Vi Tử Giả Đại Ngôn - Chương 80: Đừng sỉ nhục cầm thú (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Vi Tử Giả Đại Ngôn


Chương 80: Đừng sỉ nhục cầm thú (1)


Ngày 3 tháng 11 năm 2014

Các thành viên của tổ 4 và tổ 5 của trung tâm đã quay trở về sau đợt tập huấn, nhưng điều khiến cho mọi người cảm thấy lúng túng chính là, ngày đầu đi làm sau đợt tập huấn, tổ trưởng tổ 5 lại từ chức.

Không chỉ tức giận, giám đốc Bàng còn trực tiếp báo lên cục, để Triệu Tân Lợi tiếp nhận vị trí tổ trưởng tổ 3, hủy bỏ tổ 5 và chia các thành viên của tổ 5 vào tổ 3 và tổ 4.

Nhân viên của tổ 2 không tăng không giảm, nhưng cái chữ tạm thời trên người Chu Hải đã biến mất, thay vào đó là tổ trưởng chính thức.

Mập Mạp mệt mỏi khi dính lấy Chu Hải cả ngày, anh ta muốn anh khao, Chu Hải lại không phản đối cũng chẳng đồng ý.

Thời điểm Chu Hải đến trung tâm khá khó xử, anh đến đây khiến nhiều người thấy khó chịu trong lòng, nên Lưu Đại để thêm hai chữ ‘tạm thời’ trước chữ ‘tổ trưởng’ của anh.

Bây giờ bỏ hai chữ đó đi, quá hợp lý.

Nhưng toàn bộ trung tâm đều hài lòng với quyết định này của giám đốc Bàng.

Tổ 3 và tổ 4 đi ra ngoài, tổ trưởng Lưu của tổ 1 phải hoàn thành công việc, Triệu Tân Lợi thì bận bịu cho chức vụ mới, giám đốc Bàng đang nói chuyện với vợ về việc ăn tối, Chu Hải cũng không làm phiền, vì tên Mập Mạp ham ăn nên anh phải khao.

Tối đó, bốn người tổ 2 còn chưa xuất phát thì điện thoại Chu Hải đã vang lên, người gọi điện là đội trưởng Hoàng.

“Tôi nghe! Lại có án sao?”

Đội trưởng Hoàng cao giọng cười to, “Cái cậu này! Thì ra là cứ mỗi lần tôi gọi là cậu lại xem có án à?

Các cậu qua đây đi, tôi sẽ gửi địa chỉ qua tin nhắn, lên chính thức mà không nói một tiếng, tôi phải nghe Lưu Đại nói mới biết đó, đúng là đồ không có lương tâm mà.”

“Được rồi! Chúng tôi sẽ qua đó.”

Mập Mạp và Tên Điên reo hò một trận, kéo Chu Hải và Lương Hồng Cương đi, bọn họ phóng xuống lầu dưới, trên đường bắt gặp Triệu Tân Lợi mở cửa định về, Chu Hải nhìn ông ta gật đầu.

“Chúc mừng ông!”

Nhận được lời chúc của Chu Hải, Triệu Tân Lợi rất bất ngờ, không thể che hết được ý cười trên mặt.

“Cảm ơn pháp y Chu, sau này có gì không hiểu, nhờ cậu chỉ giáo.”

Mập Mạp xông tới, “Không thành vấn đề, chỉ cần đãi ăn là được!”

Chu Hải chạm vào tay Mập Mạp, “Có gì không rõ, chúng ta cùng nhau nghiên cứu.”

Mập Mạp trực tiếp kết thúc câu chuyện. (Chương 82-83 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

“Đừng khách sáo nữa, chúng ta đi thôi! Pháp y Triệu cũng chuẩn bị xuất phát đi, gặp lại sau!”

Bốn người nhanh chóng tới chỗ đội trưởng Hoàng gửi địa chỉ, đây là một quán ăn nằm ở đường An Sơn thuộc Đông Thành, quán không nằm ngoài mặt đường, đối diện là một chung cư cũ kỹ hơn 20 năm tuổi, nên chỉ có khách quen thường lui tới, bước vào phòng, anh phát hiện Sở Mộng Hàm cũng ở đó.

Mập Mạp kinh ngạc bước tới.

“Sao Sở Xinh Đẹp cũng tới tham gia náo nhiệt thế này?”

Sở Mộng Hàm lườm anh ta một cái, “Tôi tới ăn chực đó!”

Đội trưởng Hoàng lập tức bước lên, đồ ăn cũng lần lượt được đưa tới, chủ và khách đều vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, có điều, giữa lúc đó Sở Mộng Hàm nhận được điện thoại nên phải đi trước, khiến Mập Mạp tiếc nuối không thôi.

Mười giờ rưỡi, bọn họ mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, vừa ra khỏi quán, họ đã ngửi thấy một khối mùi khét lẹt nồng đậm, rồi ‘đùng’ một tiếng nổ vang trời, sau đó là âm thanh kính bị phá vỡ.

Theo hướng tiếng nổ, bọn họ ngẩng đầu tìm kiếm, trong chung cư thập niên 90 cũ kĩ kia, khói đen cuồn cuộn thoát ra từ một căn hộ ở tầng 5.

Lưỡi lửa lập tức lan ra khỏi căn nhà, nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó, bọn họ dường như có thể nghe thấy tiếng la hét và tiếng hô hoán.

Đội trưởng Hoàng lấy điện thoại ra trực tiếp bấm 119, chỗ này cực kỳ gần đội cứu hỏa Đông Thành.

“119, tôi là đội trưởng Hoàng Trọng Sinh chi đội cảnh sát hình sự Đông Thành.

Tôi đang ở 174 đường An Sơn, tại chung cư Lục Lý Đôi đối diện, một căn hộ ở tầng năm vừa phát sinh hỏa hoạn, cửa kính đã nổ tung, còn có tiếng kêu cứu.”

“Được rồi, vui lòng giữ máy, tôi sẽ cho người tới đó.”

Sau khi đội trưởng Hoàng dặn dò người của mình, vài người đi đến chung cư đối diện.

Lúc này, dưới chung cư đã có rất nhiều hộ gia đình tụ tập, Mập Mạp và Lương Hồng Cương đã mặc cảnh phục vào, nhanh chóng chạy tới, khiến những người đang tụ tập quanh đó trở nên an tâm.

Vì từ xa đã có thể trông thấy một bình gas nóng bỏng rơi vào đống cát phía sau tòa nhà, nó không ngừng lăn lộn, lưỡi lửa phun ra nuốt vào, đã vậy thể tích còn lớn hơn so với những bình gas thông thường.

Đội trưởng Hoàng chạy về phía lối vào chung cư, Chu Hải và Tên Điên theo sát phía sau, dù sao thời gian này cũng có rất nhiều người đã đi ngủ.

Từng hộ gia đình trong tòa nhà chạy qua chạy lại thông báo cho nhau, người sống trong tòa nhà lũ lượt kéo nhau ra ngoài, hơn nữa tiếng nổ kia cũng thật sự vô cùng lớn.

Ngay thời điểm bọn họ gần tiếp cận được tầng năm, thì âm thanh còi cứu hỏa từ xa truyền tới, đội trưởng Hoàng dường như thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta lôi Chu Hải xuống lầu, thở hồng hộc.

Đợi đến khi bọn họ xuống đến nơi thì thang cứu hỏa đã được dựng lên, một dòng nước rất mạnh được phun thẳng vào phía ngọn lửa đang chập chờn không ngừng kia, một lát sao, thế lửa đã nhỏ đi rất nhiều.

Một đội khác đã được nâng lên tới hành lang tầng trên của tòa nhà, người dân xung quanh nói căn nhà đó có hai người lớn và hai đứa nhỏ, xung quanh cũng không có ai thấy bọn họ đã ra ngoài, nên lực lượng cứu hỏa vô cùng khẩn trương.

Lửa bên ngoài đã được khống chế, nhóm hành lang này vọt vào trong.

Cửa chống trộm kiểu cũ ở phía tây của tầng năm không bị khóa, lại còn đang mở rộng, cửa bên trong đã bị thiêu rụi, khung cửa có chút biến dạng khi bị nước dội vào, đang cản trước mắt bọn họ.

Một lính cứu hỏa dùng rìu chữa cháy bổ hai – ba phát vào khung cửa ngổn ngang trước mặt, vài điểm cháy lẻ tẻ xung quanh lập tức bị dập tắt.

Bọn người Chu Hải bị ngăn lại ở dưới lầu, không được phép đi lên, không lâu sau dân cảnh trực ban khu vực này cùng xe cứu thương 120 cũng lần lượt tới. (Chương 82-83 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Dạng đám cháy thế này, hi vọng sống sót rất xa vời, kể cả khi nó phát sinh ở tầng thấp nhất còn khó thoát, huống chi là tầng năm, gia đình này rất khó có khả năng sống sót.

Mười lăm phút sau, bình gas đang cháy được làm mát bằng nước, gas cũng đã cháy hết, bình cũng đã nguội, cái tai hoạ ngầm này được bài trừ khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ cấp cứu mang một người xuống.

Chu Hải nhanh chóng đi qua, đây là một cô bé, tầm 11-12 tuổi, toàn thân đã bị ám khói thành màu đen, quần áo cũng không còn nhìn ra hình dạng, nhưng ý thức vẫn coi như tỉnh táo, tình trạng bỏng không nghiêm trọng lắm.

Nhưng hai tay đều là đã thành bong bóng lớn, nhìn vào thật khiến người ta sợ hãi, tuy nhiên cánh tay phải của cô bé rất kỳ quái, chắc là gãy xương, dù sao cánh tay đều đã phồng dộp, do đó cũng không thể gia cố vào vị trí cũ được.

“Cứu… mau cứu em trai em… cứu …”

Bác sĩ kia an ủi: “Đừng lo lắng, cậu bé đã được cứu ra, nếu không có em thì cậu bé đã bị thương rất nặng rồi.”

Mập Mạp lại gần, Chu Hải và anh ta cùng hướng đầu nhìn về phía trong hành lang.

Quả nhiên, một lính cứu hỏa ôm một cậu bé tầm 5-6 tuổi ra, toàn thân cậu bé chỉ bị ám khói đen, trên đầu có một chỗ trầy da, nhưng trên người thì không bị bỏng, quần áo cũng không bị cháy, tuy nhiên từ đầu tới chân đều ướt nhẹp.

Cậu bé vẫn đang khóc, phần nước mắt bị chùi trên mặt tạo thành hai đường màu trắng.

“Hu hu… mẹ ơi… con muốn gặp mẹ con… hu hu…”

Chu Hải nhìn người lính cứu hỏa, “Người lớn trong nhà…”

Lính cứu hỏa thấy Chu Hải mặc đồng phục cảnh sát, cũng không kiêng dè gì, lắc đầu.

“Xong rồi! Cặp vợ chồng đều đã bị thiêu chết.”

Nói xong, anh ta bỏ đi, Chu Hải hơi sửng sốt, ở trong cùng một căn nhà, mấy đứa nhỏ thì không sao, sao người lớn lại có bị thiêu đến chết như vậy được? (Chương 82-83 đã được đăng tải tại truyenngontinh(.)com)

Còn nữa, bọn họ nhìn thấy lửa cháy đã báo cảnh sát ngay, bình ga cũng đã bay ra ngoài, cũng không bị nổ, nhưng chỉ trong mười phút, dù có là lửa cháy vô cùng kịch liệt cũng không thể dẫn đến việc thiêu chết, chẳng lẽ tại hiện trường còn có vật chất dẫn cháy khác?

Không lâu sau, đội trưởng Hoàng đi xuống, cả người đều đã bị ám khói đến đen xám.

“Nếu chỗ này không phải nơi chúng ta đi ăn cơm, hai đứa nhỏ này không chừng sẽ khó sống sót được.”

Chu Hải đưa cho đội trưởng Hoàng một bình nước khoáng, ông nhận nó rồi rửa mặt.

“Cả hai vợ chồng đều đã chết sao?”

“Ừ, đều đã chết!”

“Phát hiện thi thể ở đâu?”

“Trong bếp, không biết hai người làm gì trong đó, tro tàn ở khắp nơi xung quanh, bình gas kia được đặt ở trên ban công phía bắc, nên sau khi phát hỏa thì bình gas bay thẳng ra ngoài, nếu không, cả tòa nhà đều gặp nguy hiểm.”

“Tôi muốn xem hiện trường.”

Đội trưởng Hoàng vuốt nước trên mặt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chu Hải.

“Bây giờ sao?”

– ———————–

Editor: Chikahiro

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN