Viện Bảo Tàng Sơn Hải - Chương 102
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Viện Bảo Tàng Sơn Hải


Chương 102


Edit: Kei

Beta: Snivy

——————————

Đồ vật giữ trong viện bảo tàng bị cháy, còn là cháy từ bên trong, mà chỉ đốt cháy một hai món, ngọn lửa cũng không lan ra, nhìn sao cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Viện bảo tàng bị cháy đã từng xem camera, không thấy dấu vết có người đốt lửa, giống như là đám đồ được cất giữ này tự cháy, mà mấy món đồ đều là đời nhà Hán, cổ nhất là di vật văn hóa thời triều Thương.

Nhưng may mắn nhất là, ngoại trừ tranh lụa của viện bảo tàng Đình Nam, những di vật khác đều ở viện bảo tàng Quốc gia, viện bảo tàng khai quật được thì đều trưng bày hàng mô phỏng, tranh lụa của viện bảo tàng Đình Nam vì không thích hợp trưng bày ra bên ngoài nên được bảo quản rất cẩn thận, không có tổn thất về đồ thật.

Trong buổi giao lưu, nhân viên của các đơn vị tham dự cũng đang nói về chuyện này, không còn người bàn về chủ đề ban đầu, tất cả đều nói về vấn đề phòng cháy cả.

Đan Tiêu và Lăng Mục Du bị viện phó Dương mang đi làm quen với người của viện bảo tàng khác, sau đó ở một bên nghe vấn đề cháy, càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.

“Có thể là do tà yêu hoặc là tà tu làm không?” Lăng Mục Du nhỏ giọng hỏi Đan Tiêu.

“Tu sĩ, yêu quái có thể làm tới cấp độ này không nhiều lắm, cần phải khống chế linh lực thật chính xác.” Đan Tiêu nói: “Tà yêu, tà tu giết người vì tăng thêm tu vi, chuyện giống như đang đùa dai này hẳn bọn họ sẽ không làm, vì làm chẳng giúp gì cho tu vi, còn phải hao phí một lượng linh lực lớn.”

“Vậy thì rất kỳ quái, chẳng lẽ đồ tự cháy thật? Hay là loại nguyền rủa kì lạ nào đó?” Lăng Mục Du cật lực tưởng tượng.

Đan Tiêu cười khẽ: “Nguyền rủa gì?”

Lăng Mục Du nhìn ngó khắp nơi, kéo Đan Tiêu đến một góc, nhỏ giọng nói: “Có thể có người của viện bảo tàng nào đó cay cú việc bảo tàng Quốc gia “mượn” bảo vật bảo tàng nhà bọn họ, nên tìm Vu sư tới hạ chú, thiêu hủy đồ giả, ép bảo tàng Quốc gia “trả” chính phẩm lại?”

Đan Tiêu buồn cười xoa nhẹ tóc cậu một phen: “Thế thì Vu sư kia phải cực kì mạnh mẽ mới được.”

“Mạnh tới đâu?”

“Mạnh tới trình độ của Trương Đấu Nam kìa.”

Lăng Mục Du suy nghĩ: “Có thể là hội trưởng Trương không?!”

Trương Đấu Nam đang trồng một gốc linh thảo trong nhà ở Phổ Dương xa xa hắt xì một cái thật to, suýt nữa run tay bẻ gãy luôn cây linh thảo yếu ớt, Trương Bạch đang hồi hộp ở bên cạnh nhìn sợ tới mức kêu liền tù tì: “Ông nội, ông làm được không, làm được không đấy? Không được thì để cho con làm, để con làm cho!”

Đan Tiêu cười bóp mặt Lăng Mục Du: “Trương Đấu Nam không làm chuyện này đâu.”

“Cũng đúng.” Lăng Mục Du gật đầu, thấy chủ nhiệm Lý của Hiệp hội bảo tàng ở phía đối diện, chào hỏi.

“Viện trưởng Đan, Tiểu Lăng, đúng lúc tôi tìm các cậu.” Chủ nhiệm Lý đi tới, giải thích nói: “Bởi vì viện bảo tàng Đình Nam cháy, nhóm lãnh đạo của các viện bảo tàng khác cũng lo lắng an toàn phòng cháy cho bảo tàng mình, lộ trình ngày mai sẽ bị hủy bỏ, Hiệp hội đã giúp các lãnh đạo đặt vé trở về, hai người các cậu…”

Lăng Mục Du nói: “Chúng tôi lái xe tới, cảm ơn chủ nhiệm Lý đã thông báo.”

“Đừng khách sáo.” Chủ nhiệm Lý nói: “Vậy trên đường về các cậu chú ý an toàn.”

Hắn nói xong thì rời đi, tiếp tục thông báo cho những người khác.

Lăng Mục Du nhìn Đan Tiêu: “Chiều nay là chúng ta có thể về rồi.”

Đan Tiêu ừ một tiếng, giữ chặt tay cậu, nói: “Sau khi trở về, chúng ta làm lễ cưới đi.”

Lăng Mục Du nắm lại, tươi cười đầy mặt, nói: “Được.” Đêm tân hôn, chính là lúc cậu “lật thuyền”.

Hai người ngồi trong hội trường một lát, thì Hiệp hội bảo tàng sắp xếp dùng cơm, sau khi ăn đồ Trung Quốc đơn giản, Hiệp hội bảo tàng sắp xếp xe chia ra đưa khách tham dự tới sân bay và ga tàu cao tốc, chỉ có Đan Tiêu và Lăng Mục Du lái xe tới thì về khách sạn trả phòng rồi lấy xe.

Đi đường cao tốc một mạch, tầm ba tiếng thì đến trấn Cốc Hợp, về tới viện bảo tàng lúc chưa đóng cửa, thế nhưng cửa lớn của viện bảo tàng lại đóng kín, loa của trung tâm phục vụ du khách thì phát tin luân phiên: “Các vị du khách, bởi vì vòi chữa cháy trong phòng trưng bày Tây Sơn của bảo tàng bị nổ, hôm nay đóng của viện bảo tàng một ngày để sửa chữa khẩn cấp, kính mong các vị du khách thông cảm về những bất tiện xảy ra. Những du khách đã tới viện bảo tàng nhưng tạm thời bị sơ tán, vẫn có thể dùng cuống vé để đổi vé vào cửa lần nữa vào lúc mở cửa bảo tàng ngày mai.”

Lăng Mục Du dừng xe trong bãi đỗ, kinh ngạc nhìn Đan Tiêu: “Chúng ta mới ra ngoài hai ngày, bảo tàng đã nổ hệ thống ống nước?”

“Vào xem trước đã.” Đan Tiêu nói rồi cởi đai an toàn xuống xe.

Bên ngoài viện bảo tàng không còn du khách ở lại, Đan Tiêu mở cửa lớn ra, cùng Lăng Mục Du đi vào trong.

Sảnh trước trong bảo tàng cũng yên tĩnh, vườn hoa quế được linh lực che chắn vẫn còn mở, các yêu quái cũng chưa vào bên trong, Đan Tiêu ở xa xa cũng nghe được đám yêu quái nói chuyện ồn ào.

“Yêu quái ngu này, ông chết chắc rồi ha ha ha…”

“Đền tiền đi, Mông Mông nợ 100 vạn, ông còn dọa du khách, phải đền 200 vạn.”

“200 vạn sao đủ, ít nhất cũng phải 500 vạn.”

“Không phải Manh Manh nợ 10 triệu sao?”

“Hả? Là 10 triệu hả? Chắc tui nhớ lộn a ha ha…”

“Há, vậy yêu quái ngu xuẩn ông phải bồi thường 500 triệu mới được.”

Tới gần sảnh núi phía Tây, Lăng Mục Du cũng nghe được đám yêu quái nói chuyện, khó hiểu liếc nhìn Đan Tiêu một cái, nhanh chân bước.

Đi vào sảnh núi phía Tây, lập tức một chân dẫm phải nước, Lăng Mục Du cúi đầu nhìn, nước trên mặt đất đã ngập mu bàn chân cậu, ngẩng đầu nhìn lại, thấy nơi nơi trong đại sảnh đều là đầm nước, âm thanh ha ha ha của đám yêu quái ở phía cuối.

Một đường lội nước đi vào trong, vòng qua gò Côn Luân, là có thể nhìn thấy các yêu quái vây quanh ở dưới chân núi Chương Nga, giữa kẽ hở của các yêu quái, có thể nhìn thấy một đám lông chim màu xanh lá ướt sũng, Trương Sơn và Lý Cửu Gia cũng vây ở trong đó.

“Tụi bây đang làm gì vậy?” Lăng Mục Du cực kì bình tĩnh hỏi.

Các yêu quái cùng nhau quay đầu lại: “Viện trưởng, Tiểu Ngư, hai người về rồi. Nhìn này, xem chúng tui bắt được cái gì này.” Chúng nó còn dâng vật quý.

Đan Tiêu cùng Lăng Mục Du đi qua, nhìn thấy đồ vật bị chúng nó vây lại nằm trong nước, trăm miệng một lời nói:

“Tất Phương!”

Đan Tiêu quay đầu lại muốn nói với Lăng Mục Du, thì nghe thấy chỉ số tức giận của cậu đạt max mà rống to:

“Ai ném Tất Phương vào nước? Loại tiêu bản mô phỏng này một ngàn tệ một cái, có thể trân trọng chút không?! Ném vào nước như rác rưởi mà còn bu lại nhìn, lương tâm tụi bây không đau sao?!”

Nhóm thần, yêu, người: “…”

Lăng Mục Du thật sự sắp tức chết rồi, đi qua nhặt tiêu bản Tất Phương lên, trong miệng lầm bầm: “Còn nữa, làm sao mà phòng triển lãm lại nổ vòi chữa cháy? Đoạn ống nước nào nổ? Đã gọi người tới sửa chưa? Nhiều nước như vầy mà bây cũng không dọn dẹp, giữ lại để ăn Tết hay gì? Không đúng, không phải tao làm hệ thống chống nước à, sao mà có nước đọng được?”

Vào lúc cậu lẩm bẩm, nước đọng trong phòng trưng bày lặng lẽ rút, vài giây sau mặt đất trở nên khô ráo.

Tiêu bản Tất Phương được nhặt lên đặt trên đất, cậu vòng quanh tiêu bản ướt sũng một vòng, sợ hãi: “Tiêu bản Tất Phương làm sao lại cao lên?”

Các yêu quái muốn nói, bỗng nhiên tiêu bản Tất Phương ướt sũng dùng sức rung rung lông chim trên người, văng một thân nước cho Lăng Mục Du, há mồm: “Ha ha ha, con người ngu xuẩn nhà ngươi.”

Lăng Mục Du: “…”

Các yêu quái: “…”

Đan Tiêu, Kế Mông ngẩn người: “…”

Lăng Mục Du quay đầu nhìn Đan Tiêu: “Đây là Tất Phương?”

Đan Tiêu gật đầu.

Tất Phương cũng quay đầu, nhìn thấy Đan Tiêu, lập tức cười nịnh vô cùng chân chó: “Tôn thần, Tôn thần, đã lâu không gặp, hào quang của ngài vẫn làm trời trăng đều ảm đạm, dung nhan ngài vẫn mỹ lệ như hoa…”

Lăng Mục Du: “…”

Đám yêu quái: “…”

Kế Mông đang ở trạng thái đầu rồng: “…”

Rốt cuộc đây là yêu quái sa điêu gì vậy!

Lăng Mục Du hỏi Kế Mông gần mình nhất: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Kế Mông nói: “Con Tất Phương ngu xuẩn này hóa hình người đi vào, thấy tiêu bản Tất Phương ở trên núi, lập tức phun lửa đốt. Đúng lúc tôi đưa du khách đến bên này, nhìn thấy nên cho mưa xuống dập lửa, nhưng mà tiêu bản cũng bị cháy mất rồi.”

“Anh, làm, mưa, để, dập, lửa?!” Lăng Mục Du gằn từng chữ một, ngữ điệu lộ vẻ khó có thể tin được.

“Đúng vậy.” Kế Mông gật đầu một cách tự hào, đang đợi Đông Quân khen mình thông minh.

“Cho nên, không phải vòi chữa cháy bị vỡ rồi sao?”

“Cái đồ chơi đó có dùng tốt như tôi không?”

Lăng Mục Du cảm thấy mình cần thuốc trợ tim hiệu quả cấp tốc, nhưng cậu vẫn kiên cường hỏi một câu: “Chắc khu vực làm mưa của anh không phải là toàn bộ sảnh núi phía Tây chứ?”

Kế Mông: “Tất nhiên òi, muốn dập thì phải dập cho hết chứ sao.”

Lập tức Lăng Mục Du quay đầu chạy.

Nhóm thần, yêu, người khác không rõ lý do, cùng chạy qua.

Thì thấy cậu lên trên Ngọc Sơn, kiểm tra tiêu bản Tây Vương Mẫu, bảo Đan Tiêu đến văn phòng lấy giùm cái laptop.

Các yêu quái & Trương Sơn: “…” Quên mất cái loại tiêu bản “công nghệ đen” chân thật.

Đan Tiêu đưa laptop tới rất nhanh, Lăng Mục Du ngồi trên núi mở chương trình lên thử điều chỉnh tiêu bản Tây Vương Mẫu.

Bàn điều khiển khởi động lần nữa, tiêu bản không phản ứng.

Nguồn điện trên tiêu bản khởi động một lần nữa, vẫn không phản ứng.

Lấy đồ sạc tới, phát hiện cổng sạc trên tiêu bản đã bị nước vào.

“…” Lăng Mục Du chắc chắn rằng, bây giờ cậu cực kì cần thuốc trợ tim hiệu quả cấp tốc.

Tiêu bản quý giá nhất trong bảo tàng, đã bị một trận mưa trong nhà tưới cho hỏng rồi.

Mới hôm qua viện phó Dương còn muốn cậu chú ý vấn đề phòng cháy, chính cậu còn nói “Tiêu bản Tây Vương Mẫu quý giá nhất”, đúng là một cú bạt tai cực mạnh.

“Tiểu Ngư, hư rồi à?” Đan Tiêu hỏi.

“Hư rồi.” Lăng Mục Du mệt mỏi gật gật đầu.

Trương Sơn ở bên dưới ven chân núi nói: “Anh Lăng, để tôi cho người của công ty trí tuệ nhân tạo làm một cái mới.”

“Được.” Tiếng Lăng Mục Du rầu rĩ: “Tốn bao nhiêu tiền, cậu để bên kia báo giá cho tôi.”

Trương Sơn nói: “Tốn tiền gì chứ, bạn bè tài trợ.”

Lăng Mục Du lắc đầu: “Cái này không thu tiền sao được, chúng tôi cũng không thể cứ lợi dụng cha cậu.”

“Đừng nói vậy, cha tôi thích nhất bị viện bảo tàng ta lợi dụng á. Lúc mở rộng sảnh Hải Kinh chúng ta không hợp tác với ổng, tôi còn bị mắng như tát nước vào mặt đây này.” Trương Sơn nói xong thì liếc mắt về phía Lý Cửu Gia.

Lý Cửu Gia nắm tay Kế Mông, bộ dáng rất quang minh chính đại, mặc kệ người xem.

Lăng Mục Du cười một chút, đưa laptop cho Đan Tiêu, tự mình đứng lên, bó tay nói: “Hư rồi thì cũng không có cách gì, chỉ có thể làm lại một cái khác, cái này đưa vào nhà kho thôi.”

“Thao Thiết.” Đan Tiêu gọi một tiếng: “Dọn tiêu bản vào nhà kho đi.”

“Em hả?” Thao Thiết dùng móng vuốt chỉ chỉ mình, nhưng thấy mặt mày viện trưởng và quản lý rất nghiêm túc, cũng không dám nhây nữa, nhảy lên núi ngậm tiêu bản lên, rồi hì hục đi.

“Tất Phương.” Đan Tiêu lại gọi: “Mi lên đây.”

Tất Phương ngửa đầu, có chút hồi hộp, không chỉ không lên núi mà còn dùng một chân của nó nhảy về sau một chút.

Nhưng Tất Phương nó muốn không lên là có thể không lên sao?

Đám yêu quái không cho.

Đám Phượng Hoàng, Cửu Vĩ Hồ, Cùng Kỳ đều đứng đằng sau Tất Phương, móng vuốt vừa nhấc lên cánh vừa quạt một cái, lập tức đá bay Tất Phương lên trên núi.

Tất Phương kêu một tiếng, té dưới chân Lăng Mục Du.

Lăng Mục Du ngồi xổm xuống, chọc chọc đầu chim của Tất Phương, cười hung dữ: “Mày là đầu sỏ gây tội, tao đập mày một cái, chắc không có ý kiến gì đâu ha!”

Tất Phương sợ hãi, đập cánh muốn bay đi, lại bị Đan Tiêu dùng linh lực vây lại.

Lăng Mục Du cười, siết siết nắm tay.

Tất Phương liều mạng đập cánh, gào lớn: “Cứu mạng… có người xấu đánh quái nè…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN