộc gọi được ngắt.

Bạch Đường ngẩn người nhìn màn hình tối đi, một lúc lâu sau cậu mới nhìn qua alpha, bất chợt con ngươi cậu co lại.

Trên mặt Tưởng Vân Thư dính đầy máu, cậu hoảng loạn dùng tay lau đi, thế nhưng càng lau lại càng nhiều: “Chuyện gì vậy… Sao, sao anh lại chảy máu… Anh bị thương ở đâu hả…”

Đúng rồi, gọi cấp cứu, cậu phải gọi cấp cứu… Cậu nằm dưới sàn, thở hổn hển gọi điện.

Cuộc gọi giống y hệt hai lần trước.

Điện thoại lại cúp.

Cuối cùng, Bạch Đường cạn kiệt sức lực, do mất máu quá nhiều nên cậu choáng váng ngã xuống, hít thở khó khăn, đầu óc trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì nữa cả.

Muốn ngủ quá… Buồn ngủ thật…

Nhưng mà mình không thể ngã… Nếu mình ngã xuống thì ai gọi cấp cứu cho bác sĩ Tưởng đây, mình phải gọi trước khi gục xuống… Cậu khó khăn giơ tay lên, mắt sắp sụp xuống, ý thức dần mơ hồ.

“Lách tách.”

Chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt Bạch Đường, cậu nhìn chằm chằm vào cổ tay mình một hồi lâu.

Điện thoại được kết nối.

Bạch Đường đã chọn đại một số điện thoại trong lịch sử cuộc gọi gần đây, giọng của Chu Triêu Vũ vang lên: “A lô? Bạch Đường hả?”

“Ở đây cần cấp cứu… Có người ngất xỉu.” Bạch Đường vô thức lẩm bẩm, hai mắt dần nhắm lại, đầu cũng lệch qua một bên, giọng nhỏ dần: “Hình, hình như tôi cũng bị thương rồi… Máu chảy nhiều quá…”

Ngay sau đó tay cậu rơi xuống, không gian rơi vào yên lặng, chỉ còn tiếng kêu sốt ruột của Chu Triêu Vũ.

“Tích —— tích ——”

Âm thanh bên ngoài mơ hồ như xuyên qua tầng tầng lớp lớp truyền vào tai Tưởng Vân Thư.

Anh cố sức cử động mi mắt, ý thức dần quay về, tất cả giác quan bắt đầu vận hành, mùi thuốc sát trùng gắt mũi, ánh đèn led chói mắt, còn có tiếng hít thở nặng nề của bản thân.

Anh chưa chết.

Vào giây phút ngã xuống đó, anh hối hận tột cùng.

Bạch Đường đâu rồi? Omega đang hoảng sợ của anh ở đâu rồi…

Bên cạnh giường không có ai, khuôn mặt Tưởng Vân Thư mơ màng, há miệng th ở dốc, dùng hết sức lực gọi: “Bạch Đường, Bạch Đường…”

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, người nọ thấy anh đã tỉnh dậy, kích động hô to: “Đệt! Tỉnh, tỉnh rồi!”

Tưởng Vân Thư nhìn Lâm Bạch Trú nhưng cũng không dừng lại lâu mà đưa mắt nhìn chằm chằm người đứng sau cửa, thế nhưng người bước vào cũng không phải Bạch Đường mà là Tần Chung Nam.

Cửa đóng lại.

Anh thấp giọng nỉ non: “Bạch Đường đâu?”

Lâm Bạch Trú nghe vậy thì hơi khựng lại, hơn nửa ngày mới nói: “Bạch Đường không sao hết.”

Tưởng Vân Thư đoán bác sĩ đã cho anh dùng thuốc ngủ, cho nên bây giờ anh không còn chút sức lực gì, vì vậy cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Bạch Trú mà chỉ nghe hắn nói Bạch Đường không sao.

Anh lại rơi vào hôn mê, nhưng trước khi nhắm mắt lại, anh loáng thoáng nghe được tiếng thở dài của Lâm Bạch Trú: “Haizz làm việc kiểu gì mà tới nỗi nhập viện luôn thế này.”

Lần thứ hai tỉnh lại, Tưởng Vân Thư chỉ cảm thấy xương cốt cả người rệu rã, đã lâu rồi anh mới ngủ lâu như vậy, anh mở mắt ra, hơi cử động cơ thể.

Căn phòng này là phòng bệnh đơn, Tần Chung Nam đang ngồi xem tạp chí trên sô pha bên trái, “Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”

Tưởng Vân Thư lắc đầu, trong lòng chỉ còn cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, giờ đây anh chỉ muốn nhìn thấy Bạch Đường, muốn xin lỗi, trấn an omega của mình.

Anh chẳng dám tưởng tượng Bạch Đường đã như thế nào khi nhìn thấy anh ngã xuống, anh vội hỏi: “Bạch Đường đâu rồi? Em ấy…”

Lời còn chưa dứt thì cửa phòng bệnh đã bị đá ra, “Rầm” một tiếng lớn khiến Tần Chung Nam giật mình.

Tưởng Vân Thư chỉ cảm thấy trước mắt lóa lên, sau đó cổ áo anh bị người nọ hung bạo xách lên, bên tai lướt ngang tiếng gió.

Đôi mắt Trịnh Như Vân đỏ bừng như vừa khóc, tay trái cậu ta nắm chặt cổ áo Tưởng Vân Thư, tay phải nắm thành quyền khó khăn dừng trước trán Tưởng Vân Thư khoảng 2cm, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ ràng, đang kịch liệt run rẩy.

“Trịnh Như Vân!” Phía sau là Lâm Bạch Trú đang thở hổn hển đuổi theo, hắn ôm eo Trịnh Như Vân kéo lại, “Cậu bình tĩnh lại đã!”

Trịnh Như Vân cắn chặt răng, một lúc lâu tay trái mới chịu thả ra, hai mắt cậu ta càng đỏ bừng, chỉ vào Tưởng Vân Thư: “Con mẹ nó, tôi, lúc đó tôi điên rồi nên mới yên tâm giao Bạch Đường cho anh, rõ ràng anh biết nếu anh có mệnh hệ gì thì Bạch Đường sẽ…!”

Cậu ta nghẹn giọng không nói được nữa, cậu ta thở hổn hển hất Lâm Bạch Trú ra, nắm tay siết chặt, “Mẹ nó quên đi.”

Nhất thời trong phòng bệnh chỉ còn vang lên tiếng hít thở của Trịnh Như Vân.

Một lúc lâu sau.

“Sao vậy?” Tưởng Vân Thư khẽ hỏi, trên mặt trống rỗng, khó khăn hỏi, “Bạch Đường bị gì sao?”

Không ai trả lời anh.

Bầu không khí này… Là kiểu bác sĩ quen thuộc nhất.

… Vì sao không có ai trả lời?

Sự im lặng chết chóc khiến trái tim Tưởng Vân Thư như chìm vào sông băng, anh cảm thấy cơ thể mình mất đi trọng lượng mà rơi thẳng xuống vực sâu, nước tràn vào mũi miệng, cổ họng dâng lên vị rỉ sét, hô hấp trầm trọng như sắp chết chìm trong nước.

Trong khoảnh khắc sắp chết, trong đầu đột nhiên dấy lên cơn đau nhói, cơ thể co giật ngã xuống giường bệnh, không khí tràn vào phổi khiến anh ho sặc sụa, tầm mắt dần mơ hồ, anh thấy mọi người đang vây quanh mình, thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tần Chung Nam, thấy Lâm Bạch Trú đang ấn lên huyệt vị nào đó trên người mình, thấy hắn ấn chuông gọi bác sĩ.

Anh vùng vẫy khỏi gông xiềng của mọi người, đè mạnh lên huyệt thái dương đang co giật, hét lên: “Bạch Đường bị gì rồi!”

Hai alpha cũng không kìm được anh, Tần Chung Nam nói: “Cậu bình tĩnh lại đã, Bạch Đường không sao hết, chỉ là…”

“Tôi muốn gặp em ấy.” Tưởng Vân Thư cắt ngang, giọng nói tràn đầy lo âu, lặp đi lặp lại, “Tôi muốn gặp em ấy trước.”

Tưởng Vân Thư chết lặng đứng trước phòng bệnh bên cạnh, qua ô cửa kính, anh nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh giữa phòng, cơ thể đơn bạc tựa như một tờ giấy, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi không chút huyết sắc, tử khí âm u lượn quanh, bất chợt anh muốn xông vào đưa ngón tay thăm dò hơi thở của omega.

Nhức mắt nhất là cánh tay trái đã được tháo băng gạc từ trước, trên ấy có một vết sẹo dài, giờ đây ngay dưới cổ tay ấy đã được quấn một vòng băng gạc mới.

Con ngươi Tưởng Vân Thư co rút, không tự chủ được mà lùi lại, như tự hành hạ bản thân mà nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của Bạch Đường.

Chu Triêu Vũ ngồi trên sô pha nghe thấy động tĩnh bên ngoài, y bình tĩnh nhìn lên, trong mắt dâng đầy bão tố. Y nhẹ nhàng khép sách lại rồi đặt lên bàn.

“Cạch.” Cửa được vặn mở, Chu Triêu Vũ bước ra.

Nhưng ngay sau đó cánh cửa đóng lại trước mắt Tưởng Vân Thư, dường như người nọ không có ý định cho anh vào.

Tưởng Vân Thư vươn tay đẩy cửa ra.

Chu Triêu Vũ bắt lấy tay anh, “Anh làm gì?”

Tưởng Vân Thư hơi nghiêng đầu, “Tôi muốn vào.”

“Bạch Đường mới vừa ngủ.” Chu Triêu Vũ nhìn anh, “Còn chưa ngủ say nữa, bây giờ đừng vào.”

Đầu óc Tưởng Vân Thư trống rỗng, anh há miệng th ở dốc, nói không nên lời.

“Qua phòng kế bên nói chuyện đi.” Tay Chu Triêu Vũ hơi dùng lực ý bảo Tưởng Vân Thư buông tay nắm cửa ra.

Tưởng Vân Thư nhìn omega đang ngủ, chầm chậm buông tay ra.

Chu Triêu Vũ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Chắc anh cũng biết trong lúc anh hôn mê Bạch Đường đã xảy ra chuyện gì.” Chu Triêu Vũ dựa vào cửa sổ.

Tưởng Vân Thư im thin thít, hơn nửa ngày cũng không trả lời.

Dường như anh cũng không dám tin, anh cũng chẳng dám nói ra từ đó, thấp giọng lẩm bẩm: “… Sao có thể?”

Rõ ràng chỉ mới 11 tiếng trôi qua, một omega tràn đầy năng lượng luôn cười nói kia sao lại trở nên như thế được?

“Những người có khuynh hướng tự tử thường chịu đựng những việc tiêu cực dồn nén trong cuộc sống trước khi họ quyết định tự sát.” Chu Triêu Vũ vô cảm nói, cứ như y đang trả lời câu hỏi của Tưởng Vân Thư, cũng như chỉ đơn giản muốn nói cho anh biết, “Ví dụ như chịu nhục mạ, đánh mất, thất bại hay bị uy hiếp.”

“Trong đó đánh mất có nghĩa là mất đi một thứ quan trọng, một người quan trọng, niềm tin duy trì sự sống,…”

“Một người bình thường khi mất đi ba mẹ hay người quan trọng thì sẽ rất dễ làm ra hành vi này, huống chi là một omega đã chịu quá nhiều thương tổn.”

Chu Triêu Vũ bình thản nói nhưng mỗi một câu như cắt đi từng chút thịt ở đầu quả tim Tưởng Vân Thư, máu tươi đầm đìa.

Tần Chung Nam, Lâm Bạch Trú và Trịnh Như Vân đều im lặng, có lẽ như đã nghe được nguyên nhân này từ lâu rồi.

“Là một người có giới tính omega, tôi có thể hiểu rõ lúc ấy Bạch Đường nghĩ gì.” Chu Triêu Vũ nhếch môi, “Anh có muốn nghe không?”

Tưởng Vân Thư ù tai, mọi âm thanh xung quanh như hóa thành tiếng gào thét chói tai, anh mơ mơ màng màng, đầu óc đặc quánh như keo, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa cả. Không biết đã qua bao lâu, anh mới cử động ngón tay cứng đờ, nói: “Có.”

“Chuyện anh đột tử ở một thế giới khác rồi xuất hiện ở thế giới này là một chuyện vô cùng huyền diệu khó tin được, thế nên Bạch Đường vẫn luôn cho rằng thật ra Tưởng Vân Tô vẫn chưa chết, hắn chỉ ẩn núp để canh thời cơ cướp lại cơ thể của mình mà thôi. Lần này anh ngã xuống nên dĩ nhiên Bạch Đường tưởng anh đã chết rồi, hoặc là lại đột ngột xuyên tới thế giới nào đó, nói tóm lại giờ đây người nằm trước mặt cậu ấy lại trở thành Tưởng Vân Tô.”

Đây là lần thứ hai Trịnh Như Vân nghe được chuyện này, có lẽ là do cách nói trần thuật của Chu Triêu Vũ khiến cậu ta ngộp thở. Khoảng khắc đó Bạch Đường tuyệt vọng đến nhường nào chứ, cậu ta chẳng dám tưởng tượng.

Chu Triêu Vũ nhẹ nhàng thả xuống một tảng đá lớn: “Cậu ấy tưởng cậu chết rồi nên đã chọn chết cùng cậu.”

“Ong ——” Màng tai như bị chọc thủng, một luồng nhiệt tỏa ra, Tưởng Vân Thư chỉ cảm thấy như có ai đó cầm gậy sắt đánh mạnh vào huyệt thái dương của mình, đầu óc váng vất.

“Nhưng may mắn là lúc đó đột nhiên xuất hiện một bước ngoặt, có thể là Đường Đen chạy lên hay cậu ấy nhìn thấy món đồ kỉ niệm nào đó của hai người khiến cậu ấy muốn giãy giụa lần cuối, cho nên cậu ấy đã gọi cấp cứu, sau đó cậu ấy tìm người mình tin tưởng nhất ngoài anh để cầu cứu, cậu ấy đã gọi điện cho tôi.”

Chu Triêu Vũ vĩnh viễn nhớ rõ giọng nói vô hồn khi ấy của Bạch Đường.

Toàn thân omega dính đầy máu, cậu run rẩy nằm co ro bên cạnh alpha, tay phải nắm chặt lấy cổ tay trái, thấp giọng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, máu em chảy nhiều quá.”

Vừa bất lực lại mờ mịt.

Trịnh Như Vân chợt quay đầu đi, hai mắt đỏ bừng, cậu ta cắn chặt răng, một giọt nước mắt rơi xuống.

Chu Triêu Vũ càng nói càng kích động, y muốn kìm nén lại nhưng không thể, “Bạch Đường nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cậu ấy có sợ không? Anh nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Đường, anh có sợ không?”

Ngón tay Tưởng Vân Thư lạnh băng, anh nhắm mắt lại không biết nên nói gì.

“Sao anh có thể…” Môi Chu Triêu Vũ “tái nhợt, cảm xúc có chút mất khống chế, y hít sâu một hơi muốn kìm nén lại nhưng bất thành, “Bây giờ anh nhập viện, sao anh lại biến mình thành như vậy… Tôi không biết vì sao anh lại mệt mỏi quá độ dẫn đến ngất xỉu, cũng may lần này chỉ là hạ đường huyết, cũng may là anh đã tỉnh lại, cũng may là không để lại di chứng gì, nhưng lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?”

“Sức khỏe là quan trọng nhất.” Chu Triêu Vũ vẫn luôn bình tĩnh hiếm khi run giọng như lúc này, “Nếu có quá nhiều chuyện để làm thì anh có thể nói ra để mọi người cùng giúp đỡ, anh không cần tự mình gánh vác mọi thứ, tôi với Tần Chung Nam đều ở đây, anh có thể tới tìm bất cứ lúc nào.”

Xung quanh rơi vào tĩnh lặng, Tần Chung Nam khẽ cau mày.

Lâm Bạch Trú xen vào: “Thôi, được rồi.”

“Tôi không biết suy đoán của tôi có đúng không.” Chu Triêu Vũ lại hít sâu, huyệt thái dương dấy lên cơn đau từng đợt, y thấp giọng mệt mỏi nói: “Nếu anh có vấn đề tâm lý thì anh nên đi gặp bác sĩ sớm thôi.”

Y dừng lại một chút, dường như muốn nói thêm gì nữa nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Lúc này, Tần Chung Nam vội vàng kéo Chu Triêu Vũ đã vỡ hình tượng ra ngoài rồi nói với Tưởng Vân Thư: “Bạch Đường khóc nguyên buổi sáng, mới nãy tiêm thuốc an thần cho cậu ấy ngủ rồi, tinh thần cậu ấy cũng không được tốt lắm, tạm thời anh đừng đi gặp cậu ấy. Chúng tôi đi trước, anh nhớ chú ý sức khỏe, đừng nghĩ nhiều nữa, một lát nữa tôi lại đến.”

Mọi người đều ra ngoài, chỉ còn lại Lâm Bạch Trú.

Tưởng Vân Thư cúi đầu, chết lặng nhìn trân trân cái chăn trắng trên trường.

Lâm Bạch Trú thở dài một hơi, nói: “Khi biết cậu nhập viện thì ai cũng lo lắng hết, nhưng mà cũng không biết cụ thể vấn đề của cậu là gì… Chu Triêu Vũ xin nghỉ nguyên buổi sáng để chạy đi tìm thêm thông tin và cách điều trị cho trường hợp của cậu… Bọn họ cảm thấy cậu sai là vì cậu giấu bệnh sợ thầy, hai thế giới, rõ ràng biết mình có vấn đề tâm lý nhưng mà lại không đi chữa trị mà đợi tới khi xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế này, họ cũng giận cậu không biết quý trọng sức khỏe của mình.”

Tưởng Vân Thư “Ừm” một tiếng, “Tôi biết.”

Lâm Bạch Trú lại thở dài, “Chuyện cũng đã lỡ rồi, cậu đừng tự trách bản thân nữa, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy chứ… Cậu ngủ thêm một chút đi, Trịnh Như Vân nói tối nay cậu ấy sẽ đem cơm đến, tối nay mọi người đều ở đây, có cần gì thì nhớ nói nha?”

Tưởng Vân Thư lại “Ừm” một tiếng, thấy Lâm Bạch Trú vẫn không có ý định đi ra ngoài, anh đành nói: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình.”

“Cậu…” Lâm Bạch Trú muốn nói lại thôi, “Tôi ngồi ở ngoài á nha? Cậu có muốn ăn gì không? Hay muốn uống gì? Hay ngủ một chút đi ha?”

Tưởng Vân Thư lại lắc đầu rồi phất tay.

“Vậy tôi ra ngoài ngồi nha?” Lâm Bạch Trú vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn nhìn anh một lát rồi mới bất đắc dĩ đi ra.

Lâm Bạch Trú đi rồi, Tưởng Vân Thư vẫn ngồi như thế cả đêm, gió lớn xuyên qua cửa sổ lướt qua mặt anh, thật lâu anh mới chớp mắt một lần, không biết đang nghĩ gì.

Lâm Bạch Trú và Tần Chung Nam đều thay phiên đến một lần, thế nhưng Tưởng Vân Thư đều xua tay để họ ra ngoài trước.

Lâm Bạch Trú trông rất lo lắng nhưng thấy Tưởng Vân Thư muốn ngây người như vậy thì chỉ đành đi ra ngoài.

Tưởng Vân Thư lại nhìn ra ô cửa sổ.

Thân thể alpha khỏe mạnh, ngủ một giấc là đã thấy tốt lên, thế nhưng ở phòng bệnh cách anh vài mét, máu của omega đã chảy cạn.

Nếu vào giây phút cuối cùng Bạch Đường không suy nghĩ lại thì sao? Vậy thì Bạch Đường của anh đã yên lặng nằm bên cạnh anh đợi máu chảy cạn hết sao? Vậy thì đợi sau khi anh tỉnh lại thì chỉ còn lại một thi thể lạnh băng ư?

Phải không?

Là như vậy sao?

Mint: Đang edit tới chương này thì playlist nhảy tới bài Đáy biển, gấp đôi nỗi sầu luôn:(((

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN