Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 30: Giết Lại
Một tên thiếu niên áo xanh đứng đó với nụ cười lạnh, quan sát phía dưới, nơi Trần Vũ đang bị một đám cao thủ bọc đánh.
– Trần Vũ à Trần Vũ, hôm nay ngươi có chắp cánh cũng khó thoát, kỳ ngộ và vận may của ngươi chấm dứt ở đây thôi!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Vương Lăng Vân, chứa mấy phần thâm độc.
Ngày ấy, sau khi cùng Trần Vũ chiến một trận ở sơn môn, hắn liền hoảng sợ bất an.
Từ sau sự kiện Thiên Ngoại Phi Tiên, tiến triển của Trần Vũ thực sự quá nhanh, giống như biến thành một con người khác.
Vương Lăng Vân chắc chắn, hơn một nửa nguyên nhân Trần Vũ có kỳ ngộ hay bí mật gì đó.
Sau khi quay về thành Tương Dương, Vương Lăng Vân một mực ẩn trong bóng tối lưu ý cùng hỏi thăm việc Trần Vũ đi ra ngoài, sau đó mưu tính cho việc ám sát lần này.
Khi biết được, Trần Vũ may mắn đánh chết Đại Sát, sau đó được nhận treo thưởng phong phú, Vương Lăng Vân vừa đố kị vừa hận.
Mắt thấy ngày xưa đối thủ bị mình áp chế, bây giờ lại từng bước một bay vọt, hắn há có thể cam tâm sao?
Lúc này, phía dưới khe thung lũng.
Trần Vũ đối mặt với lục đại cao thủ trái phải chặn giết, hắn làm phản ứng rất nhanh. Lui!
“Bá!”
Trần Vũ thi triển Lăng Vân bộ, thân thể nhẹ đi, mượn thân pháp thật nhanh, khó khăn né tránh một đám cao thủ chặn đường.
“Đinh xuy!”
Trong đó vẫn có một mũi phi tiêu, hắn né tránh không kịp, liền lấy Đồng Tượng Công vừng vàng đón lấy.
“Ồ!”
Mắt thấy Trần Vũ nhờ thân pháp cao minh, từ tình trạng bị vây kín lại thoát ra được. Trong mắt hai tên hắc y nhân dẫn đầu có tu vi Thông Mạch hậu kỳ lộ ra một chút ngạc nhiên.
– Thân pháp của kẻ này, khi nào tu luyện đến tình trạng như thế. Không đúng, thân pháp này, làm sao giống như Lạc Phong Lăng Vân bộ vậy?
Phía trên hẻm núi, vẻ mặt Vương Lăng lộ ra kinh ngạc.
Loại thân pháp này, hắn đã gặp trên người của đệ tử ngoại môn thiên tài Lạc Phong.
Nhưng mà, Trần Vũ cấp tốc phá vòng vây như vậy, cũng không làm cho Vương Lăng Vân kinh hoàng.
Trong mắt Vương Lăng Vân, lóe ra một chút ý lạnh:
– Cũng may, ta đã dự đoán thực lực của ngươi sẽ tăng lên. Đến, nếm thử vũ khí bí mật của ta!
“Băng xèo xèo xèo!”
Trần Vũ mới chạy ra xa mấy trượng, hai bên trong rừng rậm đột nhiên bắn ra hai hàng cung tên chứa mười phần kình lực.
Những cung tên kia, mỗi một mũi tên thô như ngón tay cái, cắt ngang không khí, mang theo tiếng rít kinh người.
– Phá giáp tiễn!
Rốt cuộc Trần Vũ cũng biến sắc. Trong quân hiếm thấy phá giáp tiễn, nó có thể xuyên thủng cương giáp của kỵ binh.
Dưới một ít tình huống, loại phá giáp tiễn này, là chuyên môn dùng để mai phục cao thủ.
Mà giờ phút này.
Hai hàng cung tên, tổng cộng có hai mươi mũi, hoàn toàn phong kín đường chạy của Trần Vũ.
Dù di chuyển như thế nào đi nữa, đều rất khó tránh khỏi phá giáp tiễn ở hai bên.
Phá giáp tiễn, không chỉ có uy lực phá giáp, mà tốc độ thực sự của nó nhanh hơn nhiều với cung tên ám khí bình thường.
Trở mình!
Trần Vũ vội vàng lăn tránh trên mặt đất, sau đó toàn lực vận Đồng Tượng Công, bảo vệ chỗ yếu hiểm trên cơ thể.
“Leng keng xì!”
Vẫn có hai mũi phá giáp tiễn với lực lượng cực lớn đâm trúng Trần Vũ làm cho hắn cảm thấy đau nhói.
Da thịt bên ngoài của Trần Vũ, bị đâm phá, chảy ra một vệt máu.
Nhưng vết máu của vết thương này, rất nhanh đọng lại, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ từ khép lại.
Lực xuyên qua thực mạnh!
Trần Vũ đối với phòng ngự Đồng Tượng Công của mình, hiểu biết cực kỳ rõ ràng. Đương nhiên, Đồng Tượng Công của hắn dù sao cũng chỉ tới cấp độ Đồng Bì, nếu đạt đến cấp độ cao hơn Đồng Bì, vậy thì kết quả không giống nhau.
Sao lại thế?
Phía trên hẻm núi, khuôn mặt Vương Lăng Vân cứng đờ, vẻ mặt khiếp sợ.
– Phá giáp tiễn này ngay cả khối giáp dày cộm nặng nề đều có thể xuyên qua nhưng lại không thể tạo thành thương tích lớn với Trần Vũ.
Nhất thời Vương Lăng Vân có chút choáng váng.
Trước đó, hắn không phải là không biết, Trần Vũ khổ luyện một môn ngoại công. Nhưng phá giáp tiễn, lại khắc chế khá mạnh với loại ngoại công khổ luyện này.
Vương Lăng Vân sai, hắn chính là không biết chân tướng việc Hồng Hồ Tam Sát bỏ mình và một chi tiết nhỏ khác.
Hắn biết, phần lớn chỉ là tin tức truyền lại mà thôi.
Những người được gọi là “Người trong cuộc” đều công bố Trần Vũ giết chết Đại Sát, là bởi vì trước đó Đại Sát dùng Bạo Huyết đan, sau đó bị suy yếu lực lượng cho nên Trần Vũ nhặt một món hờn lớn.
Người thực sự hiểu rõ chân tướng, chỉ có Thành chủ Sở Phong Vân, cùng với Trần Dĩnh Nhi.
– Lại bắn cho ta!
Vương Lăng Vân hít sâu một hơi, trong mắt thoáng hiện lệ quang dọa người.
Hắn không tin.
“Băng xèo xèo xèo!”
Vòng thứ hai bắn phá giáp tiễn, ở hai nơi đã đi qua, lần thứ hai phong tỏa Trần Vũ.
– Tiếp tục như vậy, thực sự quá bị động. Coi như chạy trốn được, cũng phải mang một thân thương tích về.
Trần Vũ lại đỡ hai mũi tên, không khỏi cắn răng.
Đột nhiên.
Hắn làm ra một quyết định: Giống như cá chép xoay người, chạy trốn về hướng ngược lại.
Ta không trốn!
Vẻ mặt Trần Vũ lộ sát khí, giết ngược lại, hướng về sáu đại cao thủ phía sau.
– Tiểu tử này, phòng ngự thật biến thái…
Sáu đại cao thủ phía sau, mắt thấy Trần Vũ vượt qua hai vòng công kích của phá giáp tiễn, thì kinh hãi không thôi.
Mà giờ phút này.
Thiếu niên kia với tốc độ kinh người, giết ngược lại đây.
Như vậy, sau khi vượt qua ba vòng phá giáp tiễn, công kích phía sau, thuận tiện đều dừng lại hết.
Nếu lại công kích, phá giáp tiễn sẽ ngộ thương đến người mình.
– Giết!
Tên Thông Mạch kỳ kia vung roi lên, cười lạnh một tiếng, dẫn đầu đánh về phía Trần Vũ.
Trước khi mai phục Trần Vũ, bọn họ sớm đã có kế sách ứng đối.
Nếu như mục tiêu chạy trốn, sẽ đối mặt với một lượt bắn của phá giáp tiễn, không chết thì cũng lột da.
Nếu như mục tiêu lui về, thì mục tiêu đều chạy không thoát, sẽ rơi vào vận mệnh bị vây giết.
– Người thứ nhất ta giết chính là ngươi.
Sắc mặt Trần Vũ trầm xuống, giống như một con báo, ép thẳng về phía Thông Mạch hậu kỳ đang vung roi kia.
Cao thủ dùng roi, rất khó đối phó, mục tiêu rất dễ dàng bị đối phương chế trụ.
– Tiểu bối muốn chết!
Tên Thông Mạch kỳ dùng roi, trên mặt nở một nụ cười lạnh, thôi động mười phần nội tức, vung ra một roi mạnh đến nỗi chỉ nghe tiếng gió của bóng roi.
Dưới một roi toàn lực của hắn, coi như người cứng như thép, cũng có thể bị quất rơi một lớp da.
– Cầm lấy!
Trần Vũ hét lên một tiếng, không tránh không né, vận chuyển Đồng Tượng Công, vồ một phát về phía chiếc roi.
“Cái gì?”
Cao thủ dùng roi, cười nhạt:
“Người này dám sơ ý, lấy tay bắt roi của mình ư?”
Dưới tình huống bình thường muốn đoạt vũ khí của đối thủ, trừ phi có thực lực và tu vi cao hơn đối thủ rất nhiều nếu không, đó chính là tự rước lấy nhục.
“Đùng” một tiếng.
Trần Vũ thực sự bắt lấy roi, trên tay cảm nhận một trận nóng bỏng.
Nhưng tu luyện “Đồng Tượng Công”, bàn tay, chân, đầu, là vị trí cứng rắn nhất, xưng là “Đồng Quyền”, “Đồng Cước”, “Đồng Thủ” ngược lại không sợ vũ khí bình thường.
– Tới đây cho ta.
Trần Vũ hét lớn một tiếng, trong nháy mắt nắm lấy roi, rồi đột nhiên kéo một cái.
“Không tốt!”
Tên Thông Mach kỳ dùng roi, liền cảm thấy một luồng cự lực vọt tới, kéo thân thể về phía trước làm cho hắn lảo đảo vài bước.
Hắn cấp tốc phản ứng, vứt bỏ roi nhưng thân thể rơi vào quán tính, nên không cách nào ổn định được.
Sơ hở lớn như vậy, ở trong chém giết sinh tử, thực sự là sở hở nghiêm trọng.
– Chết đi!
Thân hình Trần Vũ xẹt qua một đạo tàn ảnh, cấp tốc xông đến trước người tên kia, một quyền đánh xuống trước ngực tên vung roi.
“Bồng cạch!”
Một quyền Âm Sát bá đạo này, trực tiếp đánh cho lồng ngực tên cao thủ Thông Mạc kỳ này rạn nứt, thổ huyết giữa không trung, rơi xuống đất bỏ mình.
Đánh chết một tên Thông Mạch kì!
Khi bắt đầu giao phong, Trần Vũ tạo ra một một sở hở rất lớn, thành công đánh chết một cao thủ dùng roi khó chơi.
Tất nhiên vì thế hắn cũng trả giá khá nhiều. Dù sao, cao thủ hắn đối mặt không chỉ là một người.
“Keng! Keng!”
Một giây lát sau, “Đồng Bì Chi Thân” của hắn trúng hai ám khí công kích gây ra vết thương thật nhỏ.
Uy hiếp lớn nhất vẫn là một đòn toàn lực của tên Thông Mạch hậu kỳ khác.
– Nhận lấy cái chết đi!
Một tên Thông Mạch hậu kỳ khác, trường mâu trong tay nỗi lên băng sóng lạnh lẽo, nội tức toàn thân rót vào, từ phía sau đâm tới Trần Vũ.
Trần Vũ mới vừa đánh chết một tên Thông Mạch kỳ dùng roi, muốn toàn thân lui lại, là điều không thể xảy ra.
Hắn chỉ có thể thôi thúc Đồng Tượng Công lấy cánh tay mạnh mẽ chống đỡ trường thương toàn lực dưới tay đối thủ.
“Phốc phốc!”
Cánh tay Trần Vũ, lần thứ hai bị cắt, hình như vết thương sâu nửa tấc. Chuyện này đối với Trần Vũ mà nói, từ khi luyện Đồng Tượng Công tới nay, là lần bị thương lớn nhất.
– Làm sao có thể…?
Tên Thông Mạch kỳ dùng thương khiếp sợ không nói nên lời.
Một đòn toàn lực của hắn, lại đánh lén từ phía sau, mà chỉ mang lại cho đối thủ một vết thương nhẹ.
Dạng vết thương này, đối với thể chất mạnh mẽ của Trần Vũ mà nói, không tính là chuyện lớn. Nhưng mà, vết thương này lại làm cho Trần Vũ có chút căm tức.
Hắn đặt chân vào tông môn, sắp sửa trùng kích tiến vào đệ tử nội môn, không thể ngờ lại bị cao thủ thế tục làm cho bị thương.
Trần Vũ hạ quyết tâm, sau khi về tông môn, nhất định phải tu luyện Đồng Tượng Công đến cấp độ Đồng Cân. Đến lúc đó, chỉ cần không phải Bảo Khí, cơ bản vũ khí bình thường với tu vi Thông Mạch kì sẽ không gây ra tổn thương gì cho hắn.
– Cút!
Cánh tay Trần Vũ vung lên, tên Thông Mạch kỳ dùng thương bị quăng ra một khoảng cách xa.
Nhưng hắn không tiếp tục đuổi giết tên này nữa. Tên cao thủ dùng thương này, trong những người còn lại có thực lực mạnh nhất, phương diện trực tiếp tác chiến cũng là mạnh nhất. Một khi cùng hắn chính diện triền đấu, sẽ rơi vào vây đánh của bốn tên Thông Mạch kỳ khác.
“Vụt bạch!”
Thân hình Trần Vũ thoắt một cái, giống như để lại một đạo tàn ảnh ở chỗ cũ, lóe ra ám khí công kích, hướng thẳng về phía bốn tên Thông Mạch kì còn lại.
Lúc này trình độ Lăng Vân bộ của hắn, đã tiến sát đến đại thành.
Tên cao thủ dùng thương kia, trong thời gian ngắn, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của hắn.
– Vân Sát Quyền!
Trần Vũ vung một quyền ra, Vân Sát nội tức như hung thú gào thét, một luồn sát khí âm hàn bạo ngược, đóng kín tên Thông Mạch trung kì sử dụng ám khí.
– Á!
Tên cao thủ Thông Mạch trung kỳ, hoàn toàn không ngăn được một quyền bạo lực hung hãn như vậy, trực tiếp bị đánh bay ngược ra xa, phủ tạng bị phá nát.
Trong một khoảng khắc cao thủ thứ hai bị chết thảm.
Trần Vũ hoàn toàn yên tâm, đánh chết tên cao thủ sử dụng ám khí thuộc loại viễn trình này, còn lại một tên Thông Mạch hậu kỳ và ba tên Thông Mạch trung kỳ là có thể đối phó tốt rồi.
“Bạch!”
Hắn thi triển thân pháp, lấy tốc độ nhanh nhất, lần thứ hai bỏ qua cao thủ dùng mâu, thẳng hướng ba tên Thông Mạch trung kỳ.
– Tiểu bối! Có bản lĩnh thì đánh với ta một trận.
Tên cao thủ dùng thương, hai mắt bốc hỏa, truyền ra giọng của một nam tử trung niên.
Trần Vũ cười lạnh một tiếng, lấy thủ đoạn giống nhau, qua mấy hiệp, giống như lôi đình trảm giết ba tên Thông Mạch trung kỳ khác.
Lúc này…
Trên sân, chỉ còn dư lại một tên cao thủ Thông mạch hậu kỳ dùng thương.
“Hít!”
Hắn hít một ngụm khí lạnh, hầu như không suy nghĩ nhiều, lắc mình lui lại.
Cùng lúc đó, phