Vị Tình Đầu
Chương 24
Lòng tôi như lửa đốt. Không biết tôi để QC gặp Hoài Anh có sai lầm không? Chẳng hiểu có chuyện gì nữa không đây? QC hay làm mấy cái chuyện không giống ai lắm…
Tôi đứng khuất sau cái cột ở đằng xa để nhìn theo QC. Nhìn phong thái của em chẳng có gì là muốn gây sự. Điều đó khiến tôi yên tâm hơn. Đi được một đoạn, QC quay lại, thấy tôi đứng một chỗ nhìn theo, em chỉ nhoẻn miệng cười. Nụ cười hiền khô khiến tôi có cảm giác an lòng chứ không phải nụ cười rạng rỡ làm người thấy rối ren như lạc vào mê hồn trận…
Hai thái cực đối lập cùng tồn tại trong một tâm hồn. Vừa là sự mạnh mẽ, quyết đoán, muốn làm gì phải làm cho bằng được, vừa là sự đằm thắm ẩn giấu đằng sau. QC khiến tôi tò mò, càng ngày cành muốn hiểu thêm về em. Tôi sợ rồi tim mình sẽ lỗi nhịp nếu cứ phải ở bên cô bé thế này…
Tôi nắm chặt tay lại, tự đấm thùm thụp vào ngực. Tôi lắc đầu thật mạnh như muốn rũ tung mọi suy nghĩ không hay ra khỏi đầu. Tôi gằn giọng dặn lòng “QC là em gái của mày, nhớ không M…”
QC đến trước cửa lớp, nhờ ai đó gọi Hoài Anh rồi tựa người vào lan can. Một lúc sau, Hoài Anh đi ra, gương mặt có vẻ bất ngờ vì bị một người lạ gọi. Tôi thấy thái độ cô bé trả lời QC có vẻ gượng gạo. QC quay lưng lại nên tôi không đoán được em đang nói gì. Hai người nói chuyện với nhau được tầm 5 phút thì QC chào Hoài Anh và bước đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tất cả những lo lắng của tôi chỉ là vô nghĩa…
QC lẳng lặng bước về phía tôi đang chờ với vẻ mặt trầm ngâm. Tôi dựa cả người vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt khép hờ.
– “Xinh thật đấy”, QC thảng thốt.
– “Ờ …”, tôi mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại.
– “Anh tốt số thật. Được bao nhiêu em thích…”
– “… chắc Hoài Anh không thích anh đâu”, tôi đổi chân. Nãy giờ đứng một chân mỏi quá.
– “Không thích nhưng ít nhất là có ấn tượng rất mạnh. Con gái tụi em thường nhạy cảm hơn so với con trai”
– “Anh không quan tâm lắm…”, tôi khẽ thở dài.
– “… nhìn xấu trai thế này mà cũng lắm cô theo. Không hiểu anh cho con người ta ăn bùa mê thuốc lú gì!?”, cô bé không chịu tha.
– …
– “… ngoài đời HN có xinh bằng Hoài Anh không… ”, tôi đột ngột đổi chủ đề.
– “… anh đoán thử xem…”, QC nghiêng đầu nhìn tôi.
– “Bề ngoài thì một 9 một 10, nhưng tính cách thú vị hơn hẳn”
– “Anh đúng cái thứ 2 và sai cái thứ nhất”, QC nháy mắt.
– “Sai chỗ nào?”, tôi thắc mắc.
– “Chị em… xinh hơn…”
Giọng QC nhẹ bâng tựa như cơn gió, vô tình mang theo nỗi buồn nhuộm hồn tôi mênh mang…
Mặt tôi lộ rõ vẻ buồn bã. Tôi đang nuối tiếc khi chưa một lần được gặp HN trước khi em bỏ tôi lại. Cuộc sống là vô số sự bất công. Và tôi đang phải đối mặt với một trong số đấy. Tôi đã nghe nhiều câu nói “tình đầu đẹp nhưng buồn”, vậy mà tôi vẫn không thể hình dung tình yêu của tôi lại phải trải qua nhiều sóng gió đến vậy. Những tưởng sau cơn bão, bầu trời sẽ lại sáng, thế mà tất cả còn lại chỉ là một màn đêm u tối không một tia sáng hy vọng, không một khoảnh khắc gặp nhau ngoài đời…
– “Em chưa thấy ai hoàn hảo như HN, chị của em… Xinh, thông minh, chân thành và nhân hậu”, QC cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
– “Sao em gom hết tính tốt cho chị em vậy. Chị em có tính xấu gì không?”
– “Chị em cầu toàn, nhạy cảm và lòng tự trọng cao quá, nên nhiều khi chị ấy chới với vì những điều nhỏ nhặt mà người khác có thể dễ dàng bỏ qua…”
– “… Anh là người may mắn phải không QC?”, tôi hỏi, nhìn em và chờ đợi…
QC không trả lời, em chỉ nhìn sâu vào mắt tôi… rất lâu. Ánh mắt cô bé hiền và ấm áp lắm. Tôi đọc được sự đồng cảm nơi em. Một ánh mắt giá trị hơn ngàn lần câu trả lời tôi đang mong chờ…
– “… mình đi thôi anh…”, em quay mặt đi và khẽ quẹt mắt…
QC không bao giờ che đậy cảm xúc của mình. Em khác với HN của tôi ở chỗ đấy. Trong khi HN nhẹ nhàng và kín đáo thì QC bộc trực, yêu ghét rạch ròi và không sợ làm mất lòng ai. Thú vị thật … Cảm ơn em, cô bé đáng yêu ạ.
*
**
***
Tiết 4 là tiết thể dục, tiết học tôi xem như giờ “giải lao”. Hôm nay học về chạy bền. Do được nhỏ H nhắc từ hôm qua, nên tôi lấy bộ đồ sơ cua của tôi đưa cho em, chứ mặc áo dài mà còn chạy nữa thì đúng là… hết xảy. Con trai xuề xòa mặc quần áo hơi bẩn, hơi nhàu tí cũng chả sao, chứ con gái lại khác. Mặc đồ phải thơm phưng phức mới chịu. Biết thế cho nên trước khi tôi đưa bộ đồng phục của mình cho QC, tôi phải lấy trộm nước hoa của mẹ xịt lấy xịt để.
Thế mà lúc đưa cho em, cô bé nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, rồi từ từ, từ từ đưa lên mũi hít hít. Tôi nhìn theo, nuốt nước miếng ừng ực như bị cáo đang chờ đợi phán quyết cuối cùng từ thẩm phán.
– “Thơm thế. Anh dùng Bvlgari Eau Fraiche à?”
– “Là cái vẹo gì?”, tôi đổ mồ hôi hột.
– “Nước hoa ấy”
– “Sợ em chê không thơm, nên anh lấy nước hoa của mẹ…”
– “Hay ghê. Đúng mùi em thích. Mà lần sau xịt vừa vừa thôi nhen. Nước hoa mà cứ làm như nước lau nhà ấy”, em gập bụng cười…
Vào tiết, khi tụi con trai chạy xong hết thì đến lượt đám con gái. QC tham gia luôn chứ không ngồi một chỗ như tôi nghĩ. Em chạy khỏe thật chứ không có yếu đuối và tiểu thư như vài đứa con gái lớp tôi. “Đúng là dân thể thao. Chắc là cũng hay chạy bộ đây”, tôi nghĩ thầm.
Không hiểu sao lúc đám con gái chạy, trong đó có QC, đa số con trai lớp tôi ngồi xếp hàng, mặt đứa nào đứa đó đờ đẫn hết cả ra. Thấy lạ, tôi hỏi.
– “Tụi mày làm sao thế?”
– “Không thấy gì à”, thằng Tùng giữ mặt tôi quay về hướng đám con gái “không thấy bóng đang nẩy và người đang nhẩy à… Em họ của mày bá cháy thiệt đó”, nó cười hề hề, nước dãi chảy tong tong…
Tự nhiên tôi nóng mặt, đứng phắt dậy. Tôi ra chỗ đám con gái đang đứng chờ chạy và gọi QC ra một góc.
– “Không chạy chọt gì nữa”, tôi khó chịu.
– “Tại sao?”, em hoảng hốt.
– “Tụi con trai đang nhìn em. Anh không thích”
– “Nhìn em thì có làm sao?”, QC cắc cớ hỏi lại.
– “Nhìn bình thường không sao, tụi nó nhìn… mấy chỗ …bậy bạ lắm”, tôi quay mặt nhìn sang chỗ mấy cái cây, không dám nói thẳng.
