Vì thương nên anh sẽ chờ [phần hai] - CHAP 37: Rối loạn tâm trí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Vì thương nên anh sẽ chờ [phần hai]


CHAP 37: Rối loạn tâm trí


Jun Seok và Ka Hee cùng đi vào bệnh viện. Suốt cả quãng đường họ không nói gì. Anh không hỏi, cô không nói.

Thật ra là Ka Hee tìm cớ đến bệnh viện khám bao tử. Nhưng cô đau hông cũng là thật, tuy không đến nỗi bầm tím như cô nói.

Sau khi lấy thuốc, Ka Hee ra ngoài phòng bệnh, Jun Seok ở bên trong thanh toán tiền cho cô. Cô nhớ lần trước từ nhà của Thao ra, anh cũng đưa cô đến bệnh viện như vậy.

Mà từ lúc ấy đến nay cô cũng không gặp Thao. Hắn ta thực sự không xảy ra chuyện gì chứ?

Đột nhiên hôm nay cô lại suy nghĩ thật nhiều.

Jun Seok đi ra, thấy cô đứng thẫn thờ, lông mày anh hơi nhíu lại, nhưng cũng không đến vội, mà rút điện thoại ra chụp cô một tấm, sau đó cất điện thoại, rồi mới đến chỗ cô.

Vì Ka Hee không thích chụp ảnh, nên anh chỉ có thể chụp lén.

“Suy nghĩ gì vậy?”

Ka Hee nghe anh gọi, cô giật mình “Không ạ, em chỉ không biết hai người Eun Ri với anh Young Min đang như thế nào rồi.”

Jun Seok nhìn cô, rồi anh quay đầu “Đi thôi.”

Ka Hee gật đầu, bước theo sau anh.

Một người đi trước một người đi sau, cuối cùng họ cũng vào xe, về nhà.

Hôm nay Im Jin về nhà sớm, đang nấu cơm trong nhà. Ka Hee hăng hái vào phụ anh rồi mới đi tắm.

Bữa cơm diễn ra khá suôn sẻ, cơ bản là bọn họ nói chuyện nhiều hơn, chủ yếu là Im Jin gợi chuyện, sau đó những người kia chêm thêm mấy câu.

Young Min cùng với Jun Seok rửa bát, sau đó hai người cùng bận việc nên lái xe ô tô đi.

Young Min đến trụ sở công ty, giải quyết vài hồ sơ và tài liệu cho các ngày tiếp theo. Hoàn thành xong công việc đã là ba giờ sáng, cậu lấy điện thoại, gửi cho trợ lý một tin nhắn. Nội dung tin nhắn chỉ là giao phó lại công việc trong vài ngày, các cuộc họp hay các bữa tiệc đều hoãn lại hoặc không thể tham gia.

Tiếp theo đó, cậu mới lái xe về nhà.

Còn Jun Seok đến trường, vào văn phòng Hội học sinh, cũng là phê duyệt vài đề án còn tồn đọng. Công việc cần xử lí không nhiều lắm, anh làm xong liền lướt điện thoại một lát. Trên internet đầy thị phi, toàn là tin tức về các ngôi sao. Mới đây là tin đồn hẹn hò của một nữ idol đang rất hot, top 1 lượt tìm kiếm, các từ khóa liên quan đến idol này cơ bản rất thô tục.

Jun Seok lướt qua vài trang báo lá cải, cảm thấy tinh thần không còn tốt, anh cầm chìa khóa, đi vào phòng đọc sách.

Vì buổi sáng mở máy lạnh, bây giờ tuy đã tắt nhưng vẫn còn mát. Jun Seok chỉnh nhiệt độ phòng, rồi nằm xuống ghế sofa lớn.

Buổi sáng Ka Hee nằm đây. Hiện tại chỗ này có mùi thơm nữ tính, ngay cả chiếc gối cũng là mùi hoa anh đào từ tóc cô.

Jun Seok hít một hơi sâu, tâm trạng bỗng dưng tốt lên trông thấy. Anh nhoẻn môi cười, hơi cựa mình, lưng lại đè lên vật gì đó.

Anh rờ rờ tay, sau đó mới cầm vật đó lên.

Là một chiếc điện thoại.

Đây là căn phòng riêng của anh, ngoại trừ anh ra chỉ có Ka Hee vào được chỗ này. Chiếc điện thoại này không phải của anh, vậy chỉ có thể là của cô.

Jun Seok ngắm nghía hồi lâu, đáy lòng anh hơi hồi hộp, cuối cùng quyết định mở nó lên.

Yêu cầu nhập mật khẩu.

Jun Seok nhập ngày sinh của cô, không mở được. Anh ngẫm nghĩ một lát, nhập “1701”.

Mật khẩu đúng, điện thoại mở ra. Hình nền là ảnh của anh.

Một chàng trai cao ráo, mái tóc đen xõa xuống trán, gương mặt trắng trẻo thanh tú như ngọc, trên người mặc một bộ đồ học sinh, đang cầm micro hát.

Là anh của ba năm về trước, show debut.

Jun Seok hơi khó thở, trên màn hình lại xuất hiện một dòng chữ “Bạn chưa sao lưu 183 tấm ảnh. Sao lưu ngay bây giờ?”

Jun Seok chần chừ, nhấn vào nút “OK”. Lúc này điện thoại lại yêu cầu nhập mật khẩu.

Như cũ, anh nhập “1701” thế mà lại sai. Jun Seok ngạc nhiên, nhập ngày sinh của cô, vẫn sai.

Anh lại nhập “1731”, tiếp tục sai.

Jun Seok cắn môi, trong đầu anh hiện lên một loạt dãy số, ngón tay anh run run nhập “1562”.

Nhập mật khẩu thành công.

1562.

S tương đương với số 19, rút gọn số 19 được 1.

E tương đương với số 5.

O tương đương với số 15, rút gọn ta được 6.

K tương đương với số 11, rút gọn được 2.

Jun Seok đang mông lung, trên màn hình điện thoại hiện lên 183 tấm ảnh chưa được sao lưu. Anh sửng sốt phát hiện, đều là hình của anh.

Mà tấm gần đây nhất, là lúc anh tham dự fan meeting ở Jeju.

Jun Seok ấn phím sao lưu, rồi thoát ra, vào thư viện ảnh trong máy của cô.

3117 tấm ảnh, đều là ảnh của anh.

Jun Seok cẩn thận xem từng tấm một.

Căn phòng yên tĩnh, nhưng trong anh lại không ngừng dậy sóng.

Có vài tấm ảnh là cô chụp màn hình, đều là nói về anh.

Kim Jun Seok thích màu xanh lá cây, không thích ăn hành và nấm, chơi giỏi nhất ở các môn bóng rổ và bơi lội, tuy nhiên chỉ thực sự thích chơi bowling, bóng đá và bóng rổ.

Thật ra anh không thích bóng rổ lắm, nhưng ba năm trước, anh nghe cô nói, có bạn trai giỏi bóng rổ thật là tuyệt, sau đó cô nhìn màn hình ti vi nói tiếp “Lại có thể cùng nhau chơi bóng lãng mạn như vậy.”

Kể từ lúc đó, Jun Seok mới tập chơi.

Anh lướt hết thư mục này đến thư mục khác, qua cả mục âm nhạc, tất cả đều là những bài hát anh thích, hoặc là những bài hát nằm trong album do anh phát hành.

Tim Jun Seok đập ngày một nhanh hơn. Trong đầu anh cùng lúc hiện lên muôn vàn câu hỏi.

Mật khẩu khóa điện thoại là ngày sinh của anh “1701”.

Mật khẩu ứng dụng là tên của anh “Seok – 1562”.

Hình nền là hình của anh.

Ảnh trong điện thoại tất cả đều là của anh.

Bài hát trong thư viện cũng là những bài hát của anh.

Vậy cô là có ý gì?

Cô cố tình để quên điện thoại ở đây? Hay cô chỉ vô ý để quên? Để anh nhìn những thứ này? Cô cho rằng anh nhìn thấy sẽ rung động với cô?

Jun Seok tức giận cúp điện thoại.

Nhưng nếu cô vô ý? Hơn nữa, nếu cô cố tình, sao cô biết được anh có mở được điện thoại của cô hay không? Lỡ như anh không biết thì sao?

Jun Seok gác tay lên trán, trong lòng rối loạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN