Vì thương nên anh sẽ chờ [phần hai] - Chap 27: Không tiến triển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Vì thương nên anh sẽ chờ [phần hai]


Chap 27: Không tiến triển


Sáng.

Jun Seok và Im Jin truy lùng các camera để tìm manh mối của chiếc xe đã chở Ka Hee đến bệnh viện.

Có hàng trăm chiếc xe hơi, tuy nhiên camera cũng không thể ghi lại rõ nét, Eun Ri đi tìm danh sách bệnh nhân, Young Min tìm chủ nhân của chiếc xe Audi.

Người đi xe Audi trong Seoul này không nhiều, nếu đi một chiếc đắt tiền như vậy ra ngoài đường hẳn sẽ bị chú ý. Chưa đến nửa ngày đã tìm ra người đăng ký chiếc Audi.

Bế tắc ở chỗ, người này ở nước ngoài đã ba năm.

Tất cả đều trông chờ vào camera ở bệnh viện.

Khoảng chín giờ sáng, camera ghi lại được một bóng người cao ráo, cõng một bà lão trên vai, theo sau là một cô nữ sinh trẻ, bước từ xe Audi bước ra.

Jun Seok tua chậm cảnh đó lại, trong đầu anh nhớ đến chàng trai đã đẩy Ka Hee vào một góc tường hôn lấy.

Là Thao.

[…]

Hôm nay Lim Young Min có buổi kí kết hợp đồng làm ăn với một tập đoàn IT nổi tiếng hàng đầu thế giới.

Với tiền của tập đoàn nhà cậu, thêm công nghệ của tập đoàn IT, cả hai bên sẽ hợp tác làm nên dự án toàn cầu. Mà dự án này lại để cho hai vị lãnh đạo tuổi độ mươi đảm nhiệm. Các cổ đông cũng không hiểu nổi, rốt cuộc hai vị chủ tịch già đang nghĩ cái gì; nhưng họ cũng không phủ nhận tài năng lãnh đạo của hai chàng trai.

Sau khi buổi kí hợp đồng với HLT (*), trong phòng họp chỉ còn mỗi Young Min và Thao.

(*) HLT là tập đoàn của gia đình Thao.

Thao tùy tiện lôi ra một điếu thuốc, tỏ ý mời Young Min. Cậu lắc đầu, không phải cậu không biết hút, chỉ là Eun Ri nói cô rất ghét mùi khói thuốc.

Hắn cười, lấy bật lửa ra châm thuốc, đưa lên miệng hít một hơi.

Hắn từng nghe qua năng lực của Young Min, đúng là có phần tài giỏi xuất chúng. Hơn nữa qua điều tra, cũng biết trước kia cậu cũng chơi bời ghê gớm.

Vậy mà bây giờ một điếu thuốc cũng không dám nhận.

À dĩ nhiên vẫn không thể qua nổi hắn.

– Ka Hee đang nằm trong tay anh?

Young Min không lằng nhằng, vào thẳng vấn đề.

– Hmm? Nhanh hơn tôi nghĩ – Hắn nhả ra một ngụm khói – Cậu có ý kiến gì sao?

– Cô ấy đang ở đâu?

Young Min ghét người này, và cả tên Kris anh trai của hắn nữa.

Cậu ghét hết.

– Yên tâm, nói với Jun Seok, cô ấy đang rất an toàn và vui vẻ – Thao nghĩ gì đó rồi cười – Hóa ra Jun Seok nhờ cậu tìm cô ấy sao?

– Không phải là chuyện anh nên lo! – Cậu bực bội đáp – Mau đưa Ka Hee về đây!

Thao biết trước cậu sẽ nói câu này. Một cậu bé có tính tình trẻ con, dễ giận và dễ tha thứ. Tuy nhiên khi làm việc quả là có năng lực xuất chúng, về các mối quan hệ cũng rất rộng rãi, có nhiều bạn bè.

Nhưng hắn quan tâm đến tên Kim Jun Seok hơn.

– Young Min, về nói với Jun Seok, tôi cho hắn một ngày. Nếu hắn không đến, tôi nhất định sẽ không trả Ka Hee về cho hắn.

Thao đứng lên, dúi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, chỉnh lại vạt áo.

– Về nhà và chăm sóc bạn gái của cậu đi.

Nói rồi vỗ vai cậu, đi khỏi phòng họp.

Young Min vẫn đứng im như thế. Đợi hắn đi khuất, cậu mới đi đến bức tường kính trong phòng họp, nhìn xuống dưới.

Chiếc Audi sang trọng rời khỏi trụ sở, nhanh chóng hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập.

Một người trợ lý bước đến phía sau cậu.

– Tôi đã làm xong nhiệm vụ rồi.

Người đó nói, sau đó khép nép cúi đầu, đợi cậu ra lệnh.

Young Min đứng quay lưng về phía trợ lý. Một lúc sau, cậu quay người, nói “Khen thưởng” rồi đi mất.

****

– Tiểu thư.

Đến giờ ăn tối.

Ka Hee gật đầu nhìn thím Oh, cô cất giọng lành lạnh.

– Thím ra ngoài trước đi, vẽ xong bức này cháu sẽ ra ăn sau.

Thím Oh nghe xong, cúi đầu, lùi ra ngoài.

Ka Hee ở bên trong nhíu mày một cái, rồi tiếp tục bức vẽ đang dang dở.

Bức vẽ này là chân dung của một người.

Cô kí tên, để bức vẽ trên bàn, sau đó đi ra ngoài.

Hôm nay Thao vẫn vậy, ngồi ở chiếc ghế đối diện chỗ cô đọc báo, chờ cô đến.

Ka Hee chán ghét ngồi vào bàn.

Món ăn hôm nay có vẻ thịnh soạn hơn rất nhiều. Hơn nữa còn có món canh rong biển mà buổi sáng không có.

Cô hơi lờ mờ đoán ra, mới trải khăn ăn thì nghe Thao ra lệnh.

– Thím Oh, mang cái này đổ đi – Ý chỉ món canh rong biển, mắt vẫn không xoay chuyển khỏi tờ báo.

Thím Oh cúi người, tiến lại gần hắn nói nhỏ gì đó. Thao nghe xong đưa mắt nhìn cô thật nhanh chóng, hắn để tờ báo xuống một bên, bắt đầu múc món canh rong biển ăn.

Ka Hee chứng kiến toàn bộ câu chuyện, cũng chẳng hiểu gì, nhưng thôi cô mặc kệ. Ăn nhanh rồi về phòng.

Trong bữa ăn chẳng ai nói ai lời nào. Sau bữa, cô như thường lệ rửa chén dĩa, thím Oh ra ngoài cửa đợi cô.

Tiếng nước xả và tiếng dĩa sứ chạm vào kệ bát vang lên đều đều. Ka Hee tắt vòi nước, lau tay vào khăn, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

– Không sợ sao?

Thao nhìn cô nhướn mày. Ý là về chuyện Jun Seok có đến đưa cô đi hay không sao?

Ka Hee quay đầu nhìn hắn. Cô yên lặng không nói.

– Trong ba ngày qua, em vẫn không muốn ở lại đây ư?

– Không muốn.

Cô đáp ngay. Ngược lại, trong ánh mắt Thao lại chứa gì đó, có chút bi thương nhìn cô.

– Tại sao lại là Kim Jun Seok?

Tại sao người em thích lại là Jun Seok?

– Đừng nói nhảm nữa.

Ka Hee nói, không chút lưu luyến gì cất bước đi.

– Em thật sự không nhận ra tôi thích em sao?

Bước chân cô dừng lại. Trái tim khẽ động.

Thao là người tốt, cô biết chứ.

– Nếu người em gặp trước là tôi, nếu người có hôn ước với em là tôi, có phải em sẽ thích tôi không?

Ka Hee đứng quay lưng về phía hắn.

Hình ảnh một chàng trai dịu dàng nào đó, bỗng dưng len lỏi trong tâm trí cô.

– Anh định đổ lỗi cho thời điểm sao? – Cô quay người lại – Người tôi chọn là Kim Jun Seok, nên gặp anh trước hay sau cũng đều như vậy.

– Còn nữa, lo cho bạn gái Na Yeon của anh đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN