Vị Tình Đầu - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Vị Tình Đầu


Chương 36


Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…
*
**
***
Tôi là người dễ mủi lòng trước lời xin xỏ pha chút nũng nịu của con gái… dễ thương. Tại sao tôi phải dùng dấu ba chấm rồi mới đến chữ dễ thương? Bởi vì tôi cũng bình thường như bao thằng đàn ông khác, thấy con gái xinh xắn dễ thương là mắt sáng như đèn ô tô, hay nói một cách thi ca lịch sự hơn là người biết yêu cái đẹp. Nhưng mỗi người lại có một cách biểu lộ cảm xúc khác nhau. Có người thì sỗ sàng nhảy bổ đến làm quen, xin số điện thoại, có người thì cười tình với cô em xinh xắn kia, nhưng cũng có người thì lại tỏ ra bất cần xem đó là một chuyện rất đỗi bình thường nhưng trong lòng đang gào thét “con cái nhà ai mà khéo đẻ thế không biết”. Tôi thuộc loại ngươi thứ 3, chỉ dám nhìn một cái rồi quay mặt đi, họa hoằn lắm mới để lại một mẩu giấy với số điện thoại của mình.
Để tôi kể một câu chuyện của tôi liên quan đến kiểu làm quen này…
Đợt vừa rồi về Việt Nam đám cưới nhỏ bạn thân. Lúc xếp hàng làm thủ tục có một em nhìn dễ thương hết biết đứng ngay sau. Em này mặt hơi bầu nhìn hiền lành, cao tầm 1m63. Nhưng có hai cái, à không ba chứ, làm tôi lâu lâu cứ phải giả bộ quay đầu ngược lại nhìn cái đồng hồ ở đằng sau ra vẻ ta đây rất quan tâm đến chuyện giờ giấc, cho dù tay tôi đang đeo một cái đồng hồ to đùng. Em này có đôi mắt to, tròn, tuyệt đẹp; mặc cái áo sọc kiểu nhìn cực kì hay ho; và đặc biệt là mái tóc dày, dài được buộc cao nhìn quên sầu. Ờ! Tôi thích con gái tóc dài, nói thẳng ra là thế. Con gái mà tóc dài với khuôn mặt dễ thương nữa thì càng thích. Khổ thế đấy!!!
Nhục một cái, hôm đó tôi ăn mặc nhìn hơi bị Nông Văn Dền mà lúc sau nghĩ lại mới biết, nhưng kiểu ăn mặc chắc cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cái này có thể bỏ qua. Nhìn em đó là có cảm tình rồi nhưng tôi không thể chai mặt quay đầu lại hỏi em đó tên gì, số điện thoại như thế nào được. Đó không phải phong cách của tôi, vả lại làm gì thì làm chứ tôi không bao giờ để người khác coi thường mình. Tôi im lặng từ lúc nhìn thấy em ấy cho đến lúc làm thủ tục. Nhưng ông trời lại thương người hiền mọi người ạ! Lúc làm thủ tục, tôi với em ấy làm cùng một lúc ở hai điểm cạnh nhau.
Chị thủ tục hỏi tôi “Em muốn ngồi ở chỗ nào?”. Suy nghĩ khoảng 3 giây, tôi nhìn sang phía bên cạnh dõng dạc “chị cho em ngồi cạnh cô bé này” rồi quay phắt mặt đi với sự lạnh lùng max level. Tôi cười trong bụng “làm quen trực tiếp thì còn nói này nọ được chứ ngồi cạnh nhau chẳng lẽ lại không nói chuyện với nhau”. Chẳng hiểu em này cũng có cảm tình với tôi hay là do tôi hoang tưởng mà từ lúc vào phòng chờ nhìn thấy tôi là em ấy cứ tủm tỉm cười. Tôi chẳng thèm cười lại, quay mặt đi bất cần, nhưng trong lòng đang vui muốn chết.
Lên máy bay, tôi ngồi giữa, em dễ thương ngồi bên trái, em cá mập chân chì- em này không biết từ đâu chui lên- ngồi bên phải. Máy bay cất cánh và cuộc hành trình của chúng tôi bắt đầu…
Thôi! Kể đến đây thôi! Không mất công mọi người lại bảo tôi lan man. Nhở!!!


*
**
***
Quay lại truyện chính…
Điều tôi học được từ cô bé nhân hậu nọ, tôi sẽ làm với QC. Có lẽ tôi không thể hoàn toàn bảo vệ em khỏi dư luận, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cho QC hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi em. Không bao giờ…
Để QC tung tăng một hồi lâu, tôi mới gọi.
– “Về chưa em gì đó ơi?”
– “Chưa. Anh ra đây chơi với em đi”, QC vẫy vẫy cái tay.
– “Một nam một nữ thì chơi được trò gì?”, tôi bấm bụng cười vì câu hỏi ác hơn con cá thác lác của mình.
– “Thì chơi trò…”
Em đứng tần ngần một lúc mới ngớ ra ý nghĩa thâm thúy sau câu hỏi của tôi. Cô bé bặm môi, cầm guốc lao về phía tôi đang ngồi.
– “Giỡn mặt hả?”
Đến nước này tôi cũng chỉ biết cầm dép, vừa chạy vừa la làng trong sự tức tối của QC. Tiếng cười khanh khách của cô bé khiến lòng tôi ấm lạ. Tôi ngơ ngẩn nhìn em như một người xa xứ bỗng dưng tìm lại được hình ảnh quê hương vào một buổi chiều tà. Cảm xúc là khác nhưng sự phấn chấn có lẽ không khác nhau nhiều. Đôi khi trong cuộc sống, chỉ cần những hình ảnh như vậy cũng đủ làm con người ta lâng lâng cả ngày. Và tôi thuộc dạng dễ bị lên mây bởi tiếng cười trong vắt của QC hoặc một hình ảnh đầy nữ tính như HN…
Tôi hay trêu QC và em cũng chẳng hiền lành gì. Nhưng cả tôi và em chẳng bao giờ để bụng hay giận người còn lại vì những lời trêu chọc đó cả, nếu không muốn nói là khá hứng thú. Tôi tự cho phép mình được lưu giữ hình ảnh của QC ở một góc của trí nhớ để khi em đi tôi có thể nhắm mắt, mở cuốn băng đó ra và hồi tưởng lại được. Tôi chắc chắn một điều… khi QC rời nơi này, tôi sẽ nhớ em lắm…
*
**
***
Kể nốt câu chuyện máy bay cái nhỉ…
Lên máy bay, tôi ngồi giữa, em dễ thương ngồi bên trái, em cá mập chân chì- em này không biết từ đâu chui lên- ngồi bên phải. Máy bay cất cánh và cuộc hành trình của chúng tôi bắt đầu…
Vừa cất cánh là em dễ thương đeo tai nghe lăn quay ra ngủ làm cho mọi kế hoạch của tôi đổ xuống sông xuống biển hết sạch. Được cái em này ngủ lúc đầu còn dựa đầu về phía sau, lúc sau không biết là cố tình hay vô tình mà dựa luôn vào vai tôi ngon ơ. Chẳng biết em này dùng nước hoa gì mà người thơm kinh. Haizz, ngửi trúng một phát mà lòng cứ chộn rộn hết cả lên. Thích thì cũng hơi thích thích, nhưng muốn em dễ thương này tỉnh táo để nói chuyện cùng, ai dè…






Trong thời gian em dễ thương ngủ thì em cá mập bắt chuyện với tôi. Phải cái em này nói chuyện vô duyên quá. Con gái gì mà cười to, giọng nói thì vang một góc trời, làm bao lần tôi phát ngượng. Tôi chỉ đáp lại cho có chứ cũng không hứng thú gì mấy.
Em dễ thương tỉnh dậy, dụi dụi mắt, ngó nghiêng nhìn xung quanh và cũng kịp nhận ra nãy giờ em ấy dựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Em ấy nhìn tôi có gì đó e dè và hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không dám mở lời xin lỗi. Biết thời cơ đã đến, tôi bắt đầu.
– “Nãy giờ em…”
Lời nói của tôi chưa dứt, tôi nghe tiếng rầm ở bên phải. Cả tôi và em dễ thương cùng quay sang nhìn. Vừa lúc đó cũng là lúc đầu em cá mập hạ cánh cái phịch ở một bên vai tôi. Thì ra em cá mập ngủ gật không biết trời trăng đất dày gì. Máy bay lắc làm đầu em ấy lắc theo, phát đầu tiên đập vào cửa sổ, phát thứ hai thì vào luôn vai tôi đây. Cảm giác như núi đè, nặng trịch. Không biết sau này chồng em này sẽ như thế nào đây, tội nghiệp thật. Oái oăm hơn cả, máy bay chỉ lắc có hai cái…
Em dễ thương nhìn tôi mím môi cười ra vẻ đồng cảm. Đáp lại tôi cũng chỉ biết cười trừ, tôi muốn nói nhiều mà sao nước mắt cứ nghẹn trong họng không thể cất lời.
Rõ ràng tôi có thể nhẹ nhàng gọi Chân Chì dậy để nghiêng đầu sang phía bên kia, nhưng nghĩ sao lại thôi. Số tôi đi đâu đấy toàn bị gái dựa thôi, không hiểu sao luôn. Nhớ có lần đi xe về nhà, tôi lên trước ngồi trong cùng, lúc sau có một cặp kia lên và em gái xinh xắn ngồi giữa. Lúc xe đi, em gái cứ dựa vào tôi ngủ ngon lành trong khi anh bồ thì ngồi ngay bên cạnh. Tôi cũng định đỡ đầu của em gái sang bên kia, nhưng nghĩ sao lại kệ nhắm mắt ngủ luôn xem như không hay biết gì.
Kể vậy để mọi người hiểu là nếu có ai dựa tôi lúc ngủ, tôi cũng để luôn thế. Và em Chân Chì không phải là ngoại lệ. Tưởng em Chân Chì ngủ một lúc rồi dậy để tôi làm tiếp nhiệm vụ còn dang dở, ai dè em ấy đánh một giấc đến khi máy bay hạ cánh luôn. Bó tay! Tóm lại, tôi chưa nói chuyện cùng Dễ Thương câu nào từ lúc gặp cho đến lúc làm thủ tục xuất cảnh.
Tôi quyết định làm cú chót. Tôi viết số điện thoại của tôi vào một mảnh giấy rồi định lúc lấy hành lí sẽ đưa cho Dễ Thương. Nhưng đúng là “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”, lúc lấy hành lí tìm mãi không thấy Dễ Thương đâu, tôi liền chạy ra ngoài thì thấy em ấy đang đứng ôm người yêu. Nhìn mà buồn hết cả người. Con gái gì đâu vô duyên, ôm nhau giữa đường giữa chợ thế này. Có cho tôi cũng không thèm [nhưng nếu cho thật thì sẽ xem xét lại]. Thế là tạch…
Ngày thứ 5
Buổi tối, ăn uống xong xuôi, tôi gọi mẹ ra đằng sau nhà để nói chuyện.
– “Có chuyện gì vậy con trai?”
– “Chuyện về QC mẹ ạ”
– “Con nói đi”, mẹ tôi ngồi ngay ngắn lại.
– “Lớp con đã biết chuyện của QC rồi…”, tôi trầm ngâm.
– “…”, mẹ tôi suy tư.
– “Hay là mẹ bảo em đừng đến trường nữa”, tôi đề nghị.
– “Vì sao con lại nghĩ vậy?”
– “Con không muốn vì con mà QC phải mang tai tiếng này nọ”
– “Con nghĩ QC sẽ chịu à?”, mẹ tôi mỉm cười.
– “Dạ! Chắc là không…”
– “Vậy sao còn bảo mẹ nói em như vậy?”
– “Vì con nghĩ đó là cách tốt nhất bảo vệ QC…”
Me tôi cười hiền và xoa đầu tôi.
– “Con trai ạ! Con phải học điều này. Khi con đã quyết định một chuyện gì, đừng bao giờ quay đầu lại, cũng đừng bao giờ hối hận và phải dũng cảm đối đầu với thử thách trên con đường mình đã chọn…”
– “Nếu dừng lại để làm mọi chuyện tốt đẹp hơn thì sao ạ?”, tôi lí lẽ.
– “Tùy hoàn cảnh. Nhưng nếu chỉ vì một chút khó khăn mà đã từ bỏ thì hèn lắm. Chịu khổ và chịu hèn thì con chọn cái gì?”
– “Chịu khổ. Con dù có chết cũng không bao giờ chịu nhục”, tôi khẳng khái.
– “Phải vậy chứ. Hôm con chở mẹ đến khách sạn gặp QC, mẹ đã nói chuyện với cô bé ấy về vấn đề này rồi”, mẹ nhìn tôi cười.
– “Mẹ và em ấy nói những gì?”, tôi xoa hay tay vào nhau.
– “Mẹ đã nghĩ đến điều này ngay từ khi con kể cho mẹ về QC. Và mẹ cũng đã nói chuyện với em rồi”
– “…”
– “Khi mẹ hỏi… con không sợ người ta sẽ nghĩ này nghĩ nọ lúc biết chuyện hay sao?”
– “QC trả lời thế nào ạ?”, tôi chen ngang.





– “Con bé chỉ cười và lắc đầu thôi. Mẹ tin QC không sợ thật… Lâu lắm rồi mẹ mới gặp một cô gái đầy cá tính như thế”, mẹ tôi gật gù.
– “Nói là một chuyện, nhưng làm lại là chuyện khác mẹ ạ. Con chỉ sợ đến lúc đó không chịu được… thì tôi nghiệp lắm…”
– “Đến lúc đấy mẹ sẽ chịu trách nhiệm. Đừng lo. Giờ thì lên kia học bài nhanh…”
Mẹ thơm tôi vào trán trước khi bước đi và bỏ tôi ngồi lại một mình. Nếu mẹ đã nói vậy tôi cũng đỡ lo phần nào, vì dù gì bà cũng từng trải hơn tôi nhiều. Ngồi được một lúc tôi bỏ lên phòng. Lúc đi lên, tôi thấy QC đang ngồi với chị Hà xem phim ở phòng sinh hoạt chung. Cả hai đang xem Hoài Linh cười như được mùa. Thấy tôi, em giả bộ xấu hổ che mặt lại rồi lại bỏ tay ra ngồi cười tiếp. Tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi bỏ vào phòng.
Thú thực, tôi thích cái cách tự nhiên như QC, chí ít là trước mặt tôi. Con gái mà nên nã quá như kiểu xem phim hài đến đoạn buồn cười mà cứ che miệng lại khục khục hoặc không dám cười thì chán chết. Gì chứ xem phim hài mà cười thì thoải mái đi. Đừng có đi qua đám ma mà cứ toe toét hoặc là chỗ đông người cười ầm ầm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh là được.
*
**
***
Hôm nay là thứ 6, ngày thứ 5 QC ở đây và cũng là ngày đầu tiên cô bé phải đối mặt với dư luận. Chuyện QC không phải em họ của tôi, ngoài lớp tôi ra không biết còn ai biết nữa không!? Chuyện này nếu người ngoài biết thì một là do thằng Dũng , hai là do thành viên trong lớp tôi nói ra. Dù là ai cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là nó đã bị lộ ra thôi. Cả QC và tôi đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này…
Đến cổng trường, tôi dừng lại và hít một hơi thật sâu. Tôi có cảm giác từ bây giờ chiếc cổng trường này sẽ như một ranh giới mong manh giữa bình yên và phức tạp. Tôi bước thật chậm như thể muốn lưu giữ những phút giây yên bình càng lâu càng tốt. Gương mặt của tôi đầy tâm trạng. Tôi nghĩ QC cũng sẽ như thế, nhưng không em như ném tôi từ trên đỉnh núi xuống đấy vực. Chưa hả dạ, em còn nhảy xuống đào thêm một cái hố thật sâu nữa rồi vứt tôi xuống tiếp. Nhìn thấy mặt tôi dăm chiêu, QC che miệng cười hinh hích.
– “Anh làm gì mà mặt cứ như ngỗng… đi vệ sinh vậy”
– “Em nghiêm túc chút đi. Sắp lên bàn mổ rồi đấy”, tôi nghiêm mặt lại.
– “Haha. Anh đúng là đồ dở hơi!”
QC nhún vai một cái rồi nhét luôn cái cặp đang ôm trên tay về phía người tôi. Em chậm rãi tiến đến giữa sân trường trong khi tôi bắt đầu lo không biết cô bé này định giở trò gì nữa.
– “Mọi người ơi! Mình không phải là…”
Tôi chạy đến, lấy tay bịt miệng QC lại rồi kéo em ra một góc.
– “Làm gì đấy?”, tôi trợn tròn mắt, trong khi hồn vẫn còn đang bay nhảy ở chỗ nào.
– “Nói sự thật cho mọi người cùng biết”, em nhún vai.
– “Em bị dở hả? Người ta giấu đi còn chưa xong mà em lại muốn bày ra?”
Tôi nhìn em với ánh mắt chán nản pha lẫn bực dọc. Chẳng lẽ QC không hiểu tôi đang lo cho em thế nào.
– “Anh à! Em dám làm thì em dám chịu. Em không sợ thì anh sợ cái gì?”
Tôi không trả lời, quay mặt đi, cầm theo cặp của tôi và của QC và bỏ lên lớp.
Trái với những gì tôi nghĩ, QC không đuổi theo tôi, em từ từ bước đi như thể không có chuyện gì xảy ra. Chưa bao giờ tôi ghét cái thái độ hờ hững của em như lúc này. Em không hiểu hay cố tình không hiểu những lo lắng mà tôi đang dành cho em??? Tôi để ý trong trường chưa thấy mọi người xì xào khi tôi và QC đi qua, điều đấy chứng tỏ mới chỉ có lớp của tôi biết chuyện. Thôi thế cũng yên tâm phần nào…
Tôi bước vào lớp, đi về chỗ ngồi, QC đi đằng sau. Nhìn tôi với em mặt đằng đằng sát khí, tụi bạn cũng không ai hỏi han gì. Nhưng trong đám, thằng Tùng có vẻ chưa hiểu chuyện. Nó lăng xăng chạy lại … vừa định mở lời thấy tôi đưa mắt lườm, nó liền rút êm. Lớp vẫn nói chuyện rôm rả, nhưng tôi và QC thì không. Tôi lấy vở ra đọc lại bài cũ trong khi cô bé chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng ai nói với ai lời nào.
Hết tiết 2, tôi đi xuống canteen mua cho QC bịch xoài xanh. Lúc đưa, tôi chỉ đặt trước mặt em rồi bỏ đi chỗ khác. Chiến tranh lạnh diễn ra cho đến giờ ra chơi khi tôi đang ngồi trong lớp tán dóc cùng đám bạn và thấy QC một mình ra khỏi lớp. Chỉ ít phút sau là cảnh tượng không bao giờ tôi muốn nhìn thấy, em đứng nói chuyện với thằng Dũng “bột”. Thật sự, tôi không biết em đang nghĩ gì…
Tôi không biết lí do tại sao em lại nói chuyện với thằng kia, nhưng hình như QC quên một điều tôi ghét thằng Dũng thế nào. Trong một khoảnh khắc khi tôi nhìn ra ngoài cửa và QC nhìn vào lớp, mắt hai chúng tôi chạm vào nhau. Tôi chưa từng thấy cô gái nào có ánh mắt bướng bỉnh và lạnh lùng như vậy… QC không phải là một cô bé gọi dạ bảo vâng, em thuộc tuýp người không quan tâm người khác nghĩ gì và hành động có vẻ bất cần. Đó là mặt trái ở cá tính của QC.
Không phải ai cũng đủ bản lĩnh để áp đặt suy nghĩ của mình lên em. Đối với những cô gái như QC để nói em nghe chỉ có hai cách, một là làm em phục bằng những lý lẽ thuyết phục, hai là làm em sợ… thật sự sợ. Tôi sở hữu một ánh mắt nhìn xoáy vào tâm can người đối diện khiến họ cảm thấy e dè, nhiều người bảo vậy. Tôi ít khi dùng đến nó, nhưng lần này tôi dành nó cho QC.
Tôi nhìn em, không chớp mắt, không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn…
Nụ cười trên môi QC vụt tắt. Em quay trở vào lớp, ngồi xuống cạnh tôi.
– “Em xin lỗi…”, cô bé rụt rè.
– “Anh không muốn có lần sau…”, tôi đáp và ngoảnh mặt đi.
Kể từ sau lúc đó, tôi và QC không nói chuyện thêm câu nào. Đôi lần, tôi thấy QC nhìn tôi như muốn nói điều gì, nhưng tôi quay đi… Cái cảm tình tôi dành cho em sứt mẻ đi đôi chỗ khi lần đầu tiên tôi thấy mặt trái ở cái tính bất cần của QC. Tôi nghĩ tôi nên làm cho QC hiểu cái gì cũng cần giới hạn.
Nhìn lại một mối quan hệ, có câu nói “để chiếm được tình cảm của một người con gái cần phải yêu chiều, nhưng giữ được phải khiến người ta nể phục”, Chiều chuộng, quan tâm bạn gái không hề sai trái, nếu không muốn nói con gái rất thích điều đấy. Nhưng không phải vì bạn yêu cô ấy quá mà cô ấy năn nỉ cái gì bạn cũng đồng ý. Hoàn toàn sai lầm. Con gái, ví dụ như đứa em họ tôi, không thích một người đàn ông không có chính kiến. Thương thì thương thật đấy, nhưng em nói gì anh cũng nghe, em năn nỉ cái gì anh cũng mủi lòng… không có chuyện đó đâu!
QC cứ vậy. Em lẽo đẽo theo tôi. Tôi quay lại thì em quay đi hướng khác. Tôi vừa quay đầu ngoảnh đi, em lại theo tiếp. Đến lần thứ n, tôi bước về phía em.
– “Muốn nói gì?”, tôi khoanh tay trước ngực.
– “Em muốn nói… xin lỗi”, cô bé lí nhí.
– “Anh nghe rồi”
– “Nhưng anh chưa chấp nhận. Em muốn anh chấp nhận”
– “Anh chưa muốn chấp nhận”
– “Vậy em sẽ đi theo đến khi nào anh chấp nhận”, QC đan hai tay vào nhau xem chừng rất bối rối.
– “Thoải mái thôi”, tôi tặc lưỡi.
Khi tôi vừa định bỏ đi, thằng Dũng đã đứng trước mặt tôi.
– “Mày có cần tao chỉ mày cách không làm đau lòng một cô gái không?”, nó gằn giọng.
– “Nói thử xem”, tôi xoa cằm.
– “Mày phải…”
Tôi đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng rồi bỏ đi. Không nghe thấy tiếng chân của QC đi theo, tôi quay đầu lại nhìn. Em vẫn đứng chỗ cũ đối diện với thằng Dũng. Thấy tôi, em liền duổi theo…
*
**
***
Buổi chiều đi học thêm Toán, QC cứ nằng nặc đòi theo tôi, tôi đành đồng ý. Tôi để em đi theo, nhưng lại quyết định giữ một khoảng cách nhất định. Em hỏi, tôi trả lời, không thì thôi. Cô bé lại quên áo khoác. Như một thói quen, tôi lại mặc áo của mình cho QC, trong lúc em nhìn tôi chăm chăm.
Lớp đông, trời nắng, ngột ngạt kinh khủng. Tôi ngồi ngoài cùng sau đó đến QC và hai nhỏ bạn thân. Hết giờ, nhỏ H rủ cả đám đi dạo biển, tôi đồng ý. Vừa dắt xe ra, một tốp khoảng 2-3 thằng trạc tuổi tôi lao lại chặn xe.
– “Mày là M?”, một thằng nhìn có vẻ gấu nhất lên tiếng.
– “Ừ”, tôi gật đầu.
– “Tao muốn nói chuyện với mày một lúc!!!”

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN