Viện Bảo Tàng Sơn Hải
Chương 72
Edit: Nhím
Beta: Snivy
—————————–
Tà tu giết người đã bị bắt, bản công pháp chép tay cũng đã bị huỷ, về vấn đề thần cách tạm thời vẫn chưa có manh mối, Minh Hoặc vẫn trong dáng vẻ em bé, nhà hàng gì đó cũng chỉ vẫn là một ý tưởng.
Mắt thấy sắp tới Tết âm lịch, đếm trên đầu ngón tay xem thử những việc mình chưa làm xong, Lăng Mục Du phát hiện mình tạm thời rất nhàn, liền kéo Đan Tiêu xuống núi mua đồ Tết.
Official Weibo của viện bảo tàng đã phát thông báo về việc nghỉ Tết từ 23 tháng 12 đến mùng 7 tháng giêng khiến cho fans ngày ngày tới quỳ bái thiên thần vô cùng ngạc nhiên.
“Mới chỉ thấy công ty nhà người ta nghỉ như vậy, chưa từng thấy khu du lịch nào nghỉ kiểu này hết.”
“Kỳ nghỉ Tết âm lịch chính là thời gian du lịch hoàng kim đóoooooo, sao viện bảo tàng các người có thể nghỉ tuỳ hứng vậy hả, khiến loại người quanh năm suốt tháng chỉ có ngày Tết mới có thể đi du lịch như bọn tui sống sao bây giờ!!!!!!”
Dưới Official Weibo rất mau đã bị một đám người lên tiếng gào thét, rất nhiều người đều kêu quản lý ra 1 đấu 1, thua thì rút thông báo nghỉ về, Tết âm lịch cứ kinh doanh như bình thường.
Quản lý Official Weibo – đồng chí Lăng Mục Du giờ phút này lái chiếc MPV của cậu chở nam thần đến thành phố.
Vĩnh An có rất nhiều dân nhập cư, đến gần cuối năm, rất nhiều người đều về quê ăn tết, lúc này phố lớn ngõ nhỏ ngược lại không chen chúc như ngày thường, cả đường đi thông thoáng hơn nhiều, không hề kẹt xe.
Lăng Mục Du cho xe vào bãi đỗ xe, lên thang máy với Đan Tiêu, tới siêu thị Hoa An ở tầng hai.
Người đến siêu thị chọn mua hàng Tết khá nhiều, Đan Tiêu đẩy một chiếc xe mua sắm, lôi kéo Lăng Mục Du đến khu vực đồ tươi sống, mua cá.
“Tý nữa mua cá, đi mua đồ ăn vặt trước đã.” Lăng Mục Du kéo tay Đan Tiêu không cho đi, chỉ vào khu bán đồ vặt, nói: “Em vừa thấy vịt cay có giảm giá.”
Đan Tiêu đẩy xe mua sắm, cùng Lăng Mục Du vào khu bán đồ ăn vặt, nhìn người yêu hào phóng mua vịt cay, trong lòng cậu liền cho một cái like, cho đám yêu quái ngốc kia ăn đồ giảm giá, tiết kiệm tiền.
Lấy vịt cay rồi, lại tìm chocolate đậu, Lăng Mục Du đang muốn đi mua bánh quy, thì nghe được một tiếng kêu kinh ngạc: “Mục Du?!”
Cậu quay đầu, nhìn thấy Lăng Dĩnh cùng bác gái cả.
Lăng Dĩnh và mẹ tới sắm đồ Tết, không ngờ lại trùng hợp như vậy, trong siêu thị gặp được Lăng Mục Du và…, Lăng Dĩnh cười cười với Đan Tiêu, gật đầu xem như chào hỏi.
Sử Vi nhìn cháu trai và người đàn ông bên cạnh, trong mắt không hề che giấu sự ghét bỏ, quay mặt đi, không thèm để ý tới Lăng Mục Du hay chào hỏi, giống như chỉ cần nhìn hai người một cái cũng có thể làm ô nhiễm ánh mắt bà ta vậy.
Lăng Dĩnh xấu hổ cười với Lăng Mục Du, thân là con cái, cô cũng không dám nói gì.
Đối với đồng tính luyến ái, có người có thể bao dung, cũng có người vô cảm không ủng hộ chẳng phản đối, lại cũng có người hoàn toàn phản cảm, chán ghét.
Nó không liên quan tới đúng sai, chẳng qua là quan niệm mỗi người mỗi khác mà thôi.
Nhưng giống Sử Vi dám không hề che giấu, bày ra sự ghét bỏ của mình, cùng lắm do ỷ vào bản thân là trưởng bối của Lăng Mục Du, chắc rằng cậu không dám bất kính với trưởng bối, mới bộc lộ cảm xúc của mình.
Kể từ khi việc trong tiệc đính hôn của Lăng Dĩnh cùng đại chiến đoạt con của Lăng Giác xảy ra, Sử Vi cảm thấy mặt mũi của bà đã mất hết, cũng ngại ra ngoài uống trà, làm đẹp với các quý phu nhân trong giới, ở nhà nghẹn mấy tháng, mỗi ngày không phải ngứa mắt chồng thì là không vừa mắt con trai, con gái, nói chung nhìn chỗ nào cũng khó ở.
Hiện tại không ngờ ở siêu thị gặp phải thằng ranh đồng tính luyến ái Lăng Mục Du, lại càng cảm thấy chán ghét cậu.
Đồng tính luyến ái thì thôi đi, còn muốn rêu rao dẫn về nhà, giờ còn rêu rao dạo siêu thị với nhau, sợ người khác không chỉ trò bàn tán à.
Đan Tiêu nhìn Sử Vi, đôi mắt nheo lại không vui.
Tiểu Ngư đã từng kể về tình huống gia đình cho y nghe, gia đình bác cả tốt với cậu hơn cả cha mẹ ruột cậu, nếu thái độ này mà đã xem là tốt, vậy cha mẹ con người của Tiểu Ngư rốt cuộc tệ đến mức nào?
“Tiểu Ngư đi thôi, chúng ta còn phải đi mua cá.” Đan Tiêu quang minh chính đại nắm tay Lăng Mục Du.
Sử Vi nhìn thấy, cảm thấy hai người tuyệt đối đang khiêu khích bà, mặt lập tức đen thui.
Lăng Mục Du cười cười, cũng không để ý nhiều nữa.
Thứ mà con người không chịu nổi nhất chính là tra tấn, giống như một thùng gỗ đầy nước, hôm nay bị thủng một lỗ, nước trong đó sớm muộn gì cũng chảy ra ngoài.
Gia đình bác cả thật ra đối với cậu không tệ lắm, khi cậu còn nhỏ, đôi khi bác gái còn sẽ ôm cậu thân thiết, sau đó giúp cậu mắng chửi cha mẹ thân sinh không chịu trách nhiệm của cậu, cậu cũng rất kính yêu bọn họ.
Từ khi nào phần cảm tình này đã biến chất?
Lăng Mục Du cẩn thận nghĩ lại, chỉ có thể đưa đáp án, sau khi ông nội công bố di chúc.
Trong “Luận ngữ” (*) có câu: “Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều”. Khi di chúc của ông nội được công bố, bộ phận lớn người trong Lăng gia đều phản ứng rất kịch liệt, tỏ vẻ không phục.
(*): Luận Ngữ (論語) là một cuốn sách do Khổng Tử và những đệ tử của mình biên soạn.
Lăng Chí Chuyên và Lăng Giác cũng từng nói, bọn họ cái gì cũng không nhận được. Lăng Chí Thâm và Sử Vi cùng kín đáo than trách đối với phân chia trong di chúc của ông nội, chỉ vì Lăng Mục Du nhận được 80% di sản của ông nội.
Từ đó về sau, cả nhà bác cả, ngoại trừ anh họ, không còn thân thiết với cậu như trước nữa.
Sau đó Lăng Chí Chuyên lén trộm di vật của ông nội, Lăng Mục Du lo bọn họ sẽ bán mất di vật của ông nội, liền tìm đến bác cả lấy cớ “nghi ngờ phân chia gia sản” khởi tố ra toà, đem di vật đóng băng. Vì thế, cậu đem một ít cổ phần công ty ông cho cậu tặng lại cho bác cả, chờ khi cậu mười tám tuổi, những thứ đó sẽ thuộc về nhà bác cả.
Cho tới bây giờ, tình cảm đã càng ngày càng nhạt, cũng không có lợi ích liên quan, toàn bộ Lăng gia đã không còn người làm cậu vướng bận, những người này tốt hay xấu, đối với cậu tốt hay xấu, cậu đều không để bụng.
“Đi thôi, đi mua cá.” Lăng Mục Du nắm chặt tay Đan Tiêu, mỉm cười ôn hoà, đáy mắt không hề có sương mù:
“Đi mau, không chừng cá tươi đã bị người khác chọn hết rồi.”
Đan Tiêu tinh tế quan sát cậu hồi lâu, xác định cảm xúc cậu không bị ảnh hưởng, mới buông tay đẩy xe mua sắm, xoa xoa đầu cậu.
Nếu không, y không ngại tạo ra chút sự kiện thần quái.
Hai người bọn họ rời khỏi khu bán đồ ăn vặt, sự khinh thường trên mặt Sử Vi càng đậm, nhưng thật ra Lăng Dĩnh bỗng gọi Lăng Mục Du lại, hỏi: “Năm mới mùng một tế tổ, cậu có về không?”
Lăng Mục Du quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt của Sử Vi, cậu cười cười, nói với Lăng Dĩnh: “Không biết, để xem đã.”
Lăng Dĩnh nhấp nhấp môi, nhìn hai bóng dáng cao gầy đi xa, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, khuyên nhủ mẹ mình: “Mẹ, dù mẹ có không thích, cũng không cần làm trò bày ra trước mặt người khác, tất cả mọi người đều là thân thích, mặt mũi như vậy rất khó coi.”
“Mặt mũi khó coi?” Sử Vi cười nhạo: “Mẹ thật ra cũng muốn cho nó mặt mũi, là Lăng Mục Du nó không biết xấu hổ, mẹ cho nó thế nào được? Phụ nữ tốt đẹp không cần, lại cùng đàn ông quấn một chỗ, không biết xấu hổ.”
Lăng Dĩnh bất đắc dĩ, đẩy xe mua sắm tới quầy thu ngân, vừa đi vừa nói: “Con nghe anh nói, lần này Giải gia bị kéo xuống, Mục Du và vị viện trưởng kia nhà cậu ta cũng có phần quan trọng trong đó. Lần này anh hai lên chức, nói không chừng còn phải cảm ơn Mục Du đó.”
Sử Vi nhíu mày: “Cái viện bảo tàng rách nát của bọn họ có năng lực lớn như vậy à?”
Giải gia rớt đài tốc độ cực nhanh, cấp trên vừa lúc đang lo không có lý do kéo Giải gia xuống, lúc mơ màng có người đưa gối tới đầu, đúng là thần kì.
Đến nỗi đứa cháu họ Giải trộm thứ gì, đều có đủ loại lời đồn, vô cùng tò mò với “món đồ rất quan trọng” kia.
Nhưng chuyện này không ngờ lại có công lao của cái viện bảo tàng rách kia…
Sử Vi nhíu mày thật chặt.
Chuyện trong nhà sao bà lại không biết?
Bố chồng bất công, chia phần lớn di sản cho Lăng Mục Du, bà liền cảm thấy đứa cháu trai này dùng thủ đoạn dỗ ông nội. Nếu không, nói thế nào thì nói, Lăng Ứng Thiều cùng Lăng Dĩnh cũng là cháu của ông ta, vì sao đến một phân tiền cũng không có?
Bà ta nhìn Lăng Mục Du không vừa mắt, lại là trưởng bối, đương nhiên sẽ không vì người ngoài mà che giấu một chút, cho dù quan hệ với cháu trai càng lúc càng nhạt nhẽo, bà ta cũng không để bụng.
Đột nhiên nghe con gái nói lần này con trai lên chức lại có công lao của Lăng Mục Du, bà ta không muốn tin cũng không được, dù sao con trai, con gái bà cũng không cần dùng loại chuyện này lừa bà ta.
Sử Vi nghĩ nghĩ, hừ một tiếng với con gái: “Con đi bảo với Lăng Mục Du, bảo nó đêm 30 tới nhà chúng ta ăn cơm tất niên, mùng một cùng đi tế tổ.”
Lăng Dĩnh hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, lại nghe mẹ nói thêm: “Cũng bảo cho nó biết, người kia của nó… không cần dẫn tới cùng, đừng để mọi người khó chịu.”
Lăng Dĩnh cười cười, không trả lời mẹ mình.
Cô nghĩ: “Nói thế, Lăng Mục Du chắc chắn sẽ không tới, giống như tiệc đính hôn khôi hài của cô vậy.”
Lăng Ứng Thiều lên chức đúng là có một chút quan hệ với Lăng Mục Du.
Giải gia bị người kéo xuống, thừa ra không ít vị trí, rất nhiều người đều có hành động, muốn thăng lên một hai chức, hai cha con Lăng Chí Thâm cùng Lăng Ứng Thiều cũng vậy.
Khi điều động nhân sự, cấp trên nhờ đội đặc nhiệm mà biết được Lăng Mục Du chính là thần Tư Xuân thượng cổ, cực kì kinh ngạc, cũng có lòng mà chiếu cố Lăng gia một chút.
Nhưng chiếu cố là chiếu cố, người được chiếu cố cũng phải tạo ra được thành tích thực tế, bằng không vừa chỉnh đốn vấn đề tác phong đã lại bao che người vô năng, chẳng phải tự đánh vào mặt mình sao?
Hai cha con Lăng gia làm chính trị, cuối cùng Lăng Ứng Thiều lên chức, mà Lăng Chí Thâm không chỉ không lên chức, còn vì kiểm tra đánh giá có vài hạng mục sai lầm, bị điều khỏi bộ ngành hiện tại, tuy rằng không giáng cấp, nhưng lại bị điều tới một phận bình thường không được ưa chuộng.
Kỳ thực theo kinh nghiệm lúc trước mà xem xét, sai lầm của Lăng Chí Thâm cũng tính là lớn, sẽ không bị điều đi. Nhưng năm nay ông bị phía trên đặc biệt chú ý, bên trên thấy nhiều công tác sai lầm như vậy, quả thực lãng phí tiền thuế của dân, nể mặt thần, mới không đá ông xuống, điều đến XX bộ uống trà xem báo là được.
Đây có tính là thành cũng vì nó mà bại cũng vì nó không?
Lăng Chí Thâm bị điều chức, trong lòng buồn bực không thôi, vẫn đang suy nghĩ là ai không vừa mắt ông.
Nhưng không thể nào!
Nếu ai không vừa mắt ông, sao con ông lại thăng chức được?
Ông nghĩ trăm lần cũng không ra, khiến không khí trong nhà cũng không tốt lắm.
Cũng may là Sử Vi không biết một phần là do Lăng Mục Du, bằng không sao có thể gọi cậu tới ăn cơm tất niên, không tìm tới viện bảo tàng quậy đã là tốt rồi.
Lăng Mục Du cũng không biết chính mình làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của bác cả và anh họ, cậu và Đan Tiêu sắm đồ tết xong, quay lại viện bảo tàng thì thấy ở sảnh Nam Sơn có một tấm cờ thưởng, bên trên viết: Hăng hái làm việc nghĩa, nhân gian đại thiện.
“Đây là cái gì?” Quản lý mông lung nhìn cờ thưởng đỏ tươi không hợp phong cách của Triển Thính.
Viện bảo tàng vẫn chưa đóng cửa, rất nhiều du khách đều vây quanh cờ thưởng treo trên “Tây Hải” chụp ảnh, y như đang xem kính chiếu ảnh.
Có du khách nhắc cho cậu biết: “Là Cục cảnh sát trấn Cốc Hợp đưa tới viện bảo tàng đó. Bảo là viện bảo tàng của mọi người thấy việc nghĩa hăng hái làm, giúp đỡ bắt sâu mọt lớn.”
Lăng Mục Du: “….” Ai tới nói cho tôi biết đi, vì sao tôi mới ra ngoài một ngày, đã không còn nhận thức được quy luật thế giới này vậy?
Du khách lại hỏi: “Anh trai quản lý, viện bảo tàng các anh bắt được sâu mọt gì vậy, còn khiến Cục cảnh sát tới tặng cờ thưởng?”
Lăng Mục Du: “…” Tôi cũng muốn biết đấy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!