Việt Tinh Kỳ Truyện - Chương 27: “Chiến đấu với cún con(1)”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Việt Tinh Kỳ Truyện


Chương 27: “Chiến đấu với cún con(1)”


Bão gắng gượng ngồi lên dường, cô gái lạ mặt, à không, biết mặt đâu mà lạ, cô gái bịt mặt này dường như rất lo lắng cho Bão, đỡ Bão ngồi lên dường, thần niệm nhanh chóng quét toàn thân hắn, thấy không có vết thương gì nghiêm trọng, nàng thở phào nhẹ nhõm, nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra, với tư cách là quản chế viên khu vuecj này, nàng chắc chắn phải chịu trách nhiệm nghiêm trọng, học viên top 8 nếu bị giết chết, cũng không phải là một chuyện nhỏ, nhưng lớn hơn là nàng rất có cảm giác có mối liên kết nào đó đối với vị thanh niên trẻ tuổi này, mà trước đây nàng từng có, giống như là dối với một người thân trong gia đình vậy, nếu để hắn xảy ra chuyện gì, nàng Bùi Như Nguyệt sẽ không tha thứ cho bản thân mình được, đang mãi suy nghĩ, nàng không kịp để ý đến vẻ mặt của Bão, đến khi tỉnh lại, nhìn vẽ mặt đầy vẻ khó chịu của Bão làm nàng giật mình, không phải vì vết thương, mà có lẽ vì hành động của nàng, hai người một nam một nữ, không thân không thiết, đột nhiên dùng thần niệm quét sạch sẽ trên người của hắn, hắn mặc dù mặt dày nhưng cũng có tôn tư riêng của mình chứ, một tầng mây hồng dâng lên nhẹ nhàng, mặt dù không thấy mặt, nhưng chiếc cổ trắng bóc đang đỏ lên không thể nào dấu diếm được, 

-“Xin lỗi, ta quá lỗ mạng, ngươi……. không sao chứ!!!”

Nhíu mày, biết người này cũng không ác ý, trong cũng có vẻ lớn hơn hắn không bao nhiêu, dù sao hắn cung hơn 23 tuổi rồi,

-“Vị tỷ tỷ này, dù sao cảm ơn người trợ giúp, nếu không ta sợ không giữ đươc jcais mạng nhỏ này rồi” Bão thật tâm cảm ơn.

Bùi Như Nguyệt nhanh chóng xua tay:

-“không không, đây là nhiệm của ta mà, để cho tên kia lọt đươc vào đây là do lỗi của ta, người có lỗi là ta mới đúng”

Gật đầu mời người tỷ tỷ này ngồi, Bão thấy nhân phẩm cô ta cũng không tệ a, biết nhận thẳng trách nhiệm, mà không vòng vo tìm kiếm lý do, tỷ dụ như bị đột nhập, hoặc là có nội gián mở đường ….., tính ra việc này có vẻ việc này không liên quan đến người này rồi,

Bùi Như Nguyệt lấy ra một viên đan dược đưa cho Bão, hắn cũng khoogn ngần ngại nuốt xuống ngay đan dược, nếu người này muốn hạ độc hắn thì cần gì cứu hắn, càng là xứng đáng để hắn nhận, dù sao cũng lỗi của nàng, cho nàng bù đắp tý chắc cũng không lỗ mấy, mùi đan dược thơm lừng dược liệu, đưa vào miệng tan ngay, làm hắn bất giác nhớ đến cha hắn, cũng đã từng đưa thuốc chữa thương cho hắn lúc mới bị ám sát ở Daklak, nụ cười ông hiền dịu làm ánh lên trong lòng hắn một nỗi đau xót chất chứa, hắn nhanh chóng cảm thấy cơ thể khá hơn, mặt đã đỡ nhợt nhạt nhưng không thể khang phục hoàn toàn được, thế này phải nghỉ ngơi 2-3 ngày, chứ như bây giờ 2-3 tiếng nữa là tới tranh tài, thật không trông mong gì nhiều. 

Thấy mọi việc an ổn, Bùi Như Nguyệt cũng cáo từ, nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng, Bão cũng ngồi điều chỉnh lai một chút tâm lý chuẩn bị thi đấu vòng tứ kết, 8 người mạnh nhất thể phàm, hắn phải cố gắng lọt tóp sâu hơn một vòng nữa mới có cơ hội lấy danh ngạch tiến vào bí cảnh Bách Thảo.

Tại cách đó hơn 20 km, ngồi trong phòng tửu lâu là 4 người mặc trường bào sạch sẽ, quý phái, sang trọng, động tác tiêu sái, phong du, ánh lên vẻ kiêu ngạo, cao phong quý tộc đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn, trên bàn là một bộ ấm trà được làm bằng ngọc bích, đứng ở phái gần cửa là một tên mập, dáng người lòm cúi, hai tay chắp lại phái trước tỏ vẻ tôn kính đối với 4 người kia, tường thuật lại toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra, người này là Hoằng Kim, “cún con” đại diện cho bầy “cún lớn” đã đến thương lượng thất bại việc dàn xếp kết quả với Bão, 

Một người đàn ông trẻ tuổi nhất trong 4 người mặc trường bào xanh sau khi nghe xong câu chuyện,. lập tức trên người tỏa ra sát khí lẫm liệt, dứng dậy một tát “chát”, chiếc bàn làm bằng gỗ sồi trước mặt hóa thành bột mịn, bình ra cũng cùng chung số phận, đặc biệt, 3 chiếc tách trà cảu ba người kia thì không hè gì, vẫn bay lơ lững trước mặt, duy chỉ có mặt nước trà rung động một chút.

-“con mẹ nó, chỉ là một con kiến hôi cũng mún chọc đến Lãnh gia ta, ta lập tức đi giết hắn”

Người đàn ông bên cạnh hơ tay, luồng sát khí trên người đàn ông trẻ tuổi như bị bóp nén lại, thu liễm đi rất nhiều, trầm ổn nói:

-“Lãnh tứ, giết hắn xong thì được gì, vấn đề là ngươi nghĩ sau chuyện này Đại Học Viện không cắt cử thêm người tới canh chừng ở khu vực đó sao, chỉ sợ ngươi đến còn không có đường về, còn về con kiến kia, lúc nào giết lại không được, trước lúc ahnfh động phải suy tính một chút, ngồi xuống đi”

Nói xong người nay phất tay, một chiếc bàn khác xuất hiện tai chỗ chiếc bàn cũ, 3 tách tra hạ xuống ngay ngắn không một tiếng động, người đàn ông kế tiếp lên tiếng.

-“Lãnh đại nói đúng rồi đấy, người phải dùng cái đầu trước rồi hãy đụng tay, đụng chân, cứ như thế, có ngày cũng đá phải thiết bảng cũng không chừng ”

4 người này là vị anh em ruột trong Lãnh gia, người vừa nói là Lãnh nhị chính là cha của Lãnh Bội tiểu tử, tiếp tục nói

-“Nếu không đồng ý cũng không sao, ta không tin hắn thắng được Lãnh Bội trong tình trạng đó, không phải quản gia Kim vừa nói, tên Bão kia chắc chắn bị phản vệ công pháp kỳ dị nào đó sao, coi như hắn làm đá mài dao cho Lãnh Bội còn chưa đủ”

Nhấp chén trà, Lãnh đại lên tiếng, 

-“Cái gì cũng không được khinh xuất, người đi hỗ trợ Lãnh Bội trị thương, nhanh chóng hồi phục thực lực, ngày mai cứ cho hắn thoải mái xuất thủ”

-“Dạ” Lãnh nhị đứng lên tiến ra khỏi tửu lâu phòng,

8h sáng, mọi người đều tập trung tai sảnhchờ, tình trạng thương tích có vể đã khá hơn rất nhiều hơn hôm qua, nhất là tên Linh và Lãnh Bội kia, đúng là hai gia tôc lớn, đan dươc trị thương không thiếu, y sư cùng đan sư lại càng là có nhiều, Bão thầm than, nếu như bản chất cơ thể hắn không đặc biệt hồi phục nhanh, thì làm sao là đối thủ của bọn người này, nói là công bằng chiến đấu, nhưng phía sau hậu trường chẳng hề công bằng chút nào, thế giưới nào cũng vậy a, con ông cháu cha lúc nào cũng hơn mấy đứa cù bất cù bơ như hắn.

4 trận, top tên 8 người tu vi thể phàm được xuất hiện trên 6 màn hình lớn trên quảng trường, bắt đầu đươc xáo trộn ngẫu nhiên để sắp xếp cặp đấu, và cũng rất “ngẫu nhiên” Bão và Lãnh Bội nhảy chung một khung đấu, trận thứ 4, cũng là trận cuối trong vòng bán kết, Bão thầm thở dài, khoogn phải vì bi dàn xếp trận đấu, mà là hắn lại phải đợi, lại là trận cuối,đợi đến bao giờ đây.

3 trận kia diễn ra lâu lắc, Bão như ngủ đươc jmootj giấc trong sảnh chờ rồi, một sự đối lập cảu một người sơ với tất cả những người ở lại ở đây,mọi người ở đây thì ai cũng có tràn đầy cảm xúc, cực độ lo lắng cũng có, phấn khích lại phần nhiều hơn,thấp thỏm đứng ngồi không yên … đâu ai như hắn, nằm ra ghế tựa ngủ một giấc đã hơn 5 tiếng đồng hồ rồi, 

Mặc dù trở thành người tu luyện nhưng Bão vẫn thích ngủ, không chỉ bởi vì là thói quen kiếp trước, mà còn là những lúc ngủ là lúc hắn tiến bộ, lúc hắn nhận được cơ duyên, vậy việc gì phải thức những lúc đáng ra phải ngủ chứ.

7 tiếng đã trôi qua, một tiếng thông báo vang lên trong phòng, “học viên Võ Kỳ bão cùng học viên Lãnh Bội” tiến lên sàn đấu, rõ ràng tên phát thanh viên kia còn nhấn mạnh tên của Lãnh Bội nữa chứ, Bão thầm chửi 8 đời tên đó, hắn cũng tự thân tiến vào tới đây sao không hô to, rõ ràng, dõng dạc tên của hắn chứ, móa, gia tộc thanh thê, tư chất tốt đúng là sướng mà.

Đối với Lãnh Bội đang nhìn hắn đầy ý nghị, hắn cũng không thèm quan tâm, liếc mắt còn không liếc tiến thẳng lên sàn đấu, áp thẻ bài vào cửa rồi tiến vào, Ánh mắt khiêu chiến rơi vào khoảng không, Lãnh Bội tức điên người, ánh mắt như muốn nuốt tơi Bão vậy, đâu ai khinh thường đối thủ như thằng Bão kia chứ,.Đói với Bão, không những không khinh nhờn đối thủ, mà hắn còn cố kỵ khá nhiều tên tóc xanh này, về việc không liếc nhìn là vì hắn coi tên này cùng loại với tên “cún con” hồi tối mà thôi, thực sự đáng khinh bỉ.

Khi hai người bước lên sàn đấu, âm thanh vỗ tay, hò hét tràn ngập đấu trường, ánh đường từ 4 góc chiếu sáng rực như ban ngày,làm cho bất kỳ ai đứng ở sàn đấu này cũng không thể giấu nổi nét tự hào, Lãnh Bọi với tính cách của hắn thì càng không, hai tay giơ cao, nhẹ nhàng xoay người nhìn 360 độ quanh khán đài rộng lơn, hơn 100 ngàn người, dường như những sự tung hô, hò hét này hắn đều xem là hướng về hắn. Tự sướng xong, hắn gật đầu với trọng tài báo hiệu sẵn sàng, về phần Bão, đã sẵn sàng rất lâu rồi, cũng gật đầu với trọng tài, nghe được tin Bão đang bị phản phệ công pháp,hắn Lãnh Bội càng tự tin hôm nay sẽ dạy cho Bão một bài học, tên này hắn đã gai mắt từ đầu năm học, nay mới có cơ hội.

“Hoéttttttt….”

Tiếng còi vang lên, đồng thơi Lãnh Bội huyễn xuất ra hơn mười mũi băng tiễn phóng vun vút về phía Bão, thân thể nhoáng lên, tay tế xuất một thanh trường kiếm băng sáng choang, lấp lánh sắc bén lao đên phía sau những băng tiễn kia.

Bão càng là không chờ đợi, hai tay tế xuất hai thanh bán nguyệt đao như vây cá mập, hai thanh bán nguyệt đao này vẫn chưa là cực hạn phạm vi sử dụng của IRON SUIT, biết những băng tiễn này lợi hại, Bão huyễn hóa ra một chiếc mũ bằng nham thạch mỏng, không gia cố thêm hỏa diễm, hắn sợ sẽ cháy hết tóc mất, từng tấm kim loại được huyễn hóa, từng tiếng lạch cạch vang lên, chiếc nón giáp đầu dần hình thành, hai bên là hai chiếc tai sắc vuốt nhọn ra phía sau,những tấm kim loại dần dần chèn lên nhau tràn tra bao phủ cả đầu, chỉ chừa lại đôi mắt, cái mũi và cái miệng, nhìn tựa như mũ của siêu nhân gao vậy, đây là do Bão tự sướng suy nghĩ như vậy, che đươc phần đầu đã là cực hạn của Bão bây giờ, cho nên lớp này kahs mỏng, nhwugn theo Bão vẫn chống đỡ được vài mũi băng tiễn này,đến cổ còn không đươc phủ, chỉ có đầu và hai tay, nhìn rất kỳ cục, nhưng biết sao giờ, có xài còn hơn không, Bão tặc lưỡi xông lên, hai tay liên tục đánh bay các đạo băng tiễn, lao về phía Lãnh Bội 

“Choeng” tiếng binh khí giao nhau, kình lực tản ra ầm ầm xung quanh hai người,sàn đấu rung lên kịch kiệt, bụi bị thổi bay mù mịt, chỉ mới giao phong mà đã thanh thế như vậy, khán giả càng là hò hét cỗ vũ, tiếng xèo xèo vang lên, là tiếng nước chảy ra từu thanh kiếm băng của Lãnh Bội, sau đó bị luồng nham thạch của Bão nung bốc hơi, hai bên đều bật lùi, sau đó lại liên tục lao vào nhau, lbb liên tục huy động chông băng dưới đất chông lên, đôi khi lại tạo mưa băng tiễn hỗ trọ chiến đấu, về phần chông từ dưới đất phóng lên, Bão đã kinh nghiệm được nhiều, chỉ chỉnh thoát khỏi phạm vi là được, về phía băng tiễn mới khó khăn, thực sự quá nhiều, mặc dù đã đánh vỡ hầu hết, nhwugn vẫn có vài mũi xượt qua giáp đầu, cũng có vài tên xượt qua gia thịt, máu không thể chảy ra, băng hàn của băng tiễn quá mạnh, dương như đóng băng phần thịt gần đó, khiến máu không thể lưu thông được, 

Bão phải dùng tốc độ để né tránh chông băng cũng như băng tiễn, vừa đấu tay đôi với Lãnh Bội, đúng là khó khăn, Bão biết phải đọt phá thôi, dùng thân ảnh quỷ dị lướt qua toàn bộ chông băng, hai tay múa liên tục đánh bật ra băng tiễn, áp sát lại Lãnh Bội, Lãnh Bội giơ kiếm, một đạo kiếm quang dài hơn 30 cm từ kiếm băng phát ra, phách về phái thân ảnh quỷ dị kia,Bão lúc này đã tới gần, cũng khoogn thể né tránh, hai bàn tay đang bao phủ bởi IRON SUIT,nhanh chóng gia cố hõa diễm cực độ nóng bỏng, trực tiếp chộp lấy thanh băng kiếm kia, dùng kinh lực giữ lại. 

“xèo xèo” tiếng nham thạch và băng lạnh chạm nhau bốc hơi nước nghi ngút, hai bên dùng kình lực cố gắng đẩy nahu ra, một bên muỗn bẻ gãy kiếm băng, một bên muốn chém xuống đối phương.

Hỏa diễm màu máu đã cháy hừng hực trên đôi bàn tay của Bão, chính bản thân hắn cũng cảm thấy độ nóng mà bản thân tạo ra được, than kiếm kai đang từ từ bốc gói rồi mòn dần cho dù đang đươc Lãnh Bội liên tục duy trì bằng chính lic lwucj bản thân.

Bão hô to,

-“Gãy cho tay” hai tay vận lực đem thanh kiếm tụ đầy linh lực kia bẻ gãy, “rắc” một tiếng tinh túy, trường kiếm gãy làm hai, nhwugn trong lúc này một cố sắc bén tràn tới, Bão chỉ kịp thối lui một chút, tránh khỏi thanh kiếm băng khác mọc từ chân của Lãnh Bội cắt cơ thể làm hai, thanh kiếm đem đùi hắn rạch một đường sâu hoắm, thấy cả xương trắng, nhưng vẫn như cũ máu không thể cahyr, băng hàn cực độ dần xâm chiếm các cơ thịt, Bão nhan hchongs lùi lại, sắc mặt tái nhợt điều động dòng kim loại đen đang được nung đỏ đến khống chế chữa trị vết thương.

Lãnh Bội cũng không dễ chịu hơn, để gia cố băng kiếm, hắn phải truyền vào nguyên khí bản thân, kiếm hãy, hắn cũng trọng thương, trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, loạng choạng lui lại, chân phải cũng tế xuất ra một thanh kiếm băng ngắn như chân trái, hiên tại mọi người đang thấy hắn đưunsg trên hai thanh kiếm băng dài nửa mét, tựa như đứng trên cà kheo vậy, nhưng có ai nghĩ đó là cà kheo, rõ ràng là một vũ khí giết người kinh khủng, đây cung là bí mật Lãnh Bội tu luyện được, hắn có thể điều động kiếm băng bất cứ ở đâu, và vì kiếm băng phạm vị cần tạo cũng nhỉ, hiện tại hắn đã có thể khống chế đươc 3 thanh, và 2 thanh hắn dùng cho đôi chân, vừa di chuyển nhanh, lại tiện lợi tấn công,và quan trong nhất là tạo ra bất ngờ, sự thật cũng đúng tính toàn, đâu ai ngờ răng hắn dùng kiếm bằng chân chứ, Bão ăn ngay cú đắng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN