Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 141: Túi mật Xà Vương tới tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 141: Túi mật Xà Vương tới tay


Sở quốc, chiến trường thành Lô Vân.

Bức màn huyết sắc ngưng kết trên chiến trường, mặc dù vòng xoáy do sương mù huyết sắc hóa thành vẫn còn, nhưng người khác cũng không thể vào tiếp nữa.

Phụ cận thạch đài bên dưới bức màn huyết sắc tập trung không ít cao tầng của ba tông và Cốt Ma Cung. 

Trong đó, tông chủ của ba tông và Phục cung chủ khoanh chân nhắm mắt ngồi, chia làm hai bên thạch đài.

Bỗng nhiên…

Khu vực doanh trướng của Cốt Ma Cung xa xa, chợt vang lên một tiếng rít gào, trong thanh âm tràn ngập tức giận phẫn nộ. 

– Là ai? Kẻ nào giết con trai ta?

– Hài nhi của ta vừa mới thức tỉnh lực lượng huyết mạch, sao có thể bỏ mình nhanh như vậy…

Thanh âm băng lãnh thấu xương từ xa xa cấp tốc tiếp cận. 

– Thượng Quan hộ pháp?

Trận doanh của hai bên có đông đảo cao nhân Hóa Khí cảnh, nhìn một trung niên tóc tím mặc kim giáp lướt qua bầu trời.

Đường nét gương mặt của trung niên này rất giống với Thượng Quan Kỳ. 

Người này chính là cha của Thượng Quan Kỳ – Thượng Quan hộ pháp.

Trong Cốt Ma Cung, ngoại trừ Thái Thượng trưởng lão và cung chủ ra, thực lực và địa vị của Thượng Quan hộ pháp này là cao nhất.

– Thượng Quan hộ pháp, ngươi xác định Thượng Quan Kỳ đã bỏ mình? 

Phục cung chủ lộ vẻ kinh ngạc.

Thượng Quan Kỳ vậy mà đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch, ngay cả hắn cũng không biết điều này.

Nếu thật sự là như vậy, đệ tử thuộc trận doanh của ba tông hầu như không có người nào có thể chính diện chém giết được Thượng Quan Kỳ. 

Trừ phi…

Thượng Quan Kỳ tự tìm đường chết, đối kháng với yêu thú hoặc Cổ Thú cường đại trong Huyết Táng Thiên Viên.

– Nửa năm trước, ta đã bố trí cho Kỳ nhi một tấm “Bổn Mệnh bài”, lúc hắn bỏ mình hoặc hấp hối thì Bổn Mệnh bài sẽ có phản ứng. 

Thượng Quan hộ pháp hít sâu một hơi.

Dứt lời… Lòng bàn tay hắn mở ra, chỉ thấy một khối lệnh bài vỡ tan nằm trong đó.

Đám trưởng lão Cốt Ma Cung đều không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, thậm chí có không ít người than thở tiếc hận. 

Trong ba tông và Cốt Ma Cung, chỉ có một vài đệ tử bí truyền hoặc chân truyền có địa vị cực cao mới có thể bỏ ra nổi tài liệu để làm một cái Bổn Mệnh bài.

Bổn Mệnh bài bình thường cần phải dung nhập tinh huyết của ký chủ, tạo thành một loại cảm ứng huyền diệu khó giải thích.

Một khi Bổn Mệnh bài vỡ vụn, tám chín phần mười ký chủ đã bỏ mình. 

Huống chi, Thượng Quan Kỳ hiện nay đang ở trong khu vực nguy hiểm vô cùng như Huyết Táng Thiên Viên.

– Thượng Quan hộ pháp, chuyện này chỉ có thể đợi sau khi Huyết Táng Thiên Viên kết thúc, sau đó hỏi thăm đệ tử bổn cung, truy tra thủ phạm thôi.

Một tên trưởng lão của Cốt Ma Cung an ủi. 

– Ta cơ bản đã xác định được kẻ hiềm nghi rồi.

Ánh mắt Thượng Quan hộ pháp trở nên lạnh lẽo, quét về phía khu vực của Vân Nhạc môn.

Chính xác mà nói thì ánh mắt của hắn cố định trên người Mao trưởng lão. 

– Ồ? Thượng Quan hộ pháp đang hoài nghi đồ nhi Trần Vũ của ta giết chết con ngươi?

Mao trưởng lão ngạc nhiên.

Hắn hiển nhiên cũng biết được cừu hận giữa Thượng Quan Kỳ và Trần Vũ. 

Nếu Thượng Quan Kỳ không thức tỉnh lực lượng huyết mạch, có lẽ Mao trưởng lão sẽ cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Thế nhưng, sau khi thức tỉnh huyết mạch, chiến lực đề thăng không nhỏ, huống chi tu vi của Thượng Quan Kỳ còn cao hơn Trần Vũ.

– Hừ! Trong các đệ tử của ba tông tiến nhập Huyết Táng Thiên Viên, chỉ có Trần Vũ kia là cừu địch duy nhất của hài nhi ta, cũng là cựu địch cả đời. Cái chết của Kỳ nhi, nhất định hắn không thoát khỏi liên quan. 

Thượng Quan hộ pháp xác định.

Trước khi Huyết Táng Thiên Viên mở ra, hắn vẫn nhớ dáng vẻ căm hận của Thượng Quan Kỳ, lúc nào cũng lẩm bẩm hai chữ “Trần Vũ”.

– Ha ha… lão phu ngược lại rất hi vọng người này bị đệ tử của ta chém giết. Giết rất tốt! Giết thống khoái! Có thể đánh chết đệ tử bí truyền của quý cung, còn là thiên tài tuyệt đỉnh thức tỉnh huyết mạch, đây là vinh dự bực nào chứ? 

Mao trưởng lão đắc ý cười ha hả.

Nghe vậy, đám cao tầng của ba tông đều vỗ tay cười sảng khoái. Mặc dù bọn hắn đều cảm thấy Trần Vũ tuyệt đối không có năng lực này.

– Tiến nhập Huyết Táng Thiên Viên là cạnh tranh công bằng. Chết rồi thì chỉ có thể tự trách thực lực không đủ, thời vận không tốt mà thôi. 

Một đám trưởng lão liên tục phụ họa Mao trưởng lão.

– Các ngươi…

Trong mắt Thượng Quan hộ pháp tràn ngập lửa giận và sát cơ, nhưng chỉ có thể tạm thời đè xuống. 

Hắn tất nhiên hiểu đạo lý này, nhưng người chết là ái tử của hắn. Chuyện này đổi lại bất kỳ vị cao tầng nào ở đây, e rằng cũng không thể bình tĩnh nổi.

Huyết Táng Thiên Viên, sâu trong Xà quật. 

Ầm… Ầm…

Một trận chiến đấu kinh khủng đang diễn ra trong hang động Xà Vương.

Tổng cộng sáu tên đệ tử của hai bên trận doanh ba tông và Cốt Ma Cung đang liên thủ cùng nhau để đối kháng một con Xà Vương khổng lồ. 

Grào… Grào…

Trần Vũ và nam tử họ Viên thay nhau thi triển Đồng Sư Hống, sóng âm sóng khí cuồng bạo như tiếng chuông thỉnh thoảng quét về phía Xà Vương và đàn rắn gần đó.

Trong đó, mỗi lần Trần Vũ phát động hai lần bí thuật sóng âm thì nam tử họ Viên mới thi triển một lần. 

Ngoại trừ Xà Vương ra, đàn rắn xung quanh đều thất khiếu chảy máu, thân thể giãy dụa thống khổ, do Dịch Vân Phi và Y sư tỷ phục trách chém giết.

Luận uy lực, sóng âm công kích của Trần Vũ càng mạnh hơn.

Một khi hắn phát động Đồng Sư Hống, có thể khiến bầy rắn kinh sợ, thậm chí sử dụng nhiều lần còn có thể chấn động chết những hung xà Luyện Tạng kỳ thực lực yếu. 

Thậm chí, ngay cả Xà Vương cũng bị Đồng Sư Hống của hắn ảnh hưởng một ít.

Ảnh hưởng dù nhỏ, nhưng thực lực của Xà Vương hiện nay cũng không phải ở đỉnh phong, lại thêm đối mặt với công kích của Mai Trường Thanh và Tên Hề Ác Ma, vẫn phát huy tác dụng không nhỏ.

– Nghiệt súc! 

Mai Trường Thanh cầm một cây gậy trúc màu xanh, thi triển ra một mảnh trúc ảnh màu xanh đen, những nơi trúc ảnh đi qua đều phát ra tiếng nổ tung dữ dội, uy năng kinh người.

Gậy trúc này chính là một kiện tinh phẩm trong Bảo Khí trung phẩm.

Đối với cường giả mới bước vào Hóa Khí Hậu Thiên mà nói, tinh phẩm trong Bảo Khí trung phẩm đã là vũ khí thuận tay hiếm có rồi. 

Ầm… Ầm…

Từng đạo trúc ảnh xanh đen nổ tung, đánh lên người Xà Vương, lưu lại từng đạo vết máu đáng sợ, thương thế không ngừng tích lũy.

Bàng Thiên Thành tay cầm Lang Nha Bổng thỉnh thoảng phụ trợ, hung hăng đập lên vết thương của Xà Vương. 

Xà Vương lúc này còn đang tiêu hóa yêu thú trong bụng, hành động chậm chạp, hơn nữa bị sóng âm công kích ảnh hưởng, nên càng lúc càng chật vật, lực bất tòng tâm.

– Chém!

Trần Vũ tay cầm Ám Xà kiếm, đột nhiên đâm một kiếm vào vết thương trên người Xà Vương. 

Phốc…

Kịch độc của Ám Xà kiếm dẫn vào trong cơ thể Xà Vương, mặc dù không thể tạo thành vết thương trí mạng đối với yêu thú Hóa Khí Hậu Thiên, thế nhưng lại đủ mở rộng thương thế, giảm bớt năng lực hành động.

Một lúc sau… 

Vù…

Trong chiến đấu hỗn loạn, một con tiểu côn trùng đột nhiên chui vào một vết thương lớn trên người Xà Vương.

Chi tiết này rất bí ẩn, trong lúc chiến đấu hỗn loạn và ánh sáng trong hang tối mờ, không ai có thể lưu ý được. 

Ánh mắt Trần Vũ chớp động, thầm thở phào một hơi.

Chiến đấu về sau, Xà Vương càng lực bất tòng tâm, thậm chí bắt đầu kinh hoàng bỏ trốn.

Thế nhưng, thương thế của Xà Vương cũng không nhẹ, cộng thêm thi thể yêu thú trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, đồng thời độc lực và côn trùng trong cơ thể làm loạn, dẫn đến chiến lực và hành động càng lúc càng giảm mạnh. 

Tất cả những yếu tố này dẫn đến việc nó căn bản không có khả năng trốn thoát đám người vây giết.

Grào… Grào…

Trần Vũ và nam tử họ Viên dồn lực phát động một đợt sóng âm công kích. 

Mai Trường Thanh cầm gậy trúc bám theo như bóng với hình, đánh cho Xà Vương không ngừng hét thảm.

Một lúc sau…

– Chết đi! 

Gậy trúc trong tay Mai Trường Thanh đột nhiên hóa thành một đoàn trúc ảnh sắc bén đáng sợ, đâm vào miệng máu của Xà Vương, xuyên thủng cả yết hầu.

Ầm… Ầm…

Lang Nha Bổng của Tên Hề Ác Ma cũng đánh vào mắt Xà Vương, máu tươi bắn tung tóe. 

Xà Vương giãy dụa hồi lâu, máu chảy thành sông, từ từ mất đi phản kháng.

Vù…

Thân hình Trần Vũ đột nhiên lóe lên, xông tới một đoạn phần bụng nào đó của Xà Vương, đưa tay luồn vào lỗ thủng đã bị côn trùng cắn xé tạo thành từ trước. 

Phốc…

Trần Vũ đưa tay kéo mạnh một cái, chộp được một cái mật rắn cực lớn, vẻ mặt mừng rỡ không thôi.

Đồng thời, Ngân Nguyệt Trùng Vương cũng nhảy ra khỏi thân thể Xà Vương, thân trùng béo mập tròn vo, tựa như vừa được ăn một bữa tiệc phong phú mỹ vị. 

Trần Vũ có thể thấy được khí tức của Ngân Nguyệt Trùng Vương dường như đã tăng trưởng vài phần.

Có thể thấy được: toàn thân Xà Vương đều là bảo, Ngân Nguyệt Trùng Vương gặm nhấm những khí quan trọng yếu trong cơ thể nó, đạt được ích lợi không nhỏ.

Trần Vũ vừa thu hồi mật rắn, đột nhiên cảm nhận được một trận hàn ý chí mạng ập tới, kèm theo đó là uy áp Hóa Khí cảnh. 

Thịch thịch thịch…

Trái tim hắn đập mạnh một cái, Trần Vũ vội vàng lăn một vòng dưới đất, mượn thân thể Xà Vương che chở mà tránh né.

Ầm… 

Một đạo trúc ảnh xẹt qua người Xà Vương, tạo thành một cái rãnh máu sâu nửa tấc, máu thịt bắn tung tóe.

Trần Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, sống lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Phải biết rằng, lực lượng phòng ngự của thân thể Xà Vương hầu như sánh ngang Bảo Khí trung phẩm bình thường, cho dù bây giờ đã chết thì cũng sẽ không yếu hơn quá nhiều, vậy mà vẫn không cản nổi một kích này. Nếu đổi lại là thân thể máu thịt bình thường của nhân loại, e rằng cũng không khác tờ giấy là bao. 

– Phản ứng rất nhanh!

Mai Trường Thanh nhếch miệng cười lạnh lùng, tay cầm gậy trúc chỉ vào Trần Vũ đang lăn dưới đất.

Chạy nhanh! 

Cùng lúc đó, Dịch Vân Phi và Y sư tỷ cũng cấp tốc nhằm hướng bên ngoài Xà quật chạy đi.

Tên Hề Ác Ma cười gằn một tiếng, cùng nam tử mặc chiến giáp họ Viên đuổi theo giết hai người Dịch Vân Phi đã trọng thương.

Mà Trần Vũ thì bị Mai Trường Thanh nhìn chằm chằm. 

Một chọi một, đối mặt Hóa Khí cảnh.

Trái tim Trần Vũ thoáng trầm xuống, đây là khiêu chiến lớn nhất kể từ khi hắn chào đời đến nay.

Mấu chốt là, lúc này Mai Trường Thanh không hề khinh thường chút nào, ngay cả vũ khí cũng đã lấy ra. 

Vù…

Trong tay Trần Vũ bỗng nhiên xuất hiện một viên cầu đen nho nhỏ.

– Âm Hỏa Châu! 

Sắc mặt Mai Trường Thanh hơi đổi, hiển nhiên nhận ra lai lịch của châu này.

Nếu ở khu vực trung tâm bộc phát của Âm Hỏa Châu, uy năng thậm chí có thể uy hiếp, thậm chí trọng thương Hóa Khí Hậu Thiên.

Nhưng rất nhanh, Mai Trường Thanh lại mỉm cười châm chọc: 

– Ngươi ở trong bóng tối sử dụng châu này, có lẽ còn có thể uy hiếp ta vài phần. Nhưng bây giờ chính diện sử dụng…

Chỉ dưới tình huống “không có phòng bị” thì châu này có thể uy hiếp đến Hóa Khí Hậu Thiên.

– Thật sao? 

Trần Vũ cười lạnh một tiếng.

Vừa dứt lời, Mai Trường Thanh đột nhiên cảm thấy tầng đất đá dưới chân truyền đến động tĩnh.

Vù… 

Một khắc sau, một điểm đen màu bạc đã cắn trúng bàn chân Mai Trường Thanh.

– Cùng một loại sai lầm, ta tuyệt đối sẽ không phạm lần thứ hai.

Mai Trường Thanh cười lạnh, dưới chân vận chuyển chân khí, hung hăng đạp xuống đất. 

Ầm…

Đất đá sụp đổ, một cước này đạp cho Ngân Nguyệt Trùng Vương chìm sâu vào tầng đất đá, sống chết không rõ.

Thế nhưng, còn không đợi Mai Trường Thanh đắc ý thì Trần Vũ phía đối diện đột nhiên phình bụng lên, giống như một cái vại nước, khí lưu xung quanh đều bị hút vào. 

Thịch thịch thịch… thịch thịch thịch…

Trần Vũ vừa thi triển Đồng Sư Hống, đồng thời trái tim cũng giữ lực đến mức tận cùng.

Grào… 

Một tiếng gầm như chuông lớn gõ vang, chấn động sơn nhạc, tựa như âm thanh từ trong miệng Thượng Cổ hung thú phát ra.

Ầm…

Trong chớp mắt, hai bên vách núi đều run rẩy chấn động, đất đá bay tán loạn, thậm chí vách núi xuất hiện vết rách, hung xà thực lực hơi yếu kém ở gần đó đều bạo thể mà chết, máu thịt tung tóe. 

Chỉ thấy một đoàn sóng âm sóng khí như kinh lôi làm dấy lên một trận sát phong cuồng bạo, tạo thành thế công hình quạt cuốn thẳng về phía Mai Trường Thanh.

– Cái gì?

Mai Trường Thanh chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân nhộn nhạo, đầu óc choáng váng ong ong, trước mắt như xuất hiện ảo giác. 

Tiếng rống kinh thế này dù Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp cách ngoài mười mấy trượng cũng nghe được, cảm thấy hãi hùng khiếp vía không thôi.

Mai Trường Thanh giật mình, không ngờ lúc trước đối phương thi triển Đồng Sư Hống vẫn còn bảo lưu.

Thì ra, trước đó Trần Vũ thi triển Đồng Sư Hống chỉ phát huy tám thành thực lực, trải qua thực tiễn kiểm chứng, đúng là có thể tạo thành ảnh hưởng biên độ cực nhỏ cho Xà Vương. 

Mà bây giờ, hắn không chỉ phát động mười thành uy lực mà còn sử dụng kỹ xảo giữ lực của trái tim, tăng cường cường độ.

Uy lực của tiếng hống lập tức tăng phúc ba, bốn thành.

Ầm… 

Mai Trường Thanh đánh giá sai sót, dẫn đến không thể phòng bị, thân thể chấn động, khí huyết sôi trào, màng nhĩ gần như bị chấn nứt. Nếu không phải chân khí kịp thời hộ thể, e rằng ngay cả tạng phủ và khí quan cũng sẽ bị hao tổn.

Quan trọng nhất là… thân thể hắn bây giờ có chút cứng đờ, thậm chí còn hơi lảo đảo nửa nhịp hô hấp.

Thời gian nửa nhịp hô hấp trong lúc phát sinh đại chiến cũng đủ để ảnh hưởng thành bại, thậm chí ảnh hưởng sinh tử. 

Mặc dù Trần Vũ không cùng cấp bậc với Mai Trường Thanh, nhưng vẫn đủ sức ném Âm Hỏa Châu trong tay tới khu vực gần Mai Trường Thanh nhất.

– Không!

Mai Trường Thanh gầm lên một tiếng, mắt thấy viên Âm Hỏa Châu rơi xuống trước mặt, bộc phát một luồng diễm quang xích hồng cuồng bạo. 

Ầm… Ầm…

Lấy Mai Trường Thanh làm trung tâm, sóng nhiệt và hỏa diễm đỏ sậm kèm theo từng trận hắc phong nháy mắt nuốt chửng phạm vi mười trượng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN