Vi Tử Giả Đại Ngôn
Chương 76: Tiếp theo là ai? (14)
Vương Lợi Dân nói rất hưng phấn, còn muốn giơ cả tay lên, nhưng vừa cử động thì cổ tay đã bị giữ lại với chiếc vòng số 8 trên ghế, anh ta nhanh nhóng dừng lại.
Sở Mộng Hàm đứng dậy, đi qua phòng kế bên tìm Lưu Đại, trông hai người đó không có vẻ gì là có động cơ giết người, điều này khiến cô nhất thời mất phương hướng.
Chu Hải nhìn chằm chằm Vương Lợi Dân không chớp mắt, giọng điệu của người này không giống như người có lòng dạ sâu độc, anh đã tìm kiếm trận đấu mà anh ta vừa nhắc tới trên baidu, đúng là sự thật.
Một người làm ăn phát đạt, thuận buồm xuôi gió, có động cơ gì mà liên tiếp sát hại ba người phụ nữ?
Sở Mộng Hàm và Lưu Đại trao đổi nhanh với nhau, quyết định chờ kết quả xét nghiệm.
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại của Mập Mạp reo lên, nhìn thấy Lương Hồng Cương gọi tới, anh ta nhanh chóng nhấn hands-free.
“Kết quả thế nào rồi?”
“Vâng, DNA của Vương Lợi Dân, và DNA nam giới được tìm thấy trong sọt rác phòng vệ sinh tại nhà Chu Mạn Lệ, hoàn toàn trùng khớp.”
Sở Mộng Hàm nắm tay thành quyền, đang lúc không tìm được chứng cứ xác thực nào thì đây được xem như là tin tức tốt.
“Quá tốt rồi!”
Chu Hải cầm điện thoại của Mập Mạp, “Chị Tăng đã so sánh với DNA của tinh dịch kia sao?”
“Đúng vậy!”
Chu Hải cúp máy, quay người nhìn Lưu Đại và Sở Mộng Hàm.
“Hiện tại cả hai ngươi này đều thuộc dạng tình nghi cao, chúng ta có thể xin lệnh khám xét không?
Chỉ dựa vào số DNA này, chỉ có thể chứng minh Vương Lợi Dân đã từng tới nhà của Chu Mạn Lệ mà thôi. Chúng ta cần phải tìm được hung khí.”
Nụ cười của Sở Mộng Hàm tắt ngấm, cô biết những gì Chu Hải nói hoàn toàn đúng, nếu đưa cho viện kiểm sát hồ sơ như thế này, chắc chắn bọn họ sẽ bị luật sư “cắn chết”.
“Đã xin rồi, tôi sẽ thúc giục, đúng lúc cũng có thể đưa người tình nghi đi theo.”
Nói xong, Sở Mộng Hàm xoay người đi sắp xếp, Lưu Đại nhìn vẻ mặt trầm tư của Chu Hải, hỏi. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
“Cậu sao thế?
Bộ dạng cứ như là đang muốn nói rồi lại thôi, hay là cậu có ý tưởng gì khác?”
“Tôi sẽ tới hiện trường xem lại một chút, dù đã đối chiếu DNA, nhưng trực giác nói cho tôi biết Vương Lợi Dân không phải là hung thủ.
Nhưng cũng không thể không nói, chỉ dựa vào phán đoán chủ quan của tôi thì không thể nào dẫn dắt điều tra vụ án được.”
Một lát sau Sở Mộng Hàm cầm lệnh lục soát trở về, Lưu Đại nhìn đồng hồ.
“Tôi còn có cuộc họp, các cậu đi điều tra trước, cần phải tập trung vào vụ án này, thành phố rất xem trọng nó, đã có liên tiếp ba nạn nhân, điều này ảnh hưởng rất không tốt đối với người dân.
Hôm qua có một phóng viên lảng vảng gần đó, xém chút nữa là đã phát tán toàn bộ ảnh mà hắn ta chụp được, chúng tôi chỉ có thể kiểm soát nhất thời nhưng không thể quá lâu, dù sao đây cũng là phố đi bộ, người đi lại rất nhiều, chúng ta cần phải phá án nhanh, đó là cách giải quyết tốt nhất.”
Sở Mộng Hàm trịnh trọng cúi chào Lưu Đại, xem như là một loại đảm bảo.
Bọn họ cầm theo lệnh lục soát, nhanh chóng chạy tới Quảng Bình hoa viên.
Mập Mạp đang ăn trứng gà trên xe, vì không có nước nên anh ta bị nghẹn, sau khi cảm giác đói bụng qua đi, anh ta mới nghiêng đầu sang hỏi Chu Hải.
“Anh nghi ngờ ai?”
“Tôi không biết, nhưng hung thủ tuyệt đối không thể là Vương Lợi Dân, cậu ta là một người vui vẻ thích đùa, khá ngốc nghếch, nhưng cái dáng vẻ lắm lời kia không có loại tâm tư kín đáo của kẻ giết người, cho nên cậu ta không thể làm việc này.”
Một tay Mập Mạp lau mồ hôi, một tay phe phẩy quần áo.
“Có tới tận bốn người khách quen, chẳng lẽ là trong số hai người còn lại?”
Mập Mạp hết lắc cổ rồi lại xoa cằm.
Lần này, Chu Hải không trả lời, nhất định phải nhìn thấy nhà của bọn họ, mới có thể phân tích, dù thế nào cũng phải điều tra thêm về hai người này rồi mới nói tiếp được.
Bọn họ không tìm được hiện trường đầu tiên giết Lưu Văn và Vương Hồng, điều này nhất định có liên quan đến hung thủ, chỉ khi tìm được hiện trường đầu tiên và hung khí giết hai nạn nhân này, vụ án này mới có thể hoàn thiện.
Không biết ở Quảng Bình hoa viên này có thể giải tỏa sự nghi ngờ của anh không?
~
30 phút sau, lệnh lục soát được đưa tới.
Đầu tiên, bọn họ tới nhà của người bán bánh bao nhân thịt, Vương Thư Lễ. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
Nhà ông ta ở khu B, có vẻ ông ta đã mua lại nhà từ một gia đình thuộc diện tái định cư, mọi người đi lên tầng 22 của tòa nhà số 18.
Mở máy ghi âm hành pháp, đọc lệnh khám xét cho Vương Thư Lễ nghe, Vương Thư Lễ bị giữ ở ngoài cửa, sau đó bọn họ mới mở cửa vào nhà, chuẩn bị khám xét.
Căn nhà hai phòng ngủ, rất rộng rãi, trong nhà rất sạch sẽ, hoàn toàn không có cảm giác lôi thôi của một người đàn ông độc thân, trang trí trong nhà cũng rất đơn giản, phòng bếp và phòng ăn nghiễm nhiên thành một xưởng chế biến nhỏ.
Trong phòng ngủ nhỏ có một cái tủ đông khổng lồ và đối diện cửa phòng còn có một tủ mát bảo quản đồ tươi. Trong nhà bếp chất đống mấy túi hành tây, ớt, hai bao hành hoa và rau thơm.
Liền kề với ban công phía bắc, có một nồi sắt lớn vẫn sôi ùng ục, bên trong căn phòng tràn ngập mùi thịt kho.
Mập Mạp tháo khẩu trang ra, không ngừng ngửi.
“Nếu mỗi lần khám xét đều có mùi này, chắc tôi sướng đến chết mất.”
Một căn nhà vừa nhìn đã có thể thấy tất cả mọi thứ, khiến người nhìn cảm thấy ở đây chẳng có bí mật gì cả, Chu Hải đứng ở phòng khách chăm chú quan sát, Mập Mạp bắt đầu đi khắp nơi xem xét.
Liếc mắt nhìn chiếc tủ đông to lớn, Chu Hải đi tới.
Mở nắp ra, bên trong có nhiều túi thịt lớn dán keo mua sắm của siêu thị ở bên trên. Có tất cả 6 túi, được xếp ngay ngắn trong tủ, miệng túi được buộc lại bằng dây rút, và có ngày tháng được ghi bằng bút đen ở bên ngoài.
Gần nhất là túi có 10 cái xương chân giò, chắc là dùng để nấu nước dùng, nó được đặt trong một rổ sắt lớn, mặt trong của tủ đông không bị đóng đá, xem ra Vương Thư Lễ là một người rất thích sạch sẽ.
Anh đóng của tủ lại, đi đến trước tủ mát, nơi này liếc qua là thấy ngay, bên trong có 5 chậu lớn, chứa đầy hành tây, hành hoa, ớt, rau thơm, tất cả đều được xắt nhỏ, còn có một chậu đựng gia vị được để trong túi vải.
Phía dưới cùng là hai can nhựa 10 kg màu trắng, bên trong là mỡ heo có màu trắng sữa rất sạch sẽ, bên ngoài cũng có viết ngày tháng.
Chu Hải không biết một ngày ông ta bán được bao nhiêu, tại sao lại chuẩn bị nhiều nguyên liệu đến như vậy?
Rời khỏi gian phòng này, Mập Mạp đã kiểm tra xong phòng bếp và phòng ăn, anh ta cầm theo hai cái dao phay đi tới.
“Chu Hải, cái này có cần đem về kiểm tra không?”
“Cậu dùng thuốc thử phun qua chưa?”
Mập Mạp gật đầu, “Rồi, không có phát hiện gì.”
Chu Hải khoát tay, ra hiệu không cần mang về, hai người lập tức vào phòng ngủ chính, trên tủ đầu giường có đặt một khung hình, bên trong là một cô gái còn rất trẻ đang ôm cổ Vương Thư Lễ từ phía sau lưng.
Trên mặt hai người đều là nụ cười tươi tắn, trông khá giống nhau, không cần nói cũng đoán được đây là hai cha con.
“Mập Mạp, chụp ảnh!”
Mập Mạp vui vẻ chạy tới, chụp lại bức ảnh duy nhất trong phòng này, Chu Hải nghiêng người hỏi. (Chương 79-80 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)
“Vương Thư Lễ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Vương Mãn đứng ở cửa suy nghĩ một chút.
“Theo như điều tra thì năm nay 48 tuổi, nhìn có vẻ già hơn so với tuổi đúng không!”
Chu Hải khẽ vuốt cằm, nhìn trên giường chỉ có một bộ chăn gối, hỏi tiếp.
“Không thấy vợ của ông ta, bà ta đang ở quê sao?”
“Lúc đầu chúng tôi không có hỏi, nhưng vừa rồi Vương Lợi Dân nói, chú anh ta chỉ có một cô con gái, cũng chẳng nói gì về vợ của ông ta, có cần tôi đi hỏi không?”
Chu Hải khoát tay, “Chút nữa ra ngoài rồi hỏi.”
Tủ quần áo, tủ đầu giường, vali, tất cả đều đã được kiểm tra xong, không có bất kỳ phát hiện nào, Mập Mạp nhìn Chu Hải.
“Không phát hiện được gì có giá trị, bây giờ chúng ta đi đến căn nhà tiếp theo sao?”
– ———————–
Editor: Chikahiro
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!