Việt Tinh Kỳ Truyện - Chương 12: “iron suit “
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Việt Tinh Kỳ Truyện


Chương 12: “iron suit “


Về đên nhà, Bão sửa soạn cơ thể một chút, hắn muốn bắt tay ngay vào thực hành bài trên lớp, bài học này thực sự có sức hút đối với Bão, không những là những điều mới lạ, mà còn thì bước khởi đầu thực hiện mong muốn của hắn, đó chính là tự do tại thế giới này và bảo vệ những người hắn yêu thương.

Nhưng điều tiên quyết, là hắn phải tụ linh được trước đã,phải có linh lực, mới xài được skill chứ, xe phải có xăng mới chạy được chớ,thịt chó phải có mắm tôm….Nghĩ xong làm ngay, xếp bằng ngồi trên giường, tâm trí dần thanh tĩnh, chìm dần vào sự tập trung tinh thần, bắt đầu tiến hành chu thiên vận khí, hướng dẫn luồng khí mát lạnh lại có phần ấm áp đang lờn vờn trong không khí chay dọc từ dưới cằm, tràn vào nhân trung, hắn thấy nhân trung minh cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, rồi cảm giác mát lạnh đó tràn ngập đến đan điền, sau chạy đến từng lỗ chân lông, từng sớ thịt, từng cơ bắp bé nhỏ của hắn, Bão có cảm giác bây giờ mình có thể nâng cả một con voi to lớn một cách nhẹ nhàng, sức mạnh hắn chưa bao giờ có được cuồn cuộn chảy trong huyết quản hắn, linh khí vận chuyển theo tạo thành một cái lốc xoáy nhỏ trên đỉnh đầu hắn, nhanh chóng rót vào nhân trung Bão,. Bão đột nhiên nhận ra trong cơ thể mình xuất hiện 2 luồng khí màu đỏ, vàng kim cực kỳ mỏng manh nhưng lại cực kỳ bền chắc xác nhập vào chu thiên vận khí cuả hắn, mắt không thể nhìn thấy, nhưng hết lần này đến lần khác hắn cảm nhận được bản thân đẫ thay đổi, khác hẳn lúc còn là phàm nhân, cơ thể yếu ớt, giác quan cực kém, đâu như lúc này, cơ thể hắn đươc chu thiên vận khí tu bổ từng tế bào một, giác quan hắn cực kỳ nhạy bén, mắt có thể tại 50m nhìn cực rõ dù chỉ là một ngọn cỏ, một con kiến, hắn có thể nghe được các âm thanh ở xa vọng lại, và điều đặc biệt nhất chính là hắn mơ hồ cảm thấy giác quan hắn không biết tên này, nhưng theo hắn nghĩ ở trái đât người ta gọi là giác quan thứ “sáu” nhen nhóm trong cơ thể hắn, nhưng hắn thật không thể điều khiển hay tác động gì tới giác quan này được.

Bão đâu thực sự biết, những điều hắn đạt được đâu phải là may mắn, mà là trả giá bằng máu, thịt và sự kiên trỳ, bền bỉ của hắn, người ta chỉ là tụ linh thành công tạo thành một làn xương mờ chạy qua kinh mạch trong cơ thể, còn Bão, hắn tạo thành 2 luồng khí thực chất màu đỏ, vàng chảy trong kinh mạch, sức mạnh của hắn đâu chỉ gấp đôi của người ta a, nhưng tại suy nghĩ của hắn, hắn chắc chắn kém hơn người ta rất nhiều, vì cho đến bây giờ theo sách giáo khoa miêu tả, khi tụ linh thành công đến độ nhất định, quanh người sẽ tạo thành linh vận bay xung quanh( như Buff trong MU), nhưu hồi sáng hắn đã thấy một tên thiên tài hỏa hệ quanh người một quầng sáng màu đổ nhạt lượn lờ, mặc dù rất mỏng nhưng cực kỳ đặc biệt a, còn hắn đến bây giờ, tụ linh thành công rồi, nhưng “linh vận” của hắn đâu, làm gì có, nếu hắn cố gắng tự ngưng tụ thì trong nháy mắt màng sáng mỏng đó hiện lên chưa tới chớp mắt liền vỡ mụn, mà màu sắc lại lộn xộn, như bong bóng xà phòng vậy, đôi khi lại chả có màu.

-“Phù”

Bão thở một hơi đầy thoải mái, bây giờ hắn sẽ tập bài học hồi sáng a, tạo skill ( tuyệt chiêu).

Đứng liên tiến hành chu thiên vận khí của bản thân, cố gắng điều khiển sợi chỉ mỏng màu vàng tạo ra vũ khí theo tưởng tượng của hắn, hớn hở nhìn thanh kiếm màu vàng vàng nhạt, miễn cưỡng cùng với óc “tưởng tượng phong phú “ của hắn, thì đây là thanh kiếm đẹp nhất mà hắn từng tạo ra được a

-“A hahahaha, ông trời không phụ lòng người mà, ah ha ha ha, …………, cơ mà, khoan á đù, á đù….”

Trong khi giơ cao thanh kiếm nhưu khúc cây của hắn lên cao sung sướng, thì thanh kiếm của hắn lại trở thành màu đen, răng rắc vỡ ra, rồi từng mảnh vụng bám hết vào cánh tay hắn, bọc lấy tay hắn từ bả vai trở xuống, giống như người bị gãy cả cánh tay phải được bó bột lại vậy, khác mọt điểm là, “bó bột” này màu đen tuyền, cùng với bề mặt cực kỳ nứt nẻ, nhưng đó chỉ là bề ngoài, bên trong lớp nứt nẻ đó là một lớp kim loại đen khác lại uyển chuyển vô cùng, che kín hết cánh tay hắn, nước chảy cũng không lọt qua được, 

“Đúng là trong cái xui có có cái rủi a, kiếm làm không xong, lại còn dính mớ đất đen lên tay thế này”, thầm mắng một câu, Bão vùng vẫy gõ gõ tay lên bàn để tróc lớp “đất đen” này ra, nhưng nó không hề xuy xuyển, hạt bụi cũng không rớt ra nửa hạt

“Đéo tin ta gỡ không được mày!!!!”

Hắn dừng lực thổ mạnh tau phải lên chiêc bàn gỗ trước mặt

-Oành

Chiếc bàn gỗ trở thành mảnh vụn, “Bó bột đen” của hắn vẫn không suy xuyễn gì,cùng lắm chỉ là văng ra vài miếng kim loại đen nho nhỏ, sau đó lại được phục hồi như cũ trên cánh tay của hắn, Bão hít môi hơi khí lạnh, “này là sắt, chứ đất đéo đâu, giờ sao gỡ ra, sao mà tối nay bắt con sóc bỏ vào lọ được đây”

Đến nước này, hắn phải chơi liều thôi, hắn tập trung tinh thần, nắm lến sợi tơ màu đỏ trong cơ thể, huy động toàn lwucj lên cánh tay phải, hắn muốn nung chảy chiếc”giáp tay này”,

Ngọn lửa nhỏ xíu bùng lên, vâng, đúng là bùng lên, bùng lên như một chiếc hộp quẹt ga, ngọn lửa đỏ như máu nhưng chỉ cao 2 cm trên canh tay giáp sắt,Bão chờ đợi sự nóng dần lên, hắn nghĩ có thể hắn đã là tu vi thể phàm tầng 2-3 gì rồi, nên nóng hắn có thể chịu đựng được, nhưng chờ mãi hắn cũng chẳng cảm thấy gì, ngọn lửa dường như không thể truyền tới hắn, bời vì lớp kim loại hoạt tính bên dưới lớp nứt nẻ liên tục chảy que các khe nứt của lớp trên đi ra ngoài, bắt đầu sôi sùng sục, bị nung đỏ lên rồi nhỏ giọt ra bên ngoài, tự như là nham thạch vậy, tưng giọt dung nham nhỏ xuống đất kêu “xèo xèo”, lách tách vui tai, đén sán bê tông còn bị đốt cháy khét, đủ biết sực nóng của dung nham kinh khủng đến như thế nào, nhưng đối với Bão, đây là thất bại nối tiếp thất bại a, “giờ làm sao gỡ giáp tay ra bây giừ”

Hắn tạo ra thêm một thanh đao xấu quắt ở tay trái, với suy nghĩ cùng chất liệu chắc sẽ phá được nhau, hắn lại tìm cách điều khiển sợi tơ vàng trong cơ thể, huyễn ảnh ra hình dạng của thanh đao thì ahwns chợt cảm thấy kết nối giữa tâm thần và sợi tơ vàng có chút chập chờn, rồi cánh tay hắn từ từ rã ra, rớt xuống đất rồi tan thành bột đen. Bão biết rồi, thực lực của hắn còn quá yếu không thể duy trì hai thanh vũ khí lớn như vậy được, đôi khi cái yếu lại có lợi hơn cái mạnh à nha, đến khi hắn khống chế được sức mạnh này thì giải quyết tay giáp có gì là khó nửa đâu,

-“kakaka, tưởng làm khó được bố mày à, từ nay sẽ gọi cái tay giáp này là……., gì nhỉ??”

Đột nhiên nghỉ tới lúc còn trên địa cầu, người hắn hâm mộ nhất không phải là Momoka, hay hatano, tokuda…, càng không phải superman hay captain, mà là người sắt Stark, một kẻ giàu có, thông minh nhưng cực kỳ kiêu căng, nhưng Bão thích điều này, hắn cảm thấy đây là những tư chất một người đàn ông thành công cần phải có.

-“được rồi, sẽ gọi cánh tay giáp này là “IRON SUIT”, biết đâu sau này minh có thể làm thêm cả người mặc giáp a,”

Nghĩ tới đó, người Bão run lên vì sướng, thiếu điều chỉ cần bay và bắn ra tên lửa thì iron man tới đây hắn cũng giám đánh một trận à nha. Mặc đù không có kiếm, không có hỏa cầu, cũng chẳng tạo ra được kiếm, giáo, đao hay vũ khí gì, nhưng hắn có IRON SUIT, tự vệ vẫn là không thành vấn đề, huống hồ bây giờ hắn đã thể phàm tầng 2.Tập luyện nhưu thê,s hai ngày đã trôi qua, hắn lại bỏ lỡ một buổi học của cô Thảo, nhưng mai đã là chủ nhật, nên hắn cũng không thể ngắm nhìn cô giáo được nửa. Bão đành ra ngoài thăm Băng với Diễm vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN