Việt Nam Tu Tiên Giới
Nhất Khí Phá Vạn Pháp
Chương 11 : Nhất Khí Phá Vạn Pháp
Duy mở mắt tỉnh lại . Sáng dậy thân thể hắn đã hồi phục , tinh thần khoẻ khoắn hắn dướn người thở ra một trọc khí dài :
– A, khoẻ hơn rồi .
Hắn gãi đầu hôm qua với Lan sướt mướt hắn không cả tu luyện , hắn cảm thán : tu luyện cả là một chặng đường dài !
Duy xếp bằng ngồi xuống tu luyện , hắn vận chuyển TKKG quyết hấp thu linh khí .
Trong tiểu thế giới Tô gia , linh khí dầy đặc hấp thu quả có chút nhanh hơn rất nhiều . Duy lại sử dụng phương pháp Thổ Nạp Lan dạy hấp thu linh khí .
Tu luyện cả buổi sáng , buổi chiều hắn dừng tu luyện , lôi kiếm ra tập luyện bộ kiếm quyết cơ bản .
vèo , vèo ..vù ..
Đường kiếm đi rất hoa mỹ , Duy giờ khắc này có thể tưởng tượng giờ hắn giống như một cao thủ võ lâm trong phim vậy .
-Kiếm quyết khá đấy nhưng còn chưa được – một giọng nói vang lên .
Duy dừng lại quay đầu lại nhìn về một nam tử 25 tuổi đang đứng nhìn hắn mỉm cười .
Duy : ông là ai ?
Tô Văn : Khục .. ta là bác của ngươi .
hắn lại nói : thiên phú kiếm của ngươi không tệ .
Nói xong hắn lấy ra một thanh kiếm bắt đầu triển khai đường kiếm mà Duy thi triển khi nãy
Đường kiếm chém xuống đơn giản không hoa lệ , kiếm mang như thể phá được hết thảy
Duy nhìn lại chiêu thức Tô Văn thi triển , ánh mắt sáng lên .
Tô Văn mỉm cười : Đường kiếm kĩ xảo hoa lệ có thể đánh bại được kẻ địch yếu . Nhưng đối với khi gặp kẻ địch mạnh mẽ nhìn ra chỗ sai hở thì chỉ có bại trận .
Tô Văn mỉm cười , Duy dường như đã lĩnh ngộ .
” Đúng! với vạn pháp chỉ cần thực lực là có thể chém hết thảy ”
Duy suy nghĩ theo sự chỉ điểm của Tô Văn hắn đang đi đúng lối để tìm ra Nhất Khí Phá Vạn Pháp ..
Duy lại lần nữa thi triển Kiếm Quyết cơ bản , đơn giản nhưng vẫn thấy được kiếm mang mạnh mẽ .
Tô Văn nhìn thấy cảnh này mỉm cười : Hảo tiểu tử ! Quả nhiên giống nha đầu kia , thiên phú rất cao a .
Một bóng người thướt ta bước tới . Dáng người nàng lồi lõm , khuôn mặt tinh xảo , đôi mắt xanh to tròn lộ ra vẻ khả ái . Mi bước tới chỗ Tô Văn ôm lấy cánh tay hắn : Cha ! Tại sao cha lại ở đây ?
Tô Văn xoa đầu tiểu cô nương Mi vẻ mặt cưng chiều : Ta đến xem em họ của con . Thiên phú của nó không tệ . Nó cũng sắp đến học viện nơi con học .
Mi : A .
Nàng chú ý đến một tên mặc áo trắng đang mua kiếm nàng trừng mắt : Tô Duy !
Tô Văn : A ! con biết hắn rồi à ?
Mi gật đầu : Ngày trước cha không có nhà , ông nội bảo con đến nhà bảo Cô Lan về gia tộc .
Nói đến đây nàng nghiến răng nghiến lợi , gò mà ửng hồng nói : tên đáng ghét này !
Tô Văn vẻ mặt khó hiểu nhìn con gái : nó đắc tội với con sao ?
Mi gật đầu .
Tô Văn cười : đến , ta giáo huấn nó giúp con .
Mi lộ ra vẻ sung sướng đắc ý .
Lúc này Duy đã thi triển xong Kiếm quyết , hắn thở hồng hộc nhìn về phía Tô Văn .
-A ! là cô ?
Tô Văn nói : Nó là con gái ta .
Duy suy nghĩ , gật đầu .
– Cảm ơn bác đã chỉ điểm .
Tô Văn cười : không có gì đây , còn bây giờ là lúc lúc trừng phạt .
Duy mặt khó hiểu : trừng phạt ?
Tô Văn gật đầu : tiểu tử nhà ngươi đắc tội con gái ta .
Nhìn về phía Mi chỉ thấy nàng đắc ý cười .
Duy trừng mắt : ta lúc nào đắc tội với cô .
Mi trừng mắt mặt hồng đào nói : lại nói không đắc tội lúc ở …nhà tắm ây ..
Nàng lí nhí nói , khuôn mặt đỏ rực càng thêm vẻ đáng yêu .
Tô Văn cảnh giới mạnh mẽ nên hắn nghe thấy rõ ràng lời nàng vừa nói mặc dù lí nhí nhưng không qua được tai hắn . Hắn trừng mắt nhìn Duy giận dữ nói : Ngươi làm gì con gái ta ?
Duy : A ta có làm gì nàng đâu ???
Mi chợt tỉnh , nàng biết nãy lời nói bị cha nghe cả vội nói : không phải như thế đâu cha !
Nàng nói nhưng nhớ đến cảnh Duy bịt miệng nàng ôm nhau trong nhà tắm , khuôn mặt đỏ rực .
Tô Văn nhìn vẻ mặt con gái lại càng thêm giận dữ , hét to : khốn nạn ! tiểu tử chết đi .
Duy sợ hãi cười khổ hắn thật không làm chuyện đó với Mi nhìn thấy đường kiếm lướt về phía mình , hắn cũng không né tránh vì hắn biết mình không né được .
– Chẳng lẽ ta nhân vật chính lại chết ở nơi đây .
Hắn nhắm mắt tiếp nhận số phận , hắn hận mình không có thực lực để chống đỡ .
1 giấy
2s
3s
30s
A chưa chết ! hắn mở mắt .
Tô Văn thở dài dừng đường kiếm lại hắn trầm giọng nói với Duy : chúng ta đi nói chuyện riêng !
Tô Văn chắp tay cảm thán nói : ta nhận nuôi Mi từ nhỏ , ta yêu thương nàng , và ta đã nuôi dưỡng nó , nhìn nó trưởng thành . Hắn nói với giọng yêu thương ôn nhu .
Tô Văn nói tiếp : haizz ! vẫn phải đến một ngày con gái trưởng thành rời xa vòng tay của cha mẹ .
Mi một bên nghe cha nói hốc mắt ửng đỏ .
Tô Văn nhìn Duy một lúc nói : Nếu con gái ta đã chọn ngươi , hãy chăm sóc nàng cho thật tốt . Nếu ngươi đối đãi nàng tệ bạc ta sẽ giết ngươi !
Mi ửng đỏ kêu : Cha à!
Duy sửng sốt nói : Ta..
Tô Văn nói : ta biết ngươi mới 13 tuổi , không sao . Trong giới tu sĩ không phân biệt tuổi tác . Ngươi chỉ thấp hơn Mi : 5 tuổi thôi ! có người 50 tuổi vẫn như 25 26 tuổi nữa là , ngươi không cần để ý tuổi tác .
Duy : không ý ta là …
Tô Văn : ngươi khỏi lo tuy nàng là con gái ta nhưng nàng không phải máu mủ của ta nhưng ta vẫn yêu thương nàng coi nàng như con đẻ của mình . Tô gia sẽ không ngăn cản ngươi . Ân . Trong tu sĩ còn có cả Con và mẹ kết đạo lữ song tu nữa là .
Duy : “…”
“bác à , có thể để ta nói được không ? kì thật chuyện không phải như vậy a ! hiểu lầm ”
Duy đột nhiên muốn khóc .
Chỉ thấy Tô Văn xoay người bước đi , để lại một bóng dáng của một người cha cao lớn ân cần tràn đây yêu thương ..
Duy : “…” ân , hắn biết đã chẳng thể giải thích được nữa , Duy nhìn về phía Mi nàng hộc mắt đỏ hoe đang ngồi kia .
Duy ngồi cạnh nàng vỗ về vai nàng nói : cha ngươi đang hiểu lầm chúng ta ,sau này gặp cha ngươi giải thích cho cha ngươi hiểu .
Mi chợt tỉnh lại nhìn Duy nói : ngươi sẽ cưới ta sao ?
Duy :”…” hắn chỉ cảm thấy não mình không theo kịp !
Nàng vẻ mặt ửng hồng , thân thể mềm mại nhu thuận ngồi dựa vào vai Duy nói : Cha ta bảo ngươi phải chăm sóc ta a..
Ân , có gái xinh đẹp cực phẩm lại rất khả ái lại còn đang dựa vào người , Duy cũng đéo phải mấy thể loại nhân vật chính mặt lạnh lùng , chỉ theo đuổi tu luyện , hay chỉ yêu một người . Hắn duỗi cánh tay khoác lên người nàng , thân thể nàng dựa vào ngực Duy . Hắn giọng nói âm trầm nói : Ta sẽ chăm sóc cho nàng .
“Ân , phúc lợi x3”
Vẻ mặt ửng đỏ Mi lúng túng không biết làm sao chỉ thuận theo Duy dựa vào người nàng .
Từ phía xa xa , một bóng người đang đứng nhìn vào hai người , Tô Văn cảm thán : Con gái đến tuổi trưởng thành rồi cũng phải rời xa cha mẹ a ! .
Gia chủ Tô gia ông ngoại Duy Tô Dương sinh 3 người con là Tô Văn , Tô Lan và Tô Nguyệt .
Tô Văn là con trai trưởng nhưng hắn mắc bệnh vô sinh , hay nói là hồi trẻ hắn đi kinh lịch thì âm dương mất cân bằng , dương khí suy giảm . Tinh khí của hắn yếu ớt , không thể mang thai a ! Đây là quá khứ đau buồn của hắn đến khi hắn nhận nuôi Mi , hắn quên đi nỗi đau này .
Tô Lan là mẹ của Duy ai cũng biết .
Tô Nguyệt là em út nhưng vẫn đang đi lịch luyện bên ngoài chưa có về .
-Ê nè đừng có mít ướt nữa ! .
– Nhưng ngươi hứa phải chăm sóc ta a ! – Vẻ mặt phụng phịu Mi nói
– Được rồi được rồi ! – Duy xoa đầu Mi nói .
-Thôi được rồi , dậy nào !-
Mi uỷ khuất nói : Ngươi định bỏ ta ?
Duy khóe miệng co giật rồi cười xấu xa nói : Tuỳ ngươi thôi , bây giờ ta đi tắm hay ngươi muốn dính lấy ta , chúng ta tắm chung , hắc hắc .
Mi vội buông Duy ra trừng mắt nói : Hứa đấy ! không được bỏ rơi ta !
Nói xong nàng chạy ra ngoài .
Duy lắc đầu , một cô nương 18 tuổi đầu mà vẫn ngây thơ như vậy ! quả nhiên người xưa toàn ăn ngay nói thật ! hắn lại nhớ lại gái Việt Nam thời nay nhỏ tuổi đã sống ảo , đua đòi , trẻ trâu đú đởn , miệng thì tục luôn mồm .. đâu có được ngây thơ chất phác như Mi ..
Cảm thán , hắn xoay người vào phòng tắm .
[ Khà khà từ bây giờ đổi lại tên mẹ Duy Tô Thị Lan thành Tô Lan nha mọi người , vì mình thấy thời cổ đại chắc chả ai tên Thị đệm cả ^^]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!