Vị Tình Đầu
Chương 16
Sau khi tất cả không thể cười thêm, anh quay sang hỏi QC.
– “Mình biết tên của chị ấy rồi. Còn ấy tên gì?”, anh chuyển từ cách xưng “mình-bạn” sang “ấy”.
– “Đây tên Quế Thúy”, QC chọc anh. Tay thì đặt lên ngực ra chiều rất tự hào về cái tên của mình.
Đưa tay lên cằm suy nghĩ mấy giây, anh xụi lơ.
– “Nhà ấy có bán tạ không?”
– “Không. Sao hỏi thế?”, QC thắc mắc.
– “Cái tên ấy nghe nặng quá. Thanh sắc này chưa đi, thanh sắc khác đã lao đến rồi”
Cả cô và QC cùng bật cười.
– “Bạn mình gọi rồi. Mình phải đi đây”
Anh đưa tay chỉ về phía đám bạn rồi vẫy tay chào cô và QC. QC mỉm cười chào lại, trong khi cô đứng im bất động chưa biết nên phản ứng như thế nào. Thật lòng, cô không muốn anh đi, nhưng nếu anh ở lại cô cũng chẳng biết phải làm gì. Cảm giác lần đầu tiên gặp người mình mong nó thật lạ. Vừa muốn ở lại vừa muốn đi. Vừa bồi hồi, xao xuyến, lại vừa có gì đó gượng gạo. Cô tự hỏi mình rằng “nếu anh biết người con gái đang đứng trước mặt anh là HN thì anh sẽ phản ứng như thế nào?”. Liệu anh sẽ có chung cảm giác với cô như lúc này không? Anh ở ngay trước mặt cô mà như xa nghìn dặm… Tất cả xảy ra đẹp đẽ như một giấc mơ. Cô chưa dám đưa tay chạm mạnh vào giấc mơ đấy. Có lẽ cô sợ rằng hình ảnh ngọt ngào của anh sẽ tựa như làn khói mơ màng… để khi đưa tay với đến, nó sẽ phai dần và tan mãi vào hư vô…
“Chỉ còn một chút nữa thôi. Khi em quay lại đây vào 5 ngày tới, khi em biết chắc chắn rằng anh vẫn còn lưu giữ hình ảnh của em trong tim mình như ngày hôm nay, lúc em thấy anh ngập ngừng thế nào khi định gọi tên em, em sẽ tự tin đến trước mặt anh và nói rằng “HN của anh đã về để gặp anh đây”. Em sẽ nắm thật chặt tay anh và không bao giờ buông ra. Dù em không đủ dũng cả để nói cho anh nghe em đã nhớ anh đến nhường nào, thì anh hãy cứ tin dù có chuyện gì xảy ra, hình ảnh của anh sẽ vẫn được em giữ mãi cho đến tận cuối đời này, anh nhé…”
*
**
***
Khi anh vừa đi khỏi thì cũng là lúc cô kéo tay QC bước đi.
– “Sao chị không làm gì đó?”, QC thắc mắc.
– “Sao biết chị không làm gì?”, cô cốc nhẹ lên trán đứa em.
– “Em rình trong bụi có thấy hai người mần gì nhau đâu!”, QC nhe răng cười.
– “Làm gì là làm gì? Đầu óc đen tối vừa thôi nha…”, cô dứ dứ nắm đấm về phía QC.
– “…”
– “Chị còn gặp lại anh ấy sau 5 ngày nữa mà. Không vội”, cô mỉm cười tự tin.
Cô trả lời, giọng vẫn tiếc nuối và hơi buồn chuyện anh không gọi tên cô ra… Nhưng rồi cô cũng thầm cảm ơn anh … Nói là dám lấy hết can đảm vậy chứ cô cũng run muốn chết. Nói chuyện với anh mà con lắp ba lắp bắp huống hồ là mấy chuyện khác. Rồi lòng cô khẽ reo vui khi nghĩ đến chuyện anh sẽ bất ngờ thế nào khi 5 ngày nữa hai người sẽ gặp mặt lại. Cô cảm thấy mãn nguyện vì những gì mình hình dung về anh không khác nhiều lắm. Có chăng là nhìn sáng sủa và xinh trai hơn…
Cô nắm tay QC kéo về phía biển. Thi thoảng, cô lại liếc về phía anh. Không một lần anh quay lại nhìn cô. Cảm giác thất vọng len lỏi… Nhưng lần cuối cùng cô quyết định nhìn về phía anh, cô thấy anh cũng ngoái đầu lại. Cô nghe tim mình ngộp thở… Thấy cô, anh giật mình và quay liền sang hướng khác như không có chuyện gì xảy ra. Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười và ngây ngất trong niềm vui không thể đặt tên…
*
**
***
Niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì có chuyện xảy ra…
Cô với QC vừa đi được khoảng mấy bước thì bất ngờ từ đằng sau có ai đó giật phăng cái ví cô đang cầm trên tay rồi chạy biến về phía đường cái. Mất đà cô ngã dúi về đằng trước, đầu gối bên phải xứt xát. Cô chỉ kịp nhìn thấy đó là một thằng bé khoảng 12-13 tuổi, cao tầm 1m6, người dong dỏng, đi chân đất và chạy như bay. Xung quanh đây chỉ có lớp anh đang học chứ không có ai khác. Không kịp suy nghĩ, QC quay sang chỗ anh đang đứng rồi la lên.
– Cướp! Cướp!
Nghe tiếng QC, anh quay phắt lại. Nhanh như cắt, anh đuổi theo đối tượng. Thấy tình hình như vậy, một vài người bạn của anh cũng đuổi theo yểm trợ…
Khoảng cách của anh và thằng nhỏ giờ là 15m. Tự nhiên cô thấy lo lắng vô cùng, vì cô nghe tụi cướp giật rất liều mạng. Nếu anh không bắt được nó thì không sao, chứ bắt được biết đâu bị dồn đến chân tường nó lâm vào hoàn cảnh “chó cùng cắn dậu” thì anh sẽ thế nào. Nghĩ đến thế cô không giữ được bình tĩnh liền hét về phía anh đang chạy.
– “Đừng đuổi nữaaaaaaa…”
Cô hét lạc cả giọng, nhưng anh vẫn không chịu dừng lại. Hình như anh có nghe tiếng cô, nhưng giả vờ như không nghe thấy. Anh vẫn đuổi theo thằng nhỏ… Mấy người bạn của anh cũng chạy theo nhưng khoảng cách bây giờ là khá xa. Tim cô nhói lên khi nghĩ đến chuyện không lành có thể xảy ra. Cô ôm mặt nức nở…
Khoảng cách giữa anh và thằng nhỏ càng lúc càng được thu hẹp. Nghe tiếng chân đuổi theo thằng nhỏ biết mình gặp thứ dữ, nên “nhấn ga tăng tốc”. Nó tăng tốc, anh cũng tăng tốc. Khi chỉ còn cách 1m, sự sợ hãi trong cô đã lên đỉnh điểm. Cô nhắm mắt, lắc đầu quầy quậy như muốn rũ tung những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ra ngoài. Bây giờ mà có chuyện gì xảy ra với anh chắc cô sẽ ân hận cả đời mất…
Rồi khoảng cách chỉ còn nửa mét… anh co chân quét mạnh vào chân thằng nhỏ. Thằng nhỏ mất đà ngã sóng xoài về phía trước. Cái ví của cô theo quán tính bay ra. Cô chết lặng theo dõi tình huống tiếp theo…
Thằng nhỏ có vẻ còn đau nên ôm chân lăn qua lăn lại. Cũng may chỗ nó ngã là đường đất nên không bị thương gì nhiều. Cô liên tưởng đến chuyện anh sẽ đánh nó. Nếu anh quả thật làm vậy, có lẽ cô sẽ thất vọng về anh… Nhưng không, anh từ từ đi lại nhặt cái ví của cô đang nằm chỏng chơ trên đất, rồi bất ngờ… anh đỡ nó đứng dậy.
Lúc này đám bạn của anh cũng đã kéo đến. Cả đám định nhảy vào cho thằng nhỏ một trận, nhưng bị anh can ra. Cô đoán là anh nói.
– “Thôi được rồi. Nó bị vậy là được rồi. Tha cho nó đi”
Rồi mỗi khi có thằng bạn nào định lao lên thì anh lại lấy hết sức đẩy ngược lại. Được một lúc, bạn anh có vẻ nguôi nguôi…
Anh quay lại định nói chuyện với thằng nhỏ thì bất ngờ nó bị ăn trọn một tát của một anh quá khích từ phía sau. Trở tay không kịp, anh quay lại đẩy thằng bạn lùi lại rồi nói nói một hồi. Bạn của anh, nhìn to cao vạm vỡ, dù nét mặt vẫn còn bực nhưng có lẽ do nể anh nên chỉ chỉ trỏ hù dọa thằng nhỏ thêm một chặp rồi không nói gì thêm.
Anh quay lại nói chuyện với thằng nhỏ thêm vài câu, rồi móc trong túi ra ít tiền đưa cho nó. Lúc đầu nó đây đẩy từ chối, nhưng lúc sau hình như thấy anh không bằng lòng, nó cũng cầm. Anh để tay trên vai dặn dò nó gì đó rồi bá vai, kéo đám bạn đi về phía cô. Cô thấy thằng nhỏ nhìn theo anh đi xa thật xa rồi mới quay đầu bước đi…
*
**
***
– “Của em này”, anh chìa cái ví về phía cô.
Cô bỏ kính ra định lấy tay quẹt nước mắt thì sực nhớ ra điều gì liền đeo ngược lại.
– “Mới ngã chút mà đã khóc rồi hả, tiểu thư?”, anh trêu và vẫn chưa nhận ra.
– “Ngã đau mà”
Cô phụng phịu lấy tay ôm chân giả bộ đau đớn nhưng trong lòng thì nghĩ “ngốc ạ! Em khóc vì lo cho anh chứ không phải vì em”.
– “Chảy máu rồi… để anh đến chỗ y tế xin ít bông băng cho em”
Nói điều chưa kịp chờ cô trả lời anh chạy đi. Nhưng vừa chạy được mấy bước anh đứng sững lại, quay sang nhìn một người bạn, rồi giở giọng van nài.
– “Quang! Mày chạy nhanh đi xin cho tao với. Nãy tao đuổi theo thằng nhỏ kia hết sức rồi”
– “Cái gì? Sao lại là tao? Còn thằng Khánh với thằng Tùng sao mày không nhờ?”
– “Thì 3 thằng mày cùng đi”, anh vừa nói vừa nháy nháy mắt ra hiệu.
– “Hề hề! Nhớ đấy. Mai ăn sáng không thì ăn đủ nha em trai…”, giọng Quang hầm hè.
– “Biến!”, anh nhìn theo đám bạn quay đầu đi và cười.
– “Để tụi em lại với mấy thằng lỏi đó anh không yên tâm. Đành phải dùng tuyệt chiêu dụ chúng nó vậy”
– “Ai là em ấy?”, QC nãy giờ đứng nhìn, nghe đến câu này liền độp lại.
– “Chị của ấy xưng em với mình rồi. Chẳng lẽ ấy lại không xưng EM”, anh nhấn mạnh chữ em.
– “Thật hả chị?”, QC nhìn cô. Cô bẽn lẽn gật đầu.
– “Ờ thì em…”, cô bé lè lưỡi, giọng điệu có vẻ không phục.
*
**
***
Tầm 5ph sau, anh Khánh bạn của anh quay lại mang theo mấy thứ cần thiết đưa cho anh. Anh cầm rồi đưa lại cho QC.
– “Em băng cho chị đi”
Nhận từ tay anh, QC ngồi xuống định làm theo lời anh nói, nhưng chợt nhớ ra điều gì. QC bật dậy chìa tay đưa mấy thứ thuốc cho anh, cất lời.
– “Em quên mất là em sợ máu. Anh băng cho chị í đi”
– “Anh hả?”, anh trợn tròn mắt.
– “Không anh thì còn ai nữa. Nhanh!”
Chưa nói dứt câu, QC đã nhấn anh ngồi xuống phía trước mặt cô …
HM: tôi như một con rối làm theo lời của QC mà không biết tại sao. Dù có trí tưởng tượng phong phú nhất tôi cũng không thể ngờ được người đang ngồi trước mặt tôi lại chính là em. Tính tôi cả nể và dễ tin. Tôi không phủ nhận một điều là tôi dại gái và hơi nhạy cảm. Vì lẽ đó, con gái lấy được cảm tình của tôi khá dễ nếu như họ tạo cho tôi ấn tượng ban đầu tốt. Nhưng, để tôi thích và yêu đến nát lòng như những gì tôi dành cho em thì không dễ. Tôi bị tụi bạn gọi là thuộc loại đàn ông “kén cá chọn canh” cũng là vì thế. Tôi dễ mủi lòng trước nước mắt của một người con gái. Không hiểu sao tôi luôn luôn có ý nghĩ chính tôi là người trực tiếp gây ra và tôi phải có trách nhiệm với những lỗi lầm đó. Nhiều khi muốn nhắm mắt, phớt lờ và xem chuyện đó không phải của mình thì không cần quan tâm, nhưng tôi lại không đành lòng… Lần này cũng thế, nước mắt của một người con gái “xa lạ” lại khiến trái tim tôi run rẩy…
Anh đỡ cô đến ghế đá gần đó ngồi. Sau đó, anh ngồi trước mặt cô, ngẩng mặt lên và ấm áp.
– “Anh vụng lắm! Nên nếu đau thì em nói cho anh biết nhé”
– “Vâng…”, cô đặt hai tay trước đùi. Gương mặt đỏ bừng vì ngượng.
Anh để chân phải cô duỗi thẳng rồi nhẹ nhàng lấy bông chấm vết thương và gạt bụi ra. Cô thấy anh ân cần và thật gần gũi. Đối với cô, hạnh phúc đơn giản được định nghĩa bằng giây phút như bây giờ, khi người mình yêu thương đang từng li từng tí chăm sóc cho mình, cho dù người đó không hề hay biết. Cô miên man đắm mình vào hỗn độn của cảm xúc. Nó ngọt ngào như mật ong, đậm đà như một tách cà phê đen và huyền hoặc như một bức tranh thủy mặc, ẩn giấu đằng sau là những tâm sự không thể giãi bày.
Cô cứ để mặc cho mọi thứ diễn ra và ngây ngất \trong hương vị của hạnh phúc. Anh vẫn tập trung chăm sóc vết thương cho cô và không một lần ngước lên nhìn. Khoảng cách giữa anh và cô bây giờ rất gần. Bỗng nhiên, anh ngẩng mặt lên nhìn cô. Bị bất ngờ cô líu quíu quay mặt sang chỗ khác. Anh phì cười.
– “Có ai đánh thuế nhìn anh đâu. Làm gì mà lúng túng như gà mắc tóc vậy”
Buồn cười nhưng cô mím chặt môi lại ra vẻ không nghe thấy gì. Anh tiếp.
– “Anh lấy bông lau sạch rồi. Giờ con phải rửa ôxy già và bôi thuốc đỏ nữa. Ôxy già sẽ xót lắm. Em ráng chịu nhé, cô bé”
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
– “Giờ anh đếm từ 1 đến 3”
Cô lại gật đầu, trong khi hai tay thì nắm chặt lại. Dù gì cô cũng là con gái, nên cũng sợ đau như ai.
– “Chuẩn bị này…”
Cô nhắm chặt mắt lại.
– “1…”
Vừa đếm đến 1 là anh đã đổ ôxy già vào vết thương.
– “Ui… sao anh bảo em là đếm đến 3…”
– “Khi không chuẩn bị thì người ta sẽ đỡ đau hơn”, anh nháy mắt. “Đâu có đau, đúng không?”, anh nhe răng cười.
– “Ừ nhỉ…”, cô reo lên như một đứa con nít.
Nhìn anh ngồi trước mặt, đôi lần, cô đã định đưa tay chấm những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên mặt anh, nhưng rồi tay lại rụt lại như sợ một điều gì đó thật mơ hồ. Không biết thế nào, lần cuối cùng, cô dùng hết can đảm lấy chiếc khăn tay lau một giọt mồ hôi gần như đang chảy vào mắt anh. Theo phản xạ tự nhiên, anh rụt người lại, nhìn cô ngỡ ngàng.
– “Em… không cần phải làm vậy đâu”
Dứt lời, anh đưa tay lên trán tự quẹt mồ hôi. Không thấy cô trả lời, anh tiếp.
– “Em đừng nghĩ gì. Chỉ là… anh không quen”
Chữa ngượng cho cô xong, xem như không có chuyện gì xảy ra, anh tiếp tục hoàn thành công việc còn lại bao gồm xức thuốc đỏ và dán urgo.
– “Xong rồi, cô bé. Nhớ tránh nước. Không sẽ lâu khỏi lắm”
– “Vâng. Em nhớ rồi”, cô thỏ thẻ.
Anh quay sang QC căn dặn.
– “Chị vẫn còn đau. Em đỡ chị nhé”
– “Hmm… vâng, em biết rồi”, cô nhận thấy QC dành cho anh một cái nhìn rất thiện cảm.
Khi không khí giữa 3 người đang lắng xuống dần thì bất ngờ có con gì bay tọt vào mũi cô. Cô hắt xì một cái thật mạnh. Cả anh và QC đều giật mình và cả hai cùng quay sang nhìn cô chằm chằm như người ngoài hành tinh. Trong khi QC ôm bụng cười thì anh lại mím chặt môi lắc lắc đầu ra vẻ thất vọng. Anh trêu.
– “Người thì nhỏ nhắn dễ thương mà hắt xì hơi to thế”
Nghe đến đó QC được thể càng cười to. Cô đỏ bừng mặt, lấy tay nhéo đứa em một cái thật mạnh.
– “Á! Đau quá”, miệng thì la oai oái nhưng mồm thì vẫn không dừng cười.
Tự nhiên, cô giận mình. Đang định gây ấn tượng tốt với anh thì tự dưng lại có quả hắt xì hơi sấm sét thế này. Đúng là xôi hỏng bỏng không! Còn đâu hình ảnh một người con gái có giọng điệu nhẹ nhàng và trữ tình nữa bây giờ!?
*
**
***
– “Anh phải đi đây. Sắp đến giờ rồi”
– “Vâng…”, cô trả lời, giọng buồn thiu như sắp sửa đánh mất một thứ gì.
Khi anh bước đi được vài bước, cô buột miệng gọi tên anh.
– “M…”
Anh quay lại nhìn cô.
– “Em cảm ơn…”
Anh lắc đầu thay cho câu trả lời “không có gì”.
– “Anh có muốn thấy em bỏ kính ra không?”
Trái với những gì cô nghĩ, anh lại lắc đầu… Bất giác cô bật cười, trong tiếng cười có cái gì đó hơi chua xót.
– “Nếu có duyên em sẽ gặp lại anh…”
Lần này anh không trả lời. Anh quay mặt bước đi. Đi được vài bước, anh dơ tay lên trời thay cho lời tạm biệt… Cô nhìn theo anh cho đến khi bóng anh khuất hẳn sau một góc đường. Cô cảm tưởng chuyện tình cảm giữa hai người như đôi cánh chim… “Cánh chim bay đi, ai biết buổi chim về”…
HM: tôi sợ nếu tôi gật đầu và khi cô bé ấy tháo kính ra, tôi sẽ lại tưởng tượng đến HN mất. Càng lúc tôi càng thấy cô gái đó giống HN, ít nhất là so với những gì tôi đã từng hình dung mỗi khi nghĩ đến em. Cũng là cách nói chuyện kín đáo hay ngại ngùng, cũng là những cử chỉ nhẹ nhàng và cũng là cách ăn mặc đầy nữ tính khiến người khác giới phải ngoái nhìn. Chỉ còn mái tóc và đôi mắt đã hút hồn tôi ngày nào là tôi có thể khẳng định “cô bé ấy” giống y hệt như những gì tôi đã tưởng tượng về em. Khi cô bé đó hỏi “tôi có muốn nhìn thấy mặt cô bé ấy không”, không hiểu sao tôi đã từ chối và quay mặt đi. Ừ! Tôi sợ! Tôi sợ mình sẽ sỗ sàng mà ôm chầm lấy cô bé ấy. Tôi không thể vì một giây phút cảm xúc thăng hoa, tôi lại phải mang tội với cả em và “cô bé xa lạ” này. Nói chuyện với cô gái ấy, tôi cứ ngỡ mình đang nói chuyện cùng em. Tôi như đứng giữa một ranh giới mập mờ giữa ảo và thực, giữa nhớ và quên, giữa hiện thực ngọt ngào và quá khứ mặn đắng. Tôi không cho phép mình thêm một lần có lỗi với HN…
– “Hình như chị vừa đánh rơi cơ hội của mình, QC ạ”, cô bùi ngùi và đưa tay bỏ cặp kính đang đeo ra khỏi mắt.
– “Nếu em là chị, em sẽ cho anh ấy biết người đang nói chuyện với anh ấy là HN…”, QC tiếc nuối.
Im lặng một hồi, cô tiếp.
– “Nếu có chuyện gì thì chị chỉ biết tự trách mình…”
– “Ừm… M được đấy. Khá hơn những gì em tưởng tượng”
– “Chị cũng vậy…”
– “Em bắt đầu ghen tị với chị rồi đấy”, QC khẽ cười, giọng nửa đùa nửa thật.
– “Hihi. Chị của em chọn mà…”
– “À! Giúp chị tiếp vụ của M nhé”, cô nói.
– “Tất nhiên rồi… Em nghĩ chị nên tiếp tục đóng vai HN khi chưa gặp anh ấy. Đừng để cho những cảm xúc bây giờ đánh mất mình, vì em không dám hứa anh ấy vẫn dành tình cảm trọn vẹn cho chị đâu…”
– “Wow, sao QC của chị hôm nay sâu sắc thế này”, cô tròn mắt.
– “Đến lúc em phải lớn rồi mà…”
*
**
***
Ngày thứ 20 ở VN, trước khi cô quay lại *** gặp anh…
Mọi chuyện cứ diễn ra cho đến ngày cô nói chuyện lại với anh. Cô hiểu thì ra anh vẫn còn tình cảm với mình. Vậy là trước đây cô đã vô tình trách anh. Đang mải mê với cảm giác hạnh phúc khi hình dung ra cảnh sẽ gặp lại anh, cô thấy ba mẹ và QC về. Nhìn ba cô như vừa nghe xong một chuyện động trời. Cô hốt hoảng.
– “Có chuyện gì vậy ba?”
– “Có chuyện rồi con gái ạ…”, giọng ba cô trùng xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!