Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh - Chương 84: Tập kích vô nghĩa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh


Chương 84: Tập kích vô nghĩa


Sương đêm phủ xuống, toàn thân Mai Cơ dần dần lạnh toát. Một cánh tay trái được buộc chặt bằng sợi vải đã tím ngắt lại.

Không biết nàng ta đã thiếp đi được bao lâu, khi mở mắt ra thì trời vẫn còn chưa sáng. Trước đó, Mai Cơ nhớ không lầm, sau khi bị rắn cắn, không xa đã có thể cảm nhận truy binh rất nhanh kéo tới, đuổi theo lùng sục ráo riết. Nàng không chậm trễ, xé rách tay áo rồi buộc lại, cùng Yến Lân lập tức thoái lui, nhưng càng vận động, độc tính càng theo mạch máu xâm nhập vào cơ thể, tới khi không chịu được nữa mới trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đoạn đường còn lại, có lẽ là Yến Lân kéo nàng đi.

Hiện tại xung quanh bốn bề yên tĩnh, đoán chừng truy binh ở cách xa nơi này. Không gian vẫn tối đen như mực, Mai Cơ lại càng không biết bọn họ đang trốn ở địa phương nào nhưng thời thời khắc khắc vẫn cảm nhận được có người bên cạnh: “Ta đã thành ra như vậy, sao ngươi không sớm bỏ ta lại mà thoát thân? Kéo theo một người không còn khả năng tự vệ như ta, vốn không phải thượng sách”.

Yến Lân không nhìn nàng, đưa tay cẩn thận vén đám dây leo trước mặt, quan sát động tĩnh bên ngoài: “Có bỏ lại ngươi hay không cũng không có gì khác biệt”.

“Bọn chúng nhắm vào ngươi, dù có bỏ lại ta, thấy bộ dạng như vậy, có lẽ chúng cũng sẽ không ra tay. Ngược lại, đem theo ta đương nhiên sẽ là gánh nặng”.

“Để tránh có người trở về báo tin, dù ngươi mang cái bộ dạng gì, chúng nhất định sẽ giết. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”.

Nghe lời này cũng không phải là không có lý, hồi lâu Mai Cơ mới thở dài: “Ta hẳn vẫn quá ngây thơ đi”.

Phát hiện một tiếng thở than vậy mà có đến tám phần nặng nhọc, Yến Lân mặt không biến sắc, hướng nàng nhắc nhở: “Tiết kiệm sức lực của ngươi cho tốt, chờ tới lúc trời sáng, nhất định có thể rời đi”.

Mai Cơ hồi lâu không đáp, Yến Lân nghĩ nàng ta có lẽ lại hôn mê bất tỉnh lần nữa, lúc quay đầu nhìn lại, phát hiện Mai Cơ đã ngồi thu mình vào một góc, nhãn thần nhìn về một điểm trên mặt đất như thể mất đi tiêu cự, thần trí mơ hồ, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. Hắn nghe không rõ nàng nói cái gì mới tiến lại gần xem xét, xem ra, tình trạng của nàng ta càng lúc càng tệ.

“Đại sư huynh, muội lại bị rắn cắn rồi”. Đột nhiên Mai Cơ ngẩng đầu, tròng mắt ngập nước, nhìn chằm chằm vào Yến Lân.

Nàng ta mê sảng. Yến Lân chỉ có thể đưa ra nhận định như vậy.

“Đại sư huynh, các sư huynh đệ khác đều nói, nếu lần này muội còn trúng độc, nhất định sẽ không cứu muội, sẽ để cho muội chết đi. Có phải như vậy sẽ tốt hơn hay không?”. Trên gương mặt tái nhợt tràn ra ủy khuất, ngữ điệu yếu ớt, hoàn toàn khác với vẻ ngang ngược thường ngày.

“Bọn họ vì cái gì không chịu giải độc cho ngươi”. Yến Lân nhíu mày, ngồi xuống đối diện nàng.

“Bọn họ đều nói muội là cô nhi, dù là độc thuật cơ bản nhất cũng không học được. Là thứ tới cả phụ mẫu cũng không cần, tốt nhất là chết đi”. Vừa nói thanh âm cũng nhỏ dần, lặng lẽ nằm xuống: “Đại sư huynh, trở lại đưa muội theo có được không?”. Sau đó, hồi lâu cũng chưa thấy âm thanh nào phát ra nữa, ngoại trừ tiếng hít thở mong manh của Mai Cơ, đủ để cho Yến Lân nhận biết được nàng còn sống hay đã chết.

Hắn vẫn yên vị, quan sát nữ tử tuy đã bất tỉnh nhưng trên gương mặt tinh xảo lại hiện rõ thống khổ, ưu tư. Dáng vẻ này, không hiểu vì sao khiến hắn không thể rời mắt.

Hồi lâu sau, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng thở dài. Yến Lân thuận tiện vươn tay kiểm tra một chút, phát hiện toàn thân Mai Cơ đều lạnh ngắt nhưng trên trán lại đang phát sốt, hơi thở khô nóng. Hắn cũng không muốn để nàng chết ở nơi này, xem bên ngoài đã rất lâu không thấy có động tĩnh gì, bằng thân thủ của hắn, ẩn mình trong đêm ra ngoài kiếm chút nước cũng không phải là không thể.

Thân ảnh Yến Lân vừa rời khỏi nơi ẩn nấp, Mai Cơ cũng chậm rãi mở mắt, trên môi như có như không tràn ra nụ cười kinh diễm. Ai nói hắn lãnh tính vô tình, đều là tự mình gạt mình mà thôi.

Nàng ta đứng dậy, hất tung đám dây leo trước mặt, thản nhiên tiến ra bên ngoài, từng bước đi vô cùng linh hoạt, thân thủ nhanh nhẹn phóng mình lên chạc cây cao, quan sát tình hình. Tuy là trong đêm tối, nhưng dựa vào một loại tín hiệu đã được thống nhất mà Mai Cơ có thể nhận biết được hướng đi của đám người được cho là thích khách kia. Bọn họ chia ra các ngả đường rừng, nhìn tổng thể có thể thấy rõ từng khu vực được cố ý khoanh vùng, ép Yến Lân và nàng đi theo một lộ trình đã được định sẵn.

Phía chân trời đã có chút ánh sáng, không bao lâu nữa bình minh lên, vừa vặn sẽ để nhóm người Yến Bạch tiếp ứng cho bọn họ.

Chuyện này hoàn toàn nằm trong tính toán của Tử Chiêu. Ban đầu để thích khách đồng thời tập kích nhóm của Thái tử và hoàng tử Triệu Quốc, chỉ riêng nhóm của Yến Bạch cùng Yến Kỳ là không bị động tới. Nhưng ở trong rừng gây ra náo động không nhỏ, đủ khiến cho bọn họ nhận biết đã xảy ra chuyện, từ đó cấp tốc trở về chủ trướng mang chi viện tiến vào rừng.

Đám thích khách như bóng ma, nửa vô tình nửa cố ý để lộ vị trí, khiến đội chi viện nghĩ đã phát hiện ra bọn họ rồi đuổi theo. Đuổi mãi cũng không thể bắt nổi một tên chứ đừng nói tới chuyện chạm trán. Cứ như vậy, dẫn dắt quân chi viện chạy vòng vòng, cuối cùng tới thẳng chỗ Thái tử.

Chuyện này chỉ có thể gây ra một chút khẩn trương, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Cứ coi như lần hành thích này đổ sông đổ bể đi.

Cũng đều là một tay Tử Chiêu sắp xếp, Mai Cơ đương nhiên hiểu được, nàng ta không thể bỏ lỡ cơ hội tiếp cận Yến Lân. Chỉ là không nghĩ, trong một khoảng thời gian ngắn, Mục tiểu thư đã có thể điều động một lượng lớn nhân lực từ Hồng Vân sơn, thần không biết, quỷ không hay mai phục diện rộng trong rừng.

Chủ tử quyết đoán ra lệnh, thuộc hạ bằng tốc độ nhanh nhất, hành sự đạt được hiệu quả cao nhất. Quả nhiên tiềm lực không nhỏ. Mục tiểu thư này, nếu không phải sinh ra trong dòng dõi ái quốc, nhất định có đủ cơ trí để trở thành một kẻ phản loạn đứng đầu. Bất quá, nàng không hề có cái suy nghĩ đó.

Mai Cơ nhẹ nhàng tiếp đất, vừa ngẩng đầu lên thì gương mặt đột nhiên thất thần, từng bước loạng choạng bước theo phương hướng mà Yến Lân rời đi. Trong miệng lí nhí kêu: “Đại sư huynh, đại sư huynh”.

Yến Lân dùng một phiến lá to để trữ nước, đi được nửa đường trở lại nơi ẩn nấp thì phát hiện phía trước có động tĩnh, hắn nheo mắt, lập tức tránh sang một bên. Cẩn thận quan sát thì thấy người tới là Mai Cơ, nàng ta bước đi có chút lộn xộn, tinh thần không tỉnh táo, một mình dò dẫm trong rừng, vấp ngã vài lần cũng nhất định phải đứng dậy, trong miệng lại không ngừng gọi: “Đại sư huynh, huynh ở nơi nào?”.

Nếu để nàng ta tiếp tục gọi như vậy sẽ không tránh khỏi bọn họ bị phát hiện, Yến Lân lập tức tiến tới, giữ chặt lấy hai bả vai của Mai Cơ lại: “Ngươi an phận một chút, nếu không ta chỉ có thể đánh ngất ngươi”.

“Đại sư huynh, cuối cùng cũng tìm thấy huynh”. Gương mặt đỏ ửng vì sốt của nàng tràn ra tươi cười, nụ cười này tới mười phần chỉ có ngây ngô. Đột nhiên Mai Cơ ro rúm người lại, vừa vặn lọt trong lòng Yến Lân, tròng mắt ánh lệ quang, thanh âm ủy khuất vang lên: “Huynh đi lâu như vậy, Cơ nhi chờ huynh thật sự rất vất vả”.

Nàng ta lại mê sảng, lần này còn có thể vận động đi tìm hắn. Chỉ sợ Mai Cơ làm ầm ĩ sẽ không ổn, Yến Lân nâng tay, tính đánh ngất nàng. Nào ngờ, đôi bàn tay thanh mảnh siết chặt cổ áo hắn, ngữ khí vô cùng khẩn thiết, ánh mắt không nóng không lạnh nhưng mang theo nỗi u buồn khó lòng che dấu: “Chỉ cần huynh giữ đúng lời hứa, trở lại đưa Cơ nhi ra ngoài. Cơ nhi dùng cả đời cũng có thể chờ”.

Mai Cơ vừa nói, khiến cho Yến Lân khựng lại, cánh tay dừng ở giữa không trung rồi thu trở lại trên vai Mai Cơ, dùng lực khẽ siết: “Ngươi tỉnh táo lại cho ta, nếu bọn chúng không muốn giải độc cho ngươi, vậy thì ngươi chỉ cần không để bị trúng độc, không chết vì độc, lập tức sẽ không cần cầu xin bất luận kẻ nào. Nếu có người không thể hoàn thành được lời hứa với ngươi, ngươi không cần chờ hắn, càng không thể dùng cả đời để chờ hắn. Cuối cùng, chỉ có ngươi tự hành hạ chính mình”.

Mai Cơ dường như nghe không vào những lời này, nàng ta vẫn nửa mê nửa tỉnh, hết cười rồi lại khóc, toàn thân vô lực dựa cả vào Yến Lân.

Nói cho cùng, động tĩnh của bọn họ không nhỏ, rất nhanh kéo tới sự chú ý của đám thích khách. Yến Lân nhíu mày, nếu hắn chỉ có một mình, đương nhiên có thể lao thẳng vào tàn sát đám thích khách kia. Nhưng bên cạnh còn có một người đã không thể tự bảo vệ mình, mà nàng ta bị như vậy cũng chỉ vì cứu hắn, Yến Lân không thể bỏ lại người này. Không còn cách nào khác, cúi mình cõng theo Mai Cơ, một mạch quay đầu thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch phía sau.

Mai Cơ chính là nữ tử đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất, ngang nhiên ngự trị trên tấm lưng của Thái tử đương triều.

Sau một hồi lẩn tránh truy binh, Mai Cơ rốt cuộc cũng thanh tỉnh hơn mấy phần, chỉ là trên gương mặt lúc này ướt đẫm toàn là nước mắt, nàng ta phát hiện bản thân nhất định đã làm ra chuyện xấu hổ gì đó. Nhưng khi gặng hỏi Yến Lân, hắn lại không đáp lại nàng. Nhất thời không thể khống chế được, cứ như vậy vừa khóc, vừa bám chặt trên lưng Yến Lân ra điều kiện: “Ta hôm nay có thể làm ra chuyện mất mặt, bất quá chỉ có một mình ngươi biết, tuyệt đối không được đem chuyện này kể ra ngoài, bằng không, ta chết sẽ biến thành lệ quỷ đeo bám ngươi, ta sống cũng sẽ đem chuyện ngươi cõng một nữ nhân chạy trốn trong rừng nói với cả thiên hạ”.

Yến Lân nghe xong, vậy mà còn có thể nhàn nhạt cười: “Như vậy mới giống ngươi. Bổn cung cũng không phải kẻ dễ dàng mở miệng, ngươi không cần nghĩ nhiều”.

“Đây là điều kiện của ta, ngươi nhất định không được phá vỡ… Yến Lân, ta mệt mỏi, ta chợp mắt một chút”. Ngữ điệu có chút chậm chạp, Mai Cơ vừa nhắm mắt thì lập tức thiếp đi.

Trong lòng Yến Lân thoáng căng thẳng. Lúc đó trời quá tối, con rắn kia nhìn không ra hình dạng thế nào, vừa cắn trúng Mai Cơ liền lẩn mất. Hắn càng không biết độc tính mạnh tới đâu. Cho đến khi sau lưng truyền tới dao động bình ổn, mới khiến cho tâm tình hắn buông lỏng. Nhịp thở của Mai Cơ so với trước đó đã hữu lực hơn vài phần, xem ra cũng không phải là độc tính gây chết người. Bước chân gia lực vững vàng, tốt nhất vẫn nên khẩn trương một chút, sớm trở về chủ trướng mới có thể an tâm.

Cả cánh rừng ẩm ướt trong sương sớm, ánh bình minh len lỏi qua kẽ lá phủ xuống mặt đất, nhưng lại không mang theo vẻ yên tĩnh vốn có. Thanh âm đuổi giết vẫn dồn dập vang lên, phá vỡ khung cảnh nên thơ tuyệt đẹp.

Yến Lân cõng theo Mai Cơ, một chút cũng không có dấu hiệu mệt mỏi. Giữa chừng cảm nhận rõ ràng phía sau, đám thích khách đột nhiên tản đi, không tiếp tục đuổi theo hắn nữa. Cùng lúc, ở phương hướng ngược lại có thể nhìn ra đạo nhân mã không nhỏ, dẫn đầu là nam tử bạch y, bên cạnh còn có một con ngựa không người nào cưỡi. Đó chính là Tử Vân, con ngựa này, bằng tốc độ nhanh nhất, dùng quãng đường bọn họ đi cả một ngày biến thành một đêm, chạy về chủ trướng, đánh động toàn bộ cấm vệ. Hiện tại vẫn có thừa sức lực, theo quân tri viện quay trở lại tìm chủ tử. Quả nhiên không hổ danh bảo mã.

Yến Bạch từ xa đã nhìn thấy Yến Lân, xem ra vẫn bình an vô sự. Hắn lập tức thúc ngựa tiến nhanh tới, đồng thời ra hiệu cho cấm vệ tản ra tứ phía cảnh giác bảo hộ, đề phòng có mai phục: “Hoàng huynh không xảy ra chuyện gì chứ? Đệ phát hiện trong rừng có điểm bất thường, thật không ngờ có kẻ phái thích khách tới, hơn nữa xem số lượng còn không nhỏ”.

“Không có việc gì, đám người này tuy đông nhưng năng lực có hạn, không gây ra uy hiếp gì lớn. Trước tiên, lập tức trở lại chủ trướng”. Hắn vừa ra lệnh rồi trực tiếp ôm theo nữ tử đã bất tỉnh lên ngựa. Theo lẽ thường, người như Yến Lân nhất định sẽ lập tức hạ lệnh nhổ trại, trở về điều tra rõ ràng sự tình. Nhưng lúc này, dường như tâm tình hắn lại đặt ở chỗ khác.

“Để đệ sai người tới đỡ nàng ta”. Yến Bạch nhìn Mai Cơ, đoán nàng ta đã bị thương nghiêm trọng, sợ sẽ khiến Yến Lân thấy bất tiện nên chủ động kêu thuộc hạ tiến tới.

“Không cần”. Nào ngờ, Yến Lân đã khôi phục thần sắc băng sương lạnh giá, cũng không thèm đảo mắt nhìn hoàng đệ lấy một cái liền thúc ngựa rời đi.

Ngoại trừ Yến Bạch, đương nhiên không có kẻ nào dám giương mắt đánh giá hành động này của hắn. Sống lưng bất giác truyền tới hơi lạnh, bọn họ biết, chuyện gì nên nhìn, chuyện gì không nên nhìn. Đặc biệt là chuyện có liên quan tới Thái tử gia, bất luận phát sinh cái gì cũng tuyệt đối không thể nhìn. Mắt không thấy, tai không nghe, càng không được phép hoài nghi.

Tử Chiêu một bộ dạng lo lắng, đi tới đi lui trong trướng. Còn Triệu Anh vừa được ngự y kiểm tra thương thế, cũng chỉ là chút xây xát ngoài da nên không có gì đáng lo ngại. Hắn nhìn nàng đi lại, sớm đã cảm thấy chóng mặt: “Dù ngươi có lo lắng thế nào cũng chỉ có thể nhẫn nại. Ngươi như vậy cũng không thể giúp được chuyện gì”.

“Ngươi không thấy thích khách kéo tới rất đông hay sao? Bọn họ đuổi theo chúng ta giữa chừng thì ngừng lại, chắc chắn là muốn toàn lực truy đuổi kẻ khác. Hai người Yến Bạch cùng Tiểu Kỳ đã sớm trở lại chủ trướng, vậy thì chỉ còn lại nhóm người Viêm Cơ cùng Thái tử. Ta làm sao lại không lo lắng?”.

“Ngươi rốt cuộc lo lắng cho người nào đây?”. Triệu Anh nhếch miệng cười như có như không, thản nhiên trêu chọc nàng.

“Một người là trân bảo của bổn quốc, một người là bằng hữu tâm giao. Ta đương nhiên là lo lắng cho cả hai người bọn họ. Triệu hoàng tử đây có thể hỏi câu nào khó hơn được không?”. Tử Chiêu cũng không chịu thua kém hắn, rõ ràng còn đang tỏ ra lo lắng nhưng trong lòng tâm tình cũng thoải mái ít nhiều. Triệu Anh này có ý khích lệ nàng, tuy là chưa được khéo léo cho lắm nhưng Tử Chiêu cũng không thể để hắn mất hứng, đương nhiên sẽ tuỳ theo tình thế mà lựa lời.

Bên ngoài truyền tới thanh âm náo động, Tử Chiêu lập tức chạy ra nghe ngóng tình hình.

Đập vào mắt nàng chính là cảnh tượng Yến Lân ôm chặt Mai Cơ trong lòng, tung mình xuống ngựa. Sắc mặt tuy bình thản nhưng trong mắt vẫn tràn ngập hàn khí.

Tử Chiêu bất giác mừng thầm, Yến Lân tuyệt đối không phải người có thể tùy tiện chạm vào nữ nhân, tình thế này nói lên điều gì, nàng tuyệt đối hiểu rõ. Mai Cơ có thể chưa thật sự chiếm được vị trí quan trọng trong lòng hắn, nhưng ít nhất đã đạt được sự tín nhiệm của người cẩn trọng như Yến Lân. Các nàng rốt cuộc cũng nắm được cơ hội hiếm có này.

Yến Lân không nói lời nào, sải bước đem thẳng Mai Cơ vào trong trướng, cẩn thận đặt nàng ta xuống rồi tránh qua một bên. Ngự y không dám chậm trễ, lập tức tới bên cạnh kiểm tra mạch tượng cùng vết thương của nàng.

Tử Chiêu từ đầu tới cuối vẫn theo sát, nhìn thấy vết máu tụ kinh người trên cánh tay của Mai Cơ thì không khỏi hoảng hốt: “Là bị rắn cắn sao?”.

Ngự y kỹ lưỡng kiểm tra một hồi, cuối cùng thở ra một hơi, thành thật trấn an: “Tiểu thư chớ nên lo lắng. Viêm cô nương đúng là bị rắn cắn nhưng may mắn, loại độc tố này không nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ khiến cho thân thể lúc nóng lúc lạnh, sau đó phát sốt dẫn tới mê sảng, thần trí nửa tỉnh nửa mê. Lát nữa hạ thần sẽ thi châm tiêu trừ tàn độc, sau đó lại kê thêm vài thang thuốc nữa là sẽ không có vấn đề gì”.

Tử Chiêu nghe xong cũng thở ra một hơi, tâm tình buông lỏng: “Làm phiền ngự y rồi”.

Sau khi ngự y cẩn thận rút cây ngân châm cuối cùng ra khỏi huyệt đạo của Mai Cơ, khí sắc của nàng ta cũng có chuyển biến rõ rệt. Tử Chiêu đích thân ở bên cạnh săn sóc, lúc nàng bưng chậu nước chuẩn bị rời đi, vừa vặn Yến Lân cũng nhấc mành tiến vào, hắn nhìn thoáng qua người nằm trên giường: “Nàng ta thay ta chịu một vết cắn, cũng may không nguy hiểm tới tính mạng”.

“Phải nói cũng may người bị cắn không phải là huynh, bằng không cả hai người cũng khó lòng bình an vô sự như vậy”. Tử Chiêu tuy có chút không nỡ nhưng cũng không thể phủ nhận, đổi lại nếu người trúng độc là Yến Lân, Mai Cơ đương nhiên không có khả năng vừa cõng hắn vừa chạy trốn.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên người nằm trên giường không thoải mái cựa mình, hàng lông mày nhíu chặt, cất giọng nỉ non: “Đại sư huynh, đại sư huynh”.

Tử Chiêu vừa nghe Mai Cơ gọi một tiếng thì lập tức biến sắc, trong mắt không giấu nổi một tia đau lòng, nhưng vì còn có Yến Lân ở trước mặt, nàng hơi mất tự nhiên, không nói thêm lời nào liền rời đi.

Trong trướng lúc này chỉ còn lại hắn cùng một người mê man bất tỉnh. Yến Lân chợt nhớ tới những lời nàng ta nói lúc ở trong rừng, cam tâm tình nguyện dùng cả đời chờ đợi. Lại xem biểu hiện vừa rồi của Tử Chiêu, Yến Lân không khỏi nhấc lên một tia hứng thú.

Khiến cho một kẻ thông minh lại có tính cách ngang tàn như Viêm Cơ, vào thời điểm yếu đuối nhất luôn miệng gọi tên, hiển nhiên là vô cùng đặc biệt.

Vì muốn lập tức chữa trị cho Mai Cơ nên việc trở lại Kinh thành bị trì hoãn. Không cần nói cũng biết, chuyện này có bao nhiêu rủi ro. Nhưng đã là ý tứ của Thái tử thì tuyệt nhiên không có kẻ nào dám nhiều lời.

Lúc này trăng đã lên cao, mọi người đều tập trung dùng bữa tối ở chủ trướng. Bên ngoài cảnh giới nghiêm ngặt như ở quân doanh, binh lính chia từng tốp đi tuần, từ một lần đi săn quy mô nhỏ, bỗng chốc giống như chuẩn bị lâm trận. Bất quá, nhìn biểu tình của những người ở trong trướng lúc này cũng không có bao nhiêu biến chuyển. Bọn họ vẫn nghỉ qua đêm tại nơi này, sáng ngày mai lập tức nhổ trại trở về Kinh thành, mọi chuyện diễn ra không chút nào khẩn trương.

Việc này, đương nhiên cũng là chủ ý của Thái tử. Thứ nhất là áng binh bất động, đối diện với hiểm nguy lớn cũng không cần nao núng, ngầm tỏ rõ thực lực của hắn. Thứ hai, Yến Lân cũng muốn xem xem, là kẻ nào to gan dám trực diện nhắm vào hắn như vậy. Nhưng một đường hồi Kinh lại bình an vô sự, một chút trở ngại cũng không có. Toàn bộ sự việc đã xảy ra, không khỏi khiến cho người ta sinh khó hiểu.

Rốt cuộc, sau đó cũng không thể tra ra kẻ nào đứng sau chuyện này. Một đám thích khách như vậy mà có thể bốc hơi không để lại manh mối nào.

Cũng vì vậy mà tình hình trong triều càng trở nên căng thẳng. Đám quan lại chỉ hận không thể cách xa Thái tử một chút, tránh bị hàn khí của hắn bức tới nội thương.

Một đêm, Yến Lân ngồi yên vị trong thư phòng, đèn cũng không buồn thắp. Chuyện xảy ra vào lần đi săn vừa rồi, hắn đã có chút nghĩ không thông, trực tiếp nghiêng đầu chống tay, nhắm mắt dưỡng thần cũng không yên lòng trở về tẩm điện. Đúng lúc này, có tiếng người đẩy cửa bước vào, ban đầu hắn nghĩ là do thuộc hạ có chuyện gấp cần bẩm báo, tuy có điểm không vui nhưng cũng không có ý quở trách, chỉ đơn giản chờ người này lên tiếng. Bất quá, hồi lâu cũng không thấy người tới mở miệng, Yến Lân nhíu mi nhìn lại, chợt thấy thân ảnh của một nữ tử đứng trong bóng tối, lẳng lặng nhìn hắn.

Tuy là trong phòng không thắp đèn nhưng Yến Lân vẫn có thể nhìn ra, người tới là Viêm Cơ: “Giờ này còn tới tìm ta là có chuyện gì?”.

“Ta muốn xuất cung”.

“Ngươi muốn tới chỗ Tử Chiêu sao?”.

“Không. Ta sẽ trở về Đường Môn”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN