Viện Bảo Tàng Sơn Hải
Chương 57
Editor: CtNguyet
Beta: Snivy
————————————————————-
Palens Torredo là thế hệ thứ bảy của gia tộc Torredo, gã yêu nghệ thuật, sắc đẹp và… máu tươi của trinh nữ.
Nhưng bậc cha chú lại nói với gã, hiện giờ con người và huyết tộc đã ký kết hiệp nghị chung sống hòa bình, huyết tộc bọn họ không được phép hút máu con người, kể cả máu mà con người tự nguyện hiến cho bệnh viện cũng không được.
Chỉ được uống máu động vật —— Không được uống máu tươi của con người —— Sinh vật đã được bảo vệ, điều này khiến gã không vui.
Điều này không hợp với nét đẹp của gia tộc Torredo.
Palens Torredo nhịn vài thập niên, cuối cùng nhịn không nổi.
Nếu bậc cha chú không cho gã hút máu ở nước này, vậy gã qua nước khác hút.
Gã chọn đi chọn lại tuyến đi trên bản đồ, cuối cùng chọn được một quốc gia phương Đông thần bí.
Nhưng trinh nữ ở đất nước này chẳng dễ lừa chút nào, gã mới tiếp cận được vài người, mà chẳng ai chịu đi với gã, mãi mới gặp được trinh nữ đang cô đơn đi lạc, thế mà lại bị thầy trừ tà phá hoại.
Cuối cùng, ông trời không phụ lòng quỷ, gã đã thành công tiếp cận được một cô gái, khi sắp được thưởng thức máu tươi của trinh nữ, thì một quả bóng rơi từ trên trời xuống, đập gã hôn mê.
Palens Torredo không cam tâm ngất xỉu. Từ trong hôn mê tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy đủ loại yêu quái hình dáng kỳ lạ, cảm nhận được áp lực khủng bố từ bọn chúng, hắn ta run bần bật, tình nguyện xỉu mãi không tỉnh.
“Dơi yêu tỉnh rồi.”
Palens Torredo hét vào mặt một con yêu quái thân dê mặt người, vài tên thầy trừ tà từ giữa đám yêu quái bước lại, cúi đầu nhìn gã.
Palens Torredo lật đật đứng lên, nhận ra mình bị biến thành hình dạng con dơi, không muốn bị đám thầy trừ tà thấp kém xem thường, gã muốn biến về dạng người, lại nhận ra dù biến thế nào cũng không về được.
Hơn nữa, gã còn phát hiện mình bị nhốt trong kết giới, điều này khiến gã vừa sợ vừa giận.
“Con dơi ngốc này, một con yêu quái nhỏ nhoi mà cũng đòi phá kết giới của ông đây.” Yêu quái thân dê mặt người ngạo mạn nói.
Palens Torredo biết mình bị khinh thường, giận dữ nói:
“Ngộ là huyết tộc cao quý, không đến lượt kẻ mặt dê (*) như lị khinh bỉ.”
(*) Về hình tượng thì Thao Thiết vốn là thân dê mặt người nhưng không hiểu sao trong bản raw lại là “mặt dê”
Kẻ mặt dê?
Kẻ mặt dê!
Kẻ mặt dê…
Đám yêu quái nhìn kẻ mặt dê, quay đầu cười như điên.
Cục an ninh nhìn kẻ mặt dê, cúi đầu nghẹn cười.
Quái mặt dê giận dữ, móng vuốt cào xuống sàn nhà, đào thành cái hố lớn:
“Hôm nay ông phải đem con dơi ngu ngốc này nướng BBQ!”
“Bình tĩnh, bĩnh tĩnh, mấy người kia còn chưa hỏi được gì mà.”
Cùng Kỳ ngăn Thao Thiết lại: “Tên này là tiểu yêu sống mấy ngàn năm rồi, lẻn vào Hoa quốc ăn thịt người, nhất định đang ấp ủ âm mưu to lớn, đợi sau khi mấy người kia hỏi ra âm mưu của nó, chúng ta nướng nó cũng không muộn.”
Móng vuốt của Thao Thiết lại cào cào, sau khi đào thành cái hố dưới sàn nhà, móng vuốt vỗ lên lưng Khương Lễ Kiệt, nói:
“Hỏi nhanh lên, hỏi xong ông đây sẽ nướng nó.”
Bị mãnh thú thời thượng cổ vỗ lưng, cả người Khương Lễ Kiệt liền run lên, lập tức gọi An Thành Thụ lại, cùng nhau nghiêm khắc thẩm tra con dơi yêu.
Palens Torredo tự cho mình là huyết tộc cao quý, không thèm phối hợp với đám thầy trừ tà kia, đứng ngạo nghễ giữa kết giới.
Một con dơi hút máu cực kỳ xấu xí đứng giang cánh giữa không trung, mọi người và đám yêu quái chưa nhìn ra cái gì gọi là không kiêu ngạo, không siểm nịnh, uy vũ bất khuất nhưng đã thấy con dơi này ngứa đòn.
“Con dơi ngốc kia còn dám khiêu khích.” Người mặt dê… Không, Thao Thiết càng nhìn càng tức, giơ móng vuốt đập, đạp con dơi dưới chân mình.
Palens Torredo ưu nhã, hoa lệ sẽ không thèm cúi đầu trước thầy trừ tà, nhưng… đánh nó không phải là thầy trừ tà, mà là người mặt dê đáng sợ aaaaa, Palens Torredo lập tức đầu hàng xin tha.
“Nói đi.” Thao Thiết cất móng vuốt, từ trên cao nhìn xuống con dơi.
“Đại yêu, lị muốn ngộ nói gì?” Con dơi yêu đáng thương hỏi.
Còn dám giả ngu!
Móng vuốt của Thao Thiết dùng sức đặt xuống:
“Tại sao mi lẻn vào Hoa quốc, còn hút máu người Hoa quốc?.”
“Đại yêu, oan quá!” Palens Torredo khóc chít chít: “Ngộ nào hút máu ai.”
“Mi không hút?” Đương nhiên mọi người và đám yêu quái đều không tin.
Con dơi yêu khóc lóc thảm thiết:
“Thật sự không có mà. Ngộ còn chưa kịp há mồm thì đã bị ba tên thầy trừ tà bắt lại. Người sau tuy rằng ngộ đã há mồm, nhưng còn chưa hút, đã bị một quả bóng đập xỉu.” Chưa có huyết tộc nào thảm như nó.
Cục an ninh hai mặt nhìn nhau, Cao Trác Thước hỏi:
“Là thật sao? Vậy mi lẻn vào nước bọn tao khi nào?”
Con dơi yêu đáp: “Ngộ mới tới Hoa quốc được một tuần.”
“Vậy đích thị là ngươi rồi!” Thao Thiết càng dẫm càng mạnh:
“Mi vừa tới Hoa quốc thì nơi này liền có người bị hút khô máu.”
Con dơi yêu oa oa gào:
“Thật sự không phải ngộ, ngộ vào từ phía Tây, ba ngày trước mới đến thủ đô.”
“Không lẽ thật sự không phải do con dơi yêu này?” Cao Trác Thước nhíu mày.
“Hút khô máu, còn gặm tứ lung tung trên cổ, ngoài quỷ hút máu thì còn ai?” An Thành Thụ nghĩ mãi không ra.
Palens Torredo nghe thấy những lời như ‘gặm tứ lung tung trên cổ’, cảm thấy phẩm vị của mình bị mấy tên thầy trừ tà này xúc phạm, không để ý bản thân còn bị người mặt dơi này đạp, lớn tiếng đính chính cho phẩm vị của mình:
“Đồ cái tên thầy trừ tà thấp hèn, lị có thể nghi ngờ ngộ hút máu, nhưng không được nghi ngộ gặm tùm lum lên cổ con người, đây là vũ nhục với ngộ và dòng họ Torredo. Torredo là gia tộc yêu sắc đẹp và nghệ thuật, kể cả hút máu, ngộ cũng sẽ khiến trinh nữ kia dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất, giống như cuộc sống vĩnh hằng vậy…”
Sau khi Thao Thiết chịu đựng lời than vãn kinh tởm của con dơi điệu đà này xong, mặt vô cảm nhấc chân lên:
“Tui tin người kia không phải do con dơi ngu này giết.”
Đám yêu quái đến Cục an ninh hóng chuyện cũng lần lượt gật đầu:
“Cái loại vừa ngốc vừa tào lao này, sao có thể giết người tinh vi như thế.”
Cục an ninh cũng bó tay với loại logic này, hơn nữa điều kỳ lạ là bọn họ thấy tuy vô lý nhưng mà rất thuyết phục.
“Nếu không phải do con dơi yêu này gây ra? Vậy là do loài yêu quái nào?” Khương Lễ Kiệt hỏi mọi người cũng như tự hỏi chính mình.
Palens Torredo dùng cánh ôm lấy bản thân, đau lòng nhìn đám lông bị người mặt dê cào rớt rụng dưới đất, rớt nhiều lông như thế, biến về thành người có phải cũng không còn sợi lông nào không?! Hơn nữa, lông rớt còn là lông ở ngực, có phải lớp lông gợi cảm ở ngực nó cũng rụng hết rồi?! Huhuhu…
Trong lúc tình hình rơi vào cục diện bế tắc, di động Cao Trác Thước vang lên, hắn mở điện thoại nghe được vài câu, sau khi tắt, nói với đồng đội và nhóm yêu:
“Tôi vừa nhận được tin báo án, lại có một người chết, thời gian tử vong từ 11 giờ đêm qua đến 1 giờ sáng, giống như cái chết của người trước, máu toàn thân bị rút hết, máu thịt ở cổ lẫn lộn.”
Đám yêu nhìn về phía con dơi, nó lấy can đảm hét lớn:
“Ngộ đã nói không phải là ngộ rồi.”
Đào Ngột: “Nhưng mi tự tiện nhập cảnh vào nước tao.”
Cùng Kỳ: “Còn muốn hại người.”
Con dơi yêu run bần bật.
Thao Thiết nhếch môi, cười tươi rói: “Vì thế bọn tao muốn mang mi về viện bảo tàng, vừa nghiêm khắc trông coi vừa trừng phạt lỗi lầm của mi.”
Palens Torredo từ lúc được sinh ra cho đến mấy ngàn năm qua cũng chưa gặp đám yêu nào không thèm nói lý như thế này, suýt nữa tức đến bật khóc.
Đám mãnh thú chả thèm quan tâm, án tử của con người thì để con người tự xử lý, chúng nó chỉ phụ trách xách con yêu này về. Tiểu Ngư nói, con dơi yêu này sẽ hữu dụng, nên chúng nó mới đến Cục an ninh của con người thẩm vấn dơi yêu.
“Nhớ rõ mấy người đã đồng ý, mỗi nhóm sẽ đến viện bảo tàng du lịch, một năm bốn lần.” Trước khi đi, Cùng Kỳ không quên để lại lời dặn dò của quản lý, nhắc nhở người ở Cục an ninh lần nữa.
Người của Cục an ninh điên cuồng gật đầu, nhìn nhóm mãnh thú xách con dơi yêu biến mất, rồi chuyển mắt xuống hai cái hố lớn trên sàn nhà, may mắn là sàn nhà ở Cục an ninh rất dày, chưa đến mức người mặt dê… Éc, Thao Thiết đào giúp bọn họ cái động thông xuống lầu dưới.
Nhóm mãnh thú xách theo con dơi yêu súc địa thành thốn, rất khéo trở lại trước lúc viện bảo tàng mở cửa, tùy tay ném con dơi vào văn phòng, nhóm mãnh thú lập tức đi tìm quản lý kể lại mọi chuyện đồng thời… tranh công.
Lăng Mục Du biết kẻ giết người không phải con dơi yêu, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vì đã đến giờ mở cửa viện bảo tàng, nên không quá chú ý sự kiện này, ngược lại đi về phía trước xem cửa hàng.
Viện bảo tàng cũng săn sóc khách lái xe từ trong thành phố đến, thời gian mở cửa buổi sáng là 10 giờ, về sau tùy theo mức độ đông người mà mở sớm hơn, có nhiều du khách cuối tuần ở lại trấn Cốc Hợp cả hai ngày, viện bảo tàng sẽ điều chỉnh thời gian mở cửa thành 9 giờ.
Trấn Cốc Hợp lúc đầu không có khách sạn, sau này vì có viện bảo tàng Sơn Hải nên nhiều người đổi nhà mình thành nơi cho khách nghỉ chân, sau đó kinh doanh Nông Gia Nhạc, nguồn thu so với trước kia cao lên không ít.
Sau khi Palens Torredo bị ném vào văn phòng, chả có yêu nào rảnh rỗi quản gã, gã cẩn thận đánh giá văn phòng kỳ lạ này, trong lòng khịt mũi coi thường phẩm vị của tên yêu quái mặt dê và đồng bọn của nó —— Thân là thành viên của gia tộc Torredo theo đuổi sắc đẹp, nghệ thuật và sự vĩnh hằng, đương nhiên không thể chịu đựng được cái văn phòng nhàm chán, bừa bộn này.
“Anh đang nhìn gì á?” Một thanh âm hơi non nớt vang lên.
“Xem cái phòng này xấu đến mức nào.” Palens Torredo trả lời.
Sau khi nói xong, gã mới phản ứng lại, quay đầu nhìn, mới biết là một con rồng Phương Đông màu trắng.
Rồng Phương Đông bay xuống, lượn quanh gã một vòng, mới nói: “Con dơi yêu này thật xấu.”
Palens Torredo dựng lông, điều gã không thể chịu nổi: Một là bị chê xấu, hai là bị gọi là dơi yêu.
“Lị mới xấu, còn không có cánh.”
“Anh có cánh thì sao, cánh anh xấu dã man.”
“Nói bậy, ngộ là huyết tộc cao quý, Torredo ưu nhã, hoa lệ!”
“Ha ha, sao có thể so với long tộc cao quý?!”
Palens Torredo sao có thể chấp nhận bị một con rồng Phương Đông chưa thành niên sỉ nhục, vỗ cánh bay lên, muốn quyết đấu cùng con rồng đáng ghét này.
Tiểu Bạch Long tuy mới 600 tuổi, nhưng nó không thèm sợ yêu quái man di đâu, huống hồ viện bảo tàng nhiều yêu quái lớn như thế, nó là con rồng có thần và yêu chống lưng mà, nghĩ thế, nó lập tức dùng đuôi quật bay con dơi yêu.
Palens Torredo giận rồi, nếu không phải sức mạnh của gã bị phong ấn, thì sao có thể để một con rồng Phương Đông chưa thành niên đập cho váng đầu.
Nhưng sự thật là gã không chỉ không thể biến thành người, mà còn đánh không nổi trẻ vị thành niên.
Khó trách các bậc cha chú luôn dặn dò, không được tự tiện chạy qua Phương Đông, đám yêu Phương Đông toàn lũ dã man.
Huhuhu… Gã nên nghe lời bậc cha chú, gã muốn về nhà!
Đợi sau khi Lăng Mục Du và Đan Tiêu ăn trưa xong, bước vào phòng, lập tức thấy một con dơi đang khóc chít chít, trên đầu là con rồng đang diễu võ dương oai.
Quản lý:???
Con dơi kia sao lại khóc?
Muốn về nhà sao?
Còn lâu nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!