Vị Tình - Chương 1: Trở về - Đụng độ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Vị Tình


Chương 1: Trở về - Đụng độ.


“Chuyện cũ giữa đôi ta chỉ còn vẻ bề ngoài

Bóng dáng người yêu đã sớm thay đổi

Nhưng ta vẫn không nỡ, đau đớn vẫn muốn kiên trì

Những kí ức ngông cuồng còn lại

Không muốn lãng quên

Cũng không muốn thấu hiểu

Vì ta.. chỉ cần bờ vai của người.”

Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối đôi khi chỉ là sợi chỉ mỏng manh. Trong đêm, con người lột bỏ vẻ hiền từ bên ngoài mà biến thành một con quỷ dữ, ánh sáng của ngọn lửa thiêu rụi đi tình yêu, hạnh phúc và mạng sống của một gia đình. Đoá hoa của bầu trời giữa đêm xuân …trong biển lửa.. tàn lụi.

—————
Tám năm sau….

Florence, Italia.

“Thưa chủ nhân, người có việc gì cần dặn dò?”

A Hổ bước vào thư phòng đứng đối diện với thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế, nghiêm túc hỏi.

“A Hổ, chuyện của tổ chức trong thời gian tới nhờ cậu giải quyết giúp tôi.”

A Hổ sựng người không hiểu rõ ý tứ của câu nói kia, buột miệng hỏi lại.

“Chủ nhân, ý của người là.. “

“Đúng, tôi sẽ trở về, đã đến lúc giải quyết mọi chuyện rồi. “
Eirlys xoay xoay chiếc ghế bộ dáng rất thư thái, giọng điệu của cô vô cùng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt tràn ngập sự hận thù và đau đớn.

“Nhưng người đã điều tra tám năm rồi vẫn không có kết quả, thuộc hạ nghĩ nếu bây giờ người trở về chưa chắc có thể sẽ tra ra, hơn nữa việc này hơi mạo hiểm, đối với thân phận của người thì ..”

A Hổ e sợ mà phản đối, đã bao nhiêu năm kẻ thủ ác dường như bị bốc hơi khỏi trái đất này, chủ nhân đã huy động biết bao nhiêu lực lượng tìm kiếm mà kết quả trả về trăm lần chỉ một, “Không tìm thấy được “. Chỉ sợ lần này lại phải ôm thất vọng lần nữa.

“Đây là mệnh lệnh. Trong từ điển của Eirlys không có từ không thể. Cậu cứ đi chuẩn bị máy bay. Hai ngày sau trở về Mỹ. ” 

Eirlys dường như rất kiên quyết bởi vì tối hôm qua cô đã nhận được thông tin từ DIC, tổ chức thám tử toàn cầu, bên phía họ đã tìm ra được một số thông tin về vụ án năm xưa, nên lần này cô mới vội vàng trở về Mỹ xác nhận lần nữa. Nếu không, cần gì cô phải tốn công sức đến vậy.

Nhận ra thái độ tự tin của Eirlys, anh biết bản thân không thể khuyên bảo được nữa, đành gật gật đầu rồi thi hành lời nói của cô.

“Thuộc hạ đã rõ.”
_________
Los Angeles, Mỹ
Sân bay LAX

Một cô cái nhỏ nhắn khoác lên mình chiếc áo sơ mi xanh, phối với quần baggy đen vừa người, chân cô mang một đôi giày cao gót màu đen, mái tóc dài và xoăn nhẹ được buộc lên gọn gàng, khuôn mặt trái xoan xinh xắn được che đậy bởi một cặp kính đen.

Cô toát lên vẻ quý phái và ưu nhã nhưng không kém phần huyền bí và lạnh lùng mà bước ra khỏi sân bay. Phía sau cô chính là A Tam và một vài mặc đồ đen, đeo kính đen ngăn cản những người muốn động chạm vào chủ nhân của họ. Tuy chỉ vọn vẹn năm người nhưng họ đều toát lên sự lãnh khốc và nguy hiểm, giống như Mafia. Những người xung quanh nhìn cô gái bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa khao khát, cô ta đẹp tựa minh tinh điện ảnh nhưng lại không thể chạm vào, như “Hạc giữa bầy gà”, cao quý đến mực không thể với tới.

“Thưa chủ nhân. Xe đã chuẩn bị xong rồi.”
A Tam khom người mở cửa xe.

Cô gật đầu hài lòng, phất tay rồi nói.

“Tốt, A Tam, cậu dẫn bọn vệ sĩ về The Peace trước. Tôi muốn tự mình lái xe. “

“Nhưng thưa chủ nhân. Thuộc hạ sợ sẽ có mai phục. Dù sao đây cũng không phải địa bàn của chúng ta. “
Anh lo lắng mà khuyên bảo.

“Cứ yên tâm, tôi ngồi được ở vị trí này chứng tỏ bản thân tôi không dễ đối phó. Cậu cứ theo mệnh lệnh về trước đi.”

“Nhưng.. “

Không chờ anh ta lên tiếng, cô đã đanh mặt giọng nghiêm khắc.

“Không nhưng nhị gì cả. Đây là quyết định của tôi. Hơn nữa sau này đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, tạm thời cứ gọi tôi là Lee được rồi. “

“Dạ thưa chủ.. à…thưa tiểu thư Lee.”

“Các người mau về đi. Hai giờ tôi sẽ về biệt thự. Còn chuyện của tổ chức, ngày mai giải quyết, hôm nay tôi muốn yên tĩnh một mình.”

“Dạ rõ.”
———————————
Chiếc xe Ferrari màu đỏ lướt thật nhanh trên đường, Ân Hạ ngồi ngắm nhìn thành phố qua cửa kính xe. Phong cảnh vẫn không khác tám năm trước, Ân Hạ nở nụ cười chua xót, cảm xúc đối với thành phố này luôn tràn đầy. Những hồi ức có ngọt ngào, có viên mãn, có đau thương, có chia lìa, mọi thứ cứ hiện lên trong đầu cô. Đã lâu lắm rồi cô mới có thể sống thật với bản thân mình, Ân Hạ là vốn là người hoạt bát, năng động, hơi ngang bướng, nhưng đối với một thủ lĩnh đứng đầu hắc đạo thì những tính cách trẻ con đó chính là mồ chôn của cô và cả anh em trong bang. Thế nên khi cô ở đây, cô sẽ là chính mình, gỡ bỏ mặt nạ mang tên Eirlys với bản chất lạnh lùng ,trầm tĩnh, tàn nhẫn mà sẽ là An Ân Hạ, là một cô gái bình thường như bao người khác.

Reng. Reng. Reng.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ suy nghĩ của cô. Trên màn hình hiện dòng chữ “Vince”

“Alô. Anh hai. Anh đang ở đâu mà ồn quá vậy?”

Phía bên kia truyền đến giọng nói trầm trầm nhưng mạnh mẽ, chứng minh sự tức giận của đối phương.

“Này này anh mới là người hỏi em đó, bỏ đi không nói tiếng nào với anh, còn ôm luôn bảo bối anh mới đem về, em có biết là chiếc xe đó anh vô cùng thích, chạy cũng không dám, vậy mà em nỡ lòng lấy mà còn không nói cho anh biết một tiếng. Em gái à, em có còn coi anh là anh hai của em không vậy? “

“Thôi thôi được rồi anh đừng có mà lải nhải nữa được không? Em nghe mà muốn nổ luôn lỗ tai rồi. Em chỉ mượn bảo bối của anh vài ngày thôi, hai hôm nữa em sẽ mang chiếc Lamborghini sang đây rồi đem bảo bối anh về, đảm bảo không mất miếng thịt nào đâu? “. Cô lắc đầu. Người anh hai nuôi này lúc nào cũng càm ràm.

“Em nhớ lời em nói đó. Chiếc xe mà có vấn đề anh sẽ không tha thứ cho em đâu. “

“Được được em hứa mà, mà anh lại đang ở trong Bar nữa sao?, nơi đó không phù hợp với anh, hơn nữa em không có bên đó sẽ không thể giúp anh giải quyết tai họa được đâu. Anh nên hạn chế đi. “

“Anh biết rồi, em gái à, ba ngày nữa anh có việc đột xuất không thể qua bên đó kí hợp đồng với Vương Thị, em gái nể tình bảo bối của anh đã bị em chiếm lấy, em tốt bụng một chút, thay anh làm người đại diện tham dự được không ?”

“Này sao anh không nhờ Tiểu Nghị ấy, em qua đây có phải đi chơi đâu mà anh nhờ.”

“Anh mặc kệ, quyết định vậy đi, ngày mai tài liệu sẽ được mang đến biệt thự của em, anh luôn tin tưởng người em gái này.”

“nhưng mà anh… alô… alô…”
Người anh này thật hết nói nổi, biết ngay là điện thoại cho mình thì không có việc gì tốt làm mà..

Ân Hạ thầm nghĩ bỗng đột ngột có một chiếc xe Cadillac màu đen phóng nhanh như tên lửa hướng về phía xe cô, chỉ trong nháy mắt hai chiết xe va vào nhau, chiếc xe đỏ của Ân Hạ xoay 180 độ, bánh xe ma sát vào mặt đường xoẹt tia lửa. Ân Hạ hoảng hốt không lo kiểm tra thân thể mà mở cửa xe vọt thẳng ra ngoài.

“Trời ơi! “Cô vừa sợ vừa tức, chết chắc rồi! nhìn những đường trầy xước lớn nhỏ trên xe, cô vừa toát mồ hôi, vừa không khống chế bản thân mà phun ra mấy câu. Thật là xui xẻo! cô liếc mắt nhìn sang chiếc xe đen lúc nãy, chạy xe kiểu gì mà như ma rượt, cũng may cô nhanh trí nên còn sống, mà với tình hình này chưa biết hai ngày sau cô sẽ chết thảm, anh hai mà biết thế nào cũng ăn vạ, thảm rồi thảm rồi, lần này nhất định là làm việc không công cho anh ấy cả năm luôn. Nhưng nãy giờ đợi mãi mà chẳn ai bước ra, xe lại có dấu hiệu lăn bánh. Thì ra là định tông xong rồi bỏ chạy, ngay cả câu xin lỗi cũng không có. Máu giận của Ân Hạ sôi lên tới não, cô bước đến chiếc xe, chặn giữa đường không cho chạy.
—-
Bên trong xe

“Tổng giám đốc, có người cản xe lại.”

“Đưa tiền.” Người đàn ông tay vẫn lướt Ipad lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng, thưa tổng giám đốc.”

Cao Kì bước ra xe, hoá ra là một cô gái, mắt to mũi cao, môi anh đào, dáng người nhỏ nhắn, khí chất toả ra vô cùng cao quý.

“Đây là phí sửa xe, cô cầm lấy.” Cao Kì đưa cho Ân Hạ tờ chí phiếu, chỉ mong cô gái nhanh chóng biết điều mà biến đi càng nhanh càng tốt.

“Anh nghĩ bao nhiêu đây là đủ?”
Ân Hạ cầm tờ chi phiếu huơ huơ trước mặt Cao Kì.

“Vậy cô muốn bao nhiêu? ”

“Tôi cần lời xin lỗi của anh.” Ân Hạ giọng uy nghiêm lên tiếng mà chỉ tay về phía Cao Kì.

Cao Kì như nghe phải chuyện cười, môi mỏng nhếch lên.

“Tại sao tôi phải xin lỗi cô, tốt nhất cô nên biết điều, cầm tiền này rồi thì đi đi.”

Như đoán trước được thái độ ngạo mạn của anh ta, cô đáp lại bằng nụ cười lạnh.

“Anh không xin lỗi cũng được, nhưng tôi muốn nói là kĩ thuật lái xe của anh quá kém, thái độ đối nhân xử thế càng tệ hơn. Haizz… “-Ân Hạ cố ý kéo dài lời nói.

“Cho nên bây giờ tôi đổi ý rồi, lời xin lỗi của anh tôi không thèm nhận, tôi chỉ muốn nghe lời xin lỗi của ông chủ các người. Thuộc hạ làm sai không đáng trách, chỉ trách người đứng đầu không biết quản lý. “

Ân Hạ đưa mắt nhìn vào bên trong, nơi có một bóng dáng to lớn vẫn lặng im ngồi đó. Chắc chắn anh ta là ông chủ của tên này. Đụng xe mình ra nông nổi này mà thuộc hạ của hắn ngay cả câu xin lỗi cũng không có, tính khí ngang bướng của cô tái phát. Nhất định có chết cũng không chịu thiệt.

Cao Kì cười nhẹ, ánh mắt khinh khỉnh nhìn cô “Xin lỗi cô, Tổng giám đốc chúng tôi không thể nói gặp là gặp, nói xin lỗi là xin lỗi được. “

“Được, vậy thì tôi cũng không thể nói đi là đi. Xem ra các anh rất gấp nên mới chạy nhanh vậy, chi bằng ở đây cùng nhau hàn huyên tâm sự, cùng lắm thì đến tối hay sáng mai các anh về cũng được. “
Cô nhìn anh rồi gương đôi mắt đầy thách thức, đấu thì đấu, tưởng cô sẽ sợ các người chắc.

“Cô.. “Cao Kì tròn mắt nhìn Ân Hạ, thái độ của cô gái này từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, hơn nữa từng câu từng chữ đều rất sắc bén, đây là lần thứ hai anh ta thấy một người phụ nữ cường ngạo như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN