Vì thương nên anh sẽ chờ [phần hai] - Chap 39: Nam thần trong trái tim thiếu nữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Vì thương nên anh sẽ chờ [phần hai]


Chap 39: Nam thần trong trái tim thiếu nữ


Ka Hee từ hôm qua đến bây giờ tìm không thấy chiếc điện thoại của mình. Cô suy đi tính lại, nếu có để quên chỉ có thể để ở trong văn phòng Hội học sinh của Jun Seok. Một chiếc điện thoại đối với cô là thừa sức mua, nhưng nó chính là chiếc điện thoại mà bố mua cho cô hai năm trước, đối với cô rất quý giá. Còn chưa kể, trong đó có rất nhiều hình của Jun Seok, bây giờ tìm lại mấy tấm đó để lưu về rất khó đi… Huống chi là cô muốn sưu tập lại từng tấm ảnh trong từng giai đoạn trong cuộc đời của anh, sau này có thể ngồi ngắm lại từng tấm một.

Cho nên, Ka Hee quyết định giờ ra chơi đến văn phòng tìm thử.

“Mời vào.” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong phòng, Ka Hee hơi chần chừ, mở cửa, bước vào.

Jun Seok không biết cô đến, từ đầu đến cuối anh chỉ cúi đầu làm việc “Chuyện gì?”

Ka Hee không dám thở mạnh, bình thường anh tức giận cũng không có nói cái giọng bề trên này với cô: “Là em đến tìm điện thoại.”

Anh nghe giọng cô, trong nháy mắt giật mình ngẩng đầu.

“Điện thoại?” Giọng nói của Jun Seok ôn hòa trở lại, Ka Hee mới thầm thở phào: “Vâng.”

“Em làm mất điện thoại, nhưng hôm qua ngoại trừ buổi sáng em có lấy ra để vào túi áo thì không dùng đến. Em nghĩ là sáng hôm qua để quên ở đây.” Ka Hee lại nói tiếp: “Hôm qua lúc anh ở văn phòng, có thấy điện thoại của em không?”

Jun Seok hướng ánh mắt lên nhìn cô: “Không thấy.”

Ka Hee hơi cụp mắt xuống thất vọng, lại nghe anh nói: “Vào phòng kia tìm đi, không biết chừng lại ở đó.” Sau đó anh đưa cho cô một chiếc chìa khóa.

Ka Hee cầm lấy chìa khóa anh đưa, trong lòng có chút hi vọng. Kết quả cô lục tung một hồi lâu cũng không tìm được.

Trên sofa lớn không có, cô còn cẩn thận tìm dưới sàn nhà xem mình có đánh rơi không, kết quả vẫn là không có.

Không khéo lại ở bệnh viện? Vô lí, từ buổi chiều cô đã mặc đồ thể dục, mà đồ thể dục không có túi, không thể nào để điện thoại ở đó. Nhà ăn? Cũng không thể nào, ngồi xung quanh nhiều người như vậy, lẽ nào điện thoại cô rớt, bọn Eun Ri lại không biết? Nhà vệ sinh? Cô vào đó thay đồ những hai lần, thế nào cũng không thể để quên được.

Ka Hee cắn cắn môi, hồi lâu mới đi ra.

“Tìm thấy không?” Jun Seok ngẩng đầu, hỏi cô. Ka Hee lắc đầu nói “Không”, sau đó khóa cửa phòng lại.

“Nó rất quan trọng với em?” Jun Seok lại hỏi.

“Ừm.” Ka Hee gật đầu, đem chìa khóa đặt lên bàn cho anh “Làm phiền anh rồi.”

Jun Seok nhìn cô: “Em cứ giữ chìa khóa đi.”

“Em giữ cũng không làm gì.” Cô lắc đầu.

“Sau này muốn nghỉ ngơi thì vào đó.” Anh cắt lời cô.

Ka Hee nhìn anh, cô gật đầu: “Được rồi, cám ơn anh.”

“Em về lớp đây.” Nói rồi cô cầm chìa khóa, xoay người đi thẳng.

Jun Seok không nói gì. Đợi đến khi cô đi khỏi, anh mới mở ngăn kéo bàn ra, lấy một chiếc điện thoại, đưa lên ngắm nhìn.

Anh không hiểu tại sao mình lại phải giấu cô chiếc điện thoại này. Lúc thấy mặt cô sa sầm lại, anh có chút chột dạ.

Jun Seok thở dài, cất điện thoại vào trong ngăn kéo.

***

Đến giờ ăn trưa, nhóm Ka Hee uể oải lê người xuống nhà ăn.

Ka Hee chọn mấy món ít dầu mỡ, sau đó lựa chọn một góc khuất, ngồi xuống. Vốn dĩ là để tránh đám người Myung Rin ồn ào phiền phức luôn miệng gặng hỏi chuyện của cô với Jun Seok. Nhưng dĩ nhiên nhóm người ồn ào phiền phức kia không dễ dàng buông tha cô như vậy.

Myung Rin ngồi đối diện Ka Hee như thường lệ. Cô nàng chống tay, ánh mắt đầy mờ ám nhìn Ka Hee: “Sao vậy? Từ buổi sáng đã thấy sắc mặt cậu không tốt. Xảy ra chuyện gì với anh Jun Seok ở trong văn phòng sao?”

Ka Hee tiếp tục cúi đầu ăn.

“Không phải hôm qua hai người ở trong văn phòng vài giờ liền à? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ra Yeon cũng tò mò lên tiếng.

“Ái chà chà, Ka Hee, cậu không nhìn thấy hôm qua, Chủ tịch Hội học sinh nghe cậu không có đồ đã chạy như bay lên phòng giáo vụ, đến thở còn không kịp, lập tức mang đồ cho cậu.” Yung Jeong tủm tỉm cười: “Còn nữa hôm qua, đừng tưởng bọn này không biết hai người đi cùng nhau đến sân tập thể dục.”

“Đúng đúng, hơn nữa cậu cố tình làm Je Won chảy máu mũi, không lên phòng Hội đồng chịu kỉ luật thì thôi, hơn nữa còn ung dung tự đắc như vậy. Anh Jun Seok nhìn cậu đến ngây người, bị cướp bóng những bốn lần liền đó.” Myung Rin cười đến xán lạn.

“Hôm qua cậu còn vừa nhìn anh Jun Seok chơi bóng rổ vừa đỏ mặt e thẹn nha.” Ra Yeon càng nói càng hăng.

“Hai người còn về chung một xe, sống chung một nhà.” Yung Jeong gật đầu đắc ý, cô đảo mắt đến phía cánh cửa nhà ăn rồi im bặt.

Hôm nay Jun Seok và Young Min cũng đi ăn ở nhà ăn. Đột nhiên bộ đôi nam thần này xuất hiện đã khiến cho nhà ăn sôi nổi hẳn lên.

Jun Seok đảo mắt, nhìn thấy Ka Hee cùng với các bạn của cô đang ngồi một góc. Cô thì chỉ im lặng cúi đầu ăn, còn bọn Myung Rin luôn miệng nói, nói như thể chưa từng được nói.

“Oaaa, Hội trưởng với Chủ tịch hôm nay lại cùng xuất hiện ở nhà ăn!!!”

“Có phải tớ đang mơ không???”

“Hiếm lắm mới thấy hai anh ý đi học.”

Vân vân mây mây…

Bên kia, Ka Hee tức giận đập muỗng xuống khay cơm: “Các cậu dám theo dõi tớ!”

“Ka Hee, hai người lộ liễu như vậy, còn sợ người ta biết sao?” Myung Rin bĩu môi: “Thành thật khai báo cho bọn này đi, bọn này hứa sẽ ngoan, từ nay về sau sẽ không theo dõi hai người nữa.”

“Cậu là muốn tớ khai báo cái gì!?” Ka Hee trừng mắt: “Để tớ cho cậu biết, các cậu đi đâu cũng túm tụm như vậy, nếu ai đó nghe được rồi phóng đại sự việc lên, đến lúc đó sự nghiệp của anh Jun Seok sẽ chẳng còn gì! Quan hệ của bọn tớ quan trọng vậy sao! Bọn tớ chỉ là quan hệ tiền bối hậu bối không có gì đặc biệt, vào tai những kẻ không hiểu chuyện lại trở thành chuyện tình học đường! Nếu chuyện của bọn tớ bị đồn đại lung tung, lúc đó ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh Jun Seok, các cậu cũng đừng hòng yên ổn!”

Ka Hee nói xong, phát hiện ra ba người ngồi đối diện mình cứ ngơ ngẩn nhìn đâu đâu, cô phát bực, định mở miệng mắng. Kết quả còn chưa há miệng, một giọng nam tính ôn hòa vang lên ngay sau lưng cô: “Hậu bối, vậy là em đang lo lắng cho anh?”

Miệng Ka Hee đông lại, Eun Ri bên cạnh bụm miệng cười khúc khích.

Jun Seok…

Đang yên đang lành anh đến đây làm gì???

“Anh có thể ngồi cùng không?” Anh mỉm cười, bước đến, đương nhiên không để cô đồng ý, kéo ghế, ngồi ngay bên cạnh cô.

Eun Ri còn định phá lên cười, giây sau một người khác cũng kéo ghế ngồi cạnh cô, thuận tay để lon nước hoa quả cô thích lên trước mặt cô: “Nước hoa quả mà em thích đây.”

Khụ khụ… Là Young Min!

Eun Ri khó chịu muốn đứng lên, nhưng cậu làm sao cho cô đi dễ như vậy. Cánh tay cậu choàng qua, yên vị trên thành ghế cô ngồi, rất vô tư vuốt ve mái tóc dài của cô.

Eun Ri hung hăng trừng mắt nhìn cậu. Nhưng Young Min nào có quan tâm…

Mà dĩ nhiên, quanh đó, không ngớt lời cảm thán cùng ghen tị liên tục hướng về bọn họ. Vốn dĩ là một vị trí khuất tầm nhìn, bây giờ lại thành ra là vị trí thu hút nhất.

Myung Rin cảm thấy hết sức vui vẻ, cái gì mà hậu bối lo lắng cho tiền bối? Định lừa người sao?

“Chủ tịch Kim Jun Seok, em trông anh với Ka Hee rất thân mật. Không phải hai người là người yêu đó chứ?”

Jun Seok vốn định chọc ghẹo Ka Hee vài câu, đột nhiên nghe Myung Rin hỏi câu này, gương mặt anh tuấn tràn đầy ý cười nhìn Ka Hee.

Mà bên cạnh, Yung Jeong lại hào hứng hỏi Young Min: “Ngay cả hai người cũng là người yêu? Hội trưởng Young Min lại vuốt tóc Eun Ri dễ dàng như vậy. Phải biết bình thường Eun Ri không thích ai chạm vào tóc đâu nha.”

“Cậu nói nhảm gì vậy!” Eun Ri và Ka Hee đồng thanh, hơn nữa trừng mắt nhìn hai người Myung Rin và Yung Jeong cảnh cáo dọa người.

“Không chỉ như vậy.” Đến lượt Young Min và Jun Seok đồng thanh.

Jun Seok mỉm cười nhìn Ka Hee, cùng lúc đó Young Min tiêu sái tựa lưng vào ghế ở phía sau, tay vẫn vuốt tóc Eun Ri: “Cô ấy là vị hôn thê của anh.”

Vẫn là đồng thanh nói.

Ka Hee siết chặt muỗng cơm trong tay, gương mặt cô mỗi lúc một nóng lên.

“Hơn nữa, còn là vị hôn thê từ nhỏ, sống chung với nhau dưới một căn nhà.” Lần này hai người con trai tiếp tục đồng thanh.

Chết tiệt! Có phải họ lên âm mưu trước hay không, lại liên tục nói ra mấy lời đó!: “Lim Young Min! Anh hết chuyện rồi!? Mau ăn đi!”

Young Min lại cười: “Thấy không, chỉ có mình cô ấy dám gọi thẳng tên anh.”

“Còn không phải vì tôi đang tức giận các người sao!?” Eun Ri đập muỗng xuống khay cơm.

“Được rồi, không chọc giận em nữa.” Young Min xoa đầu cô: “Nhưng mà bộ dáng thẹn quá hóa giận của em rất đáng yêu.”

Sh*t! Eun Ri chỉ hận không thể đánh sái quai hàm cái tên mồm mép giảo hoạt Lim Young Min!

“Tiền bối, không phải chứ, lúc đi từ văn phòng Hội học sinh ra Ka Hee có vẻ rất buồn, hai người không phải là cãi nhau chứ?” Ra Yeon hỏi, bộ dạng rất hào hứng phấn chấn.

Ka Hee cúi gằm mặt, hung hăng đá mạnh chân Ra Yeon ngồi đối diện: “Đừng nói nhảm, ăn đi.”

“Đúng là xảy ra chuyện, nhưng bọn anh không cãi nhau.” Jun Seok đột ngột trả lời càng làm cho bọn kia phấn khích.

“Vậy, hôm qua hai người làm gì trong văn phòng?” Myung Rin vừa dứt câu, liền thấy Ka Hee trừng mắt. Nhưng bổn cô nương đâu có sợ Ka Hee, rõ ràng là Jun Seok muốn trả lời mà.

“Về chuyện này…” Jun Seok mỉm cười nhìn cô: “Anh sợ Ka Hee sẽ ngại.”

Bùng! Vậy là anh càng gieo rắc những ý nghĩ đen tối vào đầu bọn Myung Rin.

“Được rồi, đừng làm khó họ nữa, chúng ta cũng ăn mau đi.” Yung Jeong thấy đã sáng tỏ, cũng không muốn làm kì đà cản mũi nữa. Sau đó bọn họ vẫn ăn uống vui vẻ, thỉnh thoảng Myung Rin với Ra Yeon đùa vài câu, không khí rất tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN