Viện Bảo Tàng Sơn Hải - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Viện Bảo Tàng Sơn Hải


Chương 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thi

Beta: Thiên Vân

Lời Bạch Trạch nói thật ra rất đúng, Lăng Mục Du đến viện bảo tàng Sơn Hải làm việc quả thật đã cắm flag với gia đình cậu.

Thành phố Vĩnh An là thủ đô của Hoa Quốc, có đến bảy tám chục viện bảo tàng lớn nhỏ đủ loại hình. Trong số đó có bảo tàng Cố Cung và bảo tàng quốc gia Hoa Quốc nổi tiếng thế giới, nhưng Lăng Mục Du không chịu đi chỗ nào cả mà trực tiếp báo với người nhà sẽ đến làm ở bảo tàng Sơn Hải của trấn Cốc Hợp.

Anh trai Lăng Giác của cậu lúc đó còn trào phúng: “Viện bảo tàng quái gì mà lại xây ở chỗ khỉ ho cò gáy như vậy, rồi để xem mày làm ở đó được ba ngày không.”

Lăng Mục Du cười lạnh, phản bác: “Tôi không phải anh, tôi tuyệt đối sẽ không từ chức.”

Thật ra cha mẹ Lăng Mục Du cũng chả quan tâm cậu làm việc gì ở đâu, nhưng trái lại bác cả của cậu có dặn dò một câu: “Nếu không làm nổi nữa, phải nói với bác, bác giúp con sắp xếp.”

Lăng Mục Du còn nhớ rõ trước khi rời đi đã từ chối khéo ý tốt của bác cả, còn tỏ vẻ rất vừa lòng với nơi làm việc mình tự lựa chọn, cũng tự tin mình sẽ làm tốt công việc được giao.

Thế nhưng coi tình hình hiện tại đi…

Không lẽ lúc xuất phát ý chí mạnh mẽ kiên quyết bao nhiêu, giờ kết thúc lại uể oải, ảm đạm bấy nhiêu sao.

Khác nào tự tát vào mặt mình.

Chưa kể còn bị Lăng Giác cười nhạo cả đời!!

Lăng Mục Du âm thầm nắm tay, trước mắt toàn là khuôn mặt trào phúng ghê tởm của tên Lăng Giác kia.

“RẦM!!” Cậu dùng sức đập mạnh xuống bàn, hình ảnh đó thật sự không thể chịu được mà.

Một đám yêu quái đang xếp hàng lãnh bàn chải, kem đánh răng, nước súc miệng bị tiếng đập bàn này làm giật bắn cả người, con Cửu Dư(1) bên kia vốn nhút nhát, nằm lăn ra đất giả chết luôn.

“Tiểu Ngư, anh sao vậy? Là tên yêu quái nào chọc giận anh hả? Nói cho tui biết đi, tui đánh nó.” Phượng Hoàng đánh răng xong đầu tiên, ngồi chồm hổm trên bàn làm việc của Lăng Mục Du, cái đuôi dài thượt phe phẩy qua lại, mổ mổ ăn socola chip.

“Không có gì, chỉ là nhớ tới một người đáng ghét thôi.” Lăng Mục Du lắc đầu, chống cằm hứng thú nhìn Phượng Hoàng ăn socola chip, “Phượng Hoàng không phải là ‘Không phải ngô đồng thì không đậu, không phải luyện thực thì không ăn, không phải lễ tuyền thìkhông uống’ (*) sao, sao mi ăn được socola chip nhỉ?”

* Không phải ngô đồng thì không đậu, không phải luyện thực thì không ăn, không phải lễ tuyền thì không uống: Luyện thực đó là quả của trúc, cây trúc muốn nở hoa mất ít nhất là 50-100 năm, báo hiệu nó sắp chết, và không phải cây trúc nào nở hoa cũng kết quả. Nói chung là rất hiếm. Lễ tuyền nôm na là nước có vị như rượu.

“Đều là nhân loại các anh tự chế ra thôi, tui chỉ là tương đối thích đậu trên Ngô đồng thần thụ thôi, ăn thì sao cũng được.” Phượng Hoàng lại mổ một viên socola, thở dài nói: “Đáng tiếc giờ đã không còn Ngô đồng thần thụ nữa rồi.”

Lăng Mục Du lập tức nhận ra: “Ra là do con người tự đặt ra điểu thiết (*) cho mi, thế là oan ức cho mi rồi.”

(*) Thay đổi của nhân thiết (人设) tức thông tin và bối cảnh về nhân vật, con này là chym nên thành điểu thiết.

Phượng Hoàng vỗ vỗ đôi cánh lớn nhưng không bay lên, mặt chim nghiêm túc nhìn nhân viên quản lý của nó: “Vậy nên phải mang thêm socola chip cho tui, để bồi thường.”

Lăng Mục Du: “…..”

Cái quỷ gì vậy, cũng không phải ông đây ra điểu thiết cho mi, giờ bắt ông tới bồi thường! Làm gì có con Phượng Hoàng nào ăn socola chip hả?! Khoa học để ở đâu chứ?!!!

…. Mà thôi bỏ đi, con này tồn tại đã không có tí khoa học nào rồi.

“Thích ăn socola vậy, tao lên mạng đặt mua socola hạnh nhân cho mi, cái đó ăn ngon hơn.”

Hai mắt Phượng Hoàng sáng bừng lên, đứng trên bàn đi vài bước đến trước mặt Lăng Mục Du, vỗ cánh vội vàng nói: “Mua liền mua liền chứ, lên mạng đặt mua là làm sao? Cần túi lưới (*) hả, ta có một cái nè.”

(*) Lên mạng đặt mua (Nguyên văn 网购: Võng cấu) Lối chơi chữ  võng 网 trong võng cấu cũng là võng trong từ 网兜: túi lưới.

Nói xong, vung cánh lên, một mớ trắng sáng như ngọc rơi xuống bàn làm việc, Lăng Mục Du cầm lên căng ra, quả đúng là cái túi lưới.

Túi lưới được đan bằng tơ mảnh, trắng sáng gần như trong suốt, mà căng ra thì cực kỳ lớn, bọc Lăng Mục Du cùng với bàn làm việc vào cũng vừa.

Phượng Hoàng giải thích: “Đây là lưới dệt từ tơ tằm của Mã Đầu Nương (2), bắt cả Đào Ngột và Thao Thiết vào cũng không rách được, đặc biệt chắc chắn đấy.”

Lăng Mục Du trả túi lưới lại cho Phượng Hoàng, nói: “Lên mạng mua không phải dùng cái loại ‘lưới’ này, mà là mua bằng Internet…” Nhìn sang biểu cảm “Anh nói gì đó tui nghe hông hiểu” của Phượng Hoàng, cậu đành mở máy tính ra: “Thôi để tao mua cho mi xem, xem xong sẽ hiểu.”

“Được á, được á.” Phượng Hoàng vui vẻ dính bên người quản lí viên, cùng nhìn màn hình máy tính.

Lăng Mục Du cố nén xúc động muốn sờ lông Phượng Hoàng, tự nhủ trong lòng rằng không được quấy rối tình dục đồng nghiệp không được quấy rối tình dục đồng nghiệp đâu. Cơ mà lông chim ngũ sắc của Phượng Hoàng cứ ánh sắc vàng lấp lánh, nhìn mềm mại mượt mà, sờ vô chắc chắn sướng lắm lắm lắm á….

Tiếng máy vi tính khởi động vang lên, đám yêu quái trong văn phòng nghe thấy tiếng động, đồng loạt vây xem thứ nhìn như cái tấm một mặt trắng một mặt đen kia.

Món đồ kia nằm ở đây cũng lâu rồi, là do một quản lý trước của trước của trước kia đề nghị mua, Bạch Trạch mới bắt Hiệp hội Tu Chân đưa đến một cái, quản lý trước của trước của trước kia còn chưa kịp động vào đã bị doạ chạy, chúng yêu nghiên cứu biết bao lâu nay cũng không biết vật này dùng để làm gì.

Tính ra nhân loại thật sự rất thông minh, phát minh ra lắm thứ kì quái như vậy, đúng là muốn làm khó chết chúng yêu.

Lòng hiếu kì dâng trào, mấy tên yêu quái đánh liều vây phía sau quản lý, thấy cậu đang dùng đến thứ  kỳ quái kia, có con yêu quái thấp bé còn biến ra hình người để hóng.

Nhìn cái tấm màu đen kia lập tức biến thành bầu trời thảm cỏ xanh, đám yêu quái lập tức ồ lên, sau đó sôi nổi cùng giơ đủ loại tay, móng vuốt, vây, chân, cánh chạm vào nó.

Lăng Mục Du: “…..”

Phượng Hoàng càng chen vào giữa, giục giã: “Nhanh đi, nhanh đi, mau lên mạng mua đi.”

Lăng Mục Du di chuột, nhấp đúp vào icon trình duyệt, nhập địa chỉ web mua sắm, một lúc sau, một giao diện trắng trơn hiện lên, bên trên viết “Trang web không thể truy cập.”

“Gì?”

Lăng Mục Du nhìn xuống góc dưới bên phải màn hình, thấy bên trên một cái icon màn hình máy tính có dấu X đỏ, cậu xoay CPU ra sau, chỗ đáng ra phải có cắm dây lại trống trơn, cậu đứng lên tìm một vòng trong phòng, không có đầu wifi, không có dây cáp, hộp mạng cũng không luôn.

Quản lý u ám quay đầu nhìn đám yêu quái, đám yêu quái không hiểu làm sao, cũng nghiêm túc nghiêng đầu nhìn lại cậu.

“Có máy tính mà không có internet, tụi bây dùng nó để chơi dò mìn hay gì?”

“???”

Thôi, không nói nữa, đồng chí quản lý sợ nói thêm một chữ lại làm dao động thêm một phần quyết tâm sinh hoạt của cậu mất.

Phượng Hoàng hơi nghiêng đầu, nhìn Lăng Mục Du chán nản ngồi trên ghế thấp, tay ôm lấy mặt,bộ dạng như đang suy ngẫm cuộc đời. Nó vỗ cánh bay tới cạnh quản lý, xoắn xít hỏi: “Tiểu Ngư, sao vậy? Không mua trên mạng được hả? Là hiệp hội tu chân đưa đồ hư đến sao?”

“Máy tính này là hiệp hội tu chân đưa?”

Phượng Hoàng gật đầu.

Lăng Mục Du vỗ đùi, cả giận nói: “Lần đầu gặp thể loại đưa máy không hỗ trợ lắp băng thông như thế này!”

Cái đám hiệp hội tu chân này có thể đáng tin hơn được không? Bộ nghĩ là cái viện bảo tàng như vầy sẽ có con yêu quái nào bước được ra khỏi viện để đi lắp băng thông  hả? Ủa hay là nghĩ tụi quái này có tiền tự trang bị vậy trời??

“Như vậy là không mua trên mạng được đúng không?” Phượng Hoàng thất vọng, thật muốn ăn socola hạnh nhân.

“… Vẫn được!” Lăng Mục Du lấy điện thoại ra, bấm vào app mua sắm, chỉ vào, hỏi: “Có nhân nho khô nữa, muốn ăn không?”

Phượng Hoàng: “Muốn, muốn, muốn.”

Bầy yêu quái: “Muốn, muốn, muốn.”

Lăng Mục Du nhìn một vòng các yêu quái, các yêu quái mắt long lanh nhìn cậu.

Im lặng đặt cái đơn hàng số lượng lớn, hay quá, tổng thiệt hại cả ngàn luôn rồi.

Làm tới ngày thứ tư, Lăng Mục Du bi thương phát hiện, lương tháng chưa lãnh (còn không biết có lãnh được hay không), đã xài bay hai ngàn, thật là tiền ra như nước mà~

Đan Tiêu trở về dẫn theo một con hổ có đôi cánh thật to đi vào phòng triển lãm, căn phòng sạch sẽ, trốn trơn không có lấy một con yêu quái, hắn hơi chau mày, loáng thoáng nghe ở phía sau truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, chỗ đó hình như là văn phòng hắn bố trí cho quản lý nhân loại mà?!

Kéo theo con hổ có cánh đang giả chết như kéo chó ra sau điện, càng tới gần âm thanh càng lớn, có thể nghe rõ nội dung đám yêu quái đang hô to gọi nhỏ.

“Đồ ngu, triệt đường ngang, đây có năm cái rồi còn gì!”

“Năm cũng vô dụng, bên này nổ được hết một dãy, sao không nổ cả dãy chứ?!”

“Ai nói năm cái vô dụng? Hai cái đầu chim này hợp lại là mất hết rồi.”

“Ông chết rồi, tới lượt tui!”

“Hết mạng rồi, làm sao đây?”

“Tiểu Ngư….”

“Tiểu Ngư….”

“Tiểu Ngư….”

Đan Tiêu nhướng mày, nhân loại này, không chỉ ở trong viện bảo tàng một mình không bị doạ chạy, hình như quan hệ với bọn yêu quái ngu ngốc này còn không tồi?!

“Hết mạng thì có rống tên tao cũng không làm được gì! Này bấm nhẹ nhẹ thôi, điện thoại ông đây mới mua!!” Thanh âm nổi giận lôi đình của quản lý nhân loại vang lên.

Ừm, nhân loại này quả thật khá thân với bọn quái xuẩn ngốc kia, mình quả nhiên không nhìn lầm người. Đan Tiêu vừa lòng, khoé môi hơi nhếch lên, cất bước vào phòng.

“Viện trưởng đã về!” Phu Chư phát hiện ra Đan Tiêu đầu tiên, vui sướng kêu lên.

“Viện trưởng!” Bầy yêu quái đang tụ tập một góc chơi cái di động của loài người cũng đồng loạt đứng dậy, cung kính chào hỏi.

“Viện Trưởng.” Lăng Mục Du buông bản thiết kế phòng triển lãm xuống, đứng lên thẳng tắp nhìn Đan Tiêu.

Nam thần nha! Nam thần thật luôn! NAM THẦN • THẬT!

Đan Tiêu nhìn Lăng Mục Du, cười nói: “Cậu đã biết.”

Lăng Mục Du gật gật đầu.

“Vậy cũng tốt, không cần phải che dấu khác thường của viện bảo tàng này nữa.” Đan Tiêu nói: “Chào mừng cậu, Lăng Mục Du.”

Chúng yêu đã quen đón ý nói hùa Viện trưởng, cùng đồng loạt vỗ tay hoan nghênh quản lý nhân loại mới gia nhập.

Lăng Mục Du: “…..”

“Thao Thiết đâu?” Đan Tiêu nói, ném con hổ lớn đang bị treo ngược trên tay xuống đất, “Kêu nó dạy phép tắc của viện chúng ta cho con hổ này đi.”

Bạch Trạch bước đến, cười nói: “Viện trưởng, Thao Thiết bị sưng miệng, trốn trong phòng không ra, để ta dạy nó đi.”

Mắt Đan Tiêu ánh lên tia sắc bén, nhìn Lăng Mục Du, hỏi: “Cậu không bị thương chứ?”

“Không bị thương, cảm ơn anh đã quan tâm.” Lăng Mục Du lắc đầu, mặc dù lúc đó sợ đến nhũn ra,  nhưng chuyện này khỏi cần nhắc đến, nói ra thì mất hết khí khái nam nhi.

Bạch Trạch lật con hổ trên mặt đất lại, kéo kéo hai cái cánh rũ xuống của nó, cười tủm tỉm nói: “Đây không phải là Cùng Kỳ (3) sao, còn tưởng chết rồi chứ? Ai ngờ còn sống à?!”

Cùng Kỳ!

Lăng Mục Du tò mò chạy đến xem xem, mấy yêu quái khác cũng vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, hi hi ha ha.

Trên mặt đất là một con hổ to lớn với hoa văn màu đỏ trên thân, còn có một đôi cánh khổng lồ. Nghe thì có vẻ uy vũ hùng tráng, chỉ là hiện tại hai cánh rụng trụi lủi, lông trên đầu thì trọc thành “địa trung hải” (*). Con hổ lực bất tòng tâm nhìn Bạch Trạch, rầm rì: “Thú dĩ khả sát, bất khả nhục (**).”

(*) “Địa trung hải” là bị hói đầu –

(**) Thú dĩ khả sát, bất khả nhục: có thể giết thì giết đi chứ đừng làm nhục

Bạch Trạch vỗ đầu con hổ, dung túng đám yêu quái khác xoa mông vuốt đuôi nó, đợi đám yêu quái chơi cho đã ghiền mới nắm lấy một chân của Cùng Kỳ kéo lê ra sân, bắt đầu áp dụng giáo dục cảm hoá với nó. Nhóm yêu quái cũng chạy theo vây xem.

Lăng Mục Du không đi theo xem mà chặn Đan Tiêu đang tính vào ‘tẩm cung’ nghỉ ngơi lại.

“Có việc gì sao?”

Lăng Mục Du nói: “Thứ bảy này là sinh nhật của mẹ tôi, cần phải trở về một chuyến, muốn xin anh nghỉ một ngày.”

“Được.” Đan Tiêu gật đầu: “Loài người đi làm cũng có hai ngày nghỉ, cậu có thể nghỉ vào thứ bảy chủ nhật.”

Lăng Mục Du: “Du khách cuối tuần là nhiều nhất, bình thường viện bảo tàng thường đóng cửa vào thứ hai hoặc thứ ba.”

Đan Tiêu mỉm cười nhìn cậu.

Lăng Mục Du: “…..”

Còn nói câu nào nghe ngu hơn được không, viện bảo tàng Sơn Hải thì làm gì có khách, khách ở đâu ra.

Đan Tiêu buồn cười nhìn cậu quản lý đang phấn chấn nháy mắt chuyển sang uể oải, vỗ đầu cậu một cái, nói một câu: “Nhớ phải quay lại!” Xong thì đi khỏi văn phòng.

Lăng Mục Du xoa đỉnh đầu, cảm thấy đầu óc sáng sủa tỉnh táo hẳn, tất cả cảm xúc tiêu cực đều tan biến hết.

Lần trước cũng như thế. Ngay lúc cảm xúc mình có biểu hiện mất khống chế, Viện trưởng cũng vỗ đầu cậu một cái như thế, lúc đó bao nhiêu bức xúc, áp lực đều tiêu biến.

Oé, ra là nam thần còn có tác dụng này nữa.


[1] Cửu Du là xuất từ thần thú thượng cổ của《 Sơn hải kinh 》, hình dạng như thỏ lại có mỏ của loài chim, mắt thì diều hâu đuôi thì của rắn, vừa thấy con người liền nằm xuống giả chết, vừa xuất hiện sẽ có nạn châu chấu phá hại mùa màng.

[2] Mã Đầu Nương: QT và Raw là Âu ti chi nữ, thiệt ra thì nhân vật này có trong Sơn Hải Kinh, nhưng nằm ở tập Hải Ngoại Nam Kinh, tìm không có để trích dẫn cho mấy bạn…. lấy tạm tên trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.

Nói chung đây là một truyền thuyết, kể về một cô gái có người cha đi lính đánh trận mãi chả về. Cô bèn vào chuồng ngựa và bảo chú ngựa trong đó, nếu mi có thể mang cha ta về, ta sẽ lấy mi. Chú ngựa nghe hiểu và đi tìm, không ngờ tìm được ra người cha. Nhưng người cha không muốn gả con gái cho con ngựa kia, khiến con ngựa lồng lộn. Ông liền giết chết con ngựa, lột da nó đi để vào trong đình. Nào ngờ con ngựa có linh, một hôm da ngựa bay lên, cuốn lấy cô gái. Người cha già bất lực, chỉ có thể ngày ngày ngắm con tằm trên cây, cũng chính là hóa thân của cô gái.

[3] Cùng Kỳ: Thần Dị Kinh có nói “Tây Bắc có giống thú như hổ, có cánh, bay được, giết người ăn thịt, biết ngôn ngữ loài người, đấu văn nhân thì ăn hết người, đấu trung tín thì ăn mũi người, đấu ác nhân thì dâng thú cho họ, tên là Cùng Kỳ.” Đây là hung thú đại ác.

Cùng Kỳ là ác thần thượng cổ của Trung Quốc, có dáng như trâu, ngoại hình như  hổ, khoác trên da lớp lông như nhím, mọc cánh. Cùng Kỳ có tiếng kêu giống chó, ăn thịt người. Nghe nói Cùng Kỳ thường xuyên bay đến những nơi đánh nhau để ăn mũi của người tốt; nếu có người làm việc ác, Cùng Kỳ sẽ bắt dã thú tặng cho kẻ đó, đồng thời cổ vũ hắn làm nhiều chuyện xấu hơn. Cổ nhân cũng hay gọi những kẻ xa quân tử, gần tiểu nhân, hay có ý đồ bất chính là Cùng Kỳ.

(Dịch: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân team)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN