Viện Bảo Tàng Sơn Hải
Chương 17
Edit: Rei
Beta: Molla
———————————-
Quản lý vẫn luôn nói rằng muốn tiết kiệm tiền, nhưng đột nhiên lại nói mọi người rằng có thể thoải mái mua sắm ở siêu thị. Đối với đám quái lần đầu tiên đi siêu thị mà nói, quả thực là vui như trẻ con loài người ăn tết âm lịch.
Tại siêu thị Hoa An lớn nhất Vĩnh An, Phượng Hoàng, Thao Thiết, Đào Ngột, Cửu Vĩ Hồ và Phì Di Điểu xếp thành một hàng. Mỗi quái đẩy một chiếc xe đẩy, khi quản lý dạy xong ‘mẹo mua sắm trong siêu thị’, viện trưởng lập tức nói “Đi thôi”, thế là năm quái ngay tắp lự chui đầu vào khu thực phẩm trong siêu thị, vui đến quên cả trời đất.
“Wow… nhiều chocolate chip quá nè!” Phượng Hoàng sững sờ, sau đó chỉ với cái lướt tay thôi, cả dãy chocolate đều nằm yên trong giỏ hàng.
Cửu Vĩ Hồ đứng trong khu thịt tươi, đôi mắt cáo của nó sáng rực lên, nói với bác gái cắt thịt sau quầy: “Tui lấy hết tất cả chỗ thịt này.”
Thao Thiết và Đào Ngột đẩy xe đẩy đi sang quầy bán trái cây, khứu giác nhạy cảm của nó ngửi thấy một mùi lạ, ngay lập tức bịt mũi lại.
Hai quái khẽ khinh miệt, tò mò muốn tìm ra nguồn gốc của mùi đó là gì, nơi đó là một hộp màu vàng trong suốt được đặt rất là nhiều miếng nhỏ, đúng lúc có một con người đi đến cầm que tăm chọc vào nó rồi bỏ vào miệng, hai quái hoàn toàn bị sốc!
—— Con người thậm chí có thể ăn những thứ có mùi như vậy mà chẳng thay đổi sắc mặt, chả trách họ có thể trở thành linh hồn của tất cả mọi thứ!
Trong khu vực đồ uống, Phì Di Điểu đang bị một người dì bán hàng kéo vào giới thiệu với nó một loại rượu đặc trưng trong siêu thị, Phì Di Điểu không muốn uống rượu, nhưng con người nhiệt tình quá, họ cứ lôi kéo nó, nó chỉ có thể khóc thầm trong lòng: “Viện trưởng, Tiểu Ngư, mau đến cứu tui, tui sắp bị con người bắt đi mất rồi, huhuhu…”
Một thần và một người được Phì Di Điểu gọi thầm trong lòng nhưng lại chẳng có ai nghe thấy, lúc này họ còn đang đẩy một giỏ hàng, chọn cá ở khu thủy sản một cách vô cùng nhàn nhã.
Lăng Mục Du: “Ăn cá rồng hay cá tuyết?”
Đan Tiêu: “Ăn nốt.”
Lăng Mục Du: “…” Biết vậy đã không hỏi.
Lăng Mục Du: “Anh có muốn ăn cá ngừ, cá bass, cá da trơn với croaker không?”
Đan Tiêu: “Đều muốn cả.”
Lăng Mục Du: “…” Tôi biết ngay là câu trả lời này mà.
Quản lý viên mua một ít cá trong siêu thị, viện trưởng đại nhân thấy thế, nụ cười trong mắt anh lại đậm thêm hai phần.
Sau khi chọn hết những thứ cần mua xong, Lăng Mục Du và Đan Tiêu cùng nhau đẩy giỏ hàng đi tìm năm quái còn lại, sau khi tìm thấy chúng và nhìn thấy những gì trong giỏ hàng của chúng, con người hoàn toàn câm nín.
Năm giỏ hàng, một giỏ thì đầy những loại chocolate khác nhau, một giỏ thì đầy những thịt sống, một giỏ thì đầy các loại rượu vang mỗi thứ một kiểu, và hai giỏ còn lại thì chất đầy những quả sầu riêng.
Đám quái nhìn thấy quản lý viên không nói gì, chúng có chút thấp thỏm, Phì Di Điểu chính là quái không thể chịu nổi trước, nó vội vàng nắm lấy tay của quản lý viên, quang quác quang quác tố khổ: “Tiểu Ngư, tui không có cố ý mua mấy loại rượu này đâu, là do một người phụ nữ bắt tui lại, bà ấy nói sẽ không cho tui đi nếu tui không mua, tồi tệ làm sao.”
“Vậy tao sẽ đi cùng mi trả rượu lại.” Lăng Mục Du nói: “Nếu mi thích uống, chúng ta cũng có thể mua.”
Phì Di Điểu lắc đầu – “Không thích, không thích chút nào.”
Phượng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ thấy vậy, họ ngay lập tức bảo vệ giỏ hàng của mình, hòa thuận nói: “Tui thích chocolate/thịt.”
Lăng Mục Du gật đầu, trái lại hỏi Thao Thiết Đào Ngột, “Bọn mi thích ăn sầu riêng à? Không ngờ luôn đấy, khẩu vị của bọn mi mạnh thật.”
Đào Ngột lập tức phản bác: “Ai nói tui thích nó, mùi tệ chết được, Thao Thiết muốn mua đấy.”
Người và quái load lại một chút, sau đó tất cả đều nhìn Thao Thiết.
“Nhìn gì?!” Thao Thiết ngẩng đầu ưỡn ngực, nói với Lăng Mục Du – “Ông đây thấy con người mấy anh thích ăn mới mua đấy.”
Lăng Mục Du nói – “Tao – cũng là con người, nhưng tao không thích ăn.”
Thao Thiết choáng váng, nó chỉ là cố ăn thử cái thứ cái thứ hôi thối này, và thấy tuy rằng nó có mùi lạ, nhưng vị của nó lại rất ngon, sau đó nó mới thấy, chẳng có gì lạ khi con người lại thích ăn chúng, ngay lập tức nó đổ đầy giỏ mua hàng của mình, nó vẫn cảm thấy chưa đủ, thế là lấn sang cả giỏ hàng của Đào Ngột.
Đào Ngột giận lắm, nhưng lại chẳng thể nào đánh nhau với Thao Thiết ở đây, nó tức giận muốn nổ tung tại chỗ luôn vậy.
“Tao với Phì Di Điểu đi trả rượu lại. Bọn mi cũng đi trả sầu riêng lại đi.” – Lăng Mục Du nói, sau đó mỉm cười với khuôn mặt bất đắc dĩ của Thao Thiết: “Tao cho phép mi mua hai cái.”
Thao Thiết nhìn sầu riêng của mình, rồi lại nhìn vào giỏ hàng của Phượng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ, phản đối: “Tại sao hai tụi nó có thể mua nhiều như vậy, mà tui lại chỉ có thể mua hai cái thôi?”
Đan Tiêu nói: “Cho nên, Phượng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ cũng không thể mua nhiều như vậy.”
Phượng Hoàng và Cửu Vĩ Hồ như bị sét đánh vào tai, nhưng nó lại không thể chống lại lời của viện trưởng, nên chỉ có thể lấy Thao Thiết ra trút giận, nó đạp lên chân Thao Thiết, còn Đào Ngột thì lại cảm thấy rất vui.
Sau khi trả lại một đống thứ, Lăng Mục Du lại đưa đám quái đi mua những thứ khác, thứ làm phong phú thêm sự đa dạng và lại vô tình lấp đầy giỏ hàng thêm một lần nữa.
Khi kiểm tra, các nhân viên thu ngân hoàn toàn choáng váng, một phần vì họ mua quá nhiều, một phần là vì vẻ đẹp của nhóm, và phần còn lại là vì mái tóc sặc sỡ của họ.
“Anh có cần dịch vụ giao hàng không? Nhất định sẽ giao đến nhà trong vòng hai giờ.” Nhân viên thu ngân xem qua số tiền thanh toán, “Với số tiền chi tiêu của các anh thì sẽ không phải bổ sung thêm phí giao hàng.”
“Cần.”
“Không cần.”
Lăng Mục Du nhìn năm quái đồng thanh nói “không cần” – “Tại sao lại không cần? Còn chẳng thêm tiền cơ.”
Đào Ngột nói – “Tụi tui cầm nổi, không cần con người phải giao đâu.”
Còn phải chờ con người tới tận hai tiếng để được giao hàng, họ không muốn đợi chút nào, họ chỉ muốn ăn ngay lập tức.
“… vậy tụi bây cầm đi.” Lăng Mục Du sợ đám quái sẽ cho nhân loại xem biểu diễn lý tụ càn khôn tại chỗ, nên ngay lập tức thêm câu – “Cầm bằng tay nhé, không được dùng phương pháp khác.”
Những người xếp hàng chờ đợi ở hàng than toán nghe vậy thì bật cười, nhưng cảnh tiếp theo lập tức làm họ ngạc nhiên.
Chỉ thấy mấy anh đẹp trai đam mê làm tóc mỗi người cầm theo hàng tá túi mua sắm cỡ lớn, không đỏ mặt hay thở hổn hển gì, cứ thế đi về phía trước một cách nhẹ nhàng.
“Ôi má ơi, họ có phải là vận động viên cử tạ không? Với cái lực này mà nâng tạ thì quá là lãng phí, nên làm nhà vô địch thế giới thì hợp hơn ấy chứ!”
Lăng Mục Du đi cuối cùng nghe thấy được câu này, cậu lưỡng lự đôi chút, liệu đám quái cổ đại có thể tham gia Thế vận hội không nhỉ?
Khi đi đến bãi đậu xe dưới lòng đất, mọi thứ họ mua đều đã được túi càn khôn thu lại, ngoại trừ những món ăn vặt mà thần và quái đang ăn, thì dường như không giống là họ vừa đi siêu thị cho lắm.
“Giờ thì tới nhà tôi nhé, đêm nãy hãy ở trong nhà tôi.” Lăng Mục Du khởi động xe.
Mặc dù một thần và năm quái đều biết súc địa thành thốn, nhưng nghe Bạch Trạch nói nó đòi hỏi rất nhiều linh lực, đặc biệt là viện trưởng, anh còn chưa hoàn toàn hồi phục, vậy nên tốt nhất là không nên sử dụng linh lực. Nếu hiện giờ thiên địa linh khí loãng, thì những nơi bên ngoài bảo tàng thậm chí còn loãng hơn và gần như không tồn tại, sau khi tiêu thụ, phải mất một thời gian dài để phục hồi.
“Chao ôi, nếu như có sức mạnh tín ngưỡng thì tốt rồi, viện trưởng là thần, sức mạnh tín ngưỡng có thể được chuyển thành thần lực, và với thần lực dồi dào, viện trưởng cũng có thể sớm ngày phục hồi.” Bạch Trạch đã nói vậy.
Nhưng không may, hầu hết những người dân Hoa Quốc hiện nay đều tin vào khoa học, tỷ lệ nhỏ còn lại thì tin vào các vị thần ngoại quốc hoặc các vị thần giả. Các vị thần ngoại quốc chỉ quan tâm đến người bản địa và dám mở rộng móng vuốt của họ đến lục địa phía đông, hành hung chẳng một lời giải thích, huống chi các vị thần ngoại quốc cũng đã sụp đổ, đáng buồn cười là họ lại còn tin vào các vị thần giả.
Bạch Trạch càng nói càng tức giận, nhưng sau cơn tức giận thì lại vô cùng bất lực với hiện trạng.
Khi thần thánh đã trở thành huyền thoại, con người thì trở thành vạn vật chi linh, ai có thể nói là con người đã từ bỏ cái gọi là hư vô và dựa vào sự khôn ngoan của các thế hệ mà trở thành chủ nhân của trái đất?
Sau giờ cao điểm đêm, chiếc xe cuối cùng cũng đã trơn tru chạy đến ngôi nhà của Lăng Mục Du trên đường vành đai hai. Ngôi nhà này là ngôi nhà cũ của Lăng gia, một trong những thứ tổ tiên truyền lại, một tòa tam tiến tứ hợp viện. Cậu lớn lên ở tứ hợp viện này, nơi đây tiễn bà nội và ông nội thân nhất của cậu, sau đó cậu trở thành chủ sở hữu của tứ hợp viện này.
“Đây là nhà của Tiểu Ngư hả…” Khi Phượng Hoàng đứng ở Thùy Hoa môn (*) để chuẩn bị bày tỏ cảm xúc của mình, thế là bị Thao Thiết chen mồm vào.
Thao Thiết nói: “Nhỏ quá.”
Đào Ngột nói – “Tiểu Ngư nói anh ta nghèo lắm, quả nhiên anh ta không nói dối quái.”
Phì Di Điểu nói: “Chúng ta phải ăn ít hơn để sau này tiết kiệm tiền cho Tiểu Ngư nhé?”
Cửu Vĩ Hồ nói – “Nhưng mà tui muốn ăn thịt nướng Tiểu Ngư làm, cáo mà không có thịt nướng ăn thì có khác gì con cá muối đâu?!”
Lăng Mục Du bật đèn lên, nhìn tứ hợp viện mà ông nội để lại cho mình khoảng ba giây, sau đó cậu quyết định thừa nhận rằng mình rất nghèo, cẩn thận nói với đám quái: “Cho nên tụi bây phải làm nhiều hơn và ăn ít hơn, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, khi bảo tàng của chúng ta có thể trở thành một bảo tàng đẳng cấp thế giới, tụi bây có thể mở bụng mà ăn thịt nướng no nê luôn.”
Bốn quái: “…”
Đan Tiêu cố gắng nhịn cười, anh hợp tác với quản lý viên, nói: “Tôi sẽ giám sát công việc của bọn chúng. Nhưng hôm nay đã mua rồi, có thể mở bụng mà ăn không?”
Lăng Mục Du nói thật long trọng – “Chỉ hôm nay thôi nhé, sau này sẽ ăn nem qua ngày, tôi nghèo lắm.”
Đám quái lúc này biết mình sai thật rồi.
“Tôi đi nấu ăn.” Lăng Mục Du bật TV sau đó nghiêm túc bước vào bếp, lòng cậu lúc này cười muốn điên luôn.
Lúc này, tin tức đang được phát trên TV nhưng đám quái lại chẳng hề có ý định sẽ xem, tất cả đều nhìn vào viện trưởng một cách thật đáng thương.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó, ăn thực phẩm của con người đã hơn nửa tháng nay, con quái nào lại có thể chịu được cảnh mỗi tháng phải lãnh thịt sống ăn như trước kia chứ.
“Muốn ăn đồ ăn ngon thì phải gắng làm việc chăm chỉ vào.” Đan Tiêu nói.
Năm quái gật đầu mạnh, biểu thị rằng chúng sẽ làm việc chăm chỉ, khi quay về bảo tàng, chúng cũng sẽ thúc đẩy quái khác làm việc chăm chỉ, bất cứ ai không nghe theo thì nhất định sẽ đánh chúng đến biến hình luôn.
“Phải nghe lời quản lý viên nữa.” – Đan Tiêu tiếp tục.
Chúng rất ngoan ngoãn, quản lý bảo họ đi về hướng đông, họ cũng không bao giờ dám đi về hướng tây –– trừ Thao Thiết.
Bốn quái trừng mắt nhìn Thao Thiết –– quả là con quái ngu ngốc mà.
Thao Thiết cũng biết mình sai –– Sau, sau này nghe lời là được chứ gì.
“Tôi nghe Bạch Trạch nói là ông nội của Tiểu Ngư đã để lại di sản cho Tiểu Ngư nhưng lại bị bố mẹ Tiểu Ngư chiếm hết, nên Tiểu Ngư mới nghèo như vậy.” Đan Tiêu nói xong, nhìn năm quái với đầy ý nghĩ, sau đó anh quyết định đứng dậy đi vào bếp xem Tiểu Ngư luộc cá.
Đám quái đứng ở đông sương phòng nhìn nhau, ý viện trưởng là…
Phì Di Điểu: “Ngay cả đồ của con mình mà cũng chộp lấy, lợn và chó có khi còn tốt hơn ấy.”
Phượng Hoàng – “Người của Bảo tàng Sơn Hải chúng ta không thể để loài người ngu ngốc bắt nạt được.”
Đào Ngột – “Phải cho loài người ngu ngốc này một bài học mới được.”
Cửu Vĩ Hồ: “Tui ăn chúng được không?”
Thao Thiết – “… hình như là không thể, viện trưởng không cho mọi người ăn đâu. Nhưng tụi bây có thể ăn rồi nhổ ra, tui có kinh nghiệm trong việc dọa loài người ngu ngốc lắm.”
Bốn quái: “……”
Thao Thiết, con quái ngu ngốc này, có dám sang hơn một chút không!
—————————————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!