Vì Vợ Là Vợ Anh!
Chương 72
Mẹ Sò vừa gọt hoa quả xong mang ra thì bắt gặp ba Hến hầm hầm đi vào, hai cục bông nhỏ ùa ra ríu rít chào ba mà mặt anh lạnh tanh, không hỏi han khách cũng không thèm bồng con như mọi khi. Các nàng sợ sợ, chẳng dám lại gần ba Hậu, chỉ khe khẽ níu tay mẹ Hà hỏi mẹ có thơm bác Thanh không, với cả chốc nữa đi ăn liên hoan bác Thanh lên hiệu trưởng nha mẹ. Chồng lừ lừ bỏ vào phòng trong, vợ sốt ruột xin phép thầy giáo cũ lẽo đẽo theo anh.
Việc ở công ty của ba Hến, chú Thắng đã báo chị rồi Tạm thời mất chức, nào có vui vẻ gì? Giờ lại nghe tin người khác thăng tiến, chẳng biết lòng ông xã bức bối khó chịu đến nhường nào?
–“Mình… vẫn ổn chứ?”
Anh Hậu cười nhạt, vừa thay áo quần vừa hỏi lại bà xã.
-“Có gì mà không ổn?”
-“Em biết chuyện rồi, mình đừng nghĩ nhiều, rồi đâu sẽ vào đấy thôi.”
-“Cảm ơn.”
Chồng cất giọng lạnh lẽo, vợ nhỏ nhẹ đề xuất.
-“Em ra bảo thầy về nhé, tối mình thích ăn gì em nấu cho?”
-“Không cần, ai dám làm phiền đến cuộc vui của hai bạn.”
Chị Hiến em Sò đứng ngấp nghé ngoài cửa xem trộm à, ba Hậu ít khi nổi nóng với Hiến Sò, nhưng ba đã giận lên thì eo ui ghê lắm á, nhớ có lần Sò cấu chị Hiến xong ba bực nha, ba phạt Sò đứng góc tường gần nửa tiếng đồng hồ ý.
-“Mẹ Hà…mẹ Hà ơi…cho Sò đi với mẹ Hà với báo Thanh…nha mẹ Hà…”
Đứa nhỏ rụt rè xin xỏ, đứa lớn cũng bắt chước nỉ non. Mẹ Hà nghe thấy liền quay ra ôm hai em thủ thỉ tụi con ngoan, ở nhà chơi với ba Hậu nha. Hến Sò mặt méo xềnh xệch đi á, hại ba phát hoả luôn.
-“Đi, đi đi. Cả cô Hiến với cô Sò nữa, hai cô cũng đi nốt đi, tôi đây không cần ai thương hại cả.”
Các em bị quát rơm rớm ấy, mẹ Hà nghĩ chắc tâm trạng ba Hậu không tốt, cần không gian riêng nên dắt hai đứa vào nhà tắm, ba mẹ con thay váy áo, chị quyết định đưa lũ nhóc đi chơi với thầy Thanh.
Anh Hậu đứng bần thần nơi cửa sổ, chăm chú quan sát vợ mình, con mình, diêm diêm dúa dúa trèo lên xe của một thằng đàn ông khác. Đắng. Thật sự rất đắng.
Đôi lúc biến cố ập đến, chúng ta mới cảm nhận sâu sắc được, rằng xưa kia, mình đã có cuộc sống hạnh phúc đến nhường nào.
Chồng não nề ủ rũ, vợ đi ăn mà cũng chẳng yên thân. Chị từ chối thầy không biết bao nhiêu lần rồi ấy, nhưng thầy thực sự khác người bình thường.
Thầy là thầy. Chưa từng ép buộc học trò nhỏ bất cứ điều gì cả, thương yêu con chị như chính con ruột, lúc nào cũng tôn trọng chị hết mức có thể.
Thầy nói, thầy không làm gì quá đáng cả, vậy xin chị cũng đừng tước mất quyền được ở gần chị của thầy.
Chị nào có cái ý nghĩ đó, chỉ là chị lo thầy bị thiệt thòi. Nhưng thầy lại khuyên, chị cứ thử sống thoải mái nhất, thử cho mình một cơ hội đi.
Nào có phải chị chưa từng thử? Vấn đề ở chỗ nhiều khi lý trí bảo nhưng trái tim không nghe, ngồi bên con ríu rít, bên thầy dịu dàng quan tâm, mặt chị vẫn tươi cười giữ phép lịch sự, nhưng lòng chị, quả thật rối ren không tả nổi. Chẳng biết ba Hến giờ ở nhà làm gì nữa? Anh đã ăn chưa hay lại nhịn đói? Những lúc như này sao anh không tìm tới chị Liên cho khuây khoả? Hay chị ấy đang bận tư vấn hàng hoá cho khách?
Suốt cả buổi mẹ Sò cứ nghĩ ngợi đâu đâu à, lúc gần về cũng vội chạy xuống dặn nhà bếp gói cho một hộp mì ý sốt kem. Hai nhóc nô nhiều quá nên ngủ khì khì mất, anh Thanh ôm các bé, đang định giúp trò cưng bồng chúng lên nhà thì ba tụi nhỏ từ đâu xuất hiện giành lại con.
Sợ lũ trẻ thức giấc nên bác chugển giao rất nhẹ nhàng, dặn dò mẹ Hà vài câu rồi tạm biệt. Có người liếc bà xã một cái, trong lòng lại bất giác khó chịu. Lần nào hẹn hò cũng vác về bó hoa to sụ luôn à.
Hoa với chả hoét, rồi cũng héo chứ được tích sự quái gì. Lại còn sen hồng cơ đấy, mùa này mà cũng có sen hả? Chơi trội ghê gớm quá nhỉ? Cả cái cô vợ kia nữa, hai con lớn tướng rồi còn mặc cái váy trông cứ như mười tám đôi mươi ý, tóc thì búi quá cao, da dẻ trắng mịn màng lộ gần hết cho thiên hạ chúng nó ngắm rồi ấy.
Trông chẳng ra thể thống gì sất. Tất nhiên chồng là chồng nghĩ thế chứ chồng cũng chẳng thèm nói ra, vợ không biết gì nên lúc về tới nhà vẫn ngầy thơ quan tâm.
-“Mình ăn tạm chút mì nhé.”
-“Khỏi đi, anh chưa đến mức chết đói để gặm nhấm đồ thừa mứa của các người”
Ba đưa Hến Sò vào phòng, đắp chăn cẩn thận cho gái yêu rồi bỏ ra ngoài nằm dài trên sô pha xem phim. Vừa mở tivi lên đã thấy phim Vợ Anh rồi, cái phim gì mà dài ghê gớm, 71 tập rồi toàn chuyện vợ chồng con cái mà chị Hà cũng thích được, lúc ăn cơm xem một lần rồi, đến tối tối nó phát lại nếu không bận chị lại xem thêm lần nữa, đến là phục luôn.
Tuy nhiên mở qua lại cái kênh không có gì thú vị nên ba Hến đành để đó. Xem qua mấy phút mới thấy ừ cũng tạm được. Một lát sau thì bị cuốn hẳn, tức chứ, cái thằng nam chính bị ngu cấp độ cao hay sao mà không nhận ra bộ mặt thật của con bồ nhí? Bị lừa mất hết tài sản như thế mà vẫn tin tưởng, thay mặt đàn ông nói chung anh thấy xấu hổ giùm cho hắn.
Cũng may chị Liên tuy nóng tính ăn nói bỗ bã nhưng xởi lởi tốt bụng hiếm có, chứ xảo quyệt thế này thì tởm chết. Anh Hậu càu nhàu vài ba câu, chị Hà nén cười. Âu cũng là chuyện bình thường, con người mà, bới cái sai của người khác thì dễ chứ nhận thức được cái sai của bản thân thì còn đợi tới mùa quýt năm sau.
Lo chồng nhịn hại đường ruột nên vợ lại lật đật vào bếp nhặt chút rau mùi hành lá rồi nấu cho anh bát miến gà, sau đó chị chỉ bê ra phòng khách rồi đặt ngay ngắn trên bàn chứ không nói gì cả, tại sợ nhỡ lời lại khiến anh phật ý.
Vợ đi vào trong rồi, đột nhiên chồng thấy thoáng buồn. Anh tắt tivi rồi lặng lẽ ngồi dậy cầm đũa gắp miến. Mùi nấm hương thơm thoang thoảng, miếng giò dai giòn sần sật, mấy quả trứng non bùi bùi ngọt ngọt, đến miếng gà cũng chắc thịt đậm đà gia vị. Anh ăn rất chậm rãi, từ từ thưởng thức từng chút một, thời gian trôi nhanh lắm, có lẽ qua Tết vợ đề nghị nói chuyện với ba Hải cũng nên, rồi từ năm sau trở đi chẳng bao giờ có cơ hội ăn món này nữa.
Xong xuôi ba Hến tự đứng dậy rửa bát rồi cũng về phòng ngủ, thấy mẹ Sò đang chơi giải ô chữ tự dưng anh rón rén đến gần, kéo chăn của chị đắp cùng rồi thủ thỉ đề nghị.
–“Anh chơi với”
Chị Hà nhìn nét mặt chồng tươi tắn hơn một chút thì nhẹ cả lòng, hiền hiền đưa điện thoại cho anh rồi hơi nhích người ra.
Ban đầu còn cách nhau xa xa giữ ý giữ tứ, mà sau kiếm được bao nhiêu điểm cộng thêm được thưởng vàng nữa chứ, dẫn đầu bảng xếp hạng luôn, hai đồng chí hăng máu quá bàn luận rôm rả, chẳng biết từ lúc nào ba Hậu đã trườn xuống dưới, y hệt Sò nhỏ dụi dầu vào vai mẹ Hà chui chui rúc rúc.
-“Mình à…mình.”
Vợ ngại nên khe khẽ gọi, chồng thì trống ngực cứ đập thình thịch ấy, bọn họ sát nhau quá, còn cảm nhận được cả hơi thở dồn dập của đối phương. Thực sự đợi Hiến Sò mở lời thì lâu lắm, tận sáng mai cơ, ba Hến không kiềm nổi, tay anh siết chặt tay bà xã, ấp úng hỏi han.
-“Này…anh bảo…bạn…bạn cùng phòng…thân mật hơn một chút..có sao không nhỉ?”
Thực lòng giờ phút này chị cũng chẳng dễ chịu gì cả, ở cạnh người mình thương yêu mà cứ phải đè nén khổ lắm, nào có ai hiểu được. Mà xa thì không nỡ, cứ phải có ông xã trong tầm mắt, trước khi đi ngủ nhìn thấy anh, thức giấc cũng thấu anh chị mới an tâm.
Còn anh? Chắc chỉ đơn giản là bản năng của đàn ông mà thôi.
-“Có thể mình không tin…nhưng từ hồi đó tới giờ anh chưa…chưa từng…mà thôi đi…mình có muốn…à không…mình có thấy râm ran bức bối không?”
Bà xã bối rối lắc đầu. Không phủ nhận thì biết làm sao đây? Đêm khuya rồi, chả nhẽ cùng ba Hiến giải toả khó chịu à?
Tự dưng nghĩ cũng buồn cười, hồi xưa cái đợt chuẩn bị cưới cũng nhiều lần ở riêng với nhau, ngày đó còn trẻ phơi phới mà chẳng bao giờ nghĩ tầm bậy tầm bạ đâu, giờ già bố nó rồi lại sinh hư mới lạ chứ.
Công nhận oái oăm thật đó, ba Hến mẹ Sò cùng suy nghĩ hay sao ý, tự dưng nhìn nhau phì cười, thế rồi chồng lật đật bỏ lên giường cho không khí đỡ mờ ám.
Sáng hôm sau tới công ty tâm trạng anh Hậu mới nguôi ngoai đi đôi chút, thôi thì chuyện xảg ra rồi, buồn mãi cũng có giải quyết được cái gì đâu. Cô Nhung thấy sếp thì tay bắt mặt mừng, dúi cho sếp một bộ mũ phẫm cực kỳ cao cấp.
-“Sếp Đạt thưởng chung cho chị em, các anh cũng được một bộ mang về cho người yêu, bạn gái ạ!”
Anh Hậu lịch sự cảm ơn, cô Nhung ra khỏi phòng rồi nhưng vẫn còn hí hửng kinh khủng khiếp.
Cái loại này thâm lắm, không phải phản ứng ngay đâu mà một tuần sau sẽ bắt đầu ngứa ngáy, tầm nửa tháng mới phát huy hết công dụng cơ. Tội lỗi đâu đổ hết lên đầu sếp Đạt là được rồi, chỉ thị của sếp để lấy lòng nhân viên mà, cô là cô thừa nước đục thả câu thôi.
Khổ thân vợ sếp Hậu, có tiếng mà không có miếng. Lúc chị Liên đi hẹn hò với người yêu nhìn thấy cái hộp sang trọng ở ghế sau, bên trong có đầy đủ từ nước hoa, phấn nền, kem dưỡng ban đêm mắt sáng long lanh luôn.
-“Anh mua tặng em hả? Uầy cảm động quá.”
Anh Hậu ngại giải thích lằng nhằng, ghét ông Đạt nên không muốn nhắc, nói tới cô Nhung thì sợ chị Liên lại làm ầm ĩ nên đành gật đầu cho xong.
Mẹ Bi ngẩn ngơ ngắm hộp quà mãi, anh yêu chị nhiều đến như vậy mà chị còn cứ làm màu làm mè hoài, nhiều khi ngẫm cũng thấy mình hơi quá đáng. Về việc anh Hậu tạm bị đình chỉ phản ứng của chị khá tích cực, căn bản chị có dịp tiếp xúc với sếp Đạt rồi, năng lực so với người yêu chị quả thực một trời một vực, đợt này ban lãnh đạo làm vậy có lẽ là muốn cảnh cáo ba Hiến thôi.
Cũng tốt, từ ngày xuống chức tới giờ anh dành thời gian cho chị nhiều hơn, thi thoảng còn đưa Hến Sò tới chơi nữa chứ, nghe anh bảo muốn cho ba người thân dần đi là vừa mà tim gan chị cứ rộn rà rộn ràng ấy.
Anh tâm lý lắm, chiều chị và lũ trẻ kinh khủng. Nhớ cái hôm chủ nhật Bi thủ thỉ thèm ăn yến xào mà ba Hậu cũng đích thân xuống siêu thị mua nhé, Hến bám riết theo ba, Bi Sò đang mải chơi đồ hàng nên ở nhà, mẹ Liên bận tư vấn cho khách thành ra cũng không đi được.
Thời buổi kinh tế khó khăn, cạnh tranh khốc liệt, làm gì cũng mệt mỏi. Khách với chả khứa, cứ như ông nội người ta không bằng, hỏi hỏi han han hết cái này tới cái kia mà rốt cuộc chẳng thèm đặt hàng, phát bực mất.
Đã điên thì chớ, tự dưng ngồi lượn lờ facebook linh tinh lại bắt gặp cái sờ ta tus rất thốn của mẹ Hà chứ, tưởng đợt trước bị hack nick thì nghỉ chơi mạng xã hội rồi, ai dè vẫn còn làm màu ghê gớm chưa kìa, cái gì mà Hà Nội một ngày mưa buồn?
“Gớm đỏng đảnh thế em? Đọc cái dòng trạng thái mà mắc mệt, buồn thì giấu đi chứ đăng lên để khoe ai, để gây sự chú ý của anh Hậu à? Nói em nghe anh ấy không chơi facebook đâu, em mất công rồi phụ nữ gì mà vô duyên quá đi mất.”
Chị Liên ngứa mắt còm men, chị Hà đúng là đang buồn thật. Ngày nghỉ, hai cục bông nhỏ lại ở bên nhà người yêu mới của chồng, ai mà vui cho được? Mẹ Sò tâm trạng sẵn nên thở dài rép lai.
“Vâng, chắc những người rảnh việc sang rình tường nhà người khác rồi chê bai này nọ như chị mới là có duyên.”
“Chị thương em chị quý em chị mới nhắc nhở đó, chị sợ em cứ sống lỗi như thế xã hội họ lại cười chê.”
Chị Hà đọc qua đột nhiên thấy hơi buồn cười, chị mở sách vở soạn bài giảng cho tuần mới chứ không đôi co nữa. Đời oái oăm nhất chính là những người như này, luôn cho rằng bản thân là cái rốn của vũ trụ, chuyên đi mạt sát sỉ nhục người khác với lý do muốn thế giới được cải thiện và tốt đẹp hơn.
Hà tất phải làm thế? Bà mụ nặn ra mỗi người một hình dáng, một tính cách một quan điểm khác nhau, áp đặt tư tưởng của mình lên người khác làm chi?
Mỗi giây mỗi phút trong cuộc đời chúng ta đều đáng quý, dành dụm để lo tốt chuyện trong nhà mình thay vì đi bao đồng chuyện ngoài ngõ phải chăng sẽ tốt hơn? Chị Liên ngồi đợi mãi chẳng thấy đối phương tranh luận lại đâm ra chán, cộng thêm dạo này không rõ dị ứng cái gì mà thỉnh thoảng da dẻ cứ hơi ngưa ngứa ấy, người ngợm bức bách khó chịu, đâm ra trông thấy con bé con lén lút bốc vụng thức ăn mà tức lộn cả ruột.
Em Sò là út ít của nhà, dễ thương lắm, miệng dẻo lắm nên được ba Hậu mẹ Hà chị Hiến với cả ông bà các bác chiều kinh khủng. Ở nhà mỗi lần em đói chạy vào bếp nhón cái này cái kia mẹ Hà hay bẹo má nhắc nhở nhẹ nhàng thôi, nhưng xong mẹ lại mủi lòng ý, rồi mẹ còn gắp thêm đồ ăn cho Sò nữa nha.
Nhưng đi sang nhà cô Liên thì khác á, cục bông nhỏ đang nhai tóp tếp thì bị cô Liên quát giật bắn, vô tình lỡ tay làm vỡ choang cái bát ngọc. Cô Liên tức tím mặt tím màu, bộ bát này bao nhiêu tiền nó có biết không?
Bát phú quý đủ mười cái của người ta mà giờ mất một chiếc thì còn gì là phú với chả quý nữa?
-“Mày đúng là con nặc nô, vô tổ chức vô kỉ luật y hệt con mẹ may”
Cô Liên bực mình vỗ đét một phát vào cái mông nhỏ. Cái con này ghê gớm thật đó, mới có chút xíu thôi mà khóc lóc toán loạn cứ như oan ức lắm ấy.
-“Quỳ xuống, mau xin lỗi cô Liên.”
Bé con vội vã quỳ xuống, mếu máo xin lỗi cô nhưng tủi thân quá nên tức tưởi nức nở mãi không thôi.
-“Nín ngay!”
-“Mẹ Liên ơi xin mẹ Liên đừng mắng em Sò”
Bi từ phòng khách chạy vội vào cầu xin, chị Liên bực mình răn đe.
-“Con mà nói thêm câu nữa là mẹ mắng cả con đấy. Còn con Sò nữa, có im không thì bảo? Đừng tưởng cô không dạy được mày nhé, khóc nữa cô tát cho vỡ mồm bầy giờ. Có muốn bị bán cho ông ba bị không?”
Mẹ anh Bi vừa cầm dao vừa doạ, Sò nhỏ sợ run hết cả người, chỉ dám sụt sịt thôi chứ không gào thét như lúc trước.
-“Lát ba về không được mách lẻo nghe chưa? Không được kể cô Liên tét mông hiểu không? Màu mà dám kể cô sẽ cạo trọc đầu cả mày lẫn chị Hến, cả mẹ Hà nhà mày nữa. Đi ra ngoài kia chơi, đói cũng phải nhịn, tới bữa mới được ăn nghe chưa?”
Có em bé rơm rớm dụi mắt, lẽo đẽo theo anh Bi. Sò ghét cô Liên rồi á, không bao giờ sang nhà cô chơi nữa đâu. Đợi mãi ba Hậu chị Hến mới về, nhóc con thấy ba thân với cô Liên nên ghét cả ba luôn, chỉ dám níu tay chị Hến phụng phịu.
-“Chị Hến ơi đi về đi, về nhà với mẹ Hà đi, Sò không thích ở đây đâu.”
-“Em Sò sao thế? Sao mắt em Sò đỏ thế? Sò nhớ mẹ Hà rồi a?”
Ba nghe hai đứa thủ thỉ thì ôm tụi chúng ngọt ngào nịnh nọt, cô giúp việc bị chủ nhà thao túng nên đành phải nhảy ra kể lể, nào là hôm nay Sò ăn vụng rồi làm vỡ bát xong khóc hoài, nào là mọi người đã bảo không sao rồi nhưng con bé lại nhạy cảm quá.
-“Phải không? Sò của ba ăn vụng à?”
Cục bông nhỏ tủi thân gật đầu, ôm ba mà nước mắt cứ ứa ra ấy. Chị Liên đi qua cầm tay nhóc dịu dàng dỗ dành. Anh Hậu cảm động lắm, anh biết quan điểm dạy con của chị có chút nghiêm khắc, bé mắc lỗi như vậy mà chị vẫn hết sức nhẹ nhàng, đủ biết chị thương Hiến Sò tới nhường nào rồi.
Ba thấy con gái nức nở thương quá nên chỉ khugên bảo vài câu chứ chẳng nỡ mắng, xoa xoa lưng cho nhóc rồi bồng hai cô vào bếp. Chị Hến ăn ba bát, Sò thì chẳng chịu động thìa nào cả, ba Hậu phải nịnh mãi em mới ăn được lưng bát con.
Xong xuôi nàng ấy cứ mở miệng là gọi mẹ Hà à, nằng nặc đòi về với mẹ Hà, em sợ cô Liên nên không dám kể chuyện, chỉ thút thít kêu nhớ mẹ Hà quá rồi, nhớ không thể chịu được nữa ý.
Hến nghe em mè nheo tự dưng cũng thấy nhớ mẹ Hà, ra sức kéo ống tay áo ba làm nũng. Chị Liên ức muốn tăng xông mà cũng chẳng làm gì được, anh Hậu sốt ruột nên đành đưa con về, tới nhà một cái các nàng chạy tíu tít nhào vào lòng mẹ rưng rức cả lên, mẹ Hà hình như cũng nhớ con, mắt rơm rớm à.
Ba mẹ con ôm nhau khóc lóc tức tưởi, mới xa có một buổi sáng mà cứ như cả năm ấy, ba Hậu nhìn mà ruột gan nẫu nề. Đợt sau đó không hiểu cớ làm sao mà bé bám mẹ kinh khủng khiếp, mỗi lần ba rủ đi chơi là y như rằng mặt con nhóc tái mét, rối rít trốn sau lưng mẹ.
Nhắc tới cô Liên thì thôi rồi, hoảng hốt cứ như gặp ma ấy. Ba Hậu có đem chuyện này tâm sự với mẹ Bị, chị chán nản bảo anh có lẽ do mẹ Hà xấu tính đó, không muốn em với các bé thân thiết.
Chị Liên ấm ức, anh Hậu cũng công nhận điều đó. Ngặt nỗi chẳng hiểu từ lúc nào, dù biết vợ mình ích kỷ, lăng nhăng, bụng dạ đàn bà hẹp hòi nhưng cứ đối diện chị là anh khó lòng điều khiển được cảm xúc. Hễ chị cười, rồi chỉ cần vài lời nhỏ nhẹ là tức tối trong lòng anh vơi đi đến phân nửa à. Nói thật lòng, anh bực chính bản thân mình, rất rất rất bực.
Nghe chừng đúng thật là Hến Sò bị mẹ xúi giục tiêm nhiễm cái gì đó rồi, lúc ngủ cũng phải ôm mẹ Hà mới chịu được. Có tối bà xã ở lì phòng con gái, có tối biết đường mò về nhưng mãi muộn muộn ấy, mười một rưỡi, về là trải đệm trải chăn ngon giấc luôn chứ cũng chẳng buồn hỏi han chồng lấy nửa lời.
Đêm nay thế nào cô Sò bị thức giấc giữa chừng, nhớ mẹ quá nên vùng dậy kiếm tìm, cục bông nhỏ mở cửa phòng ba mẹ, lon ton tới gần, rúc vào người mẹ Hà phụng phịu hỏi han.
-“Sao mẹ Hà lại ngủ dưới đất ạ?”
Mẹ cười ngọt, ôm em vào lòng rồi chống chế giường hỏng nằm hai người là bị sập.
Bé con ríu ra ríu rít làm ba Hậu bừng tỉnh, chị Hến phòng bên kia hình như không thấy em nên cũng hối hả sang tim.
-“Ố, Sò sao lại sang đây? Mẹ Hà với ba Hậu ngủ riêng ạ?”
Chồng lên tiếng giải thích y hệt vợ ban nãy. Anh đưa tay ra muốn đón con lên nằm cùng mà bé phớt lờ rồi chui vào cùng mẹ với em. Sự thực thì không phải Hến ghét ba đâu, tại giường hỏng mà, giường hỏng thì làm sao mà nằm nhiều người được.
Ba mẹ con rộn ràng phía dưới, rôm rả tỉ tê nói chuyện làm ba Hậu bên trên cực kù chạnh lòng. Công việc thì chẳng ra đâu vào đâu, đã thế hai cục bông nhỏ lại còn xa cách, không hiểu anh làm gì sai trái mà cuộc đời lại tới nông nỗi này nữa chứ. Đợi mãi các nàng mới ngủ, có ông chồng hậm hực cằn nhằn.
-“Mình thoả mãn rồi chứ gì? Mình xúi con để chúng ghét Liên, rồi chiến thuật sau này là ghét anh. Thuận lợi chia rẽ ba con anh để sau này tái giá mình mang hai cục bông của anh đi luôn. Thề là trên đời chẳng có con đàn bà nào thủ đoạn như mình.”
Chị Hà nghe ông xã móc mỉa mà lạnh cả người, ngập ngừng đáp lại.
-“Từ ngữ mình dùng, nghe đau lắm mình à.”
-“Thôi đi, mình đừng giả bộ yếu đuối bị tổn thương nữa đi. Người đâu mà quá khôn khéo, anh với Liên nóng tính ngay thẳng, chịu không đấu được với mình, anh xin thua.”
Có kẻ cáu kỉnh bực bội, quát tháo một thôi một hồi thì bức xúc bỏ nhà ra đi. Có người câm lặng không nói lên lời, lòng chị não nề ủy mị, nước mắt lặng lẽ chảy.
Màn đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, tiếng xe phanh gấp, tiếng va chạm từ đâu nghe phát rùng rợn. Mẹ Sò lo lắng mở hé cửa sổ, thót tim khi thấy xe ba Hến hiên ngang hùng dũng đâm thẳng vào cái cột điện ven đường. Cục bông lớn nghe động giật mình thức giấc, ngơ ngác ngó qua ngó lại, cục bông nhỏ hoang mang mếu máo nức nở. Trong khi đó mẹ các nàng chân tay rụng rời, mặt mày tái mét, hốt hoảng lao xuống phía dưới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!