Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 12: Niềm vui ngoài ý muốn
Bên ngoài rừng rậm.
Một nhóm năm người đang sử dụng tốc độ nhanh nhất để chạy ra ngoài “Vân Uyên Sơn Mạch”, bộ dạng của họ như không muốn ở lại chốn này một phút giây nào nữa.
“Hả?”
Vừa chạy ra khỏi rừng rậm, Trần Vũ dừng lại, ánh mắt lộ vẻ nghị hoặc. Một khắc vừa nãy, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức hung ác, rồi đột ngột biến mất. Nếu như không nhầm thì cỗ khí tức này cũng không hề kém con hung thú Thiết Tông Hùng vương đi.
“Mọi người đừng dừng lại, hung thú cường đại vẫn còn ở phía sau, nếu như là loại chuyên về tốc độ thì vẫn có khả năng đuổi kịp chúng ta.” – Nhạc Phong nhắc nhở.
Một lúc lâu sau.
Mọi người cũng đến được biên giới Vân Uyên Sơn Mạch, tìm được nơi đóng quân lúc trước.
“Cuối cùng cũng thoát khỏi hiểm cảnh rồi.”
Đinh Cửu Huy thở dài một hơi, không khỏi quay đầu nhìn lại phương hướng động gấu trong rừng rậm.”
Nhiệm vụ lần này quá hung hiểm, vốn dĩ tiểu đội có sáu người lại có một người táng thân dưới tay hùng vương. Hơn nữa, tất cả mọi người đều rất ăn ý không nói gì đến thiếu nữ đã chết kia.
Trần Vũ tỉ mỉ nhớ lại thiếu nữ thon thả kia, cảm thấy có chút kì lạ: rốt cuộc là nàng này bị ngốc lâu năm hay do lúc đó Nhạc Phong sơ sẩy đây?
Nhưng mà!
Tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Đệ tử ngoại môn chỉ là những thành viên dưới đáy kim tự tháp mà thôi, một lần làm nhiệm vụ chết một hai người cũng chuyện bình thường thôi. Nếu đã là chuyện bình thường như chuyện lần này thì tông môn cũng chỉ hỏi han cho có mà thôi. Thường thì chỉ khi nào có đệ tử nội môn vẫn lạc thì cao tầng Vân Nhạc Môn sẽ cho người điều tra.
“Trước khi về tông môn, phải chăng nên phân phối thu hoạch của chúng ta a.” – Trần Vũ đề nghị.
Nói tới thu hoạch thì mọi người đều có chút hưng phấn trong lòng cùng chút chờ mong.
“Nên là vậy.” – Nhạc Phong nhẹ gật đầu nói ra.
Sau một lát.
Tất cả mật gấu cùng tay gấu đều bày ra trước mặt mọi người. Sau khi thống kê thì tổng cộng có bốn mươi cái mật gấu, tay gấu lại có khoảng 160~170 cái, nếu lấy đổi điểm cống hiến thì ít nhất cũng hơn năm nghìn đi; dĩ nhiên, những thứ này vẫn chưa bao gồm mật và tay của hùng vương.
Trần Vũ đoán chừng thì giá trị của mật và tay hùng vương cũng không kém hơn tổng số vật phẩm ở đây.
Trải qua thương lượng thì mật và tay gấu bình thường chia đều thành mười phần. Công lao của Trần Vũ lớn nhất, đứng đầu trong đám người Đoán Thể Kỳ, thậm chí còn nhiều hơn Đinh Cửu Huy. Bởi vậy, một mình hắn chiếm hết bảy phần. Còn Phùng Đức và thiếu niên mặt rỗ không phát huy gì nhiều, nên chỉ được chia một phần rưỡi mà thôi, chẳng qua họ cũng không có dị nghị gì.
Bảy thành! So với Trần Vũ dự liệu đã nhiều hơn rất nhiều.
Dựa theo những gì hắn tưởng tượng thì cùng lắm là chiếm được khoảng sáu thành mà thôi. Chẳng qua, hắn cũng hiểu ngày được nguyên nhân. Hai người Nhạc Phong lấy một phần của thiếu nữ chia thêm cho ba người. Như vậy, thu hoạch của mọi người đều nhiều hơn, tự nhiên sẽ không ai đề cập đến nàng nữa, cũng không có nghi vấn gì.
Mặc khác, ở bên cạnh.
Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy cũng có thương thảo.
“Nhiệm vụ lần này, ta xuất động bảo khí, thậm chí phải bỏ ra bí tịch “Lăng Văn Bộ” nên mật hùng vương ta phải được hai phần ba.”
Nhạc Phong bình thản nói.
“Lần này có thể đắc thủ hùng vương là do Nhạc sư đệ bỏ công lớn nhất, sư huynh ta đây sao lại có dị nghị gì chứ!” – Đinh Cửu Huy cười hắc hắc nói.
Thật sự là vậy, nhiệm vụ lần này do Nhạc Phong làm chủ lực, trả giá cũng khá cao đấy.
“Chỉ là không nghĩ tới, Nhạc sư đệ lại cam lòng đem “Lăng Vân Bộ” cho tiểu tử kia.”
Đinh Cửu Huy ngạc nhiên nói.
Môn khinh thân võ học :Lăng Vân Bộ” này trong hàng đồng cấp cũng là loại đứng đầu, có thể so sánh với giá trị của mật của hùng vương. Ngay cả Đinh Cửu Huy cũng rất động tâm với môn võ học này.
“Chỉ cần có thể tiến vào nội môn thì bỏ ra một môn trung giai võ học có đáng gì chứ.” – Nhạc Phong hời hợt nói.
Kỳ thật, trong lòng y cũng có cảm giác buồn bực và xót xa. Theo dự liệu thì với tu vi Đoán Thể của Trần Vũ không thể ngăn nổi hùng vương trong thời gian nửa nén hương.
“Ân? Ta hiểu rồi, mục tiêu của Nhạc sư đệ chính là “Thi đấu ngoại môn” ba tháng sau đi.” – Đinh Cửu Huy bừng tỉnh đại ngộ.
Tại Vân Nhạc Môn, mỗi năm ở ngoại môn đều có một lần “ Thi đấu ngoại môn”. Trong đó có một quy định của tổ tông là: phàm những ai đạt được đệ nhất sẽ được tiến vào nội môn vô điều kiện, trở thành đệ tử nội môn.
Ngoài ra, trong khi thi đấu ở ngoài môn sẽ có một vài trưởng lão đến xem. Nếu những đệ tử lọt vào tốp mười có biểu hiện ưu việt cũng có sẽ có xác suất được các trưởng lão nhìn trúng, từ đó tiến vào nội môn.
Căn cứ vào những kinh nghiệm xưa thì ngoại trừ đệ tử đứng nhất chắc chắn vào được nội môn thì những ai lọt vào ba hạng đầu cũng có khả năng rất cao.
“Đúng vậy!” (DG: Đát gai)
Nhạc Phong cũng không phủ nhận, trong lời nói lộ ra một ý vị tự tin: “Thi đấu ngoại môn, ta nhất định phải đứng đầu.”
Luận về tư chất võ học, ở ngoại môn y chính là thiên tài. Nhưng y có một khuyết điểm là thời gian nhập môn quá ngắn ngủi, so với Trần Vũ còn muộn hơn nửa năm. Bởi vậy, tu vi của y vẫn còn kém những đệ tử cao tầng trong ngoại môn. Còn lần này, y đạt được mật của hùng vương, chất lượng vượt qua những gì đã đoán, nên chuyện đột phá Thông Mạch hậu kỳ là chuyện dễ dàng mà thôi.
“Như vậy, sư huynh ta phải chúc mừng trước rồi.”
Đinh Cửu Huy cười nói, trong lời nói càng thêm khách khí cùng hân thưởng.
Một khi Nhạc Phong đột phá Thông Mạch hậu kỳ thì thực lực sẽ tiến nhanh. Hơn nữa, y lại có bảo khí, rõ ràng là người có thực lực khi cạnh tranh trong “thi đấu ngoại môn”.
“Thi đấu ngoại môn?”
Thính lực Trần Vũ hơn xa người thường; tuy rằng hai người ở đằng trước đã hạ giọng nhưng vẫn có thể nghe được mấy từ mấu chốt.
Thi đấu ngoại môn! Hắn cũng có nghe qua.
Nhưng muốn tham gia phải có tu vi Thông Mạch Kỳ mới được.
Thậm chí, hắn còn trải qua một hai lần “ Thi đấu ngoại môn” chỉ là không có tư cách tham gia mà thôi. Năm đó, lúc quan sát người khác thi đấu, hắn sợ hãi, thán phục những kẻ kia không thôi… những đệ tử đó quyết đấu gay cấn, làm người ta phấn khích.
“Chỉ còn ba tháng là đến thi đấu ngoại môn. Không biết bây giờ ta có kịp tham gia hay không.”
Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng.
Dù sao thì đại hội mỗi năm một lần này của tông môn đối với những đệ tử ngoại môn đều có ý nghĩa trọng đại. Hơn nữa, nghĩ lại hắn cũng không khỏi cười khổ, mình bây giờ vẫn chưa đột phá Thông Mạch Kỳ.
Cũng còn may!
Nhiệm vụ lần này, thu hoạch của hắn cũng khác, một mình chiếm hết bảy phần, ít nhất cũng đổi được ba nghìn năm trăm điểm cống hiến rồi.
Nhiều điểm cống hiến như vậy đã có thể đổi một môn trung giai võ học rồi, không có vấn đề gì cả. Sau khi trở về, mục tiêu của hắn chính là đột phá Thông Mạch Kỳ.
Nửa ngày sau! Một nhóm năm người cưỡi ngựa phản hồi tông môn, rồi đi thẳng đến Tông Vụ Đường.
Tông Vụ Đường, trong một gian đại điện.
“Ồ, thu hoạch lần này của các ngươi cũng không nhỏ a. Chất lượng những mật gấu và tay gấu này cũng thuộc hàng thượng thừa đi.”
Một lão giả áo xám, trong mắt tinh mang lập lòe, nhìn chằm chằm chiến lợi phẩm trước mắt.
Rất nhanh!
Lão thấy hai người Nhạc Phong lấy ra mật và tay của hùng vương. Ánh mắt lão giả sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ khen ngơi: “Với thực lực của các ngươi lại có thể giết được Thiết Tông Hùng Vương sao? Nhìn chung nếu không có hai tên Thông Mạch hậu kỳ liên thủ, hơn nữa còn phải có thêm mấy tên Thông Mạch khác phối hợp mới có thể thành công đấy.
“Tiền bối, vì nhiệm vụ lần này mà đã chết mất một vị đệ tử đấy.” – Trần Vũ nhắc nhở.
“Cái gì? Chỉ chết một đệ tử ngoại môn thôi sao? Kỳ này các ngươi có thể còn sống quay về đã là rất tốt rồi.”
Lão giả áo xám lơ đễnh nói, mí mắt cũng chẳng thèm nhảy lên một cái.
Mấy người Trần Vũ thật sự bó tay rồi. (DG: Dịch đúng nguyên tác nha)
Cái gì mà “chỉ” chết một đệ tử ngoại môn đệ tử chứ? Nghe sao giống như tổn thất lần này vẫn chưa đủ với những gì lão dự tính.
“Khục! Không lẽ người chết đó là một đệ tử Thông Mạch hậu kỳ sao?”
Dường như lão giả áo xám cũng ý thức được mình lỡ lời.
Rất nhanh.
Lão kiểm tra lại danh sách nhiệm vụ, phát hiện người chết là một nữ đệ tử Đoán Thể Kỳ nên nhếch miệng: “Tốt rồi, chuyện này ta sẽ bẩm cáo lại cho thượng tầng.”
Cho dù là ngu ngốc cũng có thể nghe ra là lão chỉ nói qua loa mà thôi. Chỉ là một đệ tử ngoại môn, một Đoán Thể kỳ chưa lên được mặt bàn thì nếu tử vong, tông môn cũng không thèm hỏi đến.
Trần Vũ thầm rùng mình, cảm nhận sâu sắc sự hèn mọn của đệ tử ngoại môn ở trong tông môn. Chỉ có trở thành đệ tử nội môn mới có thể được tông môn xem trọng, thậm chí có được sự bồi dưỡng nhất định.
Sau một lát.
Tất cả chiến lợi phẩm trong tay mọi người đều đổi thành điểm cống hiến cùng nguyên thạch. Trong đó, mật gấu ngoài đổi lấy điểm cống hiến còn kèm theo một ít nguyên thạch nữa.
“Điểm cống hiến, tổng cộng 3760; nguyên thạch thứ phẩm được 165 khối. Tiểu gia hỏa, ngươi cũng không tệ lắm a…”
Lão giả áo xám liếc nhìn Trần Vũ có chút ngoài ý muốn.
Trên đây chính là thu hoạch của Trần Vũ.
Với tư cách là chấp sự Tông Vụ Đường nên dĩ nhiên lão giả áo xảm hiểu rõ những nhiệm vụ tiểu đội thế này đều chia theo cống hiến.
“Đa tạ tiền bối.”
Trần Vũ vui mừng nhướng mày, nhất là khi vuốt những nguyên thạch thứ phẩm trong tay mình. Nguyên thạch này không chỉ là loại tiền sử dụng trong tông môn mà còn sử dụng được ở ngoại giới nữa. Còn điểm cống hiến, chắc chắn chỉ giới hạn trong tông môn mà thôi.
“Tốt rồi, giải tán nào. Lần sau nhận nhiệm vụ lại liên hệ đi.”
Trước Tông Vụ điện, Đinh Cửu Huy ha ha cười nói.
Mọi người kéo lê thân hình mệt mỏi đi về phía nơi ở của mình. Trần Vũ định nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, ngày mai sẽ đi “Thiên Võ Các” chọn một môn công pháp chủ tu.
Trở lại nhà ở. Trần Vũ vẫn còn hưng phấn, ôm trong lòng một đống nguyên thạch cùn điểm cống hiến mà cân nhắc công dụng của chúng.
Đầu tiên là hơn
ba ngàn bảy trăm điểm cống hiến, nếu đổi một môn võ học trung giai cũng dư rồi; ngoại trừ một môn công pháp chủ tu còn có thể chọn thêm một môn võ học trung giai khác nữa.
Về phần đống nguyên thạch kia thì tác dụng còn rộng hơn. Nguyên thạch có thể dùng một ít trân tài linh dược để đột phát tu vi. Kể cả còn có thể ra ngoài mua một ít binh khí hộ thân cường đại, trang bị cho bản thân. Tựa như bảo khí trong tay Nhạc Phong, Trần Vũ vô cùng hâm mộ. Một kiện bảo khí có thể làm chiến lực tăng lên, thật sự rất kinh người. Nhất là nhiệm vụ lần này, nếu không có cái bảo khí kia thì không có khả chém được hùng vương rồi.
Chỉ là, với đống nguyên thạch trong tay Trần Vũ thì còn xa lắm mới có thể mua được bảo khí, dù là loại tàn phá đi nữa.
Bang bang!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, làm gián đoạn suy tư của Trần Vũ.
“Chấp pháp giả?”
Cửa phòng vừa mở, Trần Vũ cảm thấy ngoài ý muốn khi thấp hai gã chấp pháp giả áo đen, hắn thầm rùng mình.
Lần trước, khi chấp pháp giả đến, Trần Vũ đã nộp lên hai khối mảnh vỡ vẫn thạch rồi. Đối với chuyện này, tới giờ hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, nhất là khi thấy được uy lực mạnh mẽ của bảo khí.
“Trần Vũ! Lần này chúng ta tới là tuân theo mệnh lệnh tông môn, ngươi nộp lên vẫn thạch nên được đền bù tổn thất.”
Một gã chấp pháp hơi mập cười nói.
“Đền bù tổn thất!?” Trần Vũ sững sờ, chuyện này đúng là không ngờ nha.
Sau khi nộp vẫn thạch còn được đền bù tổn thất sao?
“Đúng vậy, đền bù cũng không thấp đâu. Ngươi nộp lên hai khối mảnh vỡ nên tông môn đền bù cho ngươi sáu ngàn điểm cống hiến.”
Một chấp pháp giả thanh niên còn lại nói ra, thì ra chính là người lần trước.
“Sáu ngàn?”
Trong lòng Trần Vũ nhảy dựng, miệng há to như cái đấu rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!