Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 20: Đồng Bì Đại thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 20: Đồng Bì Đại thành


Dịch giả: Diên Vĩ

Trên diễn võ trường của Trần gia.

Mặc cho võ học của Trần Dĩnh Nhi có huyền diệu khó lường ra sao đều không mảy may làm gì được Trần Vũ.

Thể chất nguyên bản của Trần Vũ có thể nói là hung thú hình người, sau khi sử dụng { Đồng Tượng Công }, sức mạnh và phòng ngự lại được tăng cường một lần nữa.

Đặc biệt là về phòng ngự được tăng cường cực cao.

Có thể tưởng tượng, một tên hung thú hình người, lại trang bị thêm một chiến giáp Đồng Bì sẽ là dạng tình hình gì.

Ầm! Ầm!

Mỗi một lần liều mạng, đều phảng phất như đánh ở trên vách tường, tay nhỏ của Trần Dĩnh Nhi mơ hồ đau đớn.

“Gia hoả này đến cùng là quái vật nào!”

Trần Dĩnh Nhi âm thầm cắn răng.

Nếu như Trần Vũ vẻn vẹn chỉ mạnh về phòng ngự và sức mạnh, vậy còn là điều dễ nói. Nhưng vấn đề là từ tốc độ tới thân pháp của đối phương đều có trình độ không tầm thường.

Quả thực là… Không chê vào đâu được!

Đương nhiên, giờ phút này Trần Vũ cũng không có trụ lại được bao nhiêu.

Ngoại trừ không có triển khai “Vân Sát Quyền Pháp”, nội tức Vân Sát của hắn đã thôi thúc đến mức tận cùng; { Đồng Tượng Công } cũng thôi thúc đến mức tận cùng.

Ngay cả sức mạnh mạnh mẽ của thân thể này cũng gần như là phát huy tới mười phần.

Sở dĩ không sử dụng Vân Sát Quyền Pháp, bởi vì quyền pháp này sát khí quá nặng đối với một người, không thích hợp với đối phó thân thích trong tộc; thứ hai, cảnh giới hỏa hầu của quyền pháp này không cao, so với uy lực của “Thiết Lê Quyền” thì sức mạnh có hạn.

Dù sao, bây giờ hỏa hầu của { Thiết Lê Quyền } của Trần Vũ cũng đã sắp cao hơn cả đỉnh cao.

Chỉ có điều nếu môn quyền pháp này nhanh đến đỉnh cao thì sau này tiềm lực tăng lên cũng có hạn.

“Xem ra, có cơ hội tăng cảnh giới hỏa hầu của “Vân Sát Quyền Pháp” lên được…”

Trong chiến đấu, Trần Vũ tìm kiếm thiếu sót của mình.

Nhưng để tăng “Vân Sát quyền pháp” lên cần thông qua giết chóc mà phải đánh giết hung ác chân chính mới tăng tu luyện lên một cách dễ dàng.

Tu luyện đơn thuần khó mà lĩnh hội chân ý của nó.

Rất nhanh. Hai người trên diễn võ trường đã trải qua hơn trăm chiêu.

Phong cách của Trần Vũ là bình tĩnh, đánh ổn thủ ổn.

Trần Dĩnh Nhi toàn lực ứng phó, cũng phát huy uy lực võ học vô cùng nhuần nhuyễn.

Chỉ có điều, giữa trán của nàng mơ hồ xuất hiện một vài giọt mồ hôi, không có trầm ổn nhàn nhã giống như Trần Vũ.

“Làm sao lại như thế này?”

Gia chủ Trần Thiên Uy kinh ngạc phát hiện, bàn về đánh lâu dài thì khả năng là Thông Mạch Hậu kỳ Trần Dĩnh Nhi lại còn kém hơn Trần Vũ.

Đây là một kết luận phá vỡ lẽ thường.

Lẽ ra, nội tức Thông Mạch hậu kỳ càng chất phác, nói về đánh lâu dài thì hẳn là Trần Dĩnh Nhi có ưu thế lớn hơn.

Hắn nào biết, Trần Vũ dung hợp trái tim thần bí thì trên cả ưu thế cực lớn về thể chất, chính là sức khôi phục!

Còn nữa, trong chiến đấu, Trần Vũ dựa vào sức mạnh và phòng ngự nhất, tiêu hao nội tức không nhiều như trong tưởng tượng.

Như thế sự gửi gắm đầu tiên mà Trần Thiên Uy chờ mong cuối cùng cũng thuận theo đó mà tan vỡ.

“Ha ha! Trận chiến này liền lấy thế hoà dừng tay. Trần gia ta ở Tương Dương, một thời kỳ có thể sinh ra hai vị thiên tài như vậy thực sự là rất đáng mừng.”

Trần Thiên Uy cười lớn một tiếng, giơ tay bỏ dở trận luận bàn này.

Vụt! Vụt!

Hai bóng người trên diễn võ trường cấp tốc tách ra.

“Vũ ca, không nghĩ tới ngươi ẩn núp sâu như vậy. Trận chiến này, thật sự tính toán ra thì Dĩnh Nhi thua.”

Trần Dĩnh Nhi cắn răng, thẳng thắn chịu thua, trên khuôn mặt xinh đẹp có một tia xấu hổ.

Nhớ trước đó, nàng bất cần như vậy, nói khoác không biết ngượng muốn “chỉ giáo” đường ca “vô dụng” Trần Vũ này.

“Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia! Làm sao có thể chịu thua…”

Trần Thiên Uy suýt chút nữa đã ngất đi vì tức.

Hắn tìm mọi cách giữ gìn, đầu tiên là thay đổi quy tắc của trận luận bàn, tiếp nữa là ngăn trận luận bàn lại mới miễn cưỡng tạo nên một cái kết quả là “thế hòa”.

Nhưng mà… Trần Dĩnh Nhi không nên thân lại nhận thua!

Hỏi xem điều này khiến mặt mũi của hắn vứt ở nơi nào được?

Trần Vũ ít nhiều có chút bất ngờ, không nghĩ đến cô thiên chi kiêu nữ này có thể thản nhiên chịu thua.

“Nhưng mà.”

Trên khuôn mặt đỏ thắm của Trần Dĩnh Nhi lộ ra một tia tự tin: “Dĩnh Nhi chỉ thua tức thời thôi. Tin tưởng lần sau giao thủ, người thắng nhất định sẽ là ta!”.

Trần Vũ ngạc nhiên, cô Trần Dĩnh Nhi này đúng là tự tin mười phần.

“Ngươi không cần không tin. Sư tôn ta đã nói rằng Đoán Thể, Thông Mạch, Luyện Tạng, đối với tu hành đại đạo chân chính mà nói cũng chỉ là nhập môn mà thôi, được gọi là “Nhập Môn Tam Giai”.”

Trần Dĩnh Nhi bày ra dáng vẻ của một ông cụ non.

Nhập Môn Tam Giai ư?

Trần Vũ sắc mặt nghiêm lại một chút, lúc đang ở tông môn hắn cũng mơ hồ nghe được cách nói này.

Đương nhiên, mặc kệ thế giới tông môn xác định ra sao, võ giả từ Thông Mạch kỳ trở lên ở trong thế tục đều được coi là cao thủ, có thể rong ruổi một phương.

“Chỉ có bước vào tầng cao hơn là “Hóa Khí Cảnh” thì mới coi như là đại đạo sơ kì. Mà dùng phàm thể bình thường và một nửa tư chất Linh thể thì muốn đạt tới “Hóa Khí Cảnh” cơ hồ là một loại hy vọng xa vời.”

Khóe miệng của Trần Dĩnh Nhi nhếch lên, đôi mắt sáng của nàng liếc qua Trần Vũ, mang theo cảm giác ưu việt, giống như đã nắm chắc tương lai vận mệnh của nàng.

Ánh mắt kia khiến Trần Vũ cảm thấy có một loại bài xích khó hiểu và khó chịu.

“Được được được! Dĩnh Nhi lại có lòng dạ thẳng thắn, vô tư như vậy. Không sai! Cao nhân Hóa Khí Cảnh, vi phụ cũng có nghe thấy, ở thế tục cũng được coi như là đại tông sư.”

Gia chủ Trần Thiên Uy sang sảng nở nụ cười.

Vừa mới không lâu, biểu hiện mạnh mẽ của Trần Vũ cơ hồ khiến hắn cảm thấy chột dạ và tự trách.

Giờ khắc này nghe được lời nói của Trần Dĩnh Nhi, Trần Thiên Uy lại khôi phục niềm tin.

Bây giờ thực lực của Trần Vũ quả thật là cường đại, nhưng loại mạnh mẽ này chỉ là tức thời nên khó mà kéo dài.

“Đáng tiếc… Một nửa tư chất Linh thể lại giới hạn tương lai phía trước của hắn.”

“Gia chủ lựa chọn không sai. Nếu Trần gia có thể dốc sức bồi dưỡng được một vị tông sư “Hóa Khí Cảnh”, bộ tộc ta chỉ sợ có thể trở thành gia tộc lớn, danh chấn một phương!”

Mấy vị tộc lão nói chuyện với nhau, gật đầu liên tiếp.

Mặt Trần Thiên Uy đầy vẻ vang, khích lệ nói: “Dĩnh Nhi, nhất định con phải tranh thủ đạt được thành tựu tông sư Hóa Khí Cảnh. Cho dù là Trần gia ta dốc hết tất cả tài nguyên đi chăng nữa.”

Trên sân.

Chỉ có Trần Vũ cùng với Trần phụ và Trần mẫu giữ yên lặng.

“Hóa Khí Cảnh sao?”

Trần Vũ nỉ non một tiếng, cường giả đạt cảnh giới này thì ở Vân Nhạc Môn cũng được coi như là cao tầng.

Đối với tuyệt đại đa số đệ tử dưới chót mà nói thì đây là chỉ có thể nhìn mà thèm. Nói như vậy, người có tư chất Linh thể mới có hi vọng đột phát cấp bậc này.

Tối mịt.

Như thường lệ, trước tiên Trần Vũ vận hành Vân Sát nội tức mấy lần.

Sau đó, hắn lấy ra thuốc bột Tôi Thể mà ban ngày phụ thân đưa cho.

Này thuốc bột Tôi Thể này chỉ là “Phương thuốc bình dân” cấp thấp nhất, dược hiệu là cả một loại chênh lệch.

Nhưng mà kém cỏi cũng có chút ít còn hơn không.

“Ngược lại lần trước còn có hơn một trăm mười khối Nguyên Thạch thứ phẩm, sau khi hồi tông lại sưu tập một phương pháp phối chế khác vậy.”

Trong lòng Trần Vũ đã có quyết định.

Trước tiên, hắn dự định sẽ thử nghiệm hiệu quả của “Phương thuốc bình dân” này.

Ùng ục…

Rất nhanh, thuốc bột đã hòa lẫn vào trong một thúng nước nóng bỏng lớn, ngay tức khắc trong nước nổi lên một tầng nước đen đặc.

Trần Vũ vội vã ngồi vào bên trong thùng thuốc, vận chuyển { Đồng Tượng Công } lên.

Xì!

Trong phút chốc, Đồng Bì ở bên ngoài thân của hắn nổi lên một luồng khói xanh và hơi nóng.

Chốc lát sau.

Một trận đâm nhói tê tê nhẹ nhàng phát tác bên ngoài thân thể của Trần Vũ, nhưng mà loại đau đớn nhẹ nhàng này hắn không coi là chuyện gì.

Chỉ là hắn rất kỳ quái.

Dựa theo cách nói bên trong { Đồng Tượng Công }, bất luận một loại nước thuốc Tôi Thể nào khi đang được sử dụng đều sẽ vô cùng đau đớn mới đúng.

Chi chi…

Bên ngoài thân thể của Trần Vũ vang lên những âm thanh kỳ dị, dường như là những dòng điện nhỏ bé.

“Hả?”

Một cảm giác dễ chịu, tràn trề sảng khoái lan khắp toàn thân, Trần Vũ thoải mái tới mứcsuýt chút nữa phát ra tiếng rên hừ hừ.

Sau hai canh giờ.

Một thùng nước thuốc vốn đen như mực lại chuyển hóa thành màu đen đen, bên trong còn dư lại một ít cặn bã đen.

“Đồng Bì Chi Thân.”

Trần Vũ vận chuyển { Đồng Tượng Công }, da dẻ toàn thân hiện lên một tầng ánh sáng lộng lẫy màu đồng, bên ngoài da dẻ toàn thân có vẻ càng thêm cứng rắn và nhẵn nhụi hơn.

Trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác { Đồng Tượng Công } tinh tiến mấy phần.

“Ha ha! Hiệu quả của phương thuốc bình dân này cũng không kém như trong tưởng tượng đâu.”

Trần Vũ vui mừng khôn xiết.

Nguyên bản, { Đồng Tượng Công } của hắn, sau khi đạt tới Đồng Bì tiểu thành đã tiến triển tới một mức nhẹ nhàng nhất định —— tuy nhiên đối với người bình thường mà nói thì vẫn là thần tốc.

Mà tối nay, sau khi sử dụng phương thuốc bình dân Tôi Thể Dịch lại khôi phục tiến triển thần tốc như trước.

Đối với những loại nghi hoặc này, Trần Vũ chỉ có thể quy công cho trái tim thạch anh kia, đối với sự cải tạo thần bí về thể chất thì tất cả không thể cân nhắc theo lẽ thường.

Ba ngày sau đó.

Trần Vũ chuyên tâm khổ tu { Đồng Tượng Công }, mỗi ngày hắn đều sử dụng phương thuốc bình dân Tôi Thể Dịch kia ba lần vào sáng, trưa, tối.

Ngược lại, vật liệu cần thiết cho phương thuốc này chỉ là trân tài trong thế tục; lấy thực lực của Trần gia thì tiêu tốn chút ít tiền tài vàng bạc cũng không để ở trong lòng.

Đêm nay.

Lần thứ hai Trần Vũ vận chuyển { Đồng Tượng Công }, cảm giác da dẻ và bắp thịt toàn thân phảng phất như một khối sắt tổng thể.

Vù!

Vận công một phát, toàn thân phảng phất như được dát lên một tầng đồng chắc chắn, loại cảm xúc kia cộng thêm cảm giác sức mạnh bành trướng kia đã đạt đến một cấp độ mới tinh.

“Đồng Bì Đại Thành!”

Khuôn mặt Trần Vũ lộ vẻ mừng như điên, không nghĩ tới mượn phương thuốc bình dân Tôi Thể Dịch có thể giúp chính mình tiến triển thần tốc, đạt đến cấp độ “Đồng Bì Đại Thành”.

{ Đồng Bì Đại Thành }: Da thịt toàn thân có thể bỏ qua đao kiếm chém giết từ Thông Mạch kỳ.

Từ đây, đao kiếm phàm thế bình thường về cơ bản đã mất đi ý nghĩa đối với Trần Vũ!

Đây chắc chắn là vũ lực tăng vọt!

“Thân thể của ta trải qua cải tạo của trái tim thần bí, vốn đã mạnh mẽ như hung thú; một khi triển khai “Đồng Bì Đại Thành” { Đồng Tượng Công }, chỉ sợ không cần nội tức cũng có thể đạp ngang những kẻ có thực lực Thông Mạch kỳ bình thường rồi.”

Bây giờ Trần Vũ cảm giác sâu sắc mình rất mạnh mẽ.

Bây giờ, cho dù để hắn chém giết chính diện với cái tên “Thiết tông Hùng vương” kia cũng không sợ chút nào.

Sau đó.

Sau khi { Đồng Tượng Công } tăng tới Đồng Bì Đại Thành thì tiến độ tu luyện đột nhiên bị trì hoãn rất nhiều.

Phương thuốc bình dân hầu như mất đi tác dụng.

Phương diện này chỉ có thể chờ đợi sau khi hồi tông dùng Nguyên Thạch mua nguyên liệu tốt hơn một chút cho phương thuốc.

“Hiện tại, ngoại trừ { Đồng Tượng Công } của ta thì “Vân Sát quyền pháp” cũng đang chờ tiến triển; nếu như tu vi có thể tiến thêm một bậc thì cái “Thi đấu ngoại môn” kia sẽ có chút hy vọng.”

Trần Vũ chưa quên mục tiêu của mình.

Thi đấu ngoại môn trở thành đệ tử nội môn!

Sáng sớm ngày thứ hai.

Cao tầng của Trần gia đột nhiên triệu tập họp trong một thời gian ngắn.

Trình diện đại thể cũng là đám người ở yến hội lần trước kia.

Trần Vũ, Trần Dĩnh Nhi cũng đều ở đây.

“Theo tin tức của phủ thành chủ, triều đình truy nã tội phạm “Hồng Hồ Tam Sát” đang tiến vào nội cảnh thành Tương Dương…”

Gia chủ mở miệng nói.

“Hồng Hồ Tam Sát? Chính là ba kẻ hung thần ác sát mà triều đình treo giải thưởng vạn kim ư?”.

“Tam sát này có người nói hơi có chút lai lịch, không ít cao thủ đều ngã xuống ở trên tay bọn họ.”

Mọi người xì xào bàn tán lên.

Triều đình treo giải thưởng “Hoàng kim vạn lạng”, đối với Trần gia mà nói thì đó là một món tiền khổng lồ.

“Tam sát?”

Trần Vũ sững sờ, đối với hoàng kim thế tục hắn không có hứng thú gì.

Thế nhưng cái chữ “sát” này lại khiến hắn sản sinh một ý nghĩ không hiểu, khí huyết trong cơ thể cũng phải chấn động.

“Hiện nay, phủ thành chủ cũng treo giải thưởng đối với “Hồng Hồ Tam Sát”, chỉ cần đánh giết tam sát, lão đại có “Thôi Mệnh Thủ” trong người, lại thêm vào một cái “Bán Bảo Khí” cùng với thành Nam Hoang Dã là một vùng lãnh địa màu mỡ.”

Gia chủ đột nhiên nở nụ cười.

Bán Bảo Khí? Một vùng lãnh địa màu mỡ?

Trên sân, mọi người trực tiếp sôi sùng sục. Mặc dù hai thứ này đối với cao thủ Thông Mạch, Luyện Tạng Kỳ trong thế tục mà nói thì đều có sức hút không nhỏ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN