Viễn Cổ Hành - Chương 12: Trác Nhĩ và Lam Nguyệt tự bạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Viễn Cổ Hành


Chương 12: Trác Nhĩ và Lam Nguyệt tự bạch


Trác Nhĩ: “Ta tên là Trác Nhĩ , đến từ căn cứ bên cạnh rừng rậm Mông Tạp, ta cùng mấy người đồng bạn đuổi theo “Mông ô” ( Cọp răng kiếm ) đi vào rừng rậm Mông Tạp, nó thừa dịp lúc đàn ông ở căn cứ đi ra ngoài săn thú cắn chết mấy lão nhân, trong đó có cả ba của ta.

Chúng ta đuổi theo mùi của Mông ô đến rừng rậm Mông Tạp, sau khi bàn bạc thì tách ra tìm Mông ô, tìm được rồi thì cùng đánh Mông ô, ta ở rừng rậm tìm ba ngày, dần dần đi vào sâu trong rừng rậm Mông Tạp, còn chưa tìm được Mông ô, cũng không biết những đồng bạn khác có tìm được không, không gặp những đồng bạn khác thì biết nhất định là bọn hắn còn chưa tìm được, nhưng ta nhất định phải tìm được Mông ô, báo thù cho ba.

Ta ngửi thấy được mùi vị thịt, không giống thịt bình thường chúng ta ăn thường mang theo mùi máu tươi, ta lặng lẽ nấp đi qua, trong nháy mắt ta cho là ta nhìn thấy thần nữ, da trắng, mặt xinh đẹp, chân và tay nhỏ, ở bên kia dùng cây gỗ xuyên qua Ca Cô (thỏ lỗ tai ngắn) để nướng, ta không rõ sao lửa từ bầu trời rớt xuống kia có thể lấy ra dùng để nướng, nhưng ta biết cô gái này hẳn là thần nữ, nhưng chỉ là tiểu thần nữ thôi.

Ta muốn đến gần nàng, nhưng vừa động một chút, nàng đã nhìn tới đây, ta không dám động, sợ kinh sợ đến nàng, nàng xinh đẹp như vậy, trắng nõn như vậy, cho dù còn nhỏ, cũng khiến tim ta đập như sấm sét khi trời mưa.

“Grào. . .”

Mông ô đến ta lập tức bừng tỉnh, nhìn cô gái nhỏ nhảy lên trên cây lòng ta nóng như lửa đốt, ta biết một mình ta thì không thể giết chết Mông ô, các đồng bạn của ta thì không biết đang tại nơi nào.

Cô gái nhỏ chạy trốn Mông ô để cho ta hiểu được, nếu như hiện tại ta đi tìm đồng bạn trở lại cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của nàng, hoặc là ngay cả thi thể cũng không thấy được, sẽ giống như ba bị Mông ô nuốt.

Ta lấy vũ khí nhảy ra ngoài, ta biết nàng nhìn thấy ta, ta dẫn dụ Mông ô chạy đi, hi vọng nàng có thể chạy trốn, lúc ở trong rừng rậm chạy nhanh tránh né Mông ô trong lòng ta thật cao hứng, ta bảo vệ nàng, không biết sau khi ta chết ở trong miệng Mông ô nàng còn nhớ rõ ta không?

“Ầm Ầm Ầm”

Tiếng vang kinh thiên khiến ta kinh ngạc trong thoáng chốc, nhảy lên phía sau cây, ta phát hiện cô gái nhỏ.

Ta rất muốn đi rống giận tại sao nàng lại chạy tới nơi này, cúi đầu nhìn thấy cổ Mông ô đang chảy máu, ta không rõ vì sao Mông ô bị thương, nhưng ta biết chắc là vật nhỏ trên tay phụ nữ khiến Mông ô bị thương.

“rắc”

Âm thanh nhánh cây gãy lìa nhắc nhở ta cô gái nhỏ vẫn còn ở trong tình cảnh nguy hiểm, ta nghĩ cũng không nghĩ nhấc vũ khí của ta lên đánh về phía Mông ô, cho dù ta chết cũng muốn bảo vệ cô gái nhỏ, đây là ý niệm duy nhất trong đầu ta lúc ấy.

Sau khi Mông ô chết, ta mang cô gái nhỏ đi đến huyệt động ta đang tạm thời ở, ta rất quen thuộc rừng rậm Mông Tạp, ta biết địa phương nào có thể nghỉ ngơi hoặc là săn thú, nhưng ta cũng phát hiện cô gái nhỏ và ta không thể hiểu nhau, nàng giống ta đều là người, không phải là thần nữ, nhưng trong lòng ta nàng là thần nữ xinh đẹp, mặc dù nàng còn nhỏ.

Sau khi chôn đầu và nội tạng của Mông ô xong, ta mang theo cô gái nhỏ chuẩn bị trở về căn cứ, trên đường chân của nàng nổi lên rất nhiều mụn nước, nắm đôi chân nhỏ xinh trắng mềm của nàng, ta rất đau lòng, không để ý nàng kiên trì phản đối vẫn luôn cõng nàng đi đường, nàng quá nhỏ xinh quá nhu nhược, cho dù ta tỉ mỉ che chở mà nàng vẫn bị thương, ta lại tự trách cứ mình.

Ta không biết cô gái nhỏ từ đâu tới, tại sao xuất hiện ở rừng rậm Mông Tạp, nàng cho ta vũ khí khiến ta rất khiếp sợ, ta lại hoài nghi nàng là thần nữ rồi.

Ta muốn cẩn thận che chở nàng, làm cho nàng quen thuộc ta, đợi sau khi nàng trưởng thành sẽ tiếp nhận ta, nắm bàn tay nho nhỏ non nớt của cô gái nhỏ, trong lòng ta rất thỏa mãn.

Nàng cắt râu ria quanh miệng ta, đầu tóc cũng cắt một nửa, nàng cố chấp yêu cầu muốn cắt, ta theo ý nàng, nàng thích là tốt rồi, sau khi cắt xong ánh mắt nàng nhìn ta khiến cho ta rất cao hứng, ta thích mình có thể mê hoặc được nàng.

Nhìn nàng học nói với ta, ánh mắt nhìn về phía ta không lạnh lùng giống như lúc mới gặp, càng ngày càng ấm áp, trong lòng ta giống như bỗng chốc bị lấp đầy, đây có phải là cảm giác cha nói khi gặp mẹ không?

Lúc sắp ra khỏi rừng rậm Mông Tạp, thời điểm ta săn thú vừa trở về nhìn thấy nàng tắm rửa thân thể, trong nước sông thân thể trắng noãn đứng thẳng khiến cho ta ngây ngốc, ta biết nàng rất đẹp, rất trắng mềm, vuốt ve cũng mềm nhũn , nhưng thân thể không che đậy như vậy khiến cho thị giác của ta bị trùng kích càng lớn hơn nữa, ta muốn nhào tới ôm nàng vào trong ngực vuốt ve.

Nhìn bộ dạng nàng không thoải mái ta bừng tỉnh lại, ôm nàng dụ dỗ, tay nàng mềm mại thật thoải mái.

Ta không nghĩ tới vui mừng tới nhanh đến thế, nàng đã trưởng thành, điều này cũng biểu thị nàng có thể giao phối rồi.

Ta không muốn mang nàng trở về căn cứ nhanh như vậy, nàng đến căn cứ sẽ có càng nhiều đàn ông, phụ nữ rất khó sống sót, ở căn cứ một phụ nữ đều có rất nhiều đàn ông, ta muốn một mình chiếm hữu nàng, không muốn thân thể trắng noản của nàng bị người khác ôm vào trong ngực, ta sợ nàng không quan tâm tới ta.

Lam Nguyệt: Từ lúc nhìn thấy Trác Nhĩ và cùng hắn ra khỏi rừng rậm đến bây giờ, ta vẫn luôn cố gắng quan sát hắn, hắn thật giống như cũng biết ta đang quan sát hắn, bộ dạng hắn thật cao hứng, ta nghĩ đàn ông viễn cổ rất đơn thuần .

Từ từ ta cảm giác được tình cảm của Trác Nhĩ đối với ta đã thay đổi rồi, vừa bắt đầu ta cho rằng hắn coi ta là trẻ con, sau lại phát hiện động tác thân mật của hắn mới biết được hắn coi ta là phụ nữ chưa trưởng thành, thời gian ta ở cùng hắn thì phát hiện loài người viễn cổ rất đơn thuần và trực tiếp, thích chính là thích, đối xử tốt với ta mà không hề có mục đích gì, ta ưa thích một Trác Nhĩ như vậy.

Lúc học nói ta nhìn thấy Trác Nhĩ ngưng mắt nhìn ta thật sâu, ta nhìn khuôn mặt đã được cạo râu sạch sẽ kia nói: “Trác Nhĩ, ta chỉ cần tình yêu đơn thuần, bình thản khi còn sống, ngươi làm không được thì tốt nhất chớ chọc đến ta” , Trác Nhĩ nghe không hiểu ngôn ngữ hiện đại của ta, vẫn dùng vẻ mặt ngây ngốc nhưng ấm áp nhìn ta , ta nghĩ dù sao ta cũng đang học nói, sau này phiên dịch cho hắn nghe là được rồi.

Đi ra khỏi rừng rậm ta không thể tránh được lâm vào sự yêu thương của Trác Nhĩ, người đàn ông này thật sự quá trực tiếp, làm cho người ta muốn trốn tránh cũng không trốn tránh được, ta nghĩ đến hôn nhân cổ đại, tạm thời vẫn quan sát, Trác Nhĩ lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, trước sau vẫn lấy ta làm đầu, ta có chút cảm động nhỏ, nếu như hắn vẫn đối xử tốt với ta như vậy, ta sẽ không nhịn được ngày từng ngày tích lũy cảm giác yêu, đúng vậy. . Ta thích đàn ông đơn thuần trực tiếp, không thích đi suy đoán tâm tư của một người, nếu phải đi suy đoán thì ngay cả cảm giác thích ta cũng không tìm thấy rồi.

Sau khi dì cả tới ánh mắt của Trác Nhĩ rõ ràng đã thay đổi, ta khẩn trương nhìn hắn, sợ hắn đối với ta như thế nào, thật ra thì ta suy nghĩ nhiều rồi, Trác Nhĩ vẫn giống như trước trực tiếp tỏ vẻ hắn yêu thích ta, ta nghĩ hắn quả thực là đàn ông đặc biệt được chuẩn bị cho ta, vô luận ngoại hình hay là tình cảm, đều là người đàn ông mà ta cần, ta nghĩ đối xử với hắn tốt hơn một chút, tốt hơn một chút, cho nên cho hắn một cái gật đầu ngon ngọt.

Nhưng ta có chút lo lắng, nếu như Trác Nhĩ có nữ nhân thì làm sao bây giờ? Dù sao ta không rõ ràng lắm về thời đại này, đừng để ta phải làm tiểu tam bi thương a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN