Vi Tử Giả Đại Ngôn - Chương 67: Tiếp Theo Là Ai? (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Vi Tử Giả Đại Ngôn


Chương 67: Tiếp Theo Là Ai? (5)


“Cầm lấy khung xương chậu của hai nạn nhân A và B, chúng ta lên lầu.”

Chu Hải xoay cổ một chút, dùng sức nháy mắt, mắt trái truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt, anh vội cúi đầu xuống, dường như có nước mắt chảy ra.

Sở Mộng Hàm đưa tay đỡ cánh tay của Chu Hải.

“Anh sao thế?”

Chu Hải khoát tay.

“Không sao cả, mắt hơi mỏi, mọi người lên trước đi, tôi đi tắm, thay đồ một lát.”

Nói xong, Chu Hải bước nhanh về phía phòng thay đồ, Mập Mạp nhìn Tên Điên khoa tay ra hiệu cho anh ta đi theo xem thử.

Anh ta bước nhanh đuổi theo Chu Hải, tiến vào phòng thay đồ, Mập Mạp liền đỡ Chu Hải ngồi xuống ghế dài rồi xoay người khóa cánh cửa nối với phòng giải giải phẫu bên kia lại.

“Thứ thuốc anh uống lần trước, để ở đâu?”

Giọng Mập Mạp rất nhỏ, Chu Hải cũng không do dự trước ý tốt của Mập Mạp, anh lấy chìa khóa xe ném cho Mập Mạp.

“Trên xe!”

Anh ta mang dép lê chạy ra ngoài, không lâu sau ôm một cái túi chạy vào, kéo Chu Hải dậy.

“Trong này có rất nhiều hộp thuốc, đều là chữ nước ngoài, anh uống loại nào?”

Chu Hải lấy một hộp thuốc màu xanh, bỏ hai viên vào miệng, hai mắt vẫn nhắm chặt, vì dùng nhiều sức nên vết sẹo trên mắt trái hiện ra rất rõ ràng.

Mập Mạp biết Chu Hải có bí mật, anh không muốn nói, Mập Mạp cũng sẽ không hỏi, vết sẹo từ trán kéo dài đến khóe mắt của Chu Hải là điều mà anh ta muốn hỏi, đương nhiên là cả những chuyện về người nhà của anh nữa.

Uống chút nước, anh nghỉ ngơi khoảng 10 phút, thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, Chu Hải đã đỡ hơn, anh vỗ vỗ cánh tay Mập Mạp.

“Cảm ơn cậu, Mập Mạp!”

“Cảm ơn cái gì?

Nếu khỏe hơn rồi thì chúng ta đi họp thôi!”

Chu Hải gật đầu, đứng lên, hai người thay đồ sau đó đi lên lầu bốn, tất cả mọi người đã ngồi xuống, không đợi Chu Hải nói lời xin lỗi, Mập Mạp đã đẩy anh ngồi vào một chỗ trống quanh bàn họp tròn.

“Hơi mất chút thời gian nhưng vì pháp y Chu vừa phát hiện một điều, chúng tôi phải kiểm tra lại các ảnh chụp có liên quan.

Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

Lưu Đại nhìn Chu Hải, nghiêm túc gật đầu.

“Ừ, không sao!

Pháp y Chu, phân tích một chút về manh mối hiện có đi!

Tôi đã nghe Sở Mộng Hàm báo cáo, phạm vi điều tra của vụ án này quá lớn, nếu có thể thu nhỏ lại một chút thì sẽ tốt hơn!”

Sở Mộng Hàm ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Hải.

Chu Hải mở hai báo cáo khám nghiệm tử thi ra, để trước mặt. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)

“Như mọi người đã biết

Hôm qua mọi người phát hiện hai nạn nhân là A và B, chúng tôi đã tiến hành khám nghiệm tử thi.

Nguyên nhân cái chết là do bị cắt cổ, trên những phần thi thể bị rơi ra, tay và chân hoàn toàn không có phát hiện gì.

Căn cứ vào thủ pháp và thói quen vứt xác, chúng tôi cho rằng hung thủ là cùng một người, có thể gộp cả hai trường hợp lại để điều tra.

Nạn nhân A chỉ còn hài cốt cho nên không lưu lại quá nhiều tin tức.

Chúng ta chỉ có thể biết được vài thông tin:

Nạn nhân A là nữ, thời gian tử vong là trên một tháng, tuổi từ 25 đến 27, tóc ngắn, có màu vàng, hơi xoăn, cao từ 1m55 đến 1m60,

Dị điểm rõ ràng nhất chính là:

Xương quai xanh bên trái từng bị gãy cách đây 2 năm, trên khối thép cố định bên trong chúng tôi tìm được một ký hiệu, bề mặt còn có chữ cái và số hiệu.”

Chu Hải ra hiệu cho Mập Mạp mở lên bức ảnh tương ứng.

“Trên đó đánh ký hiệu BX07A9 lỗ trái 070601A 14 CE0434, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể điều tra được thân phận của nạn nhân từ thứ này.

Việc gãy xương như vậy rất phổ biến, nhưng nạn nhân có xương quai xanh bị cong bẩm sinh, do đó cần phải điều chỉnh tạm thời độ cong của tấm thép trong quá trình phẫu thuật, tôi nghĩ bác sĩ điều trị cho cô ấy nhất định sẽ có ấn tượng.

Còn nữa, thời gian cô ấy lấy tấm thép ra cũng sắp đến gần.

Nếu phẫu thuật ở bệnh viện, bác sĩ điều trị chính sẽ sớm liên hệ với nạn nhân, để sắp xếp thời gian làm phẫu thuật.”

Tất cả mọi người đều vùi đầu, nhanh tay nhập mấy lời Chu Hải vào laptop, Sở Mộng Hàm cũng ghi những điểm quan trọng vào sổ tay của mình.

“Nạn nhân B cũng là nữ, thời gian tử vong là từ 3 đến 5 ngày, tuổi từ 23 đến 25, tóc dài, nhuộm màu tím xám, cao khoảng 1m58 đến 1m62, hai tai có bấm 7 lỗ, sau tai có một nốt ruồi có lông hình bầu dục 0,5×1,2cm (1).

Vì đầu nạn nhân thối rữa nên khuôn mặt biến đổi rất nhiều, nhưng có thể thấy ngũ quan của cô ấy rất cân đối, đồng thời ở dưới mí mắt bên trái có một nốt ruồi màu đỏ.

Trong tử cung có đặt vòng tránh thai, đã nhiều lần làm phẫu thuật vá màng trinh, bởi vậy tôi nghi ngờ nghề nghiệp của nạn nhân là nữ nhân viên hộp đêm.”

Lưu Đại nhanh chóng ghi lại rồi ngẩng đầu nhìn Chu Hải. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)

“Về phần hung thủ, cậu đã khắc họa đặc thù của hung thủ chưa?”

Chu Hải nhắm mắt suy nghĩ.

“Tôi có thể thử một chút, dù sao cũng chưa rõ danh tính các nạn nhân, nên sẽ ảnh hưởng đến việc khắc họa hung thủ.

Hung thủ là nam, thuận tay phải, dáng người thấp bé nhưng thể lực tráng kiện.

Từ 3 chung cư kia đến phố đi bộ là khu vực mà hung thủ thường xuyên di chuyển qua.

Nghề nghiệp có thể là đầu bếp, hoặc liên quan đến việc giết mổ, dù sao hắn cũng quá quen thuộc với kết cấu giải phẫu và việc lóc thịt.”

Tên Điên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hải.

“Chẳng phải cậu từng nói ‘xa quăng, gần chôn’ sao?”

Nếu là khu vực mà hắn thường xuyên hoạt động, việc vứt xác như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện sao?”

Chu Hải vỗ vai Tên Điên.

“Câu hỏi này rất hay!

Những vụ án chúng ta đã trải qua, đa số đều tuân theo nguyên tắc ‘xa quăng gần chôn’ này, kỳ thật trong vụ án này, ở một khía cạnh nào đó, cũng tuân theo nguyên tắc này.

Cống thoát nước ở dưới đất, thông thường sẽ không ai để ý cả.

Hơn nữa mọi người ở xung quanh đều biết, cống thoát nước ở đây sẽ được tiến hành dọn dẹp mỗi năm một lần, bình thường sẽ vào mùa xuân, nếu như hai bộ hài cốt này được phát hiện vào lúc đó, chứng cứ lưu lại sẽ rất ít.

Chẳng lẽ đây không được tính là chôn sao?”

Mọi người gật đầu không ngừng, Sở Mộng Hàm cứ liên tục cắn ngón trỏ tay phải.

“Hợp hai vụ án lại, ý của anh là nghề nghiệp của hai nạn nhân này đều là nhân viên của hộp đêm sao?”

Chu Hải gật đầu không do dự.

“Đúng vậy, nghi ngờ cao nhất vẫn là hộp đêm!

Dù sao tính lưu động trong nghề này tương đối cao, nếu có người mất tích cũng chưa chắc đã có người phát hiện ra.”

Lưu Đại gật đầu, ông đóng sổ ghi chép lại.

“Phân tích của pháp y Chu rất có lý, lát nữa bảo cậu Bàng bên trung tâm kỹ thuật khắc họa khuôn mặt nạn nhân, để thuận tiện cho việc điều tra.

Sau đó chúng ta có thể chia làm 3 bộ phận điều tra 3 phần quan trọng.

Một tổ sẽ do Sở Mộng Hàm phụ trách điều tra về danh tính nạn nhân. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)

Khu vực buôn bán xung quanh phố đi bộ, hộp đêm lớn nhỏ đều phải được điều tra, tập trung tìm kiếm những nhân viên mất tích không rõ nguyên nhân từ sau tháng 8 trở về đây.

Đồng thời phái người đến toàn bộ các bệnh viện lớn tiến hành kiểm tra đối chiếu, trong ba năm qua có người phụ nữ nào phẫu thuật xương quai xanh bên trái hay không, đồng thời mời bệnh viện hợp tác kiểm tra số hiệu trên tấm thép.

Tổ hai sẽ do Vương Mãn dẫn đầu, tiến hành kiểm tra tất cả camera giám sát xung quanh, đặc biệt là xung quanh hai miệng cống khả nghi, điều tra tất cả những người xuất hiện trong thời gian xảy ra vụ án.

Tổ thứ ba do Hồ Hiểu Thiên dẫn đầu, đi điều tra 3 khu chung cư, dựa theo hướng cống mà pháp y Chu đã nói trước đó, hoặc những hộ gia đình đi vắng lâu ngày không về.

Việc điều tra phải được tiến hành hết sức cẩn thận, đưa theo mấy người cảnh sát làm công tác điều tra nhân khẩu, bọn họ thường xuyên công tác ở đó sẽ đỡ bị nghi ngờ.”

Lưu Đại sắp xếp rất cẩn thận, cục trưởng Tống gật đầu thể hiện sự hài lòng, các thành viên được phân công đều tập trung ghi chép, sau khi tan họp mọi người nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu sau, một cảnh sát họ Bàng đến tìm Chu Hải, Lương Hồng Cương gặp anh ta ở lầu 1 nên đưa anh ta về văn phòng,

“Anh Hải, đây là cảnh sát Bàng, Lưu Đại bảo anh ta tìm anh để khắc họa chân dung của nạn nhân.”

Chu Hải ngẩng lên liếc một cái rồi cúi đầu xuống, tìm ảnh chụp đầu nạn nhân trong máy tính bảng.

“Đến đây.

Đây là ảnh chụp nạn nhân, cậu xem qua trước, lát nữa tôi sẽ nói cho cậu biết các vị trí cần điều chỉnh.”

Cảnh sát Bảng nhận máy tính bảng từ Chu Hải, nhìn thấy hình ảnh bên trên thì run bật lên, chút nữa là làm rơi máy xuống.

“Trời ạ, đây là cái gì vậy?”

– ———————–

Editor: Chikahiro

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN