Viện Bảo Tàng Sơn Hải - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
250


Viện Bảo Tàng Sơn Hải


Chương 4


Edit: Ín Ín

Beta: Ka Chan

Lăng Mục Du sắp bị chọc cho tức chết đến nơi rồi. Cậu đem thức ăn với ba lô đặt xuống đất, rồi ôm tiêu bản Thao Thiết lên.

Dù bảo tàng không có khách tham quan, nhưng hàng triển lãm đặt ở ngưỡng cửa như thế này cũng quá không ra thể thống gì rồi đi?

“Cái tên khốn Bạch Trạch này…” Lăng Mục Du hì hà hì hục ôm cả nửa ngày, nhưng tiêu bản Thao Thiết thật sự nặng vô cùng, một tên đực rựa như cậu còn kéo không nổi.

Quản lí viên gào thét tới là thế, nhưng cũng vẫn không lôi được “kẻ cầm đầu” kia, ngược lại đem viện trưởng đại nhân triệu hồi tới.

Đan Tiêu từ cửa sau phòng trưng bày chính đi đến, nhìn thấy quản lí viên của y đang liều mạng đẩy Thao Thiết, cố sống cố chết mà đẩy, mặt đỏ bừng bừng, cần cổ nổi cả gân xanh.

“Cậu đang làm gì đó?” Lời Đan Tiêu tuy là nói với Lăng Mục Du, nhưng ánh mắt lại là nhìn về phía Thao Thiết. Con ngươi vốn lãnh đạm giờ phút này lại sắc bén vô cùng.

Trên trán cứng như đá của tiêu bản Thao Thiết nổi lên một tầng nước, nước trượt xuống mặt, rồi lại đem cả đầu lẫn phần lông mao phía sau nhanh chóng thấm ướt.

Lăng Mục Du thở không ra hơi, vừa thở vừa nói: “Tôi muốn đem cái tượng  Thao Thiết này chuyển về bên trong phòng trưng bày chính, chứ để ở cửa ra vào như thế này cũng không ổn lắm. Cơ mà cái tượng Thao Thiết này làm bằng gì mà lại nặng như vậy? Không phải vài trăm thì cũng một ngàn cân (*) chứ chẳng đùa!”

(*) 1 cân của TQ bằng 1/2kg bên mình

Đan Tiêu hừ lạnh một tiếng, lấy tay nắm lấy một bên sừng của Thao Thiết, rồi cực kì bạo lực kéo lê tiêu bản đi vào trong.

Lăng Mục Du sợ đến ngây người, miệng há hốc, kinh ngạc nhìn viện trưởng đại nhân mạnh đến mức biến thái, rồi đối với vị viện trưởng đại nhân làm việc vừa nhanh gọn vừa bạo lực mà cảm thấy khiếp khủng.

Tiêu bản Thao Thiết bị viện trưởng xoèn xoẹt xoèn xoẹt kéo một đường, vừa đi vừa đẩy ngã không biết bao nhiêu các bạn nhỏ tiêu bản vô tội khác.

Đồng chí quản lí viên từ trong khiếp sợ cố gắng lấy lại tinh thần, nhanh tay đem những tiêu bản bị đẩy ngã nâng dậy. Những tiêu bản hôm nay bày ra quả nhiên lại khác so với hàng hôm qua, rõ ràng là tiêu bản ở phòng trưng bày phía đông đều bị đưa tới phòng trưng bày chính cả.

Lăng Mục Du đem Cửu Vĩ Hồ đang lăn lóc dưới đất thả lại bên trong phòng trưng bày phía đông, vừa đi vào liền thấy Đan Tiêu đem tiêu bản Thao Thiết tùy tiện quăng ra. Tiểu Thao Thiết nhẹ nhàng hôn đất rồi lăn lộn mấy vòng, sau đó nằm chổng vó.

… Viện trưởng, anh thật là độc đoán quá!!

“Còn muốn lấy cái gì?” Đan Tiêu hỏi.

Lăng Mục Du đem Cửu Vĩ Hồ thả xuống, chỉ vào phòng chính, “Bên kia còn có một con Đào Ngột, phiền viện trưởng giúp tôi chuyển sang. Còn tôi sẽ sắp xếp lại hàng trưng bày bên khu này một chút, loạn hết cả rồi.”

Đan Tiêu không nói gì liền đi sang hướng phòng phía đông, rồi chưa đầy một phút đã quay về, trong tay đang kéo lê cái móng như vuốt hổ của Đào Ngột, lại tùy tay quăng ra, Đào Ngột cũng hôn đất cái ầm, rồi vật ra lăn lộn mấy vòng, sau đó cùng Thao Thiết nằm song song chổng vó lên trời.

Lăng Mục Du: “…”

Đan Tiêu lại hỏi xem còn có đồ vật nào muốn di chuyển không. Sau khi đạt được cái lắc đầu của nhân viên quản lý thì cũng không rời đi ngay, mà y lại khoanh tay đứng nhìn Lăng Mục Du đem tiêu bản ở phòng phía sắp xếp xen kẽ lại vô cùng tinh tế. Trưng bày bố trí mặc dù đơn giản, nhưng sau khi hoàn thành vẫn rất có cảm giác nghệ thuật.

Viện trưởng đại nhân khóe miệng rất nhanh nhếch lên một cái, rồi lại nhanh chóng trở về dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày.

Lăng Mục Du đi đến bên cặp Thao Thiết Đào Ngột đang nằm song song nhau, sau đó nhẹ nhàng đem Đào Ngột lật lên, bày ở phía trước Phu Chư (1), còn về phần Thao Thiết chổng vó kia…

“Viện trưởng, có thể giúp tôi trưng cái này được không?”

“Để nó nằm đi, tôi thấy nằm như vậy rất tốt.”

“…”

Cho nên, viện bảo tàng này ế đến thế này không phải là không có lý do.

Viện trưởng mặc kệ Thao Thiết, Lăng Mục Du muốn quản cũng không quản được cái con Thao Thiết siêu cấp nặng kia, dứt khoát cùng mặc kệ luôn. Cậu đi theo Đan Tiêu rời khỏi phòng trưng bày phía đông, tới cửa lớn phòng chính bèn đem ba lô với hộp cơm nhặt lên.

Đến cửa phòng làm việc, mắt thấy Đan Tiêu đang đi về hướng ngược lại, Lăng Mục Du vội vàng gọi y lại, nói mình có công việc muốn báo cáo.

Bước chân Đan Tiêu dừng lại rồi chuyển hướng, theo Lăng Mục Du đi vào bên trong phòng làm việc của cậu.

Trong văn phòng tương đối lộn xộn, Lăng Mục Du với Đan Tiêu đành ngồi tạm trên mặt đất, một cái bàn thấp sơn đỏ đen đặt ở giữa hai người, trên đó còn đang để một cuốn sổ bìa đen.

“Đây là kế hoạch công việc trong ba tháng của tôi soạn, anh xem trước một chút.” Lăng Mục Du lật cuốn sổ ra, từng hàng chữ chỉnh tề mạnh mẽ xuất hiện, liệt kê chi tiết những việc cần phải làm, rồi còn thời gian biểu cùng dự toán biểu, từng phần rõ ràng mạch lạc, xem chừng độ thực thi cực cao.

Đan Tiêu đọc cực chậm, xem trọn vẹn kế hoạch công việc hết hơn hai mươi phút, sau khi xem xong, y trầm mặc không nói.

Lăng Mục Du liền giải thích: “Viện trưởng, kế hoạch của tôi là dùng nửa tháng đem phòng trưng bày đóng cửa trang trí, còn khuôn viên bảo tàng bên ngoài thì quy hoạch lần nữa, phân chia lại công năng từng khu. Trong thời gian đó cũng bắt đầu tuyên truyền quảng cáo, nhiều nhất là ba tháng thì chúng ta có thể chính thức mở cửa đón khách lần nữa.”

Đan Tiêu vẫn trầm mặc như trước.

Lăng Mục Du nghiêng đầu sang thăm dò, khẽ đẩy tay của Đan Tiêu đang đặt ở trên bàn, “Viện trưởng?”

“Không cần phiền phức như vậy.” Đan Tiêu ngẩng đầu, nhìn Lăng Mục Du: “Như bây giờ vẫn rất tốt.”

“Hả?” Mắt Lăng Mục Du trợn tròn, “Nhưng, nhưng mà, viện bảo tàng chúng ta hoàn toàn không có khách tham quan.”

Đan Tiêu: “Không sao, không có du khách cũng rất tốt, yên tĩnh.”

Không có du khách cũng rất tốt?

Yên tĩnh?

“Vậy anh mở cả một viện bảo tàng làm gì? Còn có phòng trưng bày rồi mấy cái tiêu bản kia nữa, không phải dành cho du khách tham quan sao? Chẳng nhẽ anh định sưu tập figure?”

“Figure?” Đan Tiêu nhíu mày, “Figure là cái gì?”

Lăng Mục Du không thể bình tĩnh hơn, “Figure là cái gì không quan trọng. Quan trọng là tại sao anh lại muốn mở một viện bảo tàng cơ chứ? Không có khách còn cảm thấy yên tĩnh, anh đây là mở tiệm version cho vui (*) đó à?!”

*Từ gốc là Phật hệ: là một từ ám chỉ chuyên chú vào quá trình, hết sức mình làm, nghe theo ý trời, không quan tâm tới kết quả. Ám chỉ anh Tiêu bỏ công sức xây cả viện bảo tàng xong chả quan tâm có khách hay không.

Đan Tiêu nhấc tay đè chặt đỉnh đầu Lăng Mục Du, để cậu ngưng cơn kích động lại.

Lăng Mục Du cảm thấy một dòng khí lạnh chảy qua, khiến cho cái đầu đang nóng lên của bản thân tỉnh táo lại. Hít sâu một hơi, cố gắng để mình mỉm cười: “Viện trưởng, xin hỏi anh vì sao muốn mở nhà bảo tàng?”

Viện Trường một mặt giữ kín như bưng: “Cậu không nên biết thì tốt hơn.”

“…” Lăng Mục Du tiếp tục cố gắng mỉm cười, “Cho nên đối với anh, du khách có hay không đều không quan trọng?”

Viện trưởng gật đầu.

Lăng Mục Du: “Chẳng lẽ anh không nghĩ tới việc khiến cho viện bảo tàng Sơn Hải của chúng ta kiến thiết thành viện bảo tàng vào hàng bậc nhất trên thế giới sao? Sinh ý thịnh vượng, khách vào như mây, hàng vào như nước, tài nguyên rộng mở???”

Viện trưởng: “Không nghĩ đến.”

“Thế nhưng là tôi nghĩ đến đó!” Lăng Mục Du cười so với khóc còn khó coi hơn.

Viện trưởng gật đầu hài lòng: “Bạch Trạch mang hồ sơ xin việc của cậu đến quả là không sai, thật là một nhân loại tích cực “

Nhưng là có một lãnh đạo kinh doanh cho vui, sự tích cực phấn đấu của cậu còn dùng được cái lông ấy!

“Anh kinh doanh viện bảo tàng cho vui thế này, vì sao còn muốn tuyển nhân viên đến?” Lăng Mục Du tịt cười luôn rồi, “Anh không có ý định kinh doanh nghiêm túc, tuyển nhân viên cũng  đâu giúp được gì?”

Đan Tiêu khoanh tay, mặt đầy thần bí: “Chính là có một số việc chúng tôi nghĩ không ra làm không được, do vậy mới cần một nhân viên quản lý.” Ví dụ như, nấu cơm.

Lăng Mục Du bất lực: “Nói trắng ra, chính là muốn tìm một tên sai vặt.”

Đan Tiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy nhân viên quản lý của y tổng kết rất là sâu sắc súc tích, liền gật đầu tán thành.

Lăng Mục Du đem cuốn sổ kế hoạch công việc cất kỹ, cả mặt đầy vẻ “tâm tình mệt mỏi, xin đừng tìm tôi”, từ trên chiếu đứng lên, lờ đà lờ đờ tới cạnh bàn làm việc.

Đan Tiêu thấy nhân viên quản lý nhỏ của mình bộ dáng ủ rũ như thế cũng có chút không đành lòng, sau khi suy nghĩ nửa ngày thì quyết định nói thẳng ra: “Lăng Mục Du, nếu như muốn đem viện bảo tàng sơn hải phát triển thành bảo tàng bậc nhất trên thế giới cũng không phải không có cách, nhưng ở đây không dùng tiền tệ của nhân loại, cho nên không thể nào thanh toán được những chi phí như cậu đã dự tính”

“Rầm ——” Lăng Mục Du cả người thảm liệt đập lên bàn làm việc.

Đan Tiêu đứng lên, dùng tốc độ khác hẳn ngày thường tốc biến khỏi văn phòng quản lý, để lại vị nhân viên quản lý nằm vật ra ở trên bàn làm việc lộn xộn.

Không có tiền thật đúng là nan đề lớn nhất từ xưa đến nay.

Có tiền thì là nam tử hán, không có tiền thì hán tử cũng khó.

Không có tiền, đừng bàn tới trang trí phòng trưng bày, đến ngay cả cơm trưa cũng không có bỏ bụng.

“Bảo sao Viện trưởng muốn ăn cơm trưa của mình, chắc chắn là anh ta không có tiền mua thức ăn, trong tay chỉ có mỗi một đống rau hẹ cũng không biết tự xào.”

Bị đả kích level MAX, Lăng Mục Du đem ghế dựa từ trong văn phòng dời ra phòng chính, ngồi cạnh một bạn tiêu bản, vừa ôm cổ của nó vừa xoa xoa đám lông mao mềm mịn ở cổ.

Cậu bây giờ chỉ thấy buồn phiền vụ kế hoạch công việc của mình không có cách nào có cơ hội được áp dụng, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến, Viện trưởng không có tiền, thế tiền lương năm vạn của cậu sẽ phát kiểu gì?

“Cớ sao Viện trưởng có tiền xây nguyên cái biệt thự, giờ lại thiếu tiền vận hành viện bảo tàng? Vậy thì lý do anh ta mở viện bảo tàng này là gì?” Lăng Mục Du quay đầu nhìn tiêu bản đảng yêu bên cạnh, tay sờ sờ, “Chẳng lẽ thật sự là vì thu thập figure?”

“Haiz…” Lăng Mục Du thở dài lần thứ một trăm linh một.

Đan Tiêu chắp tay đứng ở phía sau cửa, môi mỏng mím chặt. Cái cậu nhân viên quản lý gan to bằng trời này đã than thở về y nguyên một buổi sáng rồi, đến tận giờ ăn trưa cũng chưa phiền xong.

Người này đến cùng là có ăn cơm hay không. Không ăn, y đi ăn một mình!

Có ăn cơm hay không?

Đương nhiên là có!

Lăng Mục Du mặt như đưa đám nguyên một buổi sáng nên đã sớm đói bụng. Bà cậu khi còn bé đã dạy —— Trời đất có việc gì cũng không quan tâm, miễn sao là đừng để bụng mình đói, vì đói bụng là không nghĩ ra  biện pháp giải quyết đâu nha.

Đối với quan điểm này, Lăng Mục Du tán thành cả hai tay.

Cậu mang bạn nhỏ tiêu bản bị mình xoa nắn đến rối loạn chỉnh lý lại, sau đó từ trên ghế đứng lên, một tay nâng ghế lên, quay người liền nhìn thấy Đan Tiêu, “Viện trưởng?”

Đan Tiêu: “Ăn cơm.”

Lăng Mục Du: “…”

Vị viện trưởng cho vui này lúc ăn cơm một chút cũng không cho vui (*) gì cả.

(*) Ý bảo là làm việc thì chả quan tâm, mà ăn thì nhớ thế.

Hai người mỗi người một tay khiêng cái ghế, yên lặng trở lại văn phòng, Lăng Mục Du lấy đồ ăn mình mang đến bỏ vào lò vi ba làm nóng xong liền đặt ở trên bàn ăn, rồi ngồi đối diện Đan Tiêu.

Đan Tiêu cầm đũa nhìn mỗi hộp cơm một lần, sau đó hỏi: “Cá đâu? Không làm cá sao?”

“À! ” Lăng Mục Du chỉ vào một cái hộp đồ ăn bằng thủy tinh: “Bạch tuộc sốt tương (*).”

(*) Bạch tuộc trong tiếng trung là Bát trảo ngư =))) Chơi chữ vl….

Đan Tiêu: “…”

“Bạch tuộc cũng gọi là cá mà!” Lăng Mục Du nói: “Ăn rất ngon, lại còn có vị cay ngon miệng.”

Đan Tiêu nửa tin nửa ngờ gắp một miếng bạch tuộc bỏ vào trong miệng…

Sau đó y lại gắp miếng thứ hai.

Lăng Mục Du cười tủm tỉm, tâm tình rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp, “Thế nào, ăn ngon chớ? Đây là bà tôi dạy tôi nấu đó.”

“Ăn ngon.” Đan Tiêu khen không tiếc lời, gắp thêm một đũa thịt bò xào, đối với món hẹ xào trứng bên cạnh lộ ra nghi ngờ, “Cái này là…”

“Đây là rau hẹ anh cho, tôi làm hẹ xào trứng, anh ăn thử xem.” Lăng Mục Du vừa nhìn chằm chằm vào Đan Tiêu.

Động tác của Đan Tiêu dừng một chút, hắn giật mình nhìn Lăng Mục Du, sau đó kẹp một đũa “hẹ xào trứng” ăn, ăn xong lại giật mình phát hiện cái này nhìn thế mà lại ăn ngon phết.

Tiếp theo chính là lúc Lăng Mục Du ngạc nhiên.

Chỉ thấy Đan Tiêu trái một gắp phải một gắp, bạch tuộc sốt tương, thịt bò xào (*), gà Cung Bảo (*), hẹ xào trứng, ăn lấy ăn để, thế nhưng một chút cũng không có dấu hiệu ăn no.

(*)  Thịt bò xào: là lấy thịt bò thái sợi, tẩm ướp các loại gia vị, tiêu đen rồi xào lên. Sau khi xong thì nêm nếm các thứ và cuối cùng cho rau mùi thái nhỏ phía trên.

* Gà Cung Bảo: Gà Kung Pao, còn được phiên âm là Gong Bao hay Kung Po, là một món ăn cay, xào của Trung Quốc được làm từ thịt gà, đậu phộng, rau và ớt. Các món ăn cổ điển trong ẩm thực Tứ Xuyên có nguồn gốc ở tỉnh Tứ Xuyên phía tây nam Trung Quốc và bao gồm hạt tiêu Tứ Xuyên.

Lăng Mục Du không khỏi hoài nghi, cậu hôm qua chỉ ăn một miếng hẹ xào trứng đã no, có phải là bị người ngoài hành tinh gán ghép kí ức hay không.

Cậu cũng không tin vào tà thuật, thế là lại ăn một miếng hẹ xào trứng…

Rất tốt, cậu ăn no rồi, cả một bàn đồ ăn —— trừ mướp đắng xào —— tất cả đều vào bụng Đan Tiêu.

“Anh không cảm thấy, hẹ xào trứng này có chút kì kì ư?” Lăng Mục Du vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Đâu có gì, ăn rất ngon.” Khuôn mặt đẹp của Đan Tiêu bày ra bộ dạng “tui rất vô tội nha”, cộng thêm chút suy yếu giữa hai đầu lông mày kia, thật sự là như liễu rủ trong gió khiến người ta thương yêu.

Lăng Mục Du từ bỏ, coi như là mình ăn phải hẹ xào trứng fake.

Đan Tiêu cơm nước xong liền đi rửa chén, Lăng Mục Du ngơ ra nhìn chằm chằm dĩa mướp đắng xào chưa được đụng đũa còn sót lại trên bàn.

“Ngày mai tôi phải ra ngoài một chuyến, cậu ở đây một mình phải chú ý an toàn.” Đan Tiêu rửa bát xong thì quay lại dặn dò.

Lăng Mục Du ồ một tiếng, đột nhiên nhớ đến Bạch Trạch: “Viện trưởng, Bạch Trạch đâu? Tôi hai ngày nay đều không thấy bóng anh ta.” Người thì không thấy, nhưng mấy trò đùa dai thì ngược lại xoát cảm giác cực mạnh.

“Vậy ngày mai tôi sẽ gọi Bạch Trạch trở về.” Đan Tiêu nghĩ nghĩ, rồi từ trong tay áo móc ra mấy quả nhỏ màu đỏ đưa tới Lăng Mục Du, “Cái này cậu cầm lấy mà ăn, đừng ăn hôm nay, sáng sớm mai dậy mới được ăn.”

“Cảm ơn.” Lăng Mục Du nhìn mấy quả to tầm trái blackberry, nhưng vỏ quả lại đỏ au trong veo mọng nước: “Đây là cái gì?”

Đan Tiêu: “Sa đường (2).”

Lăng Mục Du: “Hả?”

(1) Phu chư: Là một loại thần thú trong truyền thuyết của Trung Hoa cổ đại. Phu Chư là một con Lộc có 4 sừng dài. Tính tình của nó ôn nhu lại ưa sạch sẽ, thích trêu đùa. Mỗi lúc nó xuát hiện, nhất định chỗ đó sẽ có đại thủy.

Xem trong Sơn Hải Kinh thì ko biết đây có phải là con Quặc Như nữa không. Vì miêu tả ngoại hình cũng khá giống. Quặc Như được tả là có dạng như hươu trắng, hai chân trước như tay người, hai chân sau như móng ngựa, còn được gọi là Quặc Quặc.

(2) Sa đường: Loại cây thân gỗ chuyên dùng để đóng tàu, có quả màu đỏ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN