Viện Bảo Tàng Sơn Hải - Chương 120
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Viện Bảo Tàng Sơn Hải


Chương 120


EDIT: HẠ Y

………

Đến kỳ nghỉ hè, lưu lượng khách của viện bảo tàng Sơn Hải lên đến đỉnh điểm, rất nhiều phụ huynh dẫn con mình đi tham quan viện bảo tàng.

Khoảng thời gian trước, bị chuyện kết hôn của Kế Manh Manh làm ảnh hưởng, rất nhiều sinh viên đang được nghỉ học kết nhóm đến trấn Hợp Cốc du lịch. Chỉ là bọn họ thất vọng rồi, cuối cùng cũng không được ăn kẹo cưới của nữ thần Kế Manh Manh.

Nữ thân Manh Manh kết hôn, viện bảo tàng Sơn Hải phát kẹo cưới liên tục một tuần, cứ mua một vé là được hai cái, khiến cho internet thời điểm đó đâu đâu cũng là kẹo cưới, làm những người ở xa không đến nhận kẹo cưới kịp lúc tiêc đứt ruột.

Tuy rằng viện bảo tàng Sơn Hải không còn phát kẹo cưới nữa, nhưng hoạt động “Tôi vẽ viện bảo tàng” trước đó rất nổi tiếng, mỗi ngày đều có vô số các bức tranh từ tinh xảo đến buồn cười được đăng lên mạng, cộng với các caption thú vị, hấp dẫn rất nhiều du khách.

Những người góp tranh cho viện bảo tàng Sơn Hải không chỉ có đại sư Đặng Giai Thư mà còn có các bức vẽ công phu của các đệ tử khác, rất khác với những bức vẽ của những người không chuyên nghiệp, và những bức tranh bằng sáp màu của mấy đứa trẻ mẫu giáo vẽ cùng mẹ.

Viện bảo tàng Sơn Hải cũng rất có lòng, không phân chia nhóm đại sư hay trẻ nhỏ gì cả, cũng không cố ý tuyển chọn tác phẩm chất lượng, có bao nhiêu bức dự tuyển thì triển lãm bấy nhiêu, dù sao cũng không thiếu phòng triển lãm. Các bức tranh được trưng bày theo thứ tự nộp, việc này đã làm cho khi bước vào gian triển lãm tranh thì đập vào mắt là các bức tranh xấu đẹp lẫn lộn, nhiều bức tranh trừu tượng đến nổi không đoán được là gì luôn.

Mỗi bức tranh được triển lãm đều có ghi rõ tên và thân phận người vẽ, khiến các du khách đi bỏ phiếu vừa nhìn là hiểu, tránh nhầm lẫn các bức tranh theo phái trừu tượng với mấy bức vẽ của đám trẻ mẫu giáo.

Phương thức sắp xếp tùy ý như vậy lại bất ngờ được nhóm du khách tán dương, nói rõ hoạt động được tổ chức rất tốt, không có việc đi “cửa sau”.

Ngay cả bức tranh “Chung Linh Dục Tú” của Đặng Giai Thư cũng được triển lãm trong viện bảo tàng, có người hiểu biết nhìn thấy bức tranh Kim Bích Sơn Thủy (*) này mà ngạc nhiên, nhìn xuống dưới thấy tên và thân phận của Đặng Giai Thư thì càng trợn mắt há mồm.

*một loại tranh phong cảnh của TQ, màu sắc chủ đạo là vàng nhũ, xanh azurite và xanh malachite.

Đại sư Đặng Giai Thư à! Là đương kim đệ nhất trong giới họa sĩ Kim Bích Sơn Thủy đó!

Sinh thời có thể nhìn thấy bút tích của đại sư Đặng Giai Thư, nhất định phải bỏ phiếu.

Cái gì cơ? Mi không chịu bỏ phiếu cho Đặng đại sư? Mi phải bỏ phiếu cho thằng nhóc viết chữ như gà bới nhà mình?

Nhanh tay lẹ chân bầu, không chỉ bản thân bầu chọn mà còn phải kêu người nhà bầu, thậm chí còn muốn đề cử các du khách khác bầu cho Đặng đại sư nữa.

Mi phải hiểu là, một bức tranh Kim Bích Sơn Thủy của Đặng đại sư trị giá mấy chục vạn lận, nếu không phải nhờ có triển lãm tranh này thì chỉ có mấy nhà sưu tập lớn và mấy ông chủ lớn đc chiêm ngưỡng thôi đó. Xin hỏi mi có thể so với các sưu tập lớn và ông chủ lớn không? Tất nhiên là không thể đúng không. Bây giờ cho mi xem miễn phí mà mi lại có thể không bầu phiếu, mi làm như vậy không thấy… có lỗi với tác phẩm của Đặng đại sư hả? Lương tâm của mi không đau à?

Mọi người bị mạnh mẽ lôi kéo đều mơ mơ hồ hồ nghe lời nhét cuốn vé vào thùng phiếu dưới bức “Chung Linh Dục Tú”, đến khi hồi phục tinh thần bất giác đã nhận ra mình lấy phiếu định bỏ cho thằng nhóc nhà mình bỏ cho người ta mất rồi.

Vé cũng đã bỏ, thật ra cũng không có gì phải hối hận, người nọ còn lôi kéo thằng nhóc đang phồng má nhà mình qua xem tranh của đại sư nữa.

Đại sư không hổ là đại sư, bức tranh Kim Bích Sơn Thủy này sâu sắc mà chân thật, rực rỡ mà không thô tục, chỉ là…

Rất nhiều người bị lôi kéo đến xem tranh đều phát hiện ra cùng một vấn đề…

Người đàn ông tóc dài đứng bên cạnh viện trưởng trong tranh là ai?

Trong tranh, xa xa là dãy núi, cung điện và rừng đào. Trong tranh còn có Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thao Thiết, chim Diệt Mông, ba người trong tranh thì mọi người nhận ra viện trưởng và nữ thần Manh Manh, còn người đàn ông tóc dài bên cạnh viện trưởng là ai?

Có fan trung thành của viện bảo tàng nhận ra người đàn ông tóc dài này từng xuất hiện lúc khai trương ngày 1/4, hắn và viện trưởng còn cùng nhau đi dạo ở phòng triển lãm và rừng đào nữa, cử chỉ đặc biệt thân mật.

Vừa nghe thấy vậy, nhóm fan trung thành đều khiếp sợ… chẳng phải trước đây người đi tuần tra với viện trưởng đều là tiểu ca ca quản lý viên hả?

Lại nói, sau khi khai trương lần nữa thì không thấy tiểu ca ca quản lý viên đâu nữa, với lại ngoài ngày 1/4 đó ra, viện trưởng cũng chưa từng đi tuần tra phòng triển lãm nữa.

Tiểu ca ca đi đâu rồi?

Du khách không biết gì về “ân oán tình thù” của viện bảo tàng hỏi, nhóm fan trung thành liền phổ cập kiến thức “kiếp trước kiếp này” cho họ, trọng điểm nói về viện trưởng và quản lý viên.

“Nói không chừng người ta đã tạm nghỉ việc rồi cũng nên.” Có người nói vậy.

“Tạm nghỉ việc? Chẳng lẽ là do viện trưởng kết hôn nên tiểu ca ca quản lý viên buồn bã đi xa?” Một cô gái nào đó bỗng nhiên nói ra, thấy mọi người đều nhìn mình thì ngượng ngùng cười: “Tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa, hahaha đi rồi đi rồi.”

Nhóm du khách vây quanh bức tranh của đại sư ngờ vực không tin, có người đã chụp lại “Chung Linh Dục Tú” post lên mạng bảo giàu to rồi.

Chủ đề: Xem tranh ở triển lãm của viện bảo tàng Sơn Hải, xin hỏi người đàn ông tóc dài đứng cạnh viện trưởng là ai? Còn nữa, tiểu ca ca quản lý viên đi đâu rồi?

Nội dung: Như trên, tôi ở phòng triển lãm của viện bảo tàng nhìn thấy một bức tranh Kim Bích Sơn Thủy, trong bức tranh có vẽ viện trưởng, nữ thần Manh Manh và một người đàn ông tóc dài không rõ thân phận, có ai biết đó là ai không? Còn nữa, rất nhiều người nói từ sau khi khai trương lần nữa thì đã không còn nhìn thấy tiểu ca ca quản lý viên đâu nữa, xin hỏi tiểu ca ca đi đâu rồi? [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

Bài post được đăng lên diễn đàn bát quái hot nhất, nhanh chóng đã được người qua đường hóng hớt nâng thành hot topic.

Dân mạng hóng hớt nhanh chóng đào lại ảnh chụp chung của viện trưởng và tiểu ca ca quản lý viên trước kia, đồng thanh hỏi “tiểu ca ca đi đâu rồi?”. Rất nhiều dân mạng tràn vào weibo của viện bảo tàng Sơn Hải hỏi, thậm chí còn rất khoa trương mà khởi xướng hoạt động “Tìm kiếm tiểu ca ca quản lý viên của viện bảo tàng Sơn Hải”.

Tiểu ca ca quản lý viên đang được dân mạng tìm kiếm hiện giờ đang ngồi trong một quán trà, ngồi đối diện cậu là một nam một nữ – nhà sản xuất chính của Sơn Hải “Đêm thăm bảo tàng”.

Năm nay đã có một loạt Sơn Hải giải trí lên sóng, rattings và danh tiếng đều rất tốt nên có công ty truyền thông muốn thừa dịp này cũng quay một Sơn Hải giải trí, mỗi tập sẽ mời một nghệ sĩ danh tiếng đến viện bảo tàng xem các vật sưu tầm, thể nghiệm quá trình và công nghệ chế tạo vật sưu tầm.

Sơn Hải “Đêm thăm bảo tàng” này mục đích là trải nghiệm kỹ thuật ngày xưa qua các văn vật Hoa Hạ được trưng bày, thể hiện tinh thần mạnh mẽ của nước lớn và sự khéo léo.

Bởi vì mục đích như vậy nên… rất không hợp với viện bảo tàng Sơn Hải.

Bảo tàng nhà người ta triển lãm văn vật quốc bảo, còn bảo tàng nhà mình lại triển lãm thượng cổ thần yêu;

Vật sưu tầm của bảo tàng nhà người ta là được đúc ra, còn nhà mình là do trời đất sinh ra.

Bảo tàng nhà người ta triển lãm công nghệ đúc vật sưu tầm, nhà mình triển lãm quá trình sinh trưởng của vật sưu tầm.

Xin hỏi, làm vậy thích hợp sao?

Dù sao nhà sản xuất cảm thấy rất không thích hợp, nhà sản xuất đến uống chén trà này cũng là vì coi trọng mặt mũi của nhà họ Trương.

Kỳ thật, ngay từ đầu khi Trương Sơn đưa tư liệu của Sơn Hải này cho Lăng Mục Du xem thì cậu cũng biết viện bảo tàng nhà mình không thích hợp tham gia, thêm vào thật sự là đột ngột.

Nhưng nhìn đến tài nguyên của Sơn Hải “Đêm thăm bảo tàng” này, cùng với việc mời được nghệ sĩ nổi tiếng đến, cậu cảm thấy vẫn phải thử tranh thủ cơ hội một chút.

Chỉ cần triển khai Sơn Hải này một cách thích hợp, chắc chắn sẽ hot, khẳng định có thể tăng độ nổi tiếng và độ ảnh hưởng của viện bảo tàng lên rất nhiều.

Nhưng hiển nhiên, cuộc thảo luận không được như ý lắm.

Vốn nhà sản xuất cũng không đặt viện bảo tàng Sơn Hải vào phạm vi cân nhắc, dù cho hai năm nay viện bảo tàng này rất hot. Bọn họ lo lắng không phù hợp với hình thức của Sơn Hải.

Vị quản lý viên Lăng này của viện bảo tàng Sơn Hải đề xuất phương án cũng coi như mới mẻ độc đáo, nhưng Sơn Hải bọn họ mang tinh thần cầu thực, Sơn Hải mười tập có chín tập mang tinh thần cầu thực, thêm một tập phong cách khác vào như vậy là muốn ăn chửi hả?

Ngồi ở quán trà chưa đến một tiếng mà đôi bên đã khách khí gần năm chục phút rồi, nhà sản xuất của “Đêm thăm bảo tàng” vẫn một mực đánh thái cực, không nói được cũng không nói không được.

Lăng Mục Du cũng coi như biết nhìn, thấy đã “đẩy mạnh tiêu thụ” nahf mình xong rồi thì khách sáo khen vài câu thì để nhà sản xuất rời đi.

Đợi hai nhà sản xuất đi rồi, Lăng Mục Du cũng tính tiền, kéo Đan Tiêu ra khỏi quán trà.

“Nhân loại nói chuyện thật thú vị.” Đan Tiêu nói: “Cho dù không đồng ý cũng không nói thẳng ra, đều chừa mặt mũi cho cả hai bên.”

Lăng Mục Du cười nói: “Đó là nhờ mặt mũi của nhà họ Trương đó chứ. Nếu không phải nhờ Trương Bạch tiên sinh đứng giữa sắp xếp, nhà sản xuất đó cũng không thèm gặp em đâu.”

Đan Tiêu xoa đầu cậu: “Không cho chúng ta tham gia thì chúng ta không tham gia, anh cũng không muốn em cứ bận rộn như vậy.”

Lăng Mục Du: “Không vội sao được, không làm vậy sao nuôi nổi cái đám chỉ biết ăn ở viện bảo tàng?”

Đan Tiêu không thèm nghĩ ngợi mà nói ra giải pháp: “Khống chế lượng thức ăn, cung ứng một số lượng nhất định thôi, tuyệt đối không cho phép ăn nhiều.”

Lăng Mục Du: “…”

Hạn chế khẩu phần? Anh có tin toàn bộ đám yêu quái sẽ gào khóc cho anh xem không?

Dù sao thì đó là việc mà quản lý viên như cậu tin chúng nó làm ra được.

“Đi thôi, đi về tứ hợp viện. Lâu rồi chưa về đó.” Lăng Mục Du nhét Đan Tiêu vào ghế phụ rồi lái xe đi.

Đã hơn nửa năm chưa về đây, thật ra cũng không có gì thay đổi cả, đã thuê công ty vệ sinh đến đây dọn dẹp định kỳ nên trong phòng không có hạt bụi nào.

Trên đường về, Đan Tiêu tiện tay mua đồ ăn đặt ở phòng bếp, Lăng Mục Du đi trước mở công tắc điện, sau đó lại qua phòng bếp. Trời cũng còn sớm, cậu chuẩn bị các nguyên liệu để nấu vài món phức tạp, còn nam thần nhà cậu thì tất nhiên phải ở lại phòng bếp phụ bóc tỏi băm hành chứ.

Hai người bọn họ phân công xong, thong thả vừa nói chuyện phiếm vừa nấu ăn, lâu lâu còn dính lấy nhau một cái, hiệu suất cực kỳ thấp. “Vất vả” một hồi cuối cùng cũng mở lửa xào rau, vừa xong thì di động Lăng Mục Du đổ chuông, màn hình hiện lên hai chữ “Lăng Giác”, Lăng Mục Du bấm nhận, mở loa ngoài.

“Lăng Mục Du, mày bỏ viện bảo tàng Sơn Hải đi ăn máng khác à?” Lăng Giác nửa câu hỏi thăm cũng không thèm nói, trực tiếp hỏi.

Lăng Mục Du cau mày: “Sao có thể chứ, anh nghe ai nói?”

“…Trên mạng đồn ầm lên mày không còn ở viện bảo tàng Sơn Hải nữa kìa, còn tổ chức hoạt động tìm người nhạt nhẽo nữa chứ.” Lăng Giác dừng một hồi rồi nói tiếp: “Trên mạng nói là do viện trưởng viện bảo tàng kết hôn nên mày mới đau lòng từ chức.”

Lăng Mục Du và Đan Tiêu: “…” Cái quái gì vậy?

Lăng Giác không nghe được tiếng trả lời của Lăng Mục Du, cũng không thèm quan tâm cậu có nói chuyện hay không, nhanh chóng nói hết lời còn lại: “Mày còn ở viện bảo tàng Sơn Hải thì tốt rồi, tao tiếp tục chuyển khoản cho mày, mày chăm sóc tiểu Hoặc cho tốt.”

“Sao anh không chuyển trực tiếp cho Khấu Dung đi.” Lăng Mục Du cũng phục Lăng Giác.

Lúc đầu không nhận đứa nhỏ là con mình, bây giờ lại gửi tiền nuôi dưỡng hàng tháng cho đứa nhỏ. Đứa nhỏ không được gặp hắn, Diệp Đình Đình nói thấy hắn lần nào đánh lần đó, hắn cũng chỉ có thể lén lút đi gặp nó. Cũng may Khấu Dung rộng lượng, không cấm hắn đến thăm Minh Hoặc, chỉ là hắn có hơi sợ hãi, sau khi bị Minh Hoặc chỉnh đốn vài lần đã không dám quang minh chính đại đi thăm nó nữa.

Thật là, không tìm được chết thì đã không phải chết.

Mà Minh Hoặc cũng không cần gặp hắn mới ra tay, tất nhiên là do ghi hận hắn làm hại mình sinh muộn mười mấy năm.

Đúng vậy, ma thần thù dai như vậy đó.

Lăng Giác cũng không biết phải làm sao lại đột nhiên để ý đến con mình, đưa tiền cho Khấu Dung làm phí nuôi dưỡng Minh Hoặc, Khấu Dung cũng không muốn bản thân và con mình có liên quan gì đến nhà họ Lăng nữa.

Lăng Giác có thể đến thăm đứa nhỏ, mua một ít đồ chơi nhưng sẽ không nhận tiền của hắn, để tránh ngày nào đó nhà họ Lăng đột nhiên nổi điên xem thường đứa nhỏ.

Lăng Giác không thể nên đi đường vòng cầu cứu, nhờ Lăng Mục Du giúp đưa tiền cho hai mẹ con.

Cho nên lúc hắn nhìn thấy tin tức “tiểu ca ca quản lý viên từ chức” trên mạng mới cấp tốc gọi điện thoại như thế, Lăng Mục Du từ chức rồi thì ai giúp chăm sóc con hắn nữa?

“Được rồi, mày không từ chức là được.”Lăng Giác lớn tiếng nói: “Tiền tháng này tao chuyển cho mày rồi đó, đưa tiểu Hoặc dùm tao.”

Lăng Mục Du trả lời đã biết, tắt điện thoại, đầu chạm trán Đan Tiêu, cùng nhau lướt Weibo.

Hot search #Tìm kiếm tiểu ca ca quản lý viên# vừa mở ra đã thấy, y như lời Lăng Giác.

Lăng Mục Du và Đan Tiêu hai mặt nhìn nhau, hai thần cùng ngây ra.

Cái tiến triển thần kỳ gì vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN