Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 24: Bạo Vũ Lê Hoa Châm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 24: Bạo Vũ Lê Hoa Châm


Lão già tóc bạc đứng ngạo nghễ tại trung tâm khí lưu, cuồng phong xung quanh gào thét. Một cỗ khí tức siêu việt Thông Mạch kỳ làm cho Hồng Hồ Tam Sát phải kinh sợ.

Luyện Tạng kỳ không hổ là cao hơn Thông Mạch kỳ một bậc.

Chỉ cần một chưởng từ xa của lão già đó đã đánh bay lão đại Hồng Hồ Tam Sát.

– Chịu một chưởng của lão già này mà ngươi còn có thể sống sót, xem ra tu vi ngươi đã đến gần cảnh giới Luyện Tạng, trình độ Thôi Tâm Chưởng chắc cũng đạt tới đỉnh phong.

Trên mặt lão già hiện lên vẻ ngưng trọng.

Trong lần giao chiến vừa nãy hắn chẳng những cảm thấy nội lực Đại Sát rất thâm hậu, còn thấy đối phương rất có kinh nghiệm đối phó với thủ đoạn công kích của Luyện Tạng kỳ.

Chỉ sợ thực lực tên Đại Sát này so với Luyện Tạng kỳ cũng không kém là bao.

– Sở Lệ Phi! Ta khuyên ngươi mau chóng bó tay chịu trói. Võ sư phụ là cao thủ mà ta mời tới, hơn nữa với những cao thủ có mặt tại đây ngươi cũng đừng mong trốn thoát.

Thành chủ Sở Phong Vân lạnh giọng quát.

Nghe vậy, nhất thời mọi người sửng sốt.

Thành chủ thế mà có thể gọi ra tên của Đại Sát. Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không biết tên thật của Hồng Hồ Tam Sát là gì.

Càng thú vị hơn, Đại Sát cũng họ Sở, chẳng lẽ hắn cùng Sở Phong Vân, có quan hệ gì sao?

– Ha ha ha… họ Sở! Ngươi cho rằng mời được một cao thủ Luyện Tạng kỳ là có thể giết ta ư?

Tiếng cười người trung niên chấn động vực sâu, khí tức hắn bắt đầu dâng lên, đã gần đạt đến cảnh giới Luyện Tạng kỳ.

Lão già khẽ thở dài, chầm chậm nâng lên hai tay.

Một trận đại chiến, sắp bắt đầu.

– Lão thất phu!

Người đàn ông mặt đen kia nở nụ cười lạnh lùng:

– Bộ xương già này của ngươi đến giờ mới nắm giữ tu vi Luyện Tạng sơ kỳ. Không lo đi dưỡng già mà cùng chúng ta đánh giết. Đúng là người đáng được chúc thọ mà lại chán sống!

Tiếng nói vừa dứt, trên người Đại Sát liền dâng lên một luồng nội lực cuồng bạo.

Trong khoảnh khắc khí thế đó lại cùng với lão già bất phân cao thấp.

– Luyện Tạng Kỳ? Không đúng…

Trần Vũ phát hiện ra trên làn da gã trung niên mặt đen có một tầng hoa văn đỏ ngầu, gân xanh toàn thân nổi lên, sắc mặt dữ tợn.

– Bạo Huyết Đan! Ngươi vậy mà lại sử dụng loại đan dược này để đề cao tu vi trong thời giàn ngắn.

Thành chủ Sở Phong Vân hít một hơi khí lạnh.

Bạo Huyết Đan là một loại đan dược có tác dụng phụ không hề nhỏ. Dùng viên thuốc này có thể trong thời gian ngắn cưỡng ép đề cao tu vi, cũng có khả năng bạo huyết mà chết.

Hơn nữa, tùy vào thời giàn sử dụng, sau khi hết dược lực sẽ rơi vào trạng thái suy yếu.

– Chút tài mọn.

Lão nhân tóc trắng cười lạnh, nhảy lên trên không đánh một chưởng về phía Đại Sát.

Nhờ vào dược vật để trong thời gian ngắn đạt tới Luyện Tạng kỳ cùng với chân chính Luyện Tang kỳ như hắn, vẫn có sự khác biệt nhất định.

– Tiêu diệt Tam Sát!

Mọi người thấy tình thế như vậy cũng không thể đứng nhìn, sau đó liền cùng nhau áp sát ba người Hồng Hồ Tam Sát.

– Ra tay đi.

Khóe miệng Đại Sát nhếch lên một vẻ tàn nhẫn.

Trần Vũ cùng với mọi người mơ hồ phát hiện vẻ mặt của Đại Sát cùng Nhị Sát có chỗ không đúng. Theo bản năng thả chậm tốc độ.

Ngay khi một chiêu tấn công của lão già còn trên không, dị biến xảy ra.

“Bạch!”

Trên tay Nhị Sát xuất hiện một vật hình ống, hắn hướng mặt ống đầy rẫy những lỗ tròn về phía mọi người, phát ra hơi thở lạnh lẽo.

– Không ổn! Mọi người mau lui lại!

Sắc mặt Sở Phong Vân đại biến, hô to ngăn lại mọi người.

Đáng tiếc, đã quá chậm.

– Bạo Vũ Lê Hoa Châm!

Sắc mặt Nhị Sát âm trầm, nhấn một nút kim loại trên cơ quan ống tròn, một tiếng răng rắc vang lên.

“Vù vù vù!”

Những chiếc kim châm được bắn ra chằng chịt giống như mưa bụi, lấy lực xuyên thấu kinh người càn quét mọi vật phía trước.

Trong đó, ít nhất phải có gần một nửa kim châm bắn về phía lão già.

Còn lại một nửa, phân tán bắn về phía đám người.

– A!

Tên tướng lĩnh Thông Mạch Hậu kỳ cuối cùng của phủ thành chủ bị bắn thủng mười mấy lỗ máu, bỏ mình ngã xuống đất.

– Ngũ thúc!

Trần Dĩnh Nhi kinh hô một tiếng, nàng lấy thân pháp tinh xảo cùng nội lực tránh né và ngăn chặn kim châm, nhất thời phát hiện Ngũ thúc té xuống đất.

“Đinh đinh đinh!”

Trần Vũ vận chuyển Đồng Tượng Công, toàn thân nổi lên một tầng màu đồng, vận chuyển cánh tay màu đồng đón đỡ ngân châm, thân thể hắn là khắc tinh của ám khí loại này.

Đương nhiên, hắn còn phải thôi động nội lực, tăng cường phòng ngự. Cũng không thể để ngân châm đâm trúng vô chỗ yếu hại.

Ngoại trừ hắn, trên chiến trận cũng chỉ có lão già có thể chính diện ngăn cản ngân châm.

“Hô!”

Quanh thân lão già có một tầng nội lực vô hình, chặn lại tuyệt đại đa số ngân châm.

Chẳng qua là số lượng ngân châm quá nhiều, đối với nội lực có tính xuyên thấu nhất định. Nhị Sát sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm có một nửa là nhằm vào hắn.

Thời điểm Nhị Sát sử dụng đòn sát thủ này, Tam Sát bên cạnh cũng không có nhàn rỗi.

Tay nàng cầm cây sáo kỳ quái, thổi ra một đợt sóng âm công kích sắc bén không gì sánh được.

Tiếng sáo này cũng tập trung công kích vào lão già tóc bạc.

Lúc này lão già vừa chịu đựng ngân châm, lại vừa chịu đựng tiếng sáo công kích. Người sau cho dù không uy hiếp được hắn, nhưng cũng có thể tạo thành phiền toái nhất định.

“Thôi Tâm Chưởng!”

Thân ảnh Đại Sát xuất hiện trước mặt hắn, nhẹ nhàng nghênh đón một chưởng.

“Sưu sưu sưu!”

Nhị Sát thu hồi ống tròn sau đó lại lấy ra mấy cái Tam Lăng Tiêu, đánh thẳng vào mặt lão già.

– Không ổn!

“Ba lạp!”

Dưới tình thế nguy hiểm, hắn cưỡng ép vận chuyển nội công, một tầng quang tráo vô hình đánh bay mấy cái Tam Lăng Tiêu.

Nhưng một chưởng Đại Sát đã đánh tới trước người, lão già chỉ có thể vội vàng đánh ra một đòn.

“Bộp!”

Hai tay chạm vào nhau, một trận cuồng phong càn quét chu vi xung quanh mấy trượng.

“Bành!” một tiếng.

Thân thể người trung niên bị đánh bay đi, nhưng lúc ở giữa không trung, hắn lại lộ ra nụ cười dữ tợn.

“Oa!”

Toàn thân lão nhân chấn động, phun ra một hơi, sắc mặt lúc này hoàn toàn trắng bệch.

– Lão thất phu, trúng một chưởng Thôi Tâm của ta cảm thấy dễ chịu chứ. Người có cùng tu vi trúng một chưởng của ta kinh mạch còn bị bể nát huống chi cái thân già này của ngươi.

Người trung niên mặt đen rơi xuống đất không ngừng cười gằn.

Một chưởng vừa rồi, là một đòn tích súc, đánh lão già trở tay không kịp.

– Ngươi…

Trên người lão già cắm mấy cây ngân châm, vết máu từ khóe miệng theo bộ râu chảy xuống.

Xung quanh những người khác cũng không dễ chịu là bao.

Ngoại trừ hai người Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi, còn lại những người khác nếu không chết bởi Lê Hoa Châm thì chính là bị thương ngã xuống đất, mất đi lực chiến đấu.

Trần gia bên này, Ngũ thúc trúng năm, sáu châm sau đó liền hôn mê.

Cũng may Phương thúc có một tấm chắn nhỏ, trong thời khắc khắc nguy hiểm che cho hắn tránh khỏi một kiếp, chỉ bị thương nhẹ.

Phương thúc, người hãy mau chóng mang Ngũ thúc rời khỏi đây.

Trần Vũ hạ lệnh phân phó.

Với tình huống hiện tại, Phương thúc cùng Ngũ thúc rất khó tạo nên tác dụng.

Lúc này, xung quanh cọc gỗ, ba người Hồng Hồ Tam Sát đều không bị tổn hại lấy một người.

Bên phía Phủ Thành Chủ cũng chỉ còn lại Sở Phong Vân cùng lão già tóc bạc đang bị thương thảm trọng.

Hai nhà Mục già, Vương già đã không còn người có thể đứng lên.

Bạo Vũ Lê Hoa uy lực kinh người, ngoài ra còn có lực xuyên thấu, phạm vị sát thương không gì so sánh được.

– Ác tặc, hôm nay cho dù ta có liều cái mạng già này cũng muốn giết chết ngươi!

Sắc mặt lão nhân nghiêm nghị, đè nén thương thế trên người, một lần nữa toát ra hơi thở cường đại.

“Đằng! Đằng!”

Thân hình lão già chợt lóe, xông về phía trung niên mặt đen.

– Lão thất phu! Ngươi bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, còn muốn đánh với ta.

Trung niên mặt đen cười lớn một tiếng.

Lần này, hắn cũng không cùng lão già liều mạng, lấy ra một cây roi sắt nhắm phía lão già vung lên.

– Hai vị thiếu hiệp, làm phiền các ngươi kềm chế Nhị Sát, Tam Sát.

Thành chủ đối với hai người Trần Vũ trịnh trọng nói.

Đến thời khắc này, chỉ có Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi bình yên vô sự, bảo lưu hoàn toàn chiến lực.

– Được.

Trần Vũ cùng Trần Dĩnh Nhi hai mắt nhìn nhau gật đầu.

Thân hình hai người chợt lóe, tiến về phía cọc gỗ cạnh Nhị Sát, Tam Sát.

Thấy vậy, Sở Phong Vân gầm lên một tiếng cùng một chỗ với lão già vây giết Đại Sát.

Lão già cùng Sở Phong Vân liên thủ một chỗ lập tức liền áp chế Đại Sát.

Nhưng Đại Sát này lại “linh hoạt như cá chạch” tay múa roi sắt cùng hai cao thủ so đấu trên đỉnh núi.

Một bên khác.

Trần Dĩnh Nhi cùng Nhị Sát Huyết Độc Tiêu cùng chiến một chỗ.

“Đùng đùng!”

Sau khi hai người giao chiến, Nhị Sát biến sắc:

Tu vi của cô gái này sao lại tinh thâm như vậy?

Suy cho cùng Trần Dĩnh Nhi cũng là đệ tử tông môn, còn bái trưởng lão làm sư phụ.

Nếu là chính diện giao phong, ngay cả Trần Vũ cũng chỉ có thể đánh phòng ngự, bỏ qua hao tổn, mới có thể cùng Trần Dĩnh Nhi chiến một trận.

Rất nhanh sau đó Nhị Sát rơi vào hạ phong, chỉ còn cách lựa chọn đánh du đấu.

– Ghê tởm, toàn bộ ám khí của ta đều dùng hết rồi…

Nhị Sát tức giận.

Chưa bao giờ hắn bị một tiểu cô nương áp chế gắt gao như vậy.

Đương nhiên cho dù hắn có số lượng lớn ám khí thì tác dụng mang đến cũng không lớn là bao. Ám khí chỉ thích hợp âm thầm tập kích, khi chính diện chiến đấu hiệu quả sẽ giảm rất nhiều.

Sau cùng, còn dư lại Tam Sát do Trần Vũ đối phó.

– Chà chà! Tam ngốc… Chúng ta lại gặp mặt rồi, lần này ta sẽ cắt đứt chân chó của ngươi nha!.

Trần Vũ cười khẩy một tiếng, áp sát Tán Hồn Hương.

-… Tam ngốc ư?

Tam Sát thở hổn hển, Tam Sát nàng từ trước đến giờ chưa từng từng bị ai ngay trước mặt vũ nhục như vậy.

Trong lúc đang ngẩn người, thì thân hình của Trần Vũ đã ép sát đến.

– Vân Sát quyền!

Một quyền này mang theo sát khí mãnh liệt, nội lực chấn động gầm lên phảng phất như có hung thú đang giương nanh múa vuốt đánh ập vào mặt.

Tam Sát tránh né không kịp, cứng rắn nhận một quyền của Tần Vũ.

“Đạp! Đạp! Đạp!”

Nàng ta bị một quyền này của Trần Vũ chấn lui mấy bước, thiếu chút nữa thì hộc máu.

Cho dù nàng có tu vi Thông Mạch hậu kỳ, nhưng ở trong Hồng Hồ Tam Sát, nói về mặt chiến đấu chính diện thì nàng là người có thực lực yếu nhất.

Huống chi lúc trước nàng còn bị Trần Vũ đánh gãy một tay, thực lực giảm mạnh

Trần Vũ cười lớn một tiếng, sát khí giữa hai hàng lông mày ngày càng nồng, chân khí Vân Sát trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt.

– Đồng quyền! Vân Sát quyền!

Nắm đấm Trần Vũ hiện lên màu kim loại đồng sáng bóng, hơn nữa uy lực của Vân Sát quyền lại lần nữa đề thăng.

Tam Sát cảm thấy kinh sợ, bị sát khí vô hình đè ép đến muốn hô hấp cũng không xong.

“Oa!”

Tam sát bị trúng liên tiếp mấy chiêu, hộc máu thương nặng.

Trên mặt nàng ta giờ đây lộ vẻ tuyệt vọng. Trong lúc vô tình, khóe mắt liếc qua thiên kim tiêu thư đang bị trói trên cọc gỗ.

Ánh mắt Tam Sát sáng lên, tìm được một chút hi vọng sống.

“Sượt!”

Nàng nhảy lên một cái tiến về phía thiên kim thành chủ.

– Lăng Vân Bộ!

Trần Vũ nhìn ra mưu đồ của nàng, tâm lực vận chuyển, vận lực dưới chân, thi triển thân pháp.

Trong phút chốc.

Thân thể Trần Vũ trở nên nhẹ nhàng, mang theo một trận cuồng phong nhảy vọt đến đỉnh đầu Tam Sát.

Mà lúc này, Tay Tam Sát đã gần bắt được cổ thành chủ thiên kim.

Trên mặt nàng mới vừa hiện lên nụ cười mãn nguyện nhưng trong nháy mắt liền đọng lại.

“Phanh! Ầm!”

Âm thanh trầm đục phát ra, kèm theo đau nhức, khiến nàng rơi vào bóng đêm vô tận.

– Tam muội!

Nhị Sát cách đó không xa kêu lên một tiếng thất thanh, hắn thấy được một màn thảm thiết vừa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN