Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta - Chương 19: Các phi tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Vị Thái Tử Què Kia Đứng Lên Hôn Ta


Chương 19: Các phi tử


Edit + Beta: Ruby

——————–

Mấy hoàng tử viết xong văn chương, Tô Uyên liền tiến vào thượng thư phòng lấy văn chương hoàng tử bình luận.

Tô Uyên lần lượt lời bình luận văn chương các hoàng tử, vừa vạch ra chỗ thiếu sót của bọn họ, cũng không keo kiệt với khích lệ. Có thể được đại học sĩ tán thưởng, các hoàng tử tự nhiên là mừng tít mắt.

Lúc này văn chương Vinh Đình cũng nộp lên, Tô Uyên tỉ mỉ từng chữ từng câu xem qua, liền nhấc lên bút đỏ trên giấy điểm vài câu. Một lúc lâu, Tô Uyên ngẩng đầu hướng Vinh Đình gật gật đầu, chậm rãi nói: “Còn có thật nhiều chỗ chưa tới, tiếp tục cố gắng.”

“Cảm tạ sư phụ chỉ giáo.”

” Văn chương những ngày qua, cầm về thôi.”

Tô Uyên đem văn chương vừa nãy sửa xong trả lại cho Vinh Đình, Vinh Đình hai tay tiếp nhận, cung cung kính kính tại xe lăn hành lễ Tô Uyên.

Khen những hoàng tử khác, một mình Vinh Đình không khen.

Giang Tiểu Mãn chú ý tới thời điểm Vinh Đình rời đi, mấy hoàng tử mặt lộ vẻ khinh bỉ, đại khái là xem thường Vinh Đình đường đường một Thái tử, học vấn cũng không bằng như bọn họ.

Vinh Đình lại vẫn là biểu tình mặt thờ ơ, ngồi trên kim liễn lại trở về Trường Nhạc Cung.

Giang Tiểu Mãn một đường đi theo phía sau Vinh Đình, lại một đường cùng tiến vào căn phòng Thái tử nghỉ ngơi kia.

“Tiên nhân cũng thật là không tránh hiềm nghi.”

Thái tử nhìn Giang Tiểu Mãn một đường cùng đi vào trong phòng, hướng Giang Tiểu Mãn nhíu mày, “Đợi cô gia thay y phục, tiên nhân cũng phải nhìn sao?”

“Ừm.” Giang Tiểu Mãn dọc theo đường đi không nói chuyện, mặt bánh bao lại có điểm nhăn.

Giang Tiểu Mãn vừa vào nhà liền ngồi trước bàn đọc sách Thái tử, nhăn mặt tiện tay lật một chồng văn chương của Thái tử đặt ở trên bàn sách.

Làm sao sẽ không khen Thái tử một chút vậy?

Vinh Đình là vai nam chính, khẳng định không phải người ngu ngốc, làm sao sẽ không khen hắn đâu?

Tô Uyên trên giấy viết đầy lời giải thích ở đầu trang, có chút câu Giang Tiểu Mãn nhìn ra không hiểu lắm, mà phần lớn vẫn là hiểu.

Nhưng này vừa nhìn, hắn càng bị hồ đồ rồi.

“Điện hạ, ngươi này văn chương không phải viết rất tốt sao?” Giang Tiểu Mãn dương dương tự đắc đầu đầy dấu chấm hỏi cầm giấy trên tay, “Tô tiên sinh nói ý nghĩ của ngươi rất tốt, mỗi một bài đều là!”

Xe lăn Thái tử dừng ở bên giường, hắn hướng Giang Tiểu Mãn nhếch miệng cười đến rất duệ, “Đây là đương nhiên.”

“Vậy ông làm sao không khen ngươi?”

“Tại sao phải khen? Cô gia bất quá là người què vừa tàn phế vừa ngu xuẩn vừa xấu.” Thái tử nói xong, mình đem mình từ xe lăn nâng dậy, cố hết sức ngồi vào mép giường chuẩn bị thay y phục.

Giang Tiểu Mãn không hiểu Thái tử làm sao đột nhiên tự giễu lên. Nhưng hắn lại vừa nghĩ, bỗng nhiên đã hiểu.

Vinh Đình vị trí Thái tử vẫn luôn chịu uy hiếp, bây giờ còn là bởi vì chân phế bỏ, những nhân tài này chịu tạm thời tha hắn một mạng, cái này cũng là duyên cớ tại sao hắn không thể biểu hiện ra quá mức nổi trội, Tô Uyên cũng sẽ không ngay mặt khen hắn.

Vai nam chính này nên phải sao lại uất ức như vậy… Giang Tiểu Mãn lại bắt đầu thương hại hắn.

Thái tử ngồi ở bên giường, chậm rãi cởi y phục của mình, lộ ra trên người hắn cho dù tê liệt bất động cơ bụng cũng rõ ràng.

Thái tử giương mắt thấy Giang Tiểu Mãn không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không biết trong lòng mình là nghĩ thế nào, bỗng nhiên liền nghĩ trêu chọc Giang Tiểu Mãn một chút.

“Tiên nhân làm gì đắm đuối nhìn cô gia vậy?”

“Ta lúc nào đắm đuối mà nhìn ngươi! Ta chỉ là..”

Giang Tiểu Mãn vôi quay sang hướng khác, một gương mặt đều đỏ lên. Vinh Đình rất hài lòng phản ứng này của hắn, lại hỏi: “Chỉ là cái gì? Muốn nhìn rõ ràng chút?”

“Ta chỉ là đang suy nghĩ Tiểu Tuyết Tử!”

“?”

“Bần đạo nghĩ, điện hạ nên sai Tiểu Tuyết Tử vào giúp ngươi thay y phục.”

Thái tử một gương mặt nhất thời đen, lạnh lùng nói: “Lại là Tiểu Tuyết Tử.”

“Cũng chỉ có thể là Tiểu Tuyết Tử.” Giang Tiểu Mãn một mặt thành khẩn, “Mỹ nhân làm bạn là một chuyện vui lớn đời người, điện hạ mau sai Tiểu Tuyết Tử vào đi.”

Giang Tiểu Mãn bị đuổi ra Trường Nhạc Cung. Hắn cũng không biết tại sao trước một giây Thái tử còn rất tốt mà cùng hắn nói giỡn, một giây sau liền gào thét bảo hắn cút ra ngoài.

Lòng của nam nhân thật khó hiểu.

(Editor: Ủa vậy cưng hõng phải nam nhân ha gì 😊)))))

Đến cùng tình cảnh hắn khi nào mới có thể cùng Thái tử tiến triển đến mwusc có thể nói chuyện tình cảm?

Giang Tiểu Mãn cảm thấy thật là khó.

Giang Tiểu Mãn không lập tức trở về Thông Thiên tháp, hắn một bên ở hoàng cung đi lung tung, một bên làm rõ thông tin trước mắt hắn nắm giữ.

Thái tử què cùng vai nam chính trong tiểu thuyết không giống nhau lắm, mặc dù trong mắt Giang Tiểu Mãn hắn phù hợp nam chủ khốc, soái, cuồng, bá, duệ (*) hạng nhất không thiếu, mà ở trong mắt người ngoài, lúc này Vinh Đình bất quá là một người tàn tật, Thái tử vô năng mà lại tính cách kỳ quái, không được mọi người chào đón, mà bản thân Vinh Đình tựa hồ cũng vui vẻ tiếp thu người khác đối xử hắn như vậy.

(*) tàn khốc, soái ca, điên cuồng, bá đạo, duệ khí

Giang Tiểu Mãn phát hiện, theo thời gian càng dài quen biết Vinh Đình, Vinh Đình hình tượng trong nội tâm hắn càng ngày càng không giống nhau, từ một người nam chủ biến thái bá đạo đơn thuần, từ từ biến thành một nam chủ vừa bá đạo biến thái lại vừa ôn nhu đáng thương.

“Tiên nhân.”

Bỗng nhiên có người gọi Giang Tiểu Mãn, Giang Tiểu Mãn dừng bước lại quay đầu lại xem, chỉ thấy người tới là một tiểu thái giám xa lạ.

“Mấy vị nương nương đang ở bên kia hoa viên nghỉ ngơi, thấy tiên nhân ở gần đây, muốn mời tiên nhân đi qua tâm sự.”

Giang Tiểu Mãn nhàn rỗi không chuyện gì, vui vẻ đến hẹn.

Trong vườn hoa bốn, năm phi tử ngồi ở đó uống trà chiều, tiểu thái giám từng người giới thiệu cho hắn, Giang Tiểu Mãn tên không nhớ được, mà mơ hồ nhớ tới cái này cũng là pháo hôi xuất hiện trong tiểu thuyết. Mấy phi tử pháo hôi chuyên cho Nam Cung Tuyết dùng để vả mặt, các nàng bao giờ cũng kiên nhẫn mà muốn nhục nhã Nam Cung Tuyết, cuối cùng lại bị Nam Cung Tuyết đè xuống đất ma sát.

Đều là pháo hôi, Giang Tiểu Mãn cảm thấy thân thiết, mà các nàng đối Giang Tiểu Mãn cũng hết sức kính trọng, đoàn người nói chuyện phiếm vài câu, bầu không khí thập phần hài hòa.

Trong đó một phi tử hỏi: “Tiên nhân, ngài có thể thấy được tiên nữ trên trời?”

Giang Tiểu Mãn gật đầu.

“Thật sự?” Mấy phi tử nhất thời hưng phấn, “Các tiên nữ đều lớn lên thành hình dáng ra sao? Có thể giống như trong thơ trong lời nói không?”

Tiên nữ trong thơ dung mạo ra sao? Giang Tiểu Mãn không khái niệm gì. Hắn nói: “Tiên nữ trên trời tự nhiên mỗi người đều đẹp.”

” Đẹp thế nào?”

“Mỗi tiên nữ đều có vẻ đẹp bất đồng, các nương nương cũng có chỗ độc đáo của các nương nương.”

“Vậy các tiên nữ đều là dạng trang dung gì?”

Giang Tiểu Mãn chú ý tới các phi tử trang dung đều có chỗ tương tự, suy đoán đại khái đây chính là trang dung triều đại lưu hành, nhân tiện nói: “Xác thực các tiên nữ cũng có trang dung các tiên nữ, những năm trước đây, lưu hành loại hình dáng lông mày ngang một chút.”

“Hình dáng gì?”

Giang Tiểu Mãn dính nước trà, ở trên bàn vẽ một chút.

“Còn giống như không sai?” Một phi tử trong đó vội vã sai cung nữ hồi cung đi lấy nàng than chì nàng thường vẽ lông mày đi ra,

“Gương lấy luôn ra? Đem son nước lấy hết ra.” Một phi tử khác vội vã dặn.

Chỉ chốc lát, trong bàn nhỏ lương đình thượng bày đầy công cụ hoá trang của các phi tử, các phi tử tại chỗ thực hành trang dung Giang Tiểu Mãn miêu tả.

Giang Tiểu Mãn thường thường tham gia trường học hoặc trong thôn tổ chức hội diễn văn nghệ, mỗi lần trước khi lên sân khấu đều sẽ bị kéo đi trang điểm, bởi vậy hắn mặc dù không sánh được các nữ sinh thành thục, đã thấy nhiều nhưng cũng hơi hơi hiểu một ít, liền chỉ điểm các phi tử vài câu.

Lông mày vẽ đi ra, Giang Tiểu Mãn cảm thấy đến thật giống thiếu chút gì đó, suy tư chốc lát nói: “Trên mắt này… còn có thể làm chút văn vẻ.”

Sau một canh giờ, các phi tử không hiểu làm sao đánh mắt thành công thắp sáng kỹ năng đánh phấn mắt.

Mấy phi tử càng khéo tay một chút lại thêm Giang Tiểu Mãn miêu tả xuống, lấy tram cài tóc hơ nóng cuốn sơ qua lông mi cho mình.

“Nguyên lai đây chính là trang dung tiên nữ.” Các phi tử cầm gương đồng trong tay hài lòng xem đi xem lại, đẹp vô cùng.

“Đa tạ tiên nhân chỉ điểm.”

“Vẫn là các nương nương trời sinh quyến rũ.”

Độ hảo cảm các phi tử đối Giang Tiểu Mãn từ từ theo hướng điên cuồng tăng lên, các nàng cũng không biết ở đâu nghe được tin tức ngầm biết tiên nhân yêu thích thức ăn ngọt, vội vã liền sai người bưng lên đủ loại điểm tâm ngọt.

Giang Tiểu Mãn không biết lai lịch của mình đã bị người thăm dò rõ ràng, vẫn cứ một mặt vân đạm phong khinh, như đối đồ ăn thế gian xem thường, biểu tình chỉ là vì cổ động mà miễn cưỡng ăn hai miếng, từ từ đưa tay ra hướng điểm tâm ngọt.

Hắn ăn mấy miếng điểm tâm, lại ăn một viên kẹo dẻo.

Kẹo dẻo kia vào miệng mềm tan, mang theo một chút hơi chua, còn ăn rất ngon.

“Kẹo Tiên nhân đang ăn, là Bổn cung tự mình làm.” Phi tử nào đó hướng Giang Tiểu Mãn nói “Tiên nhân nếu như là yêu thích, mang nhiều chút trở về.”

Giang Tiểu Mãn một mặt biểu tình “Ta không cần”, sau đó gật đầu.

Cho tiên đan Thái tử tồn kho không đủ rồi, hắn cần thiết bổ sung một chút tiên đan mới. Bỗng nhiên hắn linh quang lóe lên, nếu Thái tử thích ăn tiên đan hắn cho, vậy hắn sao không tự mình luyện đan chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN