Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh
Chương 41: Đi bắt Hồng Lang
Lời lẽ sắc bén không chút kiêng kỵ vừa rời miệng cũng làm cho nụ cười giả tạo trên môi Tú nương thoáng ngưng lại. Không thấy nàng ta lên tiếng đáp lời, Tử Chiêu lại nói: “Ngươi hẳn tự biết Tú Lệ phường của ngươi đang là cái dạng gì, nếu thật sự muốn làm tới thì ta có thể giúp ngươi một tay”.
Lúc này, ánh mắt Tú nương mới lóe lên vài tia sáng khác thường: “Công tử nói vậy thật sự làm ta hoảng sợ, Tú nương ta nào có cái gan ấy”.
Tử Chiêu nhếch miệng cười, nghiêng đầu, nhìn sâu vào đáy mắt nàng ta, thản nhiên nói: “Không có sao? Vậy coi như ta tới nhầm chỗ rồi. Đã làm mất thời gian của phường chủ, tại hạ xin cáo từ”.
Lời mới dứt, cũng không kịp cho người khác có phản ứng thì người đã đứng dậy, thong thả rời đi như thể mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì tới mình vậy. Nhưng chân mới bước qua ngưỡng cửa thì Hồng Lang bỗng nhiên khụt khịt mũi rồi hắt hơi một cái. Tiện tay rút từ trong người ra một cây quạt giấy, ra sức quạt như thể trước mặt có thứ gì đó cần phải tránh xa. Tay không ngừng động tác, quay mặt lại hung hăng nhìn Tú nương: “Mấy thứ tục phấn chốn thanh lâu không nên tùy tiện xuất ra như vậy. Công tử nhà ta hay bị nghẹt mũi, không tiện tiếp xúc với thứ này”.
Tử Chiêu còn vui vẻ bồi thêm: “Lang nhi nhà ta khứu giác rất nhạy bén, chỉ cần có một chút xíu thứ gì đó không tốt đẹp đều sẽ ngửi ra. Ngươi vẫn là không nên động thủ thì hơn, nước sông đâu có phạm nước giếng chứ”.
Lại nói, nếu nhĩ lực của Tử Chiêu là dày công khổ luyện mà thành thì Hồng Lang không những có nhĩ lực siêu phàm mà đến cả khứu giác còn đặc biệt hơn người. Không biết có phải do từ nhỏ đều ở cùng bầy sói hay không mà được như vậy.
Những ngày sống ở Vụ Ẩn cốc cũng là Dữ Ngọc dạy dỗ nàng ta một ít thân pháp, dịch dung cùng cách phân biệt các loại dược liệu. Hồng Lang quả thật có thiên phú trong chuyện này, mỗi loại thảo mộc chỉ cần luyện tập ngửi qua nhiều lần đều nhận biết được rõ ràng. Đầu óc lanh lợi, thân thủ nhanh nhẹn thoắt ẩn thoắt hiện, tinh thần lại nhạy bén như dã thú mà tự mình hành tẩu giang hồ, giúp Dữ Ngọc ra ngoài thu thập tin tức cũng không vấn đề gì. Chỉ dựa vào bản năng mãnh thú của nàng ta cũng đủ để tránh đi không ít phiền phức.
Hai người ngươi một câu, ta một câu mà cứ như vậy ra khỏi biệt viện, Tú nương như người hóa đá ngồi trong phòng cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Lão bộc từ đầu tới cuối vẫn ở bên ngoài chờ đợi, thấy người đã tiến ra mà chủ tử không có gì phân phó thì cũng hầu hạ bọn họ lên kiệu, nhanh chóng rời đi.
Thời điểm Tử Chiêu quay lưng ra ngoài, thần sắc Tú nương đã có thay đổi rõ rệt, chuyển từ kinh ngạc sang trầm ngâm, cuối cùng lại có chút bất an. Đứng dậy rời khỏi khách sảnh, nhanh chóng đi tới hậu viện.
Nhấc chân dứt khoát tiến vào thư phòng. Cửa thư phòng vừa đóng chặt thì nàng ta cũng xoay người tới trước thư án, chỉ nghe lạch cạnh vài tiếng thì trước mặt đã mở ra một thông đạo. Hàng loạt động tác trôi chảy diễn ra như thể người này đã quá quen thuộc, có nhắm mắt cũng làm được. Bóng người vừa khuất dạng thì lối vào mật thất cũng lập tức được khép lại.
Bên trong kín như bưng, chỉ có ánh sáng lờ mờ của vài viên dạ minh châu khảm trên vách tường hắt ra. Dáng người đỏ rực lướt đi trong thông đạo nhanh tới nỗi chỉ để lại tàn ảnh. Qua một hồi, phía trước đã dần sáng sủa, thì ra thông đạo này nối ra một con đường sau núi. Trước mặt là mảng rừng âm u, Tú nương cũng không chậm bước, tiến thẳng vào trong. Thân thể chợt động, bước chân cũng nhanh hơn lúc trước, nhìn cách nàng ta di chuyển có thể thấy rõ ràng là đang tuân theo một quy luật vào đó, đủ biết nơi này hẳn đã được bố trí cái gì.
Thân ảnh đỏ rực cứ như vậy biến mất vào rừng tối không thấy tăm hơi.
Tử Chiêu cùng Hồng Lang từ lúc rời khỏi biệt viện kia thì cũng không trở về tiểu viện của mình mà thong thả dạo phố. Trước đây đối với Kinh thành này cũng không tính là lạ lẫm, phố lớn ngõ nhỏ cũng không có quá nhiều thay đổi.
Bất chi bất giác, đi thế nào lại chợt rẽ vào một con phố quen thuộc. Trước cửa phủ hình như vẫn được dọn dẹp, quét tước hằng ngày nhưng không quét đi được sự tiêu điều, cô quanh. Tử Chiêu hơi ngẩn ra ngắm nhìn hồi lâu, Hồng Lang đứng một bên thấy thần sắc nàng ảm đạm thì cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì, thanh âm hạ xuống, mềm mỏng nói: “Nghe nói Tam hoàng tử từ sau lần ngã bệnh vài năm trước đã chuyển vào trong phủ này tĩnh dưỡng một thời gian. Sau khi khỏe mạnh trở lại cũng không rời đi. Sau đó thì ngày càng phóng túng bừa bãi, ban ngày ở yên trong phủ, tối lại ra ngoài mua vui”.
Ánh mắt Tử Chiêu chợt lóe: “Hắn thật sự biết đàng điếm, mua vui sao? Nếu biết thì hẳn không chuyển tới đây ở đâu. Chỉ giỏi tự mình gạt mình thôi”.
“Tỷ tỷ chẳng phải không thích người trong hoàng thất sao? Hình như đặc biệt hiểu vị hoàng tử này”.
“Có gì mà thích với không thích. Hắn chỉ là không quá khó hiểu như mấy người khác nên cũng dễ nói chuyện”.
“Người này không phải vì thấy có lỗi nên mới thành ra như vậy sao? Ta nghĩ tỷ nên sớm để hắn biết tỷ còn sống thì hơn, tránh cho hắn cứ sống thế này cũng không tốt a”.
“Hẳn vậy, bất quá chưa tới thời điểm thích hợp. Chuyện này cứ để sau đi”. Tử Chiêu thở hắt ra một hơi, đem chuyện phiền não khi nãy ném ra sau đầu, nhãn thần thanh tĩnh như nước, cất bước hòa mình vào dòng người náo nhiệt.
Trong khi người này thì thư thả là thế nhưng ở một nơi khác, không khí lại quá mức âm trầm cổ quái. Đôi mắt thâm sâu khó lường của bốn người đồng loạt đổ dồn lên thân ảnh nữ nhân hoa phục đỏ thắm. Tú nương khi nãy vừa thuật lại cuộc nói chuyện của nàng ta với Tử Chiêu, đáy mắt không giấu nổi tia dao động.
Tứ đại trưởng lão nghe được những lời vừa rồi thì vẫn một mực yên lặng, cả đại sảnh cũng không có lấy một tiếng động, thật sự khiến người ta cảm thấy bí bách, hít thở không thông.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Bách nương mới bất ngờ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Ngươi nói những lời đó đều là chính miệng thiếu niên kia nói ra sao?”.
“Chính là như vậy, kẻ này thâm tàng bất lộ, Tú nương thật sự không dám đoán bừa. Từ đêm qua, ta đã để Mai Cơ bỏ không ít Nhiếp Tâm tán cho hắn, vậy mà cũng không có chút tác dụng nào. Đi theo còn có thêm một tiểu tử tướng mạo như dã thú, quá nữa số sát thủ đêm qua là bị hắn giết”.
Đại sảnh lại một lần nữa rơi vào im lặng, Lão Cao suy nghĩ hồi lâu, rồi lại hướng Bách nương dò hỏi: “Xét lại thì những lời vị thiếu niên kia nói về Tú Lệ phường cũng có phần giống với ý tứ của nha đầu trước kia”.
Cả bốn người không hẹn mà cùng gật đầu, cũng cho là phải. Bách nương đảo mắt, nhíu mày: “Nếu là kẻ từ ngoài tới làm sao có thể nắm rõ được căn cơ Tú Lệ phường như vậy? Ta cũng thật không nghĩ ra lý do”.
Dung Hoa từ nãy giờ vẫn yên vị thưởng trà, coi như chuyện chẳng liên quan tới mình, rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Đột nhiên xuất hiện đỡ cho Tú Lệ phường một kiếp nạn. Thân phận cái gì mà nghĩa đệ của Mục tiểu tử. Các ngươi nói xem, có khi nào tên Mục Tử Hàm đó đã biết được lai lịch của chúng ta không?”.
Bách nương nhíu mày: “Không thể. Tâm niệm của nha đầu trước kia đã nói rõ ràng, phía sau Mục Tử Hàm vẫn còn có Bích Mục Lâu, không cần chúng ta phải ra mặt, chỉ cần ngấm ngầm bảo hộ là được rồi. Bao năm nay cũng chưa từng chân chính động vào chuyện gì, người của Bích Mục Lâu căn bản không thể tra ra chúng ta”.
Đặt chén trà trong tay xuống, hơi thở phảng phất một cỗ nguy hiểm khó dò. Dung Hoa chậm rãi lên tiếng: “Vậy cứ cho mời hắn tới đây hỏi rõ ràng là được, đâu cần mất thời gian suy đoán làm gì”.
Tú nương không cho là phải, lập tức lắc đầu: “Người này chỉ e không phải cứ muốn mời là có thể mời tới được”.
“Hừ, mời cũng có rất nhiều kiểu mời a…”. Tùng Giảo Minh vốn đã ngứa ngáy, gần đây không có việc gì có thể khiến ông ta cảm thấy hứng thú, sớm đã muốn động tay động chân. Nay nghe ra được ý tứ trong lời nói của Dung Hoa thì biết là có cơ hội ra ngoài làm loạn, sao lại không tranh thủ cơ chứ.
Hai người vốn như nước với lửa, lần đầu tiên lại tâm đầu ý hợp như vậy. Dung Hoa ngoài mặt thì cao cao tại thượng, dáng vẻ đạo mạo như tiên nhân nhưng thực chất cũng thích bày trò quái dị, chẳng qua không có lộ liễu như Tùng Giảo Minh mà thôi.
Liếc mắt một cái đủ biết hai người nay đang muốn giở trò, những người khác nhìn vào cũng không biết nói gì thêm.
Không chịu ngồi đợi lâu, ngay trong đêm ấy Lão Tùng đã vội vàng tới tiểu viện tìm Tử Chiêu. Bất quá người muốn gặp lại không có trong nhà.
Đêm khuya thanh vắng, trăng soi sáng tỏ. Giữa sân viện đen thui chỉ đặt một cái ghế đẩu nhỏ xíu, có thêm mảnh giấy nghuệch ngoạc vài chữ treo bên trên: “Gia chủ đi vắng, ngồi đây mà đợi”.
Lão Tùng tức trợn mắt, giật phăng mảnh giấy, vò nát rồi ném xuống đất, ra sức chà đạp dưới chân.
Hồng Lang ngồi trong nhà từ lâu đã biết có người đến nhưng vẫn như cũ, không để lộ chút động tĩnh nào, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Tử Chiêu từ mấy ngày trước đã ra ngoài tìm mua một vài vật dụng, sớm biết sẽ có người đến tìm nên đã dặn dò nàng ta, vì nàng không có nhà nên Hồng Lang cũng không cần thiết phải tiếp đón bất kỳ ai.
Người bên ngoài xem ra càng cảm thấy hứng thú, nhất quyết hướng trong nhà mà đi. Đảo mắt nhìn một lượt khách sảnh cũng không thấy có vấn đề gì, thu hút ông ta chính là hành lang vừa hẹp vừa tối trước mặt. Cuối hành lang tối tăm tới mức không nhìn rõ được đến tận cùng, thi thoảng có tiếng gió khẽ rít, kẻ nào yếu bóng vía nhất định đã bị dọa cho phát khóc từ lâu.
Tùng Giảo Minh cứ như vậy tiến thẳng vào trong, có điều đi mãi lại chưa thấy điểm cuối thì trong lòng càng lúc càng sốt ruột. Còn đang nghi hoặc thì đã thấy phía trước lờ mờ sáng, ông ta vui vẻ bước nhanh qua. Có điều, vừa ra tới nơi mới chợt phát hiện bản thân đang đứng ở chỗ cũ.
Đôi mắt mở to không chớp nhìn chằm chằm lên ánh trăng, không biết nghĩ ngợi cái gì mà chưa tới một khắc sau, toàn thân luân động, tung mình chạy ầm ầm vào hành lang kia một lần nữa.
Nháy mắt đã chạy qua mấy vòng nhưng kết quả vẫn là trở về chỗ cũ. Hồng Lang trong phòng một mực im lặng, ánh mắt phát ra tia sáng lập lòe trong đêm dõi theo lão gia hỏa chạy đi chạy lại trong viện, chỉ cảm thấy người này không biết nên gọi là cố chấp hay là ngu ngốc nữa.
Nhìn qua chưa được bao lâu, đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, Hồng Lang tung mình phi thân ra ngoài, vừa hay tránh thoát được một chưởng lực bất ngờ đánh úp xuống. Trong phòng không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một lão già, có điều so với người còn đang chạy qua chạy lại ngoài kia thì có thêm mấy phần điềm tĩnh, thần sắc thâm trầm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhìn qua cũng đủ biết là cao nhân.
Vô thanh vô tức bước vào phòng mà không bị nàng phát hiện, lại uy lực đánh ra một chưởng, nếu không phải Hồng Lang có bản năng sinh tồn cao, nhất định không kịp tránh được một đòn kia.
Đánh giá người vừa tới một hồi, nàng ta cố lục lọi trong trí nhớ, miệng lẩm bẩm: “Hình như tỷ tỷ từng nhắc tới lão tiên nhân một lần, tên là gì ấy nhỉ? Hoa Hoa?”.
Dung Hoa nheo mắt nhìn tiểu tử trước mặt, ngoài mặt mày nhăn nhó như đang nghĩ ngợi, lộ ra vài điểm dữ tợn, trên gương mặt lại hoàn toàn nhẵn nhụi, không có lấy một vết sẹo. Đoán chừng không phải người muốn gặp nhưng ngoài hắn ra, trong viện này không có thêm người nào khác. Ông ta đang định lên tiếng hỏi thì Hồng Lang đã nhanh miệng hơn: “Công tử nhà ta để lại thư ngoài cửa nói các ngươi ngồi đó đợi. Nếu không đủ ghế ta tự khắc mang thêm. Tại sao lại xông vào trong viện?”.
Lời vừa dứt thì thanh âm cao vút của Lão Tùng cũng réo lên, đầu tóc có chút rối loạn từ hành lang chạy ra: “Tiểu tử chết dẫm, ngươi đoán trước có người đến còn đặt cái ghế nhỏ xíu ở ngoài sân để người ta ngồi chờ cả đêm sao? Lại còn cái thứ trận pháp cổ quái gì đây? Rõ ràng các ngươi chơi xỏ”. Vừa nói, ám tiễn cứ như vậy phóng ra từ tay áo, Hồng Lang mặt không biến sắc, cũng không buồn né tránh mà trực tiếp trốn luôn sau lưng Dung Hoa, cư nhiên đem người ta trở thành bia đỡ đạn.
Liếc mắt nhìn dáng vẻ lười biếng của người sau lưng, Dung Hoa khẽ nhếch khóe miệng: “Ngươi có biết khi nào công tử nhà ngươi quay về không?”.
Tiểu tử nào đó lắc đầu.
“Vậy ngươi cùng chúng ta đi một chuyến”.
Tiểu tử lần này rất nhanh gật đầu.
“Ngươi không muốn biết chúng ta sẽ dẫn ngươi đi đâu sao?”.
Tiểu tử nào đó tiếp tục lắc đầu.
“Ngươi thật sự sẽ không kháng cự sao?”.
Hồng Lang nhếch miệng, bắn cho Dung Hoa ánh mắt đương nhiên: “Công tử dặn dò không cần kháng cự, tránh gây thương tích không đáng có, đằng nào ta cũng không đánh lại được hai lão nhân các ngươi. Hơn nữa, công tử không biết bao giờ mới về, ta không thể ở đây một mình nhịn đói. Đi đâu có cái ăn là được rồi, công tử trở về sẽ tìm được ta”.
Lão Tùng ngó chừng Hồng Lang không có chút sợ hãi nào trong mắt, không nhịn được bĩu môi: “Công tử kia nhà ngươi lợi hãi lắm sao? Có thể tìm được ngươi sao?”.
“Đó là tất nhiên, nhìn hai người ta không đánh lại được nhưng công tử nhà ta nhất định có thể đánh được. Các ngươi căn bản cũng không có khả năng sẽ đánh công tử”.
Dung Hoa nghe vậy thì bật cười: “Nếu ngươi biết chúng ta là ai sẽ không có can đảm nói ra câu ấy đâu”.
“Ai nói ta không biết? Công tử đã từng nói cho ta nghe, có điều… ta quên mất rồi”.
“Hừ, nể tình ngươi hợp tác như vậy, chúng ta không làm hại ngươi, chỉ xin ngươi một chút máu thôi”.
Hồng Lang nghe vậy thì nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng, không ai khác chính là Lão Tùng: “Ngươi ra ngoài bắt trộm con gà về mà lấy máu, việc gì ta phải cho ngươi chứ?”.
Lão Tùng lập tức hạ giọng: “Tiểu tử, chúng ta cần máu của ngươi tạo chút hiện trường, không thể lấy máu gà được”. Dung Hoa đứng một bên, khinh bỉ nhìn, không biết thế nào mà Lão Tùng lại giở giọng dỗ dành với tiểu tử này.
Điều lạ hơn nữa là sau khi Hồng Lang nghe được lý do thì trực tiếp rút chủy thủ bên hông ra, dứt khoát cứa một đường ở bắp tay, máu chảy ra còn được văng ra khắp nơi. Hai lão nhân tròn mắt nhìn nàng ta thong thả lật bàn, ném ghế, xé tung màn trướng, chân chính là đang tạo dựng hiện trường gây án a.
Tùng Giảo Minh lắp bắp hỏi: “Ngươi,… ngươi làm cái gì vậy?”.
“Không phải cần dựng hiện trường sao? Chính là như vậy”.
“Theo ta thấy thì ngươi vốn không nên tham gia nha”.
“Không có gì, không cần khách khí. Chúng ta đi được chưa?”.
“Bọn ta muốn chủ tử của ngươi tức giận nên mới làm vậy. Ngươi thì cần gì chứ?”.
“Ta? Ta chính là rất yêu thích nhìn chủ tử tức giận a”. Khóe miệng nói xong câu này còn vui vẻ cong lên một đường, nhấc chân rảo bước đi ra ngoài, cũng không thèm để ý hai lão nhân kia nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái tới mức nào.
Hồng Lang cũng không giấu tia hưng phấn tràn ra khóe mắt. Trước đây nàng vốn chỉ có một mình, quyết tâm đi theo tỷ tỷ cũng không ôm hy vọng gì. Nhưng từ lần Tử Chiêu vì nàng bị trúng độc mà một mình xông lên Đường Môn đoạt thuốc giải, trong lòng lại không khỏi nhấc lên một cỗ ấm áp, cảm giác như nàng thật sự có một người thân, luôn lo lắng an nguy của mình. Đối với Hồng Lang mà nói thì chính là cả đời không quên.
Nụ cười mãn nguyện này kết hợp cùng gương mặt dữ tợn, rơi vào mắt hai lão nhân kia lại thành tính kế. Thật sự không biết chủ tớ nhà này thế nào, sao thuộc hạ lại tính kế lên cả đầu chủ tử chứ.
Lại nói, mấy ngày sau, Tử Chiêu trở về, vừa bước vào sân viện thấy mọi thứ ngổn ngang, tanh bành, vết máu đã khô của Hồng Lang lưu lại khắp nơi. Giữa sân vẫn còn chiếc ghế mà nàng đặt sẵn ở đấy, bên trên chỉ đặt duy nhất một phiến Bách Hoa lệnh. Sắc đỏ của thẻ gỗ đối với Tử Chiêu lúc này lại rực rỡ tới mức chói mắt. Nàng thật sự tức giận, chộp lấy mà ném mạnh xuống đất.
Một màn trước mắt khiến cho người nào đó phẫn nộ: “Chết tiệt, cư nhiên ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ. Bọn họ thật sự quá đáng rồi”.
Không lường trước được người của Tú nương sẽ mạnh tay như vậy, không những đem người đi mà hơn nữa còn đả thương tới Hồng Lang. Tử Chiêu lập tức buông đồ đạc trong tay xuống, xoay người ra ngoài, không phải chạy tới Tú Lệ phường mà ngược lại, hướng ngoại thành mà đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!