Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Một] - Chương 26: Ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Một]


Chương 26: Ghen


Sáng hôm sau.

Lúc đi học Eun Ri cố tình trèo lên xe Young Min ngồi trước. Ka Hee thấy vậy thì đành phải trèo lên xe Jun Seok. Nói thì nói vậy chứ cô vẫn thích được Jun Seok chở hơn. Cho nên cô vẫn thân thiết dùng một tay bám chặt áo Jun Seok.

Hồi trước Ka Hee vẫn luôn thân mật bám áo anh nên dần dà thì anh cũng không còn bận tâm nữa. Nhưng bây giờ thì khác. Chỉ cần nghĩ đến việc người anh thích đang ngồi sau lưng anh thôi cũng đủ để khiến tim anh loạn nhịp, huống chi là cô còn động tay vào người anh chỉ cách có một lớp vải?

Jun Seok thở dài. Thì ra đây chính là cảm giác khi con tim rung động vì ai đó sao?

___________________

Chẳng mấy chốc mà họ đã hết giờ học.

– Tụi con về rồi đây!_ Eun Ri hô lớn như thường lệ, kéo tay Ka Hee bước vào phòng khách. Young Min và Jun Seok đều đi cất xe đạp.

Bỗng dưng mắt Ka Hee sáng lóe lên. Cô ném cặp, vui mừng chạy đến chỗ một chàng trai đang đứng trong nhà, nhảy lên vòng tay ôm cổ chàng trai ấy.

– Anh hai!_ Ka Hee xúc động reo lớn.

– Cục cưng của anh!_ Người mà cô gọi là anh hai, vui vẻ dang rộng tay ôm Ka Hee xoay mấy vòng trên không trung. Cả hai rất vui vẻ, mới một lúc đã làm huyên náo cả căn nhà.

Jun Seok đứng ngoài đột nhiên nhìn vào thì thấy hai người kia đang ôm nhau vui vẻ thắm thiết. Anh đơ người trong vài giây, ánh mắt dán chặt vào họ xem ngoài ôm ra họ còn làm gì nữa hay không. Anh âm thầm dùng mắt đánh giá, tên đó cỡ 19 tuổi, bề ngoài điển trai rất bắt mắt. Tự nghĩ lại tự phản bác, “tên đó không đẹp trai hơn mình!”

Sau đó? Sau đó anh cảm thấy hơi tổn thương, đáy lòng như có tảng đá đè xuống rất khó chịu. Gương mặt vốn dĩ đã không có biểu cảm nay còn lạnh lùng hơn vài phần.

Quay người lại, Young Min đánh bốp vào vai Jun Seok đang thất thần.

– Jun Seok này! Vào nhà nhanh lên, nhà mình có khách quý đấy!

” Khách quý? ” Jun Seok nghĩ thầm. Thực ra anh không nghe được hồi nãy Ka Hee kêu người đó bằng “anh trai” còn Young Min thì lại nghe được. 

Bởi vậy anh rất hoang mang “Tên này là ai vậy? Liệu có phải người Ka Hee định tặng quà bữa nọ không?” Trong lòng tự dưng dâng lên sự bấn loạn hiếm thấy, Jun Seok khó lắm mới theo sau Young Min vào nhà.

Nếu anh biết đó là anh trai của Ka Hee đương nhiên sẽ không lo lắng hay ghen ăn tức ở đủ kiểu, hay thậm chí còn trà bưng nước rót lấy lòng anh vợ tương lai nữa kìa… Chậc chậc, tại cái lỗ tai không thính, bằng không là nghe được rồi.

– Hi, anh Im Jin, lâu quá không gặp anh!_ Eun Ri cười vui vẻ ( xạo ke) nói, trên gương mặt hiện rõ vui vẻ.

– Ừa, lâu quá không gặp nhóc!_ Im Jin cũng cười vu vẻ ( xạo ke) đáp lại_ Trông nhóc không khác là mấy nhỉ? Chẳng bù cho Ka Hee!

– Cậu ấy đương nhiên là phải khác! Anh biết không, bao năm nay cuối cùng Ka Hee cũng chịu buộc tóc lên rồi!_ Eun Ri che miệng cườ gian, liền bị Ka Hee ở bên nhéo cho một cái_ Chút nữa em sẽ kể cho anh nghe!

– Anh! Đây là anh Jun Seok, Kim Jun Seok! Hì hì!_ Nụ cười “hì hì” của Ka Hee ý là muốn nói “Vị hôn phu của em đây nè” nhưng ngại không nói. Aizzz lỡ cô mà nói có khi Jun Seok lại hết buồn bực ngay ấy chứ.

Im Jin nhìn Jun Seok, anh thừa hiểu em gái mình muốn ám chỉ điều gì. Để anh xem nào… Thằng nhóc này nhìn có vẻ chững chạc đấy, mặt mũi cũng sáng láng đẹp trai,.. Tốt tốt! Anh ưng!

– Em chào anh!_ Jun Seok chào xã giao nhưng bị Im Jin ôm lấy.

– Ôi thằng nhóc này lớn lên trông xinh trai quá!_ Im Jin quay qua Young Min_ Cả hai đứa đều không khác là mấy nhỉ?

Young Min cười rất tươi đáp lại như thể quen thân gì lắm, còn Jun Seok thì cứ đực người ra.

– Mấy đứa khoan chào hỏi đi đã!_ Bà Han từ trong bếp đi ra, tay cầm hết đĩa này đến đĩa nọ.

– Phải rồi đó. Để ăn mừng con trai Im Jin về nước thì chúng ta phải mở tiệc thật to ăn cho no đã!_ Bà Lim khui rượu ra rồi để cái rầm xuống_ Hôm nay phải uống thật say đấy!

Young Min chỉ mới nghe mẹ mình nói vậy thôi đã chảy mồ hôi hột. Lạy trời, cậu còn nhớ như in cái hôm bà Han về cả nhà ăn uống no say đến mức còn mỗi cậu với Jun Seok dọn dẹp rồi khiêng từng người về phòng. Thôi thôi hôm nay cậu phải kiếm cớ chuồn sớm mới được.

Bên kia, Ka Hee và Im Jin vẫn đang đùa giỡn rất là vui vẻ làm anh hơi cảm thấy ghen tị, và cũng xen chút chạnh lòng. 

Hồi nãy Im Jin nói “lớn lên không khác là mấy”, ám chỉ như anh và Im Jin có từng gặp qua nhau rồi. Nhưng anh không tài nào nhớ nổi Im Jin là ai và đã gặp ở đâu.

– Này này Im Jin, cháu thật sự rất đẹp trai tài giỏi… Cháu thực sự rất thích hợp làm con rể bác.._ Bà Han nửa đùa nửa thật nói.

Young Min đưa mắt nhìn Eun Ri, Eun Ri lại nhíu mày.

– Mẹ à, con không phải con một sao?

– Thì đúng là thế.._ Bà Han dựa người vào bà Baek ở cạnh, sau đó nhìn Young Min_ Nhưng cháu xem, Young Min với Eun Ri tính khí thất thường, thủy hỏa khó dung, chỉ e là sau này không thể nên vợ nên chồng. Cho nên bác muốn hủy hôn của hai đứa nó tác thành Eun Ri cho cháu thành một đôi, ý cháu thế nào hả Im Jin?

Eun Ri nghe đến đó thì cười phá lên, Young Min mặt mày đen như cái đít nồi.

– Mẹ không cần lo xa đến thế!

– Cái bà này.._ Bà Lim không chịu được nguýt thằng con trai của mình một cái_ Con đó, liệu mà ăn ở cho đàng hoàng. Đối xử với Eun Ri nhẹ nhàng dịu dàng chút…

– Giống như Jun Seok đối với Ka Hee đấy cháu!_ Bà Kim xen vào.

– Từ từ, đối xử với con bé sao cho thật tốt, kẻo con dâu ta bỏ theo thằng khác, mất vợ như chơi đấy con ạ!_ Bà Lim nói xong tất cả đều đồng loạt cười rộ lên, duy chỉ có Young Min đã đỏ mặt đến mức ngồi xa cả mét cũng cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ mặt anh.

Ka Hee ngồi không cũng bị lôi vào, cười đến quay cuồng, liền giật giật tay Im Jin bảo anh nói gì đó.

– Vâng, thế thì phải hỏi Eun Ri, chỉ cần em ấy đồng ý cháu sẵn sàng cướp dâu!

Im Jin nói xong, Eun Ri cũng vừa hay thấy Jun Seok đang bực bội, nửa đùa nửa thật nói:

– Kìa, Ka Hee mau giữ anh ấy lại, bằng không cậu sẽ mất đi anh ấy đấy!

Jun Seok nghe được câu này, xém muốn lật bàn. Cái gì mà “giữ”, “mất”? Bộ hắn ta quan trọng với Ka Hee lắm hay sao!?

– Câu này phải để Young Min nói chứ?_ Bà kim không nhịn được cười lớn.

Chỉ thấy Young Min quắc mắt cảnh cáo, “nếu anh còn có tâm ý với vợ tôi thì đừng trách”.

Sau đó cả nhà rất vui vẻ ăn uống trò chuyện, Im Jin khuyên mọi người không nên uống rượu nhiều quá, thành ra cả buổi cũng không có ai say, đều làm cả Young Min và Jun Seok thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, có một người uống mới có một ly, liên tục lải nhải bên tai cậu: “Cẩn thận coi chừng mất tui á nha~”

Thật là bực bội. Nhưng còn lâu mới mất, cậu nghĩ thầm.

Mà nói về bực bội, phải nói đến anh bạn Kim Jun Seok của cậu.

Từ nãy đến giờ Eun Ri cô để ý, cả buổi trời Jun Seok ngồi chỉ uống rượu, uống mà mặt không đỏ, không có vẻ gì là say, cũng không có vẻ gì là sẽ ngưng uống. Hơn nữa chỗ ngồi cạnh Ka Hee vốn là của anh mà bị Im Jin cướp mất, nên anh chỉ không đành lòng mà ngậm ngùi ngồi đối diện cô.

Còn về Ka Hee với Im Jin, tán dóc rất vui vẻ. Nhiều năm không gặp, hai anh em họ thực sự vẫn rất tốt. Nhưng đó là mấu chốt khiến Jun Seok cả buổi mặt mày khó đăm đăm.

Được rồi, vậy nhân lúc này làm một ván bài lớn, cô sẽ thử xem liệu Jun Seok có thích Ka Hee như cô vẫn đoán hay không.

___________________________

Ahihihi, nhân vật lần trước Eun Ri hẹn gặp ở quán cà phê chính là anh trai nữ chính đây.

Ta thực sự rất thích cặp Min – Ri nha~ Bởi vậy nên sau này nhất định sẽ dành nhiều chap truyện riêng cho họ, chứ Seok – Hee thấy nhẹ nhàng quá~

Ghen.

Là anh đang ghen sao?

– Anh Jun Seok!

Giật mình ngẩng đầu lên, anh bắt gặp ngay Eun Ri đang đứng cười cười.

– Ka Hee rủ mọi người cùng đi dạo phố sẵn tiện đưa anh Im Jin đi tham quan một vòng. Anh có đi cùng không?

Nhìn vẻ chán chường trên gương mặt anh ai cũng nghĩ anh sẽ từ chối, nhưng rõ ràng là Eun Ri cố tình rủ, Young Min không thể không phụ họa theo.

– Đi cùng cho vui!

Từ “vui” cậu nói ra có nghĩa là: sắp có kịch hay cho cậu xem rồi.

“Vui, vui cái đầu khỉ!” Jun seok nghiến răng rủa thầm trong lòng. Anh miễn cưỡng gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cổng nhà, lại bắt gặp hình ảnh Ka Hee với Im Jin đang vui vẻ nói chuyện với nhau.

Rốt cuộc là nói chuyện gì mà lại không biết chán như vậy? 

Anh tự hỏi. Nhưng hoàn toàn không có câu trả lời.

Young Min, Ka Hee và Im Jin đi trước, anh với Eun ri đi song song cạnh nhau theo sau ba người kia.

Đường phố về đêm lên đèn, cây cầu này vốn dĩ có rất nhiều làn xe chạy tới chạy lui, cho dù là ngày hay đêm vẫn luôn tấp nập chật chội. Không hiểu sao đường phố lấp lánh đèn và xe này lại không mang cho anh chút cảm giác thoải mái nào. Năm người bọn họ kẻ đi trước người đi sau, lỡ có ai nhìn vào cũng không tin họ có quen biết với nhau.

Eun Ri lâu lâu vẫn nhìn Jun Seok vài cái rồi kiềm chế cười thành tiếng. Sao đây ta, Jun Seok cứ giống như người mất hồn nhìn chằm chặp Ka Hee với Im Jin đang đi trước, một giây cũng không rời. Giống như chỉ cần anh thả lỏng một giây, hai người bọn họ sẽ biến khỏi tầm mắt, vi vu nơi nào đó anh chưa từng đặt chân qua. Lần này anh thật sự có cảm giác, Ka Hee với anh đúng là có quá nhiều khoảng cách, cô thật sự rất xa vời.

Ái chà, còn giấu được cục tức vào bụng chứng minh anh cũng tài giỏi lắm. Nhưng kế hoạch chọc ghen của Eun Ri cô đây vẫn thành công mĩ mãn ~

Ngoài mặt không nhịn được Eun Ri vô thức mỉm cười tủm tỉm. Vừa lúc đó Young Min cũng quay đầu lại, thấy cô cười có chút ngẩn ngơ, sau đó…sán lại gần cô tò mò hỏi.

– Chuyện gì mà nhóc cười tủm tỉm vậy?

Eun Ri vui vẻ, lắc đầu xua tay.

– Dạ không có gì đâu anh!

“Dạ”? “Anh”? Eun Ri từ bao giờ lại ngoan ngoãn lễ phép như vậy, hơn nữa ngữ điệu thập phần vui vẻ, vô cùng thành công khiến Young Min ngây ngốc đờ đẫn. Eun Ri lại cảm thấy hình như vừa rồi có gì đó sai sai nên vô cùng nhanh chóng đổi giọng:

– Tên điên này! Tôi nói là không có gì hết! Nghe rõ chưa hả đồ lắm chuyện!_ Cô nhanh chân đá một cước vào chân Young Min rồi bỏ chạy.

– Anh Im Jin, em muốn ăn kem!_ Eun Ri tươi cười chạy tới, kéo kéo tay áo ai kia làm nũng.

Có bạn nào đó bị đá chân vẫn đang đau, nhưng sợ vợ tương lai bị kẻ khác dụ dỗ, nhịn đau mà chạy đến.

Jun Seok đút túi quần lững thững theo sau, bộ dáng không có gì là vui vẻ. Giờ một mình anh đứng trước cửa hàng tạp hóa, bốn con người kia bên trong đang chọn vị kem ưa thích mà nhốn nháo cả lên. Trời lạnh mà ăn kem cái gì, anh thầm thở hắt ra đầy mệt mỏi.

Một lúc sau bốn con người kia ra khỏi quán tạp hóa. Trên tay mỗi người là một vị kem khác nhau. Young Min đưa cho anh một que kem bạc hà đã bóc sẵn rồi đi song song cạnh anh.

Jun Seok cầm que kem trên tay cho có, quả thật anh không muốn ăn cái thứ này chút nào. Anh nhìn đăm đăm Ka Hee đang bóc vỏ cây kem chuối, trách thầm sao thằng bạn không mua cho mình cây kem chuối luôn đi?

Im Jin tươi cười cầm cây kem của Ka Hee bóc vỏ cho cô nàng, sau đó chính anh cũng ăn cây kem chuối của mình. Đến cả ăn cũng giống nhau cơ đấy. Vô tình khiến Jun Seok bực mình nữa rồi.

Nghĩ đến đây, anh ấm ức gặm gặm que kem trên tay, tựa hồ không thấy lạnh như ban nãy. 

Bất chợt, anh khựng lại. Lí do rất đơn giản, trước mặt anh là hình ảnh Im Jin đang lấy tay quệt đi vết kem trên khóe môi Ka Hee, trong một khung cảnh lãng mạn y hệt mấy bộ phim tình cảm suốt ngày chiếu trên ti vi.

Anh không có hứng ăn kem nữa. Hai mắt cứ dán chặt vào hai người kia.

Ka Hee giật mình chạm tay vào khóe môi rồi cười hì hì với Im Jin. Sau đó hai anh em cười phá lên, Im Jin còn lấy tay xoa xoa đầu Ka Hee làm rối tung mái tóc của cô. Cách xoa đầu giống như coi Ka Hee là đứa trẻ lên ba, được âu yếm, được chiều chuộng.

Mất một giây đứng hình, giây sau Jun Seok tức giận ném thẳng que kem vào thùng rác.

Không chấp nhận được! Vị hôn thê của anh là Ka Hee mà! Là Baek Ka Hee! Vậy thì rốt cuộc tên Im Jin đó là ai? Là ai!? Dám động tay lên môi Ka Hee! Dám xoa đầu Ka Hee! Vậy mà Ka Hee còn cười tươi với hắn! Cái lí lẽ này ở đâu ra vậy!? Anh còn chưa làm gì cô, tay còn không dám đụng, còn chưa tỏ tình với cô nữa chứ! Vậy mà tên đó…hắn..hắn…hắn cứ cư xử như người yêu của cô vậy! Thật không coi sự có mặt của anh ra gì nữa! Thật là…! Anh nhịn nãy giờ đủ lắm rồi nhé! Bơ anh nãy giờ đủ lắm rồi nhé!?

Jun Seok tức phát khóc, giống như một đứa trẻ bị giành lấy món đồ ưa thích, hai môi bặm chặt vào nhau ra vẻ ấm ức lắm.

Thật đáng sợ! Đáng sợ đáng sợ! Young Min chơi với Jun Seok từ thuở lọt lòng, lần đầu tiên thấy vẻ mặt với hành động của Jun Seok lúc này! Dọa người, đúng là quá dọa người rồi!

Có Eun Ri đi trước quay đầu nhìn, sau đó che miệng cười thầm đắc ý rất vui vẻ.

Young Min lại lắc đầu mấy cái. Không phải nha, đây rõ ràng không phải thằng Jun Seok bạn cậu nha! Thằng Jun Seok mà cậu biết lúc nào cũng ân cần dịu dàng không có đáng sợ như vậy! Ôi nhìn đôi mắt đó kìa, cứ giống như một con thú hoang sẵn sàng đi cướp miếng mồi ngon trước mắt… Không đúng không đúng, có vẻ giống như con thú đang gầm gừ vì bị đoạt lấy miếng mồi ngon thì đúng hơn…!

Á!

“Miếng mồi ngon” ở đây lẽ nào lại chỉ Ka Hee?

Vậy thì thằng bạn cậu đang ghen có đúng không? Cậu sớm đã nghe Na Yeon kể về cái hôm nó ở thư viện, nên đã nghi nghi rằng nó thích Ka Hee rồi mà…

Mà khoan, hai người bọn họ là hai anh em, sao phải ghen nhỉ?

Có khi thằng bạn cậu mắc phải hội chứng “cuồng người yêu” chăng???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN