Việt Tinh Kỳ Truyện - Chương 82: Manh mối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Việt Tinh Kỳ Truyện


Chương 82: Manh mối


“Thịch thich thịch…”

Từng bước chân dẫm xuống như tiếng thiết chùy đánh vào lồng ngực 4 tên pháp sư, 3 tên hỏa pháp sư đứng cùng lại với nhau, cùng nhau đan một loại quyết tổ hợp rất phức tạp, miệng tụ lai linh lực, thổi phù ra 3 ngọn hỏa diễm to lớn nóng rực, đám lửa cuồn cuộn lại với nhau, 

-“Tam thủ hỏa báo”

3 tên đồng thanh hô vang, bầu trời lửa nhanh chóng hóa hình thành một con cự báo to lớn bằng hỏa diễm, ranh nanh to lớn dài đến 2 mét, cả thân người rực cháy, chop đuôi là hỏa hỏa đang nghoe nguẫy, móng chân sắc lẹm, con báo này có tới 3 chiếc đầu, mỗi chiếc đầu đêò to như cả một con voi trưởng thành,vô cùng đáng sợ, miệng há rộng gầm lên một tiếng chấn động không trung.

-“Gruzzzzz”

Chim choc khu vực gần đó bị dọa bay tan tác, hoang thú bỏ hcayj dường như nhận ra sắp có một tai họa to lớn sắp ập đến, 

–“Lên, không việc gì phải sợ, chỉ là con chó ngáp chết thôi”

Tên mộc pháp sư đầu đảng hô vang, tai tay toàn lực huơ lên, từ vòng tròn hoa văn màu xanh lá sau lưng bỗng phình to ra đường kính tới 10 mét phía sau lưng, trong đó phóng vụt ra từng thân gỗ cổ thụ to lớn, nào đâu chỉ là mấy mũi thương nhỏ bé nữa chứ,

Vụt vụt vụt….

Hang chục thân cổ thụ lao đến Bão, cự hỏa báo cũng gầm lên lao đến, một cuộc chiến với quy mô mà người thường chả bao giờ chứng kiến được, những tưởng 2 đòn kết hợp này quá sức kinh khủng có thể dễ dàng kết thúc trận đấu, nhưng bỗng nhên trước mắt 4 tên pháp sư thì thân ảnh Bão đột nhiên quỷ dị, còn nhanh hơn cả lúc trước chạt trốn, chẳng lẽ hắn còn giấu diếm sức mạnh sao. Thân ảnh Bão bây giờ mang theo màu xanh lá sáng rực, tay trái lắc léo theo từng bước di chuyễn vì đã gãy trước đó, nhưng dường như hắn chẳng cảm thấy đau đớn gì, đôi chân thaown thoắt trước mắt 4 tên pháp sư nhảy lên các thân cổ thụ đang lao tới mà di chuyển tới trước, 

Như một dòng điện màu xanh, nhanh chóng vượt qua một khoảng chằn chịt cây gỗ to lướn, cự hỏa báo đã đến rồi, linh lực của 3 tên úy tầng pháp sư hợp lên trên một linh thuật, đủ biết sức tàn phá kinh khủng tới mức nào, miệng như một cái lỗ máu, răng nanh nhe ra, há mồm gớm giếc muốn một ngoạm nuốt lấy cái tên què quạt trước mặt.

-“Hực”

Bão bị con hỏa báo ngoạm lấy nuốt mất, linh lực ba động biến mất, thần niệm quét không thấy nữa, sinh cơ biến mất. 

-“Hahaha”

Đúng là chuột nhắt vẫn là chuột nhắt thôi, cứ làm ta hết hồn”

Haha

Hihi

Hoho

Tên mộc pháp sư vừa mừng rỡ vừa cười nói, kéo theo mấy tên hỏa pháp sư bay vào cười hùa, nếu mà cự hỏa báo ba đầu này còn không làm gì được cái tên này nữa, thì cũng uổng phí linh thuật tâm đắc của ba người của hắn tốn coogn tập luyện chứ.

….

Nhưng bỗng nhiên 3 tên hỏa pháp sư lại im bặt, làm tên trưởng nhóm có chút hụt hẫng, nhìn kỹ lại về phía báo lửa ba đầu, thân hình bỗng run lên nhẹ nhẹ, linh thuật gia cố có dấu hiệu nứt vỡ, từ trong các đường nứt ánh hiện ra màu xanh lá quái quỷ kia, rõ ràng một điều tên kai còn chưa chết,

“Oành”

Một chiếc đầu báo nổ tung do sức mạnh bạo phát từ trogn miệng, màu xanh lan ra tràn ngập cả không gian, làm chói mắt tất cả mọi người, 

Màu sáng dịu dần lại, xuất hiện trước mặt mọi người là một chàng thanh niên quần áo tả tơi, máu me đầy người, những phần da thịt hở ra ẩn hiện một hình xăm màu xanh lá chớp tắt đã lan ra khắp cơ thể, hình ảnh màu xanh sáng rực phái sau lwung cao tới 20 mét đã dần rõ ảnh, là một con rùa cổ dài, mai rùa khắc full những cổ văn tự, gai góc gồ ghề, móng chân sắc lẹm, sáng lên ánh linh lực gia cố, chiếc cổ dài bao phủ bằng lân phiến đen lánh, trong các kẽ hở là màu sáng xanh chiếu rọi ra, phái trên chiếc cổ dài đó là đầu của một con rồng 2 sừng, đôi mắt sáng rực màu xanh lá như đèn neon đang nhìn chằm chằm vào hỏa bao phía trước chỉ còn lại hai đầu.

-“là….là……, là……huyền…..”

3 tên khoogn cần nghe hết tên trưởng đoàn nói gì, lên tới úy tầng như bọn chúng thừa biết đươc cái gì đang hiện diện trước mặt, chính là Huyền Vũ gây um sùm mấy nay ở cái thành Cổ Loa rồi về tới Đại Thành, và cái tên này hẳn là cái tên may bắn đươc Huyền Vũ chọn làm người để tái hiện tại Việt Tinh này. 

Một trong ba tên cất lời

“Chỉ có một đường, tên này mới nhận được Huyền Vũ, chắc chắn chưa sử dụng thành thạo được, làm hay không bằng tay quen, chúng ta cứ xông lên vẫn có cơ hội thắng”

3 tên đồng thời cắn ngón tay trỏ, vẫy ra vài đường máu, huyết tế cho chính linh thuật của mình, chiêu này sẽ kéo ngắn xuống thọ nguyên của chúng, nhưng trong hoàn cảnh này, không còn lựa chọn nữa rồi, 

Tam thủ hỏa báo được huyết tế, thân hình bỗng to lớn lên gấp đôi, từ 20 mét to tới 40 mét, có phần vượt trội so với Huyền Vũ bên kia chiến tuyến, gầm lên một tiếng 

“Grao”

Rồi lao tới phái Huyền Vũ.

-“Ngu ngốc”

Tên cầm đầu dù sao cũng tiếp xúc thông tin với bọn kia nhiều hơn rất nhiều, cái gì mà làm hay không bằng tay quen, đúng là ngu ngốc mà, một cái linh thuật nhỏ bé của 3 đứa úy tầng sơ kỳ đem đi so với Huyền Vũ, một cổ đại hung thú???, really?

Hắn nhanh chóng xoay người phóng đi, chẳng buồn nói một câu gì nữa, một bước đạp không chạy về phái xa.

Bão bây giờ như chìm vào một trạng thái mới lạ kỳ, hình xăm nhỏ bé sau lưng bỗng nhiên tràn ra khắp cả cơ thể hắn, mọi đau đớn như bị kéo đi hết, linh lực sục sôi tới tận từng tế bào, đan điền bị lấp đầy bằng linh lực màu xanh, linh quan nhạy bén lạ thường, lôi ảnh thân pháp cũng được tăng cường, nhưng có một nhược điểm làm hắn khá lo lắng, hắn dường như khoogn làm chủ đươc cơ thể hoàn toàn, ý chsi hắn luôn muốn giết choc, phải kìm lắm mới hãm lại đươc một chút,

Tay phải khẽ thu về, IRONSUIT tay phải tụ lại “cực lốc quyền”, màu đỏ hỏa diễm đã không còn, mà là một ngọn hỏa diễm màu xanh phừng phực linh lực, khoogn khí vặn vẹo, một đấm tung ra,không gian phái sau lưng như tất cả bị kéo theo “cực lốc quyền” bắn ra phía trước, phái sau chỗ Bão đứng, cây cối vỡ vụn, đất đá nổ tung, không phải là một lốc xoáy màu xanh như Bão tưởng tượng, mà linh lực cuốn ra chính là đầu của Huyền Vũ,, một chiếc đầu rồng to lớn, há miệng rống lên một tiếng chân động tới tận mây xanh

-“GRAOOOOOOOOOOOOOOOOOO”

Ba tên hảo pháp sư chỉ thấy tam thủ hỏa báo như bọt biển bị luồng sáng xanh kia xé nát, ánh sáng chói lòa đến trước mặt nhan hđến nổi không kịp làm gì, cả hét miệng tiếng cũng khoogn làm được, trực tiếp thành tro bụi.

Phù Phù phù….

-“May vc, tý nữa thì thí mạng rồi, đù má, đúng là dẫm phải cứt chó mà, ai mà biết cái thằng mang mấy cái ống bay vớ vẫn đó lại là huyền vũ tái hiện chi chủ chứ”

Vừa đứng lai vừa thở dốc, Mộc pháp sư kéo mặt nạ ra mà đớp lấy không khí, hắn còn không giám thở lúc chạy trốn, dường như chri cần chậm lại một hơi thở, hắn sẽ bị Huyền Vũ kia một cái hắc xì mà biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này.

Bỗng nhiên một giọng nữ nhân làm hắn điếng hồn cất lên phái sau lưng.

-“Ngươi nói là một tên mang cái ống bay sau lưng?”

Hắn quay người lại, bỗng nhiên trông thấy một người phụ nữ vóc dáng rất cao sang, vẻ đẹp thành thục của người phụ nữ chin chắn, mái tóc cột cao gọn gang khoe ra chiếc cổ trắng ngần, đôi môi mấp máy mọng nước đầy khiêu khích, hắn còn chwua kịp nhìn xuống các chỗ khác để soi mói thì tâm trí hắn tự đánh cái bốp, thần niệm vừa quét ra, khoogn thể nhìn thấu thực lực người này, vậy ít nhất hắn không phải là đối thủ của người phụ nữ này, người này ít nhất là tá tầng tu sĩ, vì nếu cùng là úy tầng, nếu là úy tầng đỉnh phong cấp 9 thì hắn vẫn cảm nhận được cái chất, nhưng người này khí chất khác biệt, nếu như chọc giận vị cao thủ này thì đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi, nhanh chóng sửa lại tư thế kính cẩn, không dám liếc ngang liếc dọc nữa, chắp tay hơi cúi mình trả lười rất thật thà:

-“Vâng tiền bối, ta vừa mới truy đuổi một tên mang một thứu pháp bảo rất thần thông, có thể không dung linh lực của bản thân mà vẫn đạt đến tốc độ của úy tầng, đó là mấy cái ống kim loại màu vàng gắn lên trên khung sườn bằng kim loại “

Hắn thật thà trả lười nhưng vẫn giáu đi cái thông tin Huyền Vũ trên người tên kia, hắn úy tầng có thể không làm gì được, nếu như cái người trước mặt này có thể vì tham lam bảo vật mà tới tìm, hắn có thể làm ngư ông đắc lợi à nha, 

-“Ngươi nói là ống kim loại gắn trên khung xương, vậy nó màu gì?”

Thấy người phụ nữa này quan tâm đến vạy, hắn mừng húm, đúng là càng có thực lực càng có long tham với bảo vật mà, 

-“Vâng, khung xương màu vàng, nhìn khá giống bộ giáp, ống bảo vật bay thì màu đen tuyền, trong đó còn có trận văn đảo lượn, rõ ràng là kim loại thời cổ xưa, chắc chắn là cổ vật từ thời xưa “

Đánh vào long tham con người là điều đơn giản nhất, hắn bao nhieu năm làm trong Hắc Kim Tiếu, bộ phận sát thủ cảu Tử Kim Đường bao năm, mấy điều này hắn rõ hơn ai hết, để thôi thúc người trước mặt này, hắn còn kể thêm

-“Tên này thực kwucj cũng không mạnh, chỉ khoảng úy tầng trung kỳ, ta với 3 anh em úy tầng sơ kỳ bị hắn phản công phải chạy đến đây, hắn cũng bị chúng ta đánh gãy tay, bể đầu rồi, nếu như tiền bối tới có thể dễ dàng kết thúc hắn, bảo bối cứ để phần tiền bối, hậu bối chỉ giám xin ít tiền tài trên người hắn thôi”

-Ồ, vậy là tên kia chưa chết, đồng đội của ngươi đều bị hắn giết rồi sao?”

Người phụ nữ lại cất giọng hỏi, Tên này thấy nàng đã trúng kế, miệng tươi cười xoa xoa hai tay vào nhau:

-“Vâng, hắn cũng không còn mấy hơi thở đâu. Hehehe”

-“Ừ, thế thì ngươi cũng chết đi”

Vừa kết thúc câu nói, tên pháp sư bỗng cảm thấy một trận lạnh người, một lưỡi đao bén ngọt cắt từu đỉnh đầu hắn xuống đến vai phải, hai tay đang xoa vào nhau cũng từ từ rời nhau ra, một nữa thân người trên rơi xuống đất, đôi mắt còn chưa biết chuyện gì xảy ra, miệng vẫn còn cong lên nụ cười đểu cán.

Chết mà vẫn không biết mình chết như thế nào, người giết hắn không ai khác chính là Bùi Như Nguyệt, người đã cứu Bão trước đó, nàng đang trên đường về thì cảm nhận ở phía xa nguồn linh lực của màu xanh nổ ra từ xa rất nhỏ, nhưng do nàng đã một lần cảm ứng nên rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng phóng tới, trên đường lai bắt gặp tên này hướt ha hớt hải chạy tới, lại còn định dụng kế kích tâm với nàng, đã thế lại còn nói ra cái vụ đánh gần chết Bão, cậu học trò có một cảm giác kỳ lạ đối với nàng, không cần nhiều lời một chém lấy đi mạng tên này, nửa thân trên tên áo đen rơi bộp xuống đất, cách đó không xa một thân ảnh bay lại, đầu tóc bê bối, máu me đầm đài, áo quần tả tơi, chri có đôi mắt là rực sáng trong đêm cho dù khoogn dung linh lực, sự sâu thẳm trogn đó không ai thay thế được, khoogn ai khác là Bão, thấy Bão không sao, như vậy vậy còn khỏe chán, động cơ sau lưng vẫn ổn định tới, bất giác như tình mẫu tử nàng khẽ mỉm cười an tâm, khóe mắt có chút cay cay.

-“Em không sao chứ”

-“Là cô giết tên này sao??”

Bão nhận ran ngay giọng cô Nguyệt, chăm sóc cho hắn cả tuần trời, ngày nào mà không nghe giọng nàng chứ, sát khí triệt để bị Bão kéo xuống, linh lực thu lại, nhẹ nhàng đáp xuống cất giọng hỏi.

-“Ừm, hắn bảo là hắn truy sát em, cơ mà có vẻ hắn không thành công lắm nhỉ, hihi”

Bão cũng bất giác bật cười, trong hoàn cảnh vậy mà cô cũng đàu giưỡn được, trongkhi tay vừa giết người như giết gà xong.

-“Cũng có vẻ như vậy”

Nói xong Bão nhje bước lại chỗ tên này, từ lúc đánh nhau, lúc hắn tung ra cái vòng sáng xanh sau lưng, Bão đã loáng thoáng thấy gì đó không ổn, cái linh lực đó hình như là người đã gây trọng thương cho cha hắn, bởi vì trong bức thư của cha hắn, linh thuật bị quấy nhiễu bưởi một ba động màu xanh giống hệt như của tên trước mặt, lật tay áo tên này ra, một mãy ngọc bội nhỏ hình ngọn lửa rớt ra làm Bão bang hoàng, hình ảnh trong đầu tràn về, Bão nhớ rõ ràng hình ảnh mà hắn lần đầu thấy được khi mở mắt ra là căn phòng trên tường cũng có một hình vẽ gioogns vậy, và sợi dây chuyền hắn và cha Võ Kỳ Nam cha hắn đeo, cũng là hình dáng này, rất rõ ràng cái này nơi cha hắn mà đoạt được, không biết cha hắn có còn an toàn không, không biết ông ấy giờ đang thế nào, bao lâu không có tin tức gì, cuối cùng cũng có chút manh mối, Bão cố gắng tìm giấy tờ trên người tên này, nhưng không hề thấy một mẫu giấy nào lien quan đến thân phận hay tổ chức, gần lúc chán nản thì cô Nguyệt bỗng nhiên chỉ vào một góc vai trên phần bị rớt ra của tên kia, có vết một hình xăm nhỏ, rất nhỏ, nếu không tinh ý không thể nhìn ra được.

-“EM để ý chổ kia thử xem, hình như có hình gì kìa”

Bão lật đật chạy lại, chính xác là có một hình xăm, nhưng bị vết kiếm cắt đứt ngang mất rôi, lại lôi hai phần thân thể gắn lại, hình ảnh đã rõ ràng, một hình xăm nhỏ chỉ như quả nhãn, là một cái đầu sói màu đen. 

-“Đầu sói màu đen sao??”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN