Vị Tình Đầu - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Vị Tình Đầu


Chương 13


Một tuần trước ngày cô bay về VN…
Hân (H): chuẩn bị về đến đâu rồi?
Cô: sắp xong hết rồi
H: nhanh ghê hen, còn có một tuần nữa là cục cưng của tao đã có mặt ở VN rồi
Cô: mong không?
H: cũng thường thôi à
Cô: vậy tao về gặp người ta trước rồi quay lại gặp mày sau nhen
H: thoải máiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Cô: sao chữ mái kéo dài thế kia :mắt chớp chớp:
H: để cái icon nhìn phát ghét
Cô: hihi, cố tình trêu Hân Hân mà

H: đã chuẩn bị quà cho M chưa ?
Cô: rồi
H: mày tặng gì ?
Cô: tao đan cái khăn
H: lãng mạn vậy!
Cô: chuyện, HN mờ
H: còn tặng tao cái gì?


Cô: bí mật, hihi, về nhà rồi biết
H: mày về lúc mấy giờ
Cô: đến nơi chắc là phải 11h đêm đó
H: trước khi bay rồi về đến nơi phải gọi điện cho tao ngay, nghe chưa ?
Cô: biết rồi, làm sao mà quên mày được
H: đi với ba mẹ thôi à, con ai nữa không?
Cô: à, có QC nữa. Chắc hai ba hôm nữa QC đến đây rồi đi cùng nhà tao về VN chơi
Cô: chắc ba tao sợ đi một mình buồn, với lại lâu lắm QC cũng chưa về thăm quê nên ba tao xin nhà QC cho về chung luôn.
H: lâu lắm tao cũng chưa gặp nó. Nó dạo này thế nào
Cô: QC sang chỗ tao chơi suốt. Dạo này xinh lên nhiều lắm. Vẫn cá tính nhưng mà chín chắn hơn. Nhìn nó bây giờ con trai có mà đổ ầm ầm. Da trắng hồng, mũi cao, mặt lạnh, hic hic
H: kiểu này HN nhà mình mất ngôi hoa hậu trong họ cũng nên, haha
Cô: mất rồi ấy chứ. QC cao 1m66, trong khi tao có 63 thôi. Nhìn khỏe khoắn. Tao chỉ được cái mặt thôi chứ mấy thứ khác thì … thua
H: sao tự ti thế này. HN tự tin hàng ngày của tôi đâu rồi ?
Cô: giờ ổn rồi, giờ tao sẽ chạy bộ lại. Ốm xong thử chạy một chút mà đã thở muốn chết…

Cô: M dạo này thế nào rồi?
H: M hả? Chắc vẫn bình thường…
Cô: sao ngập ngừng vậy? Có chuyện gì hả?
H: không, có gì đâu
Cô: vậy được rồi. Tao háo hức ngày gặp M quá !
H: ừm. Chờ đợi lâu thế còn gì…
*
**
***
Ngày về VN…
Vừa cùng ba mẹ và QC bước ra khỏi cửa ga đến, cô đã thấy Hân chờ sẵn, mặc dù lúc đó đã gần 12h giờ. Trời lạnh căm, sương mù dày đặc. Không kịp nghĩ, cô chạy ngay đến chỗ Hân đang chờ. Hân thấy cô nhảy cẫng lên như một đứa trẻ con khi thấy mẹ mua cho mình món đồ chơi bao lâu nay thèm muốn. Cô chạy đến véo cái mũi đang đỏ ửng lên vì lạnh của Hân.
– “Muộn rồi, sao còn ra đây làm gì?”, cô nói với cái giọng vừa thương vừa giận.






– “Nay thứ 7, mai chủ nhật mà. Với lại nhớ mày quá !”, Hân vừa cười vừa để hai tay mình nắm hai tay cô.
– “Xoay một vòng tao xem nào”, Hân buông hai tay cô, ra lệnh. Cô làm theo lời Hân. May mà giờ này ít người chứ không chắc cô độn thổ vì xấu hổ mất.
– “Không sứt mẻ miếng nào. Trắng hơn, xinh hơn. Đi nước ngoài về có khác, ghen tỵ quá đi nha”
– “Thôi đừng có trêu tao…”
Đúng lúc đó, ba mẹ cô và QC cũng vừa bước đến.
– “Con chào cô chú”, Hân nhanh nhảu.
– “QC đây hả. Nhìn không nhận ra luôn. Xinh hơn, cao hơn, hic. Ai cũng xinh đẹp lên, có mỗi mình mình là càng ngày càng xí đi”, nghe đến thế ai cũng bật cười.
Giờ cô mới có dịp nhìn kĩ Hân. Hơn một năm không gặp, nhìn Hân không khác nhiều lắm. Có chăng nhìn đằm thắm và nữ tính hơn. Thật ra, cô không bất ngờ lắm chuyện Hân đến sân bay để đón cô. Ngay từ khi Hân hỏi giờ cô đến VN là cô đã đoán được. Chắc kiếp trước cô tu nên kiếp này mới gặp được đứa bạn thân tốt như Hân. Cô muốn tình bạn này kéo dài mãi…
*
**
***
Ngày thứ 6 ở VN…
Hôm nay, cô dành nguyên ngày cho Hân. Ngày kia, cô sẽ bay vào Huế thăm quê ngoại. Sau đó 5 ngày cô sẽ đến VT để gặp anh…
Hồi ở nhà, còn đi học chung, cô và Hân cứ rảnh rỗi lại rủ nhau đến một nơi có tên gọi “Trà Hoa Quán”. Cô thích chỗ này vì nó có không gian yên tĩnh, tạo cho khách có cảm giác thư thái và dễ chịu. Quán được sơn bằng những gam màu dịu nhẹ, tạo cảm giác ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè. Bên cạnh đó, những chiếc bình hoa độc đáo vừa mang trong mình vẻ dân dã, vừa mang trong mình vẻ sang trọng được chủ quán kì công chọn lựa nhằm mang lại một không gian thật sự khác biệt nơi này. Cô và Hân qui ước đây nơi “hẹn hò” của hai đứa, vì cả hai đều không thích những nơi huyên náo, xô bồ.
Trời đang đông, rét tê tái. Ngồi trong quán vẫn còn run.
– “Lạnh thật đấy”, cô xuýt xoa.
– “Ừ”
– “Lâu lắm rồi tao mới lại được hít hà không khí mùa đông ở VN thế này”
– “Bên kia có mùa đông mà. Bộ nó khác mùa đông ở đây à”, Hân thắc mắc.
– “Cũng lạnh, nhưng mà không có buốt vì gió mùa như ở mình. Nhà bên Đức người ta xây kĩ lắm, nên vào trong nhà là ấm chứ không như ở VN. Cái nữa, dù gì bên kia cũng là đất khách quê người, làm sao mà nhiều tình cảm như ở đây được chứ”.
– “Hì. Anh, à nhầm chị chứ, đi chị nhớ quê nhà có khác”, Hân trêu.
– “Buồn gì đâu. Nói thật, tao chỉ muốn nhà mình bớt giàu đi một chút, mà cả nhà tao được sống ở đây, tao thấy hạnh phúc hơn”, cô trầm ngâm.
– “Nhà giàu cũng khóc hen”
– “Ừ. Cái lắc tay tao tặng đâu?”
– “Đây, của nàng đây”, nói đồ Hân vén tay áo lên cho cô nhìn thấy. “Nàng tặng ai mà dám không đeo”
– “Hihi, ngoan thế !”

– “Mấy hôm nữa là tao được gặp M rồi. Hồi hộp quá. Không biết lúc đó tao phải nói gì nữa đây. Mày nghĩ tao phải bắt đầu như thế nào hả Hân”, cô quay sang nhìn đứa bạn thân.
– “À ừm…”
Cô hơi giật mình khi Hân không biểu lộ cảm xúc chung vui với cô như bình thường. Thấy cô quay sang cùng với gương mặt hí hửng, chờ đợi, Hân vội tránh ánh mắt đấy…
– “Có chuyện gì với M, phải không?”, cô dò hỏi.
– “… không có gì đâu”, Hân trả lời, không dám nhìn vào đôi mắt của cô.





– “Thái độ của mày lạ lắm. Mày không phải là đứa giỏi che giấu cảm xúc. Tao biết có chuyện. Nói tao nghe đi…”, cô nói với cái giọng van nài nửa đùa nửa lo. Tự dưng trong lòng cô, cảm giác bất an bắt đầu xâm tỏa.
– “…”, Hân nhìn chỗ khác vẫn giữ im lặng. Hình như, Hân mong muốn kéo dài hạnh phúc của bạn mình phút nào hay phút đấy.
– “Nói đi Hân, làm ơn… Mày đang giết tao đấy, mày biết không?”.
Nhìn ánh mắt van lơi của cô, biết là không thể giấu. Hân chậm chạp cất tiếng…
– “Những gì tao nói không sai HN ạ. Đàn ông, con trai người ta không có yêu hết lòng như con gái tụi mình đâu…”
– “Đừng bảo tao là M có người khác rồi nhé…”, cô hỏi mà lòng nặng trịch…
Cô nhìn Hân và chờ đợi một tiếng “tao đang đùa” từ đứa bạn thân. Tim cô khẽ nhói khi cô hiểu rằng Hân không phải là người thích đùa những chuyện thiêng liêng thế này… Hy vọng mong manh quá… Nhưng, cô vẫn muốn níu kéo một ít niềm tin vẫn còn đang leo lắt sót lại. Bao nhiêu nước mắt, nhớ mong, tình cảm của cô không thể trôi xuống sông xuống biển dễ dàng như thế này được…
– “Trả lời tao đi, Hân! Nói với tao là tao đang nghĩ sai đi…”, giọng cô khẩn khoản.
Cô lay hai vai Hân. Khi cô kéo được mặt đứa bạn sang đối diện với mình… cô thấy mắt Hân đã hoe đỏ từ khi nào…
Cô thấy trái tim mình vỡ vụn … Cô bật khóc… tức tưởi …
Cô lê bước chân trong vô thức. Cô không biết mình đã đi đâu và đi bao xa. Cô để mặc cho đôi chân rong ruổi. Cô như người say bước đi không phương hướng. Tâm trạng… hoàn toàn trống rỗng, cô thấy mọi thứ xung quanh trở nên nhật nhẽo và vô vị. Bây giờ, dù trời có sụp xuống thì cô cũng mặc kệ.
Cô bắt đầu yêu anh bằng mùa đông…
Mùa đông đối với cô …
…là mùa của yêu thương
…là mùa của những rung cảm mãnh liệt
…là mùa của trái tim rung rinh vì người khác phái
…là mùa của nỗi nhớ mong da diết
…là mùa của những lời động viên, vỗ về ấm nóng hơn cả nghìn ngọn lửa.
Vậy mà hôm nay, cũng mùa đông đấy, nó mang theo mình nỗi buồn tuyệt vọng…
Chẳng thà cô đừng quen anh, đừng đặt hy vọng vào anh nhiều quá, thì bây giờ hồn cô đã không xơ xác như cây cuối thu thế này…
Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên.
Lùa nắng cho buồn vào tóc em
Bàn tay xanh xao đón ưu phiền
Ngày xưa sao lá thu không vàng
Và nắng chưa vào trong mắt em
Em qua công viên bước chân âm thầm
Ngoài kia gió mây về ngàn
Cỏ cây chợt lên màu nắng
Em qua công viên mắt em ngây tròn
Lung linh nắng thủy tinh vàng
Chợt hồn buồn dâng mênh mang…
*
**
***
Biết cô đang rất buồn và cần một mình trong thời khắc khó khăn này, Hân chỉ lẽo đẽo bước theo sau…
– “Mày về trước đi, tao ổn mà”, cô quay lại trấn an đứa bạn, nhưng nước mắt đã nhòa cả hai má.
– “Tao không đi cùng đâu, tao chỉ đi theo mày thôi…”, giọng Hân nhỏ xíu, sợ cô không đồng ý.
– “Tao không cần. Tao muốn ở một mình lúc này”
– “Không được, tao phải đi theo mày…”
– “Tao đã bảo không sao rồi mà. Mày không hiểu tao nói gì hả?”, giọng cô bắt đầu to lên.
– “Mày không biết mày quan trọng với tao như thế nào đâu. Đừng đuổi tao…”, Hân trả lời mà nước mắt lã chã rơi.
– “Thương tao thì hãy về đi, tao không cần ai bây giờ cả đâu !!!”, cô đuổi Hân mà òa khóc.
Thấy cô khóc, lòng Hân tan nát… Hân ôm cô vào lòng, òa khóc theo…
– “Có tao đây rồi. Mày cứ khóc đi. Khóc được sẽ đỡ thôi”

Hân cứ ôm và để mặc cho cô khóc. Cô cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm xung quanh người khác nghĩ gì mặc dù bình thường cô luôn kín đáo với cảm xúc. Cũng dễ hiểu, cô, bây giờ, đã quá tuyệt vọng. Đợi một lúc lâu cho đến khi vai áo của Hân đã ấm đẫm nước mắt và không thể khóc thêm, cô mới ngẩng mặt lên.
– “Đi đâu cho khuây khỏa đi…”
– “Ừ…”
*
**
***
Đi chơi với Hân, cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Chờ cho cô đỡ hơn, Hân mới chở cô về. Thấy cô bước uể oải vào nhà, Hân xót xa nói với theo.
– “Có gì gọi cho tao nha. Đừng có quên đó”
– “Ừ, biết mà. Mày về đi. Đi đường cẩn thận”, cô vẫy tay tạm biệt.
Cũng may hôm nay, ba mẹ cô đi gặp bạn bè từ trưa đến hôm sau mới về, nên bộ dạng tơi tả của cô không bị phát hiện. Nhưng, QC thì biết. Thấy mắt cô sưng húp khi bước vào nhà, QC thảng thốt.
– “Chị mới khóc hay sao mà mặt mũi nhìn kinh dị thế này?”, QC chạy lại đỡ cô.
– “Ừ ! Chị vừa bị cướp”, cô trả lời tỉnh rụi.
– “Ai cướp? Cướp cái gì? Nó có làm gì chị không?”, QC hốt hoảng cầm hai vai cô xoay qua xoay lại.
Thấy vẻ mặt của QC, dù buồn đến mấy cô cũng không thể nén cười.
– “Nó cướp hết rồi, cướp luôn cả trái tim chị”
– “Bị cướp mà chị đùa như thật ấy. Đã báo công an chưa?”
– “Báo rồi mà người ta bảo ca này khó, phải chuyển lên tuyến trên”
– “Đừng có đùa nữa. Có chuyện gì nói em nghe đi…”, QC nhìn vào mắt cô, chờ đợi.
Im lặng phải 5 giây, cô mới trả lời QC.
– “Chị bị người ta đá. Khóc đã đời rồi. Giờ chị đi ngủ đây. Mai hai bác về đừng để cho hai bác biết nhen”, cô lạnh lùng gạt tay QC ra rồi đi thẳng vào phòng.
QC nghe cô trả lời, đứng như trời trồng. Nhìn bộ dạng thê thảm của cô, QC biết là cô không đùa…
QC biết chuyện của cô và anh và cũng biết luôn đợt này về VN, HN một phần mục đích là muốn gặp anh. QC cảm nhận hết được tình cảm to lớn và từ đáy lòng mà HN dành cho người con trai chưa từng gặp mặt. Nhưng, tình yêu là cái thứ không thể giải thích bằng logic thông thường. Nếu không xuất phát từ trái tim thì HN đã không háo hức và nằng nặc đòi ba bằng được đi đến thành phố, nơi anh ở. Dù không sâu sắc bằng Hân, nhưng QC cũng thừa thông minh để hiểu niềm tin và hy vọng, HN đặt vào mối tình với anh, là cực kì nhiều. Niềm tin càng nhiều thì khi sụp đổ nỗi buồn sẽ càng mênh mông…
QC khẽ khàng mở cửa phòng cô. Thấy chị của mình đang nằm quay mặt vào phía trong, QC nhẹ nhàng trèo lên giường, nằm cạnh. QC vòng tay ra phía trước, kéo sát người cô về phía mình, xiết nhẹ…
– “Em không giỏi an ủi đâu. Em chỉ muốn cho chị biết: em luôn ở bên cạnh chị”, QC thủ thỉ.
Tự dưng cô thấy đứa em họ đáng yêu lạ thường…
– “Đừng lo, chị mạnh mẽ lắm. Đừng cho hai bác biết là được rồi”, cô nói rồi ôm chặt lấy cánh tay QC đang vòng phía trước ngực mình.
– “Ngủ ngon nhé… Mai chị sẽ ổn thôi”
– “Vâng…”
*
**
***
Đêm đó, cô mơ gặp anh…
Cô thấy anh đang đứng một mình dưới ánh chiều tà trên bãi biển không một bóng người. Hoàng hôn trên biển tuyệt đẹp, say đắm lòng người. Ngắm nhìn cảnh mặt trời sà xuống khuất dần vào chân trời khiến mọi ưu phiền dường như tan biến. Đang ngơ ngẩn với khoảnh khắc thiên nhiên ngoạn mục đó, bất chợt cô nghe anh cất lời.
– “Hoàng hôn đẹp phải không em?”, anh quay lại nhìn cô.
– “Dạ… vâng”, cô từ từ bước về phía anh đang đứng.
– “Em có biết ý nghĩa của hoàng hôn không?”, anh nhìn cô. Ánh mắt ấm áp.
Cô lặng người trước câu hỏi của anh, khẽ lắc đầu.
– “Em không…”
– “Bình minh là sự khởi đầu, còn hoàng hôn là sự kết thúc. Tình yêu là lĩnh vực có liên quan rất nhiều đến những thi vị của cuộc đời”, anh chỉ tay về phía mặt trời và tiếp.
– “Em thấy mặt trời đằng kia không? Sau khi nó biến mất sau rặng chân trời là lúc màn đêm sẽ buông xuống. Ánh sáng là hy vọng. Nếu không có ánh sáng, hy vọng sẽ không còn. Tình yêu giống như một cây hoa đẹp. Nếu không có mặt trời gieo hy vọng và nước gieo niềm tin, thì dù mạnh mẽ đến mấy tình yêu cũng héo mòn…”
– “…”
– “Em không cho anh cả hai. Em nghĩ làm cách nào để anh tiếp tục bây giờ?”, anh nhìn cô, gương mặt đầy thất vọng.
– “Em…”, cô cúi mặt xuống, cố tránh ánh mắt của anh.
– “Khó khăn cũng đã gặp rồi, chẳng lẽ em vẫn còn nghi ngờ tình cảm anh dành cho em mà lại đi thử thách để rồi chịu khổ một mình vậy à ?”
– “Em sợ anh sẽ buồn, nếu có chuyện gì. Em không nỡ…”, cô trả lời mà hai tay nắm chặt. Cô vẫn không ngẩng mặt lên.
– “Dù có đau lòng thì anh vẫn sẵn sàng. Để đánh đổi những khoảng thời gian bên em thì nỗi thất vọng ấy có đáng gì. Em không tin anh mà em đòi anh sẽ giữ niềm tin à?”
– “Em không…”
– “Đủ rồi. Chuyện chúng mình đã kết thúc. Bây giờ em có thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình…”, anh quay mặt bước đi không chút bận lòng.
Cô choàng dậy. Hai khóe mắt vẫn còn ươn ướt…
Một năm trời em chờ đợi, rồi chỉ cần một ngày mọi thứ như muốn lịm tắt, muốn tan cùng mưa và muốn vàng theo nắng như thế này sao anh…
… Môi em hồng
Màu mắt đen…
…Nỗi thất vọng màu gì, anh biết chăng…

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN