Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp
Chương 20
Xoay người bước vào phòng, Tịch Si Thần đã không còn ở đó, cũng không ngạc nhiên.
Nhưng cái thằng bé kia…đang nhoài nửa người trên giường để gấp chăn, động tác tuy vụng về, nhưng kết quả cũng tạm coi được, ít ra cũng gọn gàng hơn nhiều so với không sửa sang.
“Không cần đâu, dù sao cũng chẳng dùng nữa.” – Tôi thản nhiên nói.
Khuôn mặt ngẩng lên lộ ra vẻ xinh xắn dường như khó phân biệt giới tính, ngọt ngào mỉm cười nhưng khi nghe tôi nói thì xịu hẳn xuống.
“…Vâng, chị à, em xin lỗi…” – Hai má trắng muốt ửng ửng một lớp màu hồng, hai tay nắm lấy quần áo trước người.
“Lo lắng à?”
“Em…em….” – Khuôn mặt lại đỏ thêm mấy phần.
Xem ra nó bối rối thật – “Được rồi, không có gì để nói thì thôi, đi ra ngoài trước đi.” – Thật sự không muốn đối xử gì với những người này, kể cả trẻ con.
Đi đến cạnh giường để di động lên ngăn tủ, xoay người đi tới phòng thay đồ.
“Chị…chị ơi!” – Sau lưng truyền tới giọng trẻ con có phần gấp gáp.
Dừng bước chân quay đầu nhìn lại. Lúng túng trượt xuống khỏi giường, vội vã chạy mấy bước về phía tôi, dường như nhớ ra điều gì, lại lùi lại vài bước. Dừng lại, nhìn tôi chăm chú, vân vê quần áo, cắn môi, trông có vẻ rất là đáng thương.
“Có việc gì?”
Giản Ngọc Lân lắc lắc đầu, ngừng một chút lại gật đầu bạt mạng.
“Rốt cuộc là có hay không?”
“Chị à…chị phải đi sao?” – Một đôi mắt to gắt gao nhìn tôi chằm chằm.
“Ờ.”
“Thế…thế chị đi đâu? Bao giờ thì về?” – Nói xong lại bước thêm mấy bước tới gần tôi, tuy nhiên tôi nghĩ chính nó cũng chẳng ý thức được hành động của mình.
Tôi mỉm cười nói – “ Tiểu thiếu gia, tôi nghĩ, tôi không cần phải báo cáo với cậu về chuyện của tôi.”
“Không…không phải thế, em…em…”
Đút hai tay vào túi trước của áo ngủ, đổi tư thế đứng – “Được rồi, rốt cuộc cậu muốn nói chuyện gì?” – Đã không còn nhiều kiên nhẫn nữa.
“Đó là, đó là…” – Hai bên vạt áo đã bị vân vê đến nhăn nhúm, đôi mắt long lanh mờ mịt sương – “A! Đúng rồi!” – Niềm vui thay thế nỗi buồn trong mắt, cười với tôi hết sức sung sướng, lại lần nữa vô ý bước tới gần tôi thêm hai bước – “Anh nói nếu chị muốn đi ra ngoài có thể kêu bác lái xe đưa đi, đúng đúng, chính là như vậy, ô ô, cái này tuyệt đối không có vấn đề gì, ô ô, không lo…” – Nói đến đây lại lập tức khựng lại, ánh mắt liếc nhanh tôi một cái, khuôn mặt xinh xắn trong nháy mắt cũng đỏ bừng lạ thường – “Ừ, ừ, không lo….không lo! A, không lo chị bị lạc đường! Ô ô, ô ô, chính là như vậy!”
Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì lộn xộn, giận dữ nói – “Được rồi, biết rồi, không có chuyện gì khác nữa sao!” – Nếu còn nữa, tôi nghĩ bản thân cũng chẳng còn đủ nhẫn nại mà nghe, thẳng thừng quay người bước đi.
“Ừ ừ, không có, không có!” – Ngốc nghếch cười chạy tới chân giường xỏ dép vào – “Vậy nhé, em đi đánh răng đây!” – Nhảy nhót ra khỏi phòng.
Cơ bản, tôi xác định mình chẳng nói cái gì cụ thể, nói cách khác, tôi chắc chắn không chấp nhận hay hứa hẹn cái gì. Vậy thì, Giản Ngọc Lân này rốt cuộc hớn hở cái gì chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!