– “Anh bờm quá đi…”, QC phì cười. “Rồi, không thích thì thôi…”
– “Vì em là em của anh, nên anh có trách nhiệm bảo vệ em…”, tôi ra sức bảo vệ hành động của mình là hoàn toàn trong sáng.
– “Không phải lí do đâu”, QC nháy mắt rồi che miệng cười. Cái núm đồng tiền của cô bé lại hớp hồn tôi… Duyên quá thể!
Tôi chỉ muốn bảo vệ em khỏi những kẻ “độc ác, xấu xa” chứ không có ý gì khác đâu. Đừng có hiểu linh tinh, nghe không cô bé…
Khi vừa định quay lại chỗ đám bạn đang ngồi, bất chợt tôi nghe giọng QC.
– “Anh không nhớ gì hay sao?”
– “Nhớ gì cơ?”
Tôi quay lại nhìn em hỏi. Em vẫn chăm chú nhìn theo một hướng, có vẻ chưa nghe thấy lời tôi. Đứng chờ mãi vẫn không thấy em phản ứng, tôi nhắc.
– “Em hỏi anh nhớ cái gì?”
Giật mình, em quay sang xua xua tay trước mặt. Khó hiểu quá!
*
**
***
Hôm nay, lớp tôi chỉ có 4 tiết, nên hết giờ 2 đứa bạn thân rủ tôi với QC đi ăn chè ở quán dì Sáu rồi mới về. Nói quán thì không phải bởi vì dì Sáu kiếm sống chỉ bằng một cái xe đẩy, to cỡ cái xe bán hủ tíu. Trên xe, dì đặt một cái tủ gương to vừa phải và đặt tất cả nguyên liệu vào đấy. Nào là đậu đen, đậu trắng, đậu đỏ, sương sáo, nước cốt dừa, thạch dừa, bánh lọt, hạt lựu, rau câu, dừa nạo, nước lọc, khoai lang dẻo, hạt đười ươi [đ biết là cái vẹo gì nhưng thấy trên trang dạy nấu ăn có ghi, nên ghi], rau câu và vân vân. Mít, đúng rồi, có cả mít nữa [mít ăn ngon mà nóng bm].
Tụi tôi hay ăn chỗ dì Sáu vì chè dì làm vừa ngon mà bán vừa rẻ. Nghe dì bảo ăn chè dì làm bổ lắm. Thật hay không không biết, mà kệ, không bổ ngang thì cũng bổ dọc, cùng lắm là bổ ngửa. Điều quan trọng khiến chúng tôi thích quán chè của dì là do dì nhớ mặt và nhớ tên hầu như hết mấy đứa tôi. Nói nhớ tên thì không khó, nhưng để ghi nó vào trong trái tim thì không phải đơn giản. Chỉ có thứ tình cảm xem chúng tôi như những đứa con của mình dì mới làm được thế. Mà lẽ đời cái gì đi từ tấm lòng chân thành thì mới dễ dàng đi đến trái tim người khác…
Sau này, mỗi lần đi xa về tôi lại đến thăm và ăn chè dì làm. Ngồi nói chuyện với dì mà bao nhiêu kỉ niệm thời cấp 3 lại tràn về. Có lẽ đó là thói quen của tôi. Mà thói quen thì không dễ dàng bỏ được…
– “Nay lại đến ăn hả tụi con?”, dì Sáu hồ hởi khi thấy chúng tôi đến.
– “Dạ. Nay ít khách hả dì”, tôi hỏi.
– “Sáng này ai ăn. Bố anh!”, dì mắng yêu.
– “Tụi con đến ăn đấy thôi”, tôi cự lại.
– “Chưa đến 11h, học sinh chưa tan nữa. Nay tụi con được nghỉ à?”
– “Dạ không. Nay tụi con có 4 tiết thôi ạ”, con Hằng trả lời.
– “Dì cho tụi con 1 thập cẩm, 1 bưởi, 1 trái cây … QC em ăn gì ?”
– “Anh ăn gì ?”, QC quay sang tôi hỏi.
– “Anh ăn trái cây”, tôi cười hì hì nghĩ “QC nghĩ mình sành ăn nên mới hỏi đây mà”.
– “Vậy cho em… chè bưởi nhé chị L”, QC đáp rồi quay sang tôi để cái mặt như muốn gây chuyện.
– “Vậy hỏi anh làm gì?”, tôi trố mắt.
– “Hỏi để né…”, em chu môi cả thước. Nhìn cái mặt chỉ muốn… vả cho cái. Thấy ghét.
– “Ủa ai vậy con, M?”, dì Sáu vừa cười vừa hỏi.
– “Con là vợ tương lai của anh ấy, QC”, cô bé nhanh nhảu trả lời, đưa hai tay ôm lấy cánh tay tôi, rồi giả bộ ngả đầu vào vai… nhìn rất tình tứ…
– “Ủa ai vậy con, M?”, dì Sáu vừa cười vừa hỏi.
– “Con là vợ tương lai của anh ấy, QC”, cô bé nhanh nhảu trả lời rồi đưa hai tay ôm lấy cánh tay, rồi giả bộ ngả đầu vào vai tôi… rất tình tứ…
Trong giây phút ấy, tôi ngượng chín mặt, những đứa còn lại thì cười nắc nẻ.
– “Em họ con dì ạ”, tôi vừa nói vừa đẩy hai tay của QC ra khỏi tay mình. Tôi lườm “xê ra! Thấy sang bắt quàng làm họ hả?”
– “Hứ, ai thèm… ”, em làm cái mặt tiu nghỉu trông đến là tội nghiệp.
Chè làm xong, dì Sáu gọi. Nhỏ L với nhỏ H ra phụ dì bưng ra cho mọi người. Cả đám nói chuyện rất rôm rả. Đi cùng mấy đứa bạn thân thì tôi chẳng ngại ngùng gì. QC tôi xem như em gái nên cũng vậy. Cả đám ngồi thì nhau kể mấy câu chuyện linh tinh. Lúc đầu, tôi kể đôi ba câu chuyện cười cả đám cười rộn ràng. Lúc sau chuyển sang thể loại chuyện bình thường, tôi vẫn thấy QC che miệng cười trong khi hai con nhỏ bạn thì đang tập trung lắng nghe. Tôi thắc mắc.
– “Em làm gì mà cười hoài vậy?”
– “Thì anh đang kể chuyện cười mà, nên em cười trước cho anh vui”, cô bé ngây thơ.
– “Hết rồi. Giờ đang ở mode chuyện thường, cô nương ạ”, tôi lắc đầu ra vẻ thất vọng.
– “Trời ! Làm mình cứ tưởng…”, QC lấy tay vỗ vỗ lên trán.
– “Đồ khìn…”, tôi cốc nhẹ lên đầu em.
Ngồi được một lúc, nhỏ L quay sang QC hỏi
– “Chiều học chuyên đề xong, đi ngắm quần áo không em, QC”.
– “Dạ chị”, cô bé trả lời cười tươi rói.
– “Tao đi với con H, còn mày chở QC”, con L nói giọng ra lệnh cho tôi.
– “Thôi! Các bạn đi đi, chứ mình biết gì mà đi cùng”, tôi xua tay từ chối.
– “Không được. Mày phải đi cùng không thì đừng trách!”, nhỏ H nói. Sau đó, nó cùng nhỏ L và QC nhìn tôi hăm dọa. Tôi biết tôi giải thích cái gì cũng vô ích, nên đành nhắm mắt xuôi tay.
– “… rồi! Mà nói trước. Tao đứng ngoài chờ chứ không vào chung đâu. Toàn đồ con gái, biết gì mà xem”, tôi miễn cưỡng, mặt nhăn như quả táo tàu.
– “Ừa”
Con L trả lời rồi nhìn tôi rất đắc thắng. Hình như nó còn cười đểu nữa. Nhìn lo kinh lên được. Không biết hộ tống tụi này tôi có lành lặn trở về không!?
*
**
***
Nhà tôi có chị Hà giúp việc lo bếp núc buổi trưa và tối, nên mẹ tôi cũng nhàn. Chị Hà là người bắc nấu ăn rất hợp với khẩu vị. Hơn nữa, tính chị thật thà nên càng được bố mẹ tôi yêu quí hơn. Để giữ chị, gia đình tôi đối xử với chị rất gần gũi, cố gắng không tạo cho chị cảm giác mặc cảm. Tôi hay trêu chị, vì tôi nói gì chị cũng tin.
Tôi dắt xe vào gara, rồi bước vào nhà cùng QC. Thấy tôi vào cùng một cô bé lạ huơ, lạ hoắc, chị Hà đang quét nhà liền dừng lại.
– “Ai vậy M? Bạn gái em hả?”, chị hỏi sốc.
– “Đây là…”, tôi ấp úng không biết nên nói thế nào về quan hệ này.
– “Em chào chị. Em tên QC, là bạn gái anh ấy”, QC trả lời rồi cười toe.
– “Xinh thế này mà sao giờ mới dẫn về hả M”, chị Hà nháy mắt với tôi. Bình thường chị thật như đếm mà sao hôm nay láu thế không biết.
– “Chị nghe cô bé này có mà bán thóc giống. Em họ em đấy”, ghét, tôi nói thẳng.
– “Xạo quá đi! Chị làm ở đây lâu rồi mà có bao giờ thấy QC đâu. Giấu chị hoài. Có thì cứ nhận đi để chị còn vui”, chị Hà lém lỉnh chọc tôi, trong khi QC thì ôm bụng cười.
– “Không phải thật mà”, tôi nhăn mặt. “Em nói cho chị Hà biết về quan hệ giữa anh và em đi QC”, tôi quay sang ra lệnh cho em.
– “Hi hi. Em là em họ của anh M”, cô bé vừa nói vừa cười, nhìn chẳng ra thể thống gì.
– “Tiếc ghê, nhìn xinh thế này mà…”, chị Hà chép miệng.
Nghe chị Hà nức nở khen, tôi thấy mũi QC bắt đầu nở lên như bột gặp nước. Khó chịu, tôi tìm cách làm cho “xẹp” lại.
– “Người ta khen xã giao thôi. Làm gì mà mũi như quả cà chua vậy?”
– “Kệ. Cứ khen là em thích rồi”. Rồi cô bé quay sang chị Hà tìm đồng minh “em xinh thật hả chị”.
– “Hic. Chị mà như em là đi làm người mẫu rồi. Cao ráo, mặt như tây, da đẹp…”
– “Còn từ nào hay ho nữa không chị mang hết ra đi”, tôi chống đỡ trong vô vọng.
– “À còn… cười xinh, má núm đồng tiền, nhiều lắm”, chị Hà không hiểu ý tôi mà còn tìm cách đổ thêm dầu vào lửa.
– “Em lên thay quần áo. Hai người cứ ở đó mà tâng bốc nhau đi”, đuối lý, tôi đánh bài chuồn.
Tôi không hiểu tại sao mình đang tìm mọi cách để phủ nhận một sự thật rằng QC quá đáng yêu…
Tôi mở cửa và bước vào phòng. Tôi ném cái cặp lên trên bàn và thả người cái phịch xuống giường. Tôi lấy từ trong ngăn tủ tấm hình của HN… Tấm hình đã được tôi in ra ngay sau khi tôi nhận được lá thư từ ba em. Cầm tấm hình trên tay mọi cảm xúc từ mối tình đầu lại ùa về…
“HN của anh,
Có phải em đang thử thách tình cảm của anh một lần nữa? Tại sao QC lại về đây? Em biết là anh sẽ không nhẫn tâm để phớt lờ cô bé. Nhưng nếu em cứ bắt anh phải ở bên cạnh QC như thế này, anh sợ mình sẽ làm cả em và cô bé ấy đau lòng mất. Em bảo anh phải làm sao bây giờ?
Em và QC mặc dù có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng cả hai lại có điểm chung ở sự nặng tình. Anh chưa tưng nghĩ có một người con gái dám vì anh một thân một mình, không quản đường xa, chỉ với một mục đích để gặp anh. Nghe giống truyện và phim chứ không giống thực chút nào. Vậy mà không thể tin được, anh đang là nhân vật chính trong một bộ phim đầy tính phi thực đấy…
Giá mà QC không phải em họ của em thì có lẽ anh đã đành lòng cắt đứt liên lạc được rồi, đằng này… Lỗi là tại anh khi anh đã không quyết đoán chấm dứt mọi việc, mà lại mềm lòng hết lần này đến lần khác, khiến cho QC có suy nghĩ anh đang cho cô bé ấy cơ hội, để cho bây giờ mọi chuyện trở nên rối rắm như thế này.
Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là làm sao cho QC hiểu được anh luôn xem cô bé như một người em gái. Anh phải cố gắng thôi… còn những 12 ngày nữa…”
Tôi hôn lên tấm hình của HN và ngay ngắn đặt lại nó vào vị trí cũ. Tôi biết mình nên làm gì bây giờ… đối xử với QC như một người em gái và không được để cảm xúc lấn át…
*
**
***
Thay quần áo xong, tôi chạy xuống bếp xem chị Hà cần giúp gì thì đỡ một tay, vì cũng sắp trưa đã đến giờ bố mẹ về. Xuống đến nơi, đập vào mắt tôi đầu tiên là hình ảnh của QC. Cô bé mặc váy dài đến gót, màu xanh nước biển chấm bi trắng. Biết tôi thích con gái nữ tính, nên QC định “trêu ngươi” tôi hay sao mà em cứ nhằm váy mà mặc, đặc biệt là kiểu váy dài này. Ngọn lửa quyết tâm không để cảm xúc lấn át trong tôi bị dội một thau nước dập tắt không thương tiếc. Không bỏ cuộc tôi nhóm một ngọn lửa khác…
Cô bé đang rửa rau sống giúp chị Hà. Hai người có vẻ tâm đầu ý hợp, nên được một lúc tôi lại thấy người kia cười rũ cả lên. Tôi phá tan không khí vui vẻ bằng một câu nói móc.
– “Ngoan vậy. Biết xuống bếp giúp chị Hà luôn à?”
Nghe tiếng tôi, QC quay người lại. Tóc phía trước cô bé buộc túm lên như con nít, nhìn vừa hay hay vừa buồn cười.
– “Em còn biết nấu ăn nữa đó, giỏi không? Để cuối tuần em thể hiện cho xem”, QC khoe.
– “Món gì? Ăn xong có phải uống thuốc không?”, tôi vẫn chưa dừng.
– “Salad Pháp, ăn ngon lém”, QC hồ hởi.
– “Không tin. Ăn mới tin”, giọng tôi khó tính như mẹ chồng đang dò xét nàng dâu.
– “Vậy chờ đấy. Người gì đâu khó tính thấy ghét”
QC phùng mang trợn mắt làm mặt xấu. Nhìn buồn cười kinh khủng, nhưng tôi phải cố gắng làm mặt nghiêm và cắn chặt môi lại. Tôi quay phắt đi, không thèm trả lời rồi thong thả vào nhà vệ sinh. Tôi đóng cửa rồi cười như điên ở bên trong khi nghĩ đến cái “mặt xấu” của QC. Tôi hứa với lòng mình rồi. Tôi sẽ không cười trước mặt em. Tôi sẽ không biểu lộ cảm xúc để QC nghĩ rằng ở bên cô bé thật nhàm chán…
Cười đã đời, mở cửa đi ra, tôi đi lại chỗ em.
– “QC này…”
– “Sao anh?”
– “Em đừng mặc mấy cái váy dài kiểu này, nhìn xấu òm à”, tôi khổ sở nói một câu trái lòng mình.
– “Em tưởng anh thích con gái nữ tính”, em bắt bẻ.
– “À ừm… nhưng em cao ráo… em mặc quần lửng với áo thun sẽ đẹp hơn”, tôi chống chế bằng gu thẩm mĩ thấp tẹt của mình.
– “Vậy thôi. Em quen mặc xấu rồi. Mặc đẹp em không chịu được”, QC trả treo.
– “Anh thích kiểu đó lắm”
– “Còn em thì không…”
QC nói xong chẳng thèm để ý đến tôi. Em ra chỗ chị Hà hỏi xem có cần giúp gì nữa không. Tức nổ đom đóm mắt, nhưng tôi chịu chết không biết bắt bẻ tiếp thế nào. QC “hiền lành, ngoan ngoãn” và biết nghe lời tôi đâu rồi???
p.s: mình thông báo 2 việc ạ.
1. Mai mình đi chơi 4 ngày đến thứ 3 mới về, nên tối thứ 4 tuần sau mình sẽ up tiếp nhé. Đó là lí do tại sao hôm nay mình up 2 chap. Dù chưa kịp tiến độ, nhưng cũng mong anh em bỏ qua cho. Thi thoảng đi đổi gió lấy thêm ý tưởng viết cho hay
2. Mình mới nhờ đứa em tạo page cho truyện của mình trên facebook, mục đích là cho nhiều người biết hơn và đó cũng là tâm nguyện của mình cho đứa con tinh thần này. Anh em yên tâm. Gì thì gì mình cũng sẽ up trên voz đầu tiên .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!