Vị Tình Đầu
Chương 44
- “Hai đứa đi chơiđi, mai QC phải về rồi”, ba QC ra lệnh cho tôi.
Tôi nhìn sang cô bé mà chẳng biết nói gì. Trong đầu tôi là một hỗn độn mơ hồ những cảm xúc.Chúng tràn ngập và xô lấn khiến cho tôi cất lời một cách khó khăn.
– “Đi… nào em”
Cuộc sống là mộtchuỗi những quyết định, có người chọn cho mình lối đi này, cũng có người lại chọncho mình lối đi kia. Tùy hoàn cảnh, tùy hệ tư tưởng và tùy vào hoài bão mà mỗi người có lối đi riêng. Trong tình yêu cũng vậy. Tỏ tình hay không tỏ tình? Giữ chặt hay buông tay? Tiếp tục hay đầu hàng? Ai cũng có lựa chọn của riêng mình dẫubiết rằng hạnh phúc cuối cùng có một nửa phụ thuộc vào người còn lại.
Tình yêu chia làm bốn loại, bao gồm đúng người đúng lúc, sai người sai lúc, đúng người sai lúc và sai người đúng lúc. Đúng người đúng lúc và sai người sai lúc thì không cần bàn nhiều vì chúng quá rõ ràng rồi. Nhưng còn hai cái còn lại thì sao? Sai người, đúng lúc là khi người ta mất phương hướng và muốn tìm một người để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn. Chỉ có điều người được tìm thấy không phải là người cần tìm, để đến khi người ta tìm thấy một nửa đích thực của mình thì người bị tổn thương nhiều nhất lại chính là người lấp chỗ trống kia. Đúng người sai lúc, theo tôi, còn buồn hơn. Cái suy nghĩ “giá mình gặp người ta sớm hơn thì hay biết bao nhiêu” là cực kì bức bối. Có người từ bỏ, có người kiên trì và cũng có người lại chọn cách được ở bên “người đó” của mình một thời gian ngắn rồi mới từ bỏ. QC là người chọn cách sau cùng… Tiếc một điều cô bé là em họ của HN. Cho dù HN chẳng còn tôi cũng không đáp lại, huống hồ gì…
– “Em muốn đi đâu? Để anh dẫn đi”, tôi cố cười.
– “Rủ chị H với chị L chơi bowling đi rồi sau đó đi ăn”, QC cười tươi rói như không có chuyện gì xảy ra.
– “Nhưng anh đã chơi bowling bao giờ đâu”, tôi che mặt vì sự nhà quê của mình.
– “Ra đó em chỉ. Dễ òm à…”
Vậy là mọi chuyện đã quyết định. Về đến nhà tôi gọi cho hai nhỏ bạn. Được đi chơi ké, tụi nó gậtđầu cái rụp mà không thèm băn khoăn chút gì. Bó tay.
Nhắc đến chuyện chơi bowling tôi mới nhớ đến một kỉ niệm đau thương của mình. Chuyện là thế này…
*
**
***
Tôi có một anh bạn tên là Dũng. Ông này học chung với tôi ở đại học. Rất thích chọctôi, nhưng đùa lại vô duyên, nên tôi rất ghét. Tôi ghét thì tôi dìm hàng. Thếcho nhanh.
Nghỉ hè, tôi về nhà được 2 tuần, chán, bỏlên thành phố đổi gió. Đang vi vu với đám bạn thì nhận được tin nhắn. “M! AnhDũng này. Anh mới đến SG chiều nay. Anh hỏi thì biết em đang ở trên này. Tối nay đi bowling với anh và bạn gái anh nhé!”. Định từ chối vì cũng chẳng ưa lão này lắm, nhưng nghĩ sao tôi lại đồng ý vì dù gì chúng tôi cũng học cùng nhau.Tôi chết vì cái tính cả nể này.
Đúng giờ, tôi đến chỗ hẹn, thì đã thấyđôi uyên ương đã chờ sẵn. Ông này được cái đúng giờ. Chào ông ấy xong, tôi quay sang chào bạn gái ông ấy. Giờ mới để ý, bạn gái thằng cha xinh đáo để. Tronglòng phải nói là GATO, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra mình là một thằng đàn ông chân chính không thèm đoái hoài đến nữ sắc Đường tăng, nên chỉ gật đầu chào nhẹ vàquay mặt đi. Con gái mà nhìn thấy hành động ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng “Ôi! Anh ấythật là đàn ông, thật là phớt đời”, nhưng em ấy đâu biết rằng lúc sau chạy song song với thằng chả, tôi cố gắng đi hơi chậm lại để lâu lâu liếc một phát cho khỏibị phát hiện. Đời bạc thật. Một thằng nhìn như nông dân mới đi cày về lại đangchở một em xinh như mộng ngồi đằng sau. Bình thường đã ghét lão này, thấy cảnhđó tôi càng ghét hơn.
Rồi cũng đến chỗ chơi Bowling. Tôi gửi xe xong trước, ra cổng chính chờ. 5 phút sau thấy ổng với con bé xinh xinh đi vào cùng. Con bé chắc người thành phố, rất biết ăn mặc, nhìn dễ thương lắm. Lão đi giữa, tôi đi bên trái, con bé đi bên phải. Đi được một khúc tôi thấy mấy người đi ngược lại cứ nhìn vào chúng tôi khúc khích cười. Tôi hoảng. Kiểm tra lại mọi thứ… tất cả vẫn ổn. Nhìn sang thằng chả thì tôi mới tá hỏa, ông giời con đang “để cho nó mát”. Tôi nói nhỏ.
– “Anh Dũng! Cửa sổ kìa”, giọng tôi điềm tĩnh nhất có thể.
– “Cửa sổ nào em?”, anh ấy vẫn đang bận toe toét cười với em kia.
– “Cửa sổ của anh ấy!”, tôi tăng volume.
– “Anh làm gì có cửa sổ nào”
– “Cửa sổ quần ba kìa, ba ơi”, giọng tôi như muốn khóc.
Tôi tưởng anh ấy sẽ xấu hổ ôm lấy mặt màvừa chạy vừa khóc lao vào trong toa- let, nhưng tôi đã lầm. Anh ấy rất từ từ kéochiếc khóa lên đơn giản như chuyện người ta đang chỉnh trang lại quần áo. Tôi sữngsờ, bạn anh ấy sững sờ, tất cả mọi người nhìn thấy đều sững sờ, còn anh ấy thìkhông. Thời gian lúc đó như đọng lại, kéo dài tưởng như vô tận. “Đi thôi em”, tôi và em kia bị tiếng nói của anh ấy kéo về thực tại. “Vâng”, cả tôi và e kiatrả lời và cùng đưa tay đẩy cho hai hàm khớp lại. Anh ấy vẫn nói chuyện nhưchưa có chuyện gì xảy ra, tôi và em kia bắt đầu thấy sợ. Ít ra tôi cũng có đồngminh để nếu nhục thì còn chia làm đôi, chứ chịu một mình chắc tôi chết. Hìnhnhư em kia cũng có suy nghĩ giống tôi, nên quay sang nhìn tôi ra vẻ đồng cảm lắm.
Mọi chuyện sẽ dừng lại ở mức tai nạn, nếunhư sau đó mọi chuyện đều tốt đẹp. Nhưng đó đâu phải là đời, đời là phải thậtkhó lường và thật khó kìa.
Sau “tai nạn cho nó mát”, ba người chúngtôi đi vào lấy băng để chơi. Chia làm hai đội. Hai người kia đội xanh, mình tôiđội đỏ. Cô đơn nó khổ thế đấy. Tôi tưởng anh ấy biết chơi cơ, thế mà lại khôngphải các bạn ạ. Đội xanh ném trước, ừ thì đồng ý, trước hay sau thì có quan trọnggì. Anh ấy cầm quả bóng nặng 10kg. Tôi hơi hoảng vì thường thì 5- 7kg là vừa, chắcanh ấy khỏe quá nên cầm nặng chắc vừa tay hơn, tôi tự trấn an.
Anh ấy cầm quả bóng lên, dáng dấp có vẻchuyên nghiệp lắm. Tôi đang lo không biết ổng mà cao thủ chắc đội đỏ một thànhviên của tôi thua muối mặt mất. Tim tôi như thắt lại dõi theo bước chạy điêuluyện của vận động viên trẻ thì… hỡi ôi tôi nghe tiếng rầm một cái, kéo theo làmột tràng dài chuông báo động. Vì anh ấy ném quá cao và bóng quá nặng, nên khiđáp xuống, bóng vô tình để lại một lỗ kha khá trên đường băng.
Một đàn các anh bảo vệ chạy đến. Tôi vàem kia chỉ biết câm nín nhìn lão ấy xin lỗi các anh bảo vệ. Buồn cười lắm màkhông dám cười, chỉ dám bặm môi, lấy tay gác trán như kiểu đang giải một bàitoán cực kì hóc búa. Sau 5 phút giải thích là do ném trượt tay thì chúng tôicũng được tha, sau đó nhờ sự xinh xắn và khéo miệng của em kia chúng tôi đượcchuyển sang băng khác. Ơn trời!
Đội xanh tiếp tục là đội bắt đầu, và lạilà anh ấy bắn phát súng đầu tiên. Rút kinh nghiệm từ sai lầm lần trước anh ấychọn bóng nhẹ hơn. Biết rút kinh nghiệm thế là tốt, tôi gật gù. Để chứng tỏ sứcmạnh, tài năng và những rắc rối trước chỉ là tai nạn, cầm quả bóng anh ấy thảyluôn.
Nhưng giời ôi, băng này đang khởi dộng lại, nên khi bóng anh ấy lao đến thì thanh đặt ky vẫn chưa kịp rút lên. Tôi chạytheo ngăn anh ấy mà không kịp. Chuyện gì đến cũng đến, sức mạnh của anh ấy tỉ lệthuận với độ cong của thanh đặt ky. Một lần nữa tiếng chuông báo vang lên. Mộtlần nữa một đàn các anh bảo vệ lao đến làm nhiệm vụ của mình. Tất cả mọi ngườinhìn ba chúng tôi. Tôi và em kia chỉ biết cúi gằm mặt xuống như kiểu vừa làm mộtđiều gì đó bất hợp pháp. Nhục đến thế là cùng. Tôi thề là tôi với em kia chưabiết mặt mũi quả bóng nó như thế nào, thế mà bây giờ chúng tôi ngồi đây vào vaibị cáo trong một vụ án phá hoại.
Trò chơi kết thúc bằng 2 cú ném kinhhoàng của lão ấy trong vòng chưa đầy 10 phút. Anh ấy bị bắt ngồi lại viết kiểmđiểm, trong khi tôi và e kia được thả vì vô can.
Sau đấy vài ngày, tôi nghe tin anh ấychia tay bạn gái mà chẳng hiểu tại sao…
*
**
***
Cũng may lần đầu chơi bowling của tôikhông đến nỗi nào. Chơi được mấy game, cả đám lại rủ nhau đi ăn, vẫn là quán gỏicuốn nước dừa hôm trước bốn đứa đi với nhau. Nhỏ L lên tiếng.
– “Sao nay tự nhiên tốt tính lại rủ tụitao đi chơi bời ăn uống vậy?”
– “…”, tôi nhún vai chẳng đáp.
– “Mai em đi chị ạ…”, QC cười nhẹ.
– “Mai em đi đâu?”, nhỏ H bất ngờ.
– “Mai em phải về lại Pháp”
– “Sao em bảo cuối tuần sau mà”, nhỏ L tiếp.
– “Dự định ban đầu là thế… hì… nhưng ba emvề đây chị ạ”, QC thở dài đánh thượt.
– “…”
– “…”
– “…”
Tất cả đều im lặng sau câu trả lời củaem. Mọi chuyện đã quá rõ. Hôm nay là ngày cuối cùng cô bé ở lại đây. Mọi chuyệnđến quá nhanh và đột ngột. Như vẫn chưa dám tin lời QC nói, nhỏ L hỏi lại vớicái giọng pha chút hy vọng.
– “Sao em không năn nỉ ba em…?”
– “Hihi. Ba em mà đã quyết thì có trời cản, chị ạ”
Bữa ăn hôm đó khôngvui như hai đứa bạn tôi mong đợi. Tất cả chỉ gói gọn lại trong ba hành động chính:ăn, dặn dò và hẹn ngày gặp lại. Mặc dù chỉ mới gặp nhau được một tuần, nhưngtôi tin hai đứa bạn thân của tôi cũng rất quí QC. Ăn xong, tôi tính rủ hai nhỏbạn đi chơi tiếp, nhưng tụi nó từ chối vì muốn dành thời gian ít ỏi còn lại ởđây của QC cho tôi nhiều hơn.
– “Muốn đi đâu đâyngười đẹp”, tôi quẩy quả quay sang hỏi QC khi hai nhỏ bạn vừa đi khỏi.
– “Em không muốnđi đâu hết”
– “Hở?”
– “Em muốn ở đây”
– “…”
– “Em không muốn về”, cô nàng nói với giọng nghiêm túc.
– “Về đâu? Về nhà hay về bển?”
– “Bển mới ghê chứ QC ôm bụng cười.
Tiếng cười của cô bé trong vắt như pha lê thảy vào không khi một dư âm khiến người nghe chộn rộn. Nhưng trong miếng pha lê trong suốt đó, tôi vẫn có thể cảm nhận được một thứ cảm xúc không khiến ngươi ta trọn vẹn. Nó giống như một tia sáng mặt trời chợt lóelên ở một khoảnh khắc để sau đó lại mờ dần và tắt hẳn khi cụm mây đen ngòm ngang qua. Tiếng cười tiếp nối bằng nỗi buồn ấy cũng giống như quyết định của QC… thà rằng hạnh phúc trong một thời gian ngắn ở bên cạnh người mình thích còn hơn chẳng bao giờ có được. Lựa chọn là do em và tôi tin không bao giờ cô bé hốihận vì quyết định của mình cho dù mọi chuyện có tệ thế nào.
Tôi chở QC đến một nơi thật yên tĩnh. Trước biển, chỉ có tôi và em. Cả hai đều im lặng… Bất chợt cô bé cất tiếng hát
Rightback where we started
Falling apart at the seams
You’ve tagged your name on my heart
And I sat there and let it bleed
Sweetheart so now this is goodbye
I’m letting you go
You’re letting me down
Been caught in your reign and I almost drowned
I’m letting you go, our love’s black and blue
How many words does it take
To say I’m through?
I…I…I… I’m, I’m Through
I…I…I… I’m, I’m Through
I…I…I… I’m, I’m Through
I’m through with you..
Tôi nghe câu được câu mất nhưng vẫn lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của bài hát. Cũng chẳng khó khăn gì mấy, người đang buồn có bao giờ hát nhạc yêu đời bao giờ!?
– “Em sẽ quay lại đây chứ?”
– “Chắc không đâu ạ”
– “…”
– “Nếu không thật lòng thì đừng nói ra”
– “Sao cơ?”
– “Nếu anh không thật lòng muốn em quay lại thì đừng nói. Em thích sự thật dù nó đau lòng hơn là lời nói dối ngọt ngào”
– “Ừm…”
– “Anh sẽ tiếp tục với HN chứ?”
– “Anh không biết nữa”
– “Anh muốn nhưng lại không đủ can đảm phải không?”, QC kéo lọn tóc ra đằng sau.
– “Em muốn anh nói thật hay không muốn đau lòng?”
– “Em đau đủ rồi. Em đang nói chuyện với tư cách một người bạn. Anh cứ nói đi, chẳng sao đâu”
– “Được thôi…”
– “Trả lời em đi. Anh sẽ tìm chị ấy chứ?”
– “Chắc chắn rồi”, giọng tôi chắc nịch.
– “Và sẽ yêu lại?”
– “Anh cũng mong điều đấy”
– “Vậy được rồi”
– “…”
– “Hứa với em làanh sẽ là người yêu tốt chứ?”
– “Anh mong mình làmđược…”
Tôi đáp lời củaQC với một niềm vui len lỏi như dòng nhựa sống bỗng dưng tuôn chảy ồ ạt ở một cái cây khô cằn sau bao nhiêu lâu tàn rụi. Niềm hy vọng len lỏi cả vào trong góckín nhất, nơi tôi đang cố giữ những hình anh còn sót lại của HN, để khơi dậy và hồi sinh nó. Ngay tại thời điểm đó, tôi đã biết tình cảm mình dành cho em chưa hề mai một, mà chỉ lấp ló ở một góc khuất nào đấy, và chỉ cần một niềm tin đủ lớn nó sẽ khẽ khàng bước ra như chưa có chuyện gì xảy ra. Đó là giá trị của tìnhyêu…
*
**
***
Ba QC cho phép em ngủ lại nhà tôi đêm cuối trước hôm em đi. Vả lại ba em cũng muốn em phải trựctiếp cảm ơn ba mẹ tôi vì những ngày em ở nhà tôi. QC vẫn ngủ với mẹ tôi… chắc chắn rồi.
Tôi cứ nghĩ đêm hôm đó mình sẽ khó ngủ lắm, ai dè tôi đã lầm. Với bản tính vô tâm vô ngã, tôi bắtđầu ngáy o o sau một lúc nằm nghĩ ngợi linh tinh. Dù vậy, tôi vẫn nhớ đặt báo thức vào lúc 5 giờ, trước nửa tiếng so với lúc ba sang đón em…
Đêm hôm đó, tôicó một giấc mơ kì lạ. Tôi mơ thấy mình đi lạc vào trong một khu rừng đẹp nhưtruyện cổ tích. Tôi cứ đi mải miết mà không thể tìm thấy lối ra. Khi tôi bắt đầu hoảng loạn thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng gọi từ đằng sau.
– “Này chàngtrai…”
Không phải bụt, vì ông này tuy đầu tóc bạc trắng nhưng nhìn tây lắm. Cũng không phải thiên thần gì, vì tuy mặt tây thật nhưng ông này lại nói tiếng việt rất sõi và còn mặc áothe khăn xếp. Tôi tạm gọi cụ ông là Ange-bụt đi.
– “Dạ. Cụ gọi con?”, tôi khoanh tay lễ phép đáp.
– “Đừng gọi cụ, già lắm. Gọi ông thôi”, Ange-bụt nghiêm mặt bảo tôi.
– “Vâng” tôi líu ríu thưa.
– “Con có muốn thoát ra khỏi chỗ này không?”, Ange-bụt vuốt râu.
– “Dạ! Nếu con muốn ra thì con phải làm theo một điều kiện của ông phải không ạ?”
– “Sao con biết?”
– “Con xem phim hoài chứ gì”
– “Đúng kịch bản rồi đấy”
– “Điều kiện củaông là gì?”
– “…”
Tôi choàng tỉnh khi tiếng chuông hẹn giờ réo rắt vang, nhưng tôi không dậy, tôi vẫn nằm và chờ đợi. Chẳng biết tôi đang đợi thứ gì!? Chờ QC vào chào tôi hay sao? Không phải…Tôi không biết mình cứ nằm vậy bao lâu mà chỉ nhớ có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng em bước vào. Cô bé ngồi xuống giường và khẽ vuốt tóc tôi.
– “Em phải đi đây. Cảm ơn anh vì tất cả…”
Cô bé cúi người xuống, nhẹ nhàng thơm lên má tôi rồi đứng dậy, đặt một bức thư ở trên bàn và bướcra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!