Vì Thương Nên Anh Sẽ Chờ [Phần Một]
Chương 7: Say rượu khi chưa đủ tuổi
Gần một tháng kể từ khi Ka Hee sang Hàn Quốc.
Cô cũng khá quen với cuộc sống nơi đây. Hình như vì cô hợp thời tiết ở Hàn Quốc hay sao mà bệnh hen suyễn của cô đã đỡ nhiều.
Tuy vậy nhưng sau khi nghe cô kể là mỗi lần vận động mạnh xong là sẽ lên cơn hen, bà Kim tỏ ra rất lo lắng:
– Vậy sao? Ôi không! Như vậy sao thằng nhóc nhà bác dám ” vận động mạnh ” đây?
Bà Kim nói xong câu đó, cô thấy anh Young Min vỗ vai anh Jun Seok cười đểu, còn mặt anh Jun Seok đỏ bừng. Cô không hiểu lắm, nhưng cũng không quá bận tâm về nghĩa của câu nói đó. Tính cô vốn là vậy mà.
Ngày nào cũng như ngày nào, anh Jun Seok và Young Min rất đều đặn đưa đón cô và Eun Ri đi học. Anh Young Min và Eun Ri có vẻ vẫn ghét nhau như chó với mèo mặc dù đã thân hơn trước rất nhiều, cũng may là chưa hủy hôn.
Anh Jun Seok với cô thì vẫn cứ nói chuyện đều đặn và cô kèm anh học ngoại ngữ hàng ngày.
Như đã nói sơ qua, ước mơ của Jun Seok là muốn làm một thần tượng. Anh đang làm một thực tập sinh ở trong công ty quản lí. Hàng ngày đi học từ sáng sớm, chiều về phải đưa đón cô, sau đó bị cô kèm tiếng anh, ăn tối xong phải đến công ty quản lí tập luyện, tầm chín rưỡi về nhà rồi học đến khuya…
Cho nên bây giờ mới ngủ gật đây mà…
– Khò khò Z..z…z…
Ka Hee nhìn chàng trai đang ngủ gật trước mặt mình, khẽ lắc đầu đầy ái ngại. Cô mới ra khỏi phòng một lúc mà đã ngủ mất tiêu rồi.
Cô thở dài. Thôi, muốn ngủ thì cũng được thôi nhưng ngày mai sẽ học bù giờ.
” Mấy cái công thức cơ bản anh ấy còn không hiểu, vài năm nữa là thi đại học rồi. Phải làm sao đây?” Ka Hee lật lật quyển sách tiếng anh nâng cao một cách đăm chiêu.
Bất chợt, cô ngẩng đầu lên. Bắt gặp gương mặt tuấn lãng của ai kia, cô ngẩn ngơ trong giây lát.
Tim cô như lỡ một nhịp.
Ka Hee lắc đầu. Cái máu hám trai đẹp lại bùng phát rồi.
____________________
Chiều hôm sau.
Lúc đi học về…
Vừa đi đến cổng nhà, Eun Ri lao đến ôm lấy một người phụ nữ lớn tuổi:
– Aaa, mẹ!!!!!!!
Người phụ nữ đó không ai khác là mẹ của Eun Ri – bà Han.
Bà ôm con gái mình, nở nụ cười xán lạn.
– Con nhớ mẹ lắm ~~
Eun Ri nũng nịu. Lần đầu tiên thấy con nhóc đanh đá bày ra vẻ mặt siêu moe, Young Min chợt cảm thấy không quen, toàn thân tự dưng ớn lạnh.
– Mẹ cũng nhớ con lắm ~~~~! Bé cưng của mẹ gầy quá điiii~~~
Bà Han nói xong, ba vị phụ huynh kia liền bĩu môi.
– Ứ ừ~ Con nhớ mẹ đến hao mỡ luôn đó ~~~
Đến đây thì cả nhà đều trề môi.
– Thôi! Hai mẹ con nhà bà cứ làm quá lên! Mau vào nhà đi!_Bà Baek nói, sau đó liền ra lệnh _ Ka Hee, Jun Seok! Hai đứa mau đi mua rượu Soju về đây! Hôm nay phải làm một bữa thật no nê!
Ka Hee và Jun Seok nghe xong, lập tức phóng xe đạp đi ngay.
*****
– Một, hai, ba…Cạn ly! Chúc mừng bộ tứ sum họp!_Tất cả đồng thanh rồi cụng ly.
– Ơ kìa! Sao mấy đứa lại uống nước ngọt?_ Bà Lim chỉ chỉ.
Lập tức bốn đôi mắt tròn xoe nhìn nhau.
– Ngày vui thế này thì phải uống rượu chứ!_Bà Baek khui một chai rượu ra.
– Thôi bác ạ! Tụi con chưa đủ tuổi!_Jun Seok vội từ chối.
– Tuổi tiếc gì!? Mấy đứa đúng là quá kém, bọn trẻ ở Việt Nam từng này tuổi là biết uống rồi!_Bà Han vừa nói xong liền uống thêm một ly nữa.
Các bạn trẻ của chúng ta cuối cùng cũng phải uống rượu.
Và khi đã uống cho đã, ăn cho no rồi thì mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn.
– Young Min! Thêm rượu cho mẹ!_Bà Lim hét lớn, tay huơ huơ mấy chai rượu đã uống cạn.
Vâng, khỏi nói. Tất cả những người thuộc phái nữ trong cái căn nhà này đều say mèm hết rồi!
– Jun Seok! Con thấy con bé Ka Hee thế nào hả???_Bà Kim uống thêm một ly rượu nữa.
– Mẹ ơi là mẹ! Mẹ say lắm rồi! Mẹ đừng uống nữa!_Jun Seok vì chỉ uống có một ly nên còn cực kì tỉnh táo.
– M..ẹ….chư…ợ…a s…a…ực…ay_ Bà Kim nói ” mẹ chưa say “.
– Jun Seok! Con không thích con gái bác phải không?_Bà Baek cầm chai rượu rỗng quay quay, giống như chỉ cần anh nói ” phải ” sẽ quẳng ngay cái chai thủy tinh vào thẳng mặt anh.
– Khổ quá bác ơi! Cháu có nói thế đâu!_ Jun Seok méo mặt.
– Thế á? Ô hố hố hố!!!_Bà Baek cười rồi ngồi phịch xuống sàn nhà.
– Bác say quá rồi bác ơi!_Jun Seok đang vướng mẹ mình, liền quay sang Ka Hee_ Ka Hee! Giúp anh đỡ bác gái vào phòng…ơ… Ka Hee! Ka Hee!_Jun Seok lay lay Ka Hee đang nằm bất tỉnh nhân sự.
– Lim Young Min! Tôi nói cho anh biết nhá, anh là cái đồ bất lịch sự, kiêu căng, vô duyên và…yếu ớt!_ Đến lượt Eun Ri.
– Ka Hee! Dậy uống với bác!_Bà Han lay lay vai Ka Hee.
– Bác ơi bác say lắm rồi!
– Anh không nghe tôi nói anh là đồ yếu ớt hả!?
Và thế là tạo nên một cái chợ.
Ka Hee bừng tỉnh. Nhân lúc mọi người không chú ý liền loạng choạng về phòng. Nhưng mà cô đang say, mà người say thì hay vấp té. Cô cũng không ngoại lệ. Cô vấp phải chai bia, rồi té ngả người về phía trước. Cứ tưởng là mình sẽ cụng đầu với bức tường cứng cáp kia, một vật gì đó mềm mềm đưa ra trước trán cô, đỡ cô khỏi sự va chạm với bức tường.
Cô đâu có biết, lúc cô té sắp va đầu vào tường, Jun Seok đã kịp nhìn thấy và đưa tay ra đỡ trán cô. Giờ thì cả hai đang ngồi bệt xuống sàn nhà.
Ka Hee mắt nhắm mắt mở lấy tay mình gạt tay Jun Seok xuống, còn đầu mình tự do nghiêng về một phía. Jun Seok sợ cô lại cụng đầu xuống đất, tiếp tục đưa tay đỡ một bên đầu cô.
Cô nhíu mày, hai mắt díu lại từ nãy đến giờ vẫn không hề mở ra. Cô dùng tay cầm lấy tay của anh đang đỡ một bên đầu mình, cho tay anh áp lên má mình, sau đó mếu máo như con mèo.
Jun Seok thấy cô buồn cười quá, định rút tay về:
– Đi, anh đưa em về phòng!
– Không! Em không đi đâu hết!_Ka Hee cọ cọ má vào tay Jun Seok _Tay anh ấm quá!
Anh đỏ mặt. Thật sự- vô cùng- cực kì- xấu hổ~
-Mau, anh cõng em về phòng!
– Anh phải trả lời cho em chuyện này đã!_ Ka Hee giả nghiêm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!