Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh
Chương 8: Gặp Dữ Ngọc
Đi suốt đêm, khi lên được đỉnh núi trời cũng đã tờ mờ sáng. Tử Hàm quan sát xung quanh để tìm bóng dáng của Tử Chiêu nhưng chỉ thấy các vật dụng nàng mang theo cùng một lều nhỏ do nàng tự dựng và một bếp lửa mới tắt.
“Tử Hàm, ngươi lại đây xem” – nghe Yến Lân gọi, Tử Hàm bước vội tới, thấy một đoạn dây thừng dài, một đầu được bện vào thân cây phía sau. Nhìn nút thắt, Tử Hàm biết chắc chắn đó là Tử Chiêu, nàng luôn nghĩ ra các kiểu thắt nút tùy hoàn cảnh nhưng đặc biệt hữu dụng hơn những cách thông thường, chính hắn cũng phải học theo. Đoạn dây còn lại vắt vẻo trên mỏm đá đã có chút vỡ nát, khi kéo dây lên chỉ thấy một đầu dây đã bị cứa đứt.
Trong lòng lộp bộp, Tử Hàm tiến lên mỏm đá rồi nhìn xuống, phía dưới là vực sâu đen ngòm, toàn là mây mù che phủ, không nhìn thấy đáy. Một cỗ bất an trào lên, bàn tay nắm chặt đến run rẩy, lập tức hạ lệnh: “Các ngươi chia làm hai nhóm. Một nhóm đi trước khảo sát địa hình tìm đường xuống. Nhóm còn lại cùng Yến Lân xuống núi điều động thêm nhân lực”. Nói rồi hắn lại quay ra nhìn Yến Lân: “Ngươi trở về trước đi, tình hình chính sự còn cần có ngươi”.
Yến Lân khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, qua ánh mắt, hắn biết Tử Hàm đã quyết ở lại tìm Tử Chiêu. Tiểu nha đầu rất thông minh, chỉ với sức của một mình nàng mà cũng kiên trì được những năm ngày leo lên tận đỉnh núi. Nhìn số vật dụng và cách thức nàng tự bảo hộ mình, có thể thấy mọi đường đi nước bước đã được tính toán tỉ mỉ. Chỉ mong không có chuyện xấu gì xảy ra.
Liếc nhìn biểu hiện tràn ngập lo lắng lẫn khiếp sợ của Tử Hàm, Yến Lân lại nhớ tới bộ dạng vô tư, nghịch ngợm thường ngày của Tử Chiêu. Khẽ thở dài, đặt bàn tay thon dài lên vỗ vai Tử Hàm mấy cái rồi lập tức quay người xuống núi.
—————————————————
Lại nói, lúc Tử Chiêu còn đang ngồi trên mỏm đá ngắm cảnh, thì từ phía bầu trời lóe lên một ngôi sao vô cùng sáng chói, thu hút sự chú ý của nàng. Ban đầu nàng còn nghĩ vì sao đó thật đẹp, thật sáng nhưng càng về sau, Tử Chiêu cảm giác như thứ ánh sáng đó càng ngày càng tiến gần về phía nàng.
Khi xác định quả thật là như vậy, Tử Chiêu mới hốt hoảng nhận định: “Ôi mẹ ơi, là thiên thạch. Thiên thạch rơi xuống đầu đến nơi rồi. Tận thế, tận thế rồi”. Nàng sống qua hai đời rồi nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thiên thạch ở một khoảng cách gần đến vậy, biết chắc chắn là sẽ chết nên toàn thân nàng cứng đờ, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mảnh thiên thạch từ trên không trung đâm thẳng xuống đáy vực, khi tiếp đất tạo ra phản lực rất lớn, dội ngược lên phía trên. Nơi đó chính là nơi Tử Chiêu đang ngồi, nàng bị hất ngược ra phía sau, ngã xuống bên cạnh mỏm đá, miệng phun ra một ngụm máu. Lăn mấy vòng, Tử Chiêu bị đẩy hẳn ra ngoài vách đá. Do có dây thừng giữ lại nên nàng bị treo lơ lửng, mắt nhìn xuống đáy vực đen ngòm, Tử Chiêu hốt hoảng, theo bản năng muốn tìm đường trèo lên. Quan sát phía trên vách đá đã vỡ ra một mảng, sợi dây thừng theo đà đung đưa trên không trung mà lắc qua lắc lại, cọ vào phiến đã mới vỡ, có cạnh khá sắc nhọn.
Tử Chiêu run rẩy khi thấy sợi dây bị cọ nhiều, thành ra sắp đứt, nàng cố gắng vịn vào để leo lên nhưng càng lúc càng nhận ra sẽ không kịp. Đưa tay sờ soạng bên hông, rút ra một ống trúc ngắn, đó là loại pháo tín hiệu mà nàng chế được. Rút vội đoạn dây phía đuôi ống, một cột pháo sáng lập tức bắn lên trời.
Vừa kịp bắn pháo ra tín hiệu, đoạn dây buộc Tử Chiêu cũng vừa đứt, toàn thân nàng lập tức rơi xuống phía dưới. Gió tát vào người làm nàng đau điếng, hốc mắt trong chốc lát đã đỏ lên. Tuyệt vọng, trong đầu nàng chỉ nhớ đến khuôn mặt của phụ mẫu, Tử Hàm, còn cả nhũ mẫu cùng mấy người nha hoàn, thị vệ quen mặt trong phủ, họ đều là những người đã ở bên Tử Chiêu từ nhỏ. Quãng thời gian chỉ vẻn vẹn mấy năm nhưng giờ phút này, đối với nàng, họ chính là những điều trân quý nhất.
Nhắm mắt mặc kệ thân thể đang rơi tự do, Tử Chiêu ngã ầm vào một hồ nước sâu dưới đáy vực. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng cảm nhận mình đang chìm dần, có ánh sáng phía đáy hồ rọi ngược lên. Nàng định vươn tay tới nhưng mí mắt ngày càng nặng, thân thể dần dần mất đi cảm giác rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Không biết mê man bao lâu, khi mở mắt ra, nàng thấy mình đang nằm trong một gian nhà trúc, toàn thân mệt lả không muốn nhúc nhích, như thể đã ngủ rất lâu mới tỉnh dậy. Bên tai nghe thấy âm thanh phát ra từ phía ngoài cùng với tiếng bước chân. Có bóng người tiến lại gần, sau đó là một giọng nói có từ tính vang lên: “Nha đầu, ngươi tỉnh? Còn tưởng ngươi ngủ sắp thành heo”.
Tử Chiêu liếc mắt quan sát, đó là một nam tử cao lớn, hàng mi đen dày, sống mũi cao thẳng, nhãn thần thanh tĩnh nhưng lại có sức hút cực điểm. Diện mục như ngọc, mái tóc dài đến thắt lưng có hơi tán loạn lại lộ ra vài phần mỹ cảm. Một thân y phục màu đen, cả người toát lên một hương sắc xa xưa. Tay áo dài phủ xuống, mang theo hương hoa lê dễ chịu. Hắn rót lấy một chén nước rồi đỡ nàng ngồi dậy, cẩn thận bón cho nàng từng ngụm một.
Từ đầu đến cuối, Tử Chiêu như hóa đá, trong đầu choáng ngợp: “Quỷ thần ơi, có phải ta rơi xuống vách núi, chết đi được lên trời không? Cõi thần tiên nào lại có một nam nhân tuấn mỹ thế này? Những tưởng trên đời này chỉ có Tử Hàm cùng Yến Lân là mỹ nam tử. Nhưng nhìn người này xem, e là cả thiên hạ cũng không có ai đẹp bằng hắn”
Sau đó, hắn đặt Tử Chiêu ngồi dựa vào thành giường, giúp nàng co duỗi chân tay để lấy lại cảm giác, thấy nàng từ đầu tới cuối vẫn nhìn mình, hắn tươi cười lên tiếng: “Trong đầu ngươi có phải bị ngập nước rồi không? Tỉnh dậy cũng không nói tiếng nào”.
Lúc đó Tử Chiêu mới hoàn hồn, tứ chi bắt đầu lấy lại cảm giác, xác định mình còn sống. Tự trách bản thân không có định lực, hắng giọng cãi: “Là lâu ngày mới tỉnh dậy, đầu óc có chút mụ mị, cần phải xác định lại một chút nên mới không lên tiếng”
“Ồ thì ra ngươi chưa hoàn toàn tỉnh táo, ta còn tưởng vì thấy ta quá đẹp mắt nên mới thất thần như vậy” – vừa nói, hắn vừa cúi đầu tỏ vẻ thương tiếc rồi lại ngẩng lên hỏi Tử Chiêu: “Làm sao ngươi biết được lâu ngày rồi ngươi mới tỉnh?”
“Lúc mới tỉnh dậy, toàn thân rất vô lực, ban đầu còn chưa lấy lại được cảm giác, dường như là đã nằm rất lâu rồi. Còn nữa, lúc ngươi xoa bóp chân tay cho ta, ta có để ý thấy trên người có một số vết thương đã được xử lý, còn cả y phục trên người cũng được thay rồi” – nói đến đây, Tử Chiêu lại bất giác liếc mắt xuống y phục mình đang mặc. Toàn bộ đều là màu đen, rộng thùng thình, lại mang theo hương hoa lê nhàn nhạt, nhất định là y phục của hắn. Trước nay, giống như Tử Hàm, nàng đều dùng hương cam tùng. Nay thấy cơ thể tỏa ra mùi hương khác lạ, Tử Chiêu có chút không quen. Hiện tại còn đang mặc y phục của nam nhân trước mặt nên thoáng chốc đã đỏ mặt, hơi lo lắng hỏi nhỏ: “Là ngươi thay y phục và xử lý vết thương cho ta sao?”
“Trong cốc chỉ có mình ta, ngoài ta ra thì không có ai giúp ngươi đâu. Lại nói, nha đầu ngươi rất thông minh, mới tỉnh dậy đã nắm bắt được nhiều thông tin như vậy. Mà ta còn chuyện muốn hỏi. Lúc ta vớt được ngươi đem về, trên người ngươi thắt một đoạn dây. Là ngươi tự thắt sao?” – hắn hơi nheo mắt.
Thấy Tử Chiêu gật đầu, hắn liền cười giảo hoạt hỏi tiếp: “Ai dạy ngươi kiểu thắt đó vậy?”.
Tử Chiêu thật thà trả lời: “Là ta tự nghĩ ra”.
Nghe Tử Chiêu trả lời, sắc mặt nam tử phía trước hơi ám lại rồi bỏ đi, mặc kệ vẻ khó hiểu của người ngồi trên giường. Lát sau từ bên ngoài xông vào một trận mùi thuốc nồng nặc, Tử Chiêu thấy lạ, trong lòng lẩm bẩm: “Thì ra là ra ngoài sắc thuốc, nhưng cũng có cần phải vùng vằng vậy không? Giống như đang giận vậy”. Vừa nghĩ tới đây, Tử Chiêu lại thoáng có một dự cảm: “Đừng nói là do nút thắt kì lạ làm hắn khó tháo ra nên quay sang giận mình. Trên đời lại có người kì lạ vậy sao?”.
Ngồi chán, Tử Chiêu bắt đầu quan sát cách bài trí trong phòng. Đây là một nhã gian được lợp bằng trúc, bên trong chỉ kê một giá sách, không có bàn ghế mà dưới sàn có trải một tấm thảm lớn mềm mại, xung quanh còn bày rất nhiều gối tựa màu xanh lá nhạt. Trong đầu Tử Chiêu tự động hiện lên cảnh tưởng nam nhân đẹp mắt kia vừa nằm tựa vào gối vừa đọc sách, bên cạnh có đặt một ấm trà cùng vài miếng điểm tâm, rất biết hưởng thụ. Ngoài ra chỉ còn tấm đệm rất dày mà Tử Chiêu đang nằm nghỉ, phía dưới còn phủ một lớp vải trắng, chăn gối cũng đều là màu xanh lá nhạt. Bên trên còn treo nhiều dải lụa mỏng màu trắng đục, rủ xuống. Mỗi khi có gió nhẹ thổi qua làm những dải lụa lay lộng, phiêu dật, khiến cho Tử Chiêu thấy rất dễ chịu. Phải nói, nàng rất thích căn phòng này.
Tử Chiêu vén gọn những dải lụa lại rồi từ từ xuống giường. Nàng đi nhẹ từng bước, từng bước ra ngoài cửa. Ngăn cách giữa trong phòng với bên ngoài là một tấm mành, nàng đưa tay gạt tấm mành sang một bên, toàn bộ cảnh tượng hiện ra trước mắt. Thì ra gian nhà được dựng trên gò đất nhỏ, nổi giữa một hồ nước, sương mù giăng khắp mặt hồ, nhìn phía xa có thể thấy những tán cây như ẩn như hiện, phảng phất giống như nơi bồng lai tiên cảnh.
Nhưng phá vỡ khung cảnh nhất lại là một nam nhân vẻ mặt ai oán đang ngồi dưới mái hiên, ra sức quạt ấm thuốc được bắc trên một cái bếp nhỏ. Tử Chiêu mặt đầy hắc tuyến bước đến, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Khụ khụ,… Đa tạ mấy ngày qua được ca ca chăm sóc, không biết quý tính đại danh của ân nhân nên xưng hô thế nào?”
Không thấy nam nhân này trả lời mà chỉ hậm hực nhìn chằm chằm ấm thuốc. Tử Chiêu nghi ngờ, liệu bản thân có hoa mắt. Một mĩ nam tử tuấn nhã như vậy lại lộ ra biểu hiện kì quái. Chợt nhớ chính bản thân cũng chưa giới thiệu gì, cho là hắn không muốn mở lời trước nên nàng lại nói: “Tiểu nữ họ Mục tên là Tử Chiêu,…”. Còn chưa nói hết câu lại thấy nam nhân phía trước lên tiếng chặn lại: “Ta biết, nhà ngươi còn gọi ngươi là tiểu bánh bao phải không?”.
Tử Chiêu ngẩng đầu lên, nhíu mày khó hiểu: “Sao ngươi biết?”
“Hừ, có chuyện gì mà ta không biết. Nha đầu ngươi nghĩ chỉ có ngươi biết thắt dăm ba cái nút kì quái đó mà ta lại không biết được mấy chuyện cỏn con này sao?” – Hắn vừa quạt ấm thuốc vừa đắc ý trả lời, còn tiện tay móc từ trong ngực áo ra một phiến ngọc bội nhỏ ném vào lòng Tử Chiêu.
Bắt lấy ngọc bội, sắc mặt Tử Chiêu hết trắng lại xanh, rồi chuyển sang màu đen, nàng vừa tức vừa buồn cười. Đường đường một nam nhân có diện mạo hết sức ôn nhuận, sống ở một nơi thế này hẳn phải là một chính nhân quân tử vô cùng văn nhã. Nào ngờ dưới cái lốt đẹp mã đó lại không khác gì tiểu hài tử, rõ ràng hắn đố kị với nàng. Tên nam nhân chết tiệt lại dám đố kị với một đứa trẻ.
Nàng chỉ đành câm nín, không biết nói gì. Đeo ngọc bội lại bên hông, nàng vẫn lẳng lặng ngồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Từ gò đất nhỏ này có những phiến đá nổi trên mặt nước để tới bờ bên kia.
Ngồi nhớ lại bản thân là ngã từ trên vách núi xuống, Tử Chiêu thầm cảm thấy may mắn khi còn sống, toan mở miệng hỏi người bên cạnh nhưng lại nghĩ không biết hắn có trả lời nàng không, thì lại nghe thấy giọng nói từ tính của hắn vang lên: “Ngươi nằm đây được 5 ngày rồi. Chưa thấy kẻ nào ngủ lắm như ngươi đâu. Thuốc sắp sắc xong rồi, phía kia có chút cháo. Ngươi ăn trước đi rồi còn uống thuốc”.
Không thấy Tử Chiêu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng nàng đứng dậy, tiến lại múc lấy một chén cháo rồi từ từ ăn. Trong đầu nàng nghĩ: “đối phó với tên trẻ con này thì mình phải trẻ con hơn hắn. Hừ, chỉ được mỗi cái mặt”. Ăn xong, nàng buông bát, không thèm để ý đến người kia, tự mình ngồi ngắm cảnh.
Lúc sau thấy hắn bưng một bát thuốc đen ngòm tới trước mặt, Tử Chiêu nhíu mày nhìn nhưng cũng không uống. Hắn nghĩ do nàng sợ đắng, liền dỗ: “Ngươi uống đi, vừa mới tỉnh dậy đi lại được cũng không phải chuyện dễ, thân thể không tốt lắm đâu”. Vẫn thấy Tử Chiêu ngồi im không nhúc nhích, hắn chép miệng nói: “Được rồi uống đi, uống xong ta sẽ nói tên ta cho ngươi biết. Lúc đó thì đừng có sợ quá mà ngã ra đấy”.
Ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, Tử Chiêu thổi phù phù vào bát thuốc cho đỡ nóng rồi từng hớp từng hớp uống cạn. Vị đắng trong cổ họng khiến nàng rùng mình, nhăn mặt. Thiếu niên áo đen thấy vậy chỉ cười, nhét vào tay nàng một viên đường nhưng lại thấy nàng lườm hắn, không thèm ăn.
Ngả người nằm dưới mái hiên, vị thiếu niên tuấn mĩ nhắm mắt dưỡng thần, miệng nói: “Cho nha đầu ngươi biết, đây là Vụ Ẩn cốc. Hẳn ngươi cũng đã nghe danh Vụ Ẩn cốc quanh năm chỉ toàn sương mù cùng dã thú, không có lỗi vào, những người vì tò mò đi vào cũng đều không thấy trở ra chứ?”. Nói rồi lại hơi hé mắt liếc nhìn Tử Chiêu, thấy không có biểu cảm gì lại nghĩ nàng si ngốc chưa thể hiểu được ý tứ của hắn. Nhắm mắt lại, hắn nói tiếp: “Cốc chủ Vụ Ẩn cốc được gọi là Dữ Ngọc công tử phong lưu tuấn nhã, võ công cái thế, khắp thiên hạ không có đối thủ, ngươi biết chứ?”
Mặt Tử Chiêu càng lúc càng đen, nghe xong chỉ muốn nhổ vào mặt kẻ đang nằm dài trước mặt kia, trong đầu mắng: “Cái gì mà phong lưu tuấn nhã, võ công cái thể, rõ ràng hắn là tự ám chỉ bản thân. Tưởng ta nghe xong sẽ sợ chắc? Nằm mơ.”
Dữ Ngọc nằm quan sát biểu cảm của Tử Chiêu, thấy nàng đen mặt lại tưởng nghe đoán được thân phận của hắn. Đang vô cùng đắc ý, hắn vô lại nói: “Bổn công tử tính tình thiện lương nên mới ra tay cứu giúp ngươi. Ta biết Mục gia các ngươi nhiều tiền nhưng cũng không mong cảm tạ gì đâu. Mấy thứ như tiền bạc đó ta đây không thiếu”.
Chợt nhớ đến việc được cứu, Tử chiêu vội hỏi: “Ta nhớ lúc đó rơi xuống một cái hồ, sao lại được ngươi cứu tới đây? Đừng nói thiên thạch đó rơi trúng chỗ này nhé” – nói rồi nàng nheo mắt quan sát lại xung quanh, thấy cảnh vật không có gì là từng bị tàn phá, nảy sinh khó hiểu.
Thấy Tử Chiêu không có vẻ gì quan tâm đến mình, thậm chí còn thay đổi cách xưng hô so với lúc trước, Dữ Ngọc chỉ hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn bình thản trả lời: “Đêm đó ta không ở trong cốc, đi dạo một vòng bên ngoài thì phát hiện trên bầu trời có hiện tượng lạ, còn thấy một cột sáng bắn lên, liền đuổi tới. Thấy có thứ gì đó rơi xuống một hồ nước, liền sau đó cũng thấy ngươi rơi xuống. Lúc kéo được ngươi lên ta còn mừng rỡ, tưởng ngươi là bay từ trên trời xuống. Tiện tay đem ngươi về cốc. Sau đó mới phát hiện ngọc bội kia. Xác định ngươi không phải từ trời bay xuống mà là người Mục gia”
“Ngươi lớn bằng này sao lại có thứ suy nghĩ viển vông như thế. Cái gì mà bay từ trên trời xuống, ngươi nghĩ có người trời sao? Lại nói có phải ngươi ngu ngốc không? Thấy thiên thạch rơi ngươi còn đuổi theo làm cái gì?” – Tử Chiêu nghe xong tức hộc máu, chưa thấy kẻ nào dở hơi như hắn.
“Ta không theo sao cứu được ngươi. Nha đầu vong ân phụ nghĩa. Biết thế ta vứt quách ngươi đi” – Dữ Ngọc ngồi bật dậy, gõ mạnh một cái lên đầu Tử Chiêu, mắng to.
Bị đánh đau, Tử Chiêu ôm đầu gào lên: “Tên chết tiệt, ai bảo ngươi nói năng linh tinh còn có mấy suy nghĩ vớ vẩn, còn chấp nhặt trẻ con. Huhu…”. Tử Chiêu giả vờ khóc lóc, nào ngờ nam nhân áo đen đứng lên ôm lấy nàng, bế bổng lên, dùng khinh công lao về phía bờ bên kia. Tử Chiêu cứng đờ người, tuy là trong Mục phủ có nhiều ám vệ nhưng dĩ nhiên chẳng bao giờ xuất đầu lộ diện, phụ thân cùng Tử Hàm cũng không hay luận võ nên Tử Chiêu vẫn chưa thật sự được chiêm ngưỡng tận mắt võ công cổ đại là như thế nào. Nay lần đầu được thấy một người sử dụng khinh công, chính mình lại còn được người ta ôm đi, trong lòng vô cùng thích thú, quên cả khóc.
Thấy tiểu nha đầu trong lòng đã ngừng khóc từ lúc nào, Dữ Ngọc đưa tay xoa xoa chỗ đau trên đầu nàng nói: “Ngươi có vẻ thích bay nhảy phải không? Hết đau chưa? Do ta quá cường đại nên không để ý lực đạo làm ngươi đau. Thật may ngươi chưa bị vỡ đầu”. Tử Chiêu lại tức, không còn gì để nói, nam nhâm này quá tự mãn, nàng còn nghi ngờ, không biết có phải hắn theo chủ nghĩa tự luyến hay không?
Vẫn còn đang suy nghĩ, lại thấy giọng nói dễ chịu của Dữ Ngọc vang lên: “Đi, ta đem ngươi đi tắm, ngươi đã 5 ngày không tắm rửa rồi có biết không?”. Nhắc tới chuyện đi tắm, Tử Chiêu lại nhìn xuống y phục mình đang mặc, nhớ tới là nam nhân này thay đồ cho mình, nàng vội nói: “Ta có thể tự tắm, từ trước đến nay đều là ta tự tắm lấy”.
Nam nhân cúi đầu nhìn: “Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn, những chuyện đó vẫn là ta tự làm”, thấy nàng quả quyết, Dữ Ngọc cũng gật đầu: “Được, vậy ta đưa ngươi đến phòng tắm, trước đó có đi mua chút y phục để sẵn trong đó cho người rồi, xong xuôi thì gọi ta”. Sau đó hắn đưa nàng đến một gian nhà nằm giữa rừng hoa lê, nhìn vào chỉ thấy xung quanh được treo rất nhiều dải lụa trắng, gió thổi qua làm những dải lụa bay lên, thấy bên trong toàn hơi nước bốc lên mịt mù.
Dữ Ngọc đặt Tử Chiêu xuống dặn đi dặn lại rằng xong việc nhớ gọi hắn, hắn sẽ tới đón nàng rồi quay người đi mất. Tử Chiêu bước vào trong, qua màn hơi nước nàng thấy một bồn tắm rất lớn, nhìn giống như bể bơi ở hiện đại nhưng bên dưới và xung quanh toàn bộ là gỗ. Nhìn rõ toàn cảnh, nàng quay mặt ra ngoài gọi lớn: “Dữ Ngọc, buồng tắm của ngươi không có cửa, làm sao mà tắm?”. Hắn đáp lại, âm thanh như vang vọng từ một khoảng cách rất xa nhưng vẫn rõ ràng: “Ta ở đây có một mình, cần cửa làm gì?”
Nghe biết hẳn là đang ở rất xa nơi này, Tử Chiêu hơi thả lỏng, bụng nghĩ: “Ở một nơi như thế này quả thật rất hưởng thụ. Như mấy khu nghỉ dưỡng cao cấp vậy. Không biết tên Dữ Ngọc này làm sao lại có thể tạo ra một nơi như vậy?”. Vừa nghĩ nàng vừa cởi y phục, trầm mình xuống làn nước ấm, nhắm mắt dưỡng thần. Không biết nước tắm Dữ Ngọc đun từ loại thảo mộc gì, chỉ thấy nước có màu hơi đục như nước gạo, thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ, ngâm một lúc đã thấy gân cốt như dãn ra, hoàn toàn thả lỏng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tử Chiêu lấy một bộ y phục mà Dữ Ngọc chuẩn bị sẵn cho nàng. Vẫn là trang phục màu đen, đến cả trung y bên trong cũng là màu đen với những đường vân chìm. Trường bào cũng màu đen nhưng là sa mỏng, cổ áo có thêu vài sợi chỉ ánh vàng lấp lánh. Đai lưng cũng một màu đen, ở giữa còn khảm một viên ngọc màu đen. Thay xong y phục, nàng đứng ngắm mình trong gương. Thật ra từ kiếp trước Tử Chiêu đã thích mặc đồ màu đen, nhưng ở cổ đại, người bình thường ít ai mặc màu sắc này chứ đừng nói đến tiểu cô nương như nàng.
Rất ưng ý với y phục hiện tại, Tử Chiêu vui vẻ bước ra ngoài. Lúc tới không mấy để ý, nên vừa bước ra ngoài, đập vào mắt nàng chính là một rừng hoa lê, từng cây từng cây san sát nhau khiến nàng không tài nào xác định được phương hướng, trời hơi tối nên nhìn lại có chút âm u. Thảo nào khi nãy Dữ Ngọc rất để tâm dặn dò nàng không nên chạy lung tung, xong chuyện phải gọi hắn. Tử Chiêu cảm nhận người này võ nghệ rất khó lường, có thể ở khoảng cách rất xa mà nói chuyện với nàng, những người chỉ đơn giản là có võ công cũng chưa chắc làm được. Vì vậy, khi nàng dùng âm lượng bình thường nhất gọi tên hắn, ngay lập tức đã thấy hắn xuất hiện.
Dữ Ngọc nhìn một lượt từ đầu đến chân Tử Chiêu, sau đó tỏ ra hết sức hài lòng, ôm nàng quay trở về gian nhà trúc giữa hồ. Từ đó, nàng ở lại trong Vụ Ẩn cốc thêm vài ngày để cơ thể hoàn toàn khỏe lại.
Nhớ lần đầu nhìn thấy Dữ Ngọc, nàng đã cố gắng vận dụng vốn từ tốt đẹp nhất của mình để hình dung về hắn, nhưng lại cảm giác kém mấy phần. Cũng thật may là nàng không lên tiếng khen hắn câu nào, vì nàng rất nhanh phát hiện, tuy hắn có một vẻ ngoài đẹp như thiên tiên, khí chất đạm mạc mà cao quý,… nhưng hắn,… hắn chỉ là hào nhoáng bên ngoài. Tính tình kì quái cùng vẻ bề ngoài là hoàn toán trái ngược.
Tử Chiêu chưa gặp qua người nào như vậy, hắn chẳng những không ôn nhã như ngọc, chẳng những không dịu dàng ấm áp như vẻ bề ngoài mà còn hết sức, hết sức phúc hắc, thích ngược đãi người khác.
Hắn nói sẽ để Tử Chiêu ở đây nghỉ ngơi, ổn định lại sức khỏe rồi sẽ đưa nàng về nhưng ngày ngày hắn bắt nàng đi gánh nước, quét sân. Nước trong hồ là nước từ một con suối trong cốc đổ xuống, mỗi lần đi gánh nước, nàng phải leo lên tận thượng nguồn. Dữ Ngọc chỉ đưa nàng đi một lần, còn sau đó hắn bắt nàng phải leo lên một mình. Thi thoảng buồn buồn sẽ đá nàng xuống hồ nước lạnh buốt, nói là để nàng kiểm tra độ nông sâu dưới hồ.
Mỗi lần như vậy, nàng rất muốn vùng lên đấm cho hắn một trận nhưng lại thấy ánh mắt người này hết sức trong trẻo, không nhiễm chút bụi trần là thế nào! Tử Chiêu chỉ biết ôm đầu, tự động đè nén tính khí của mình xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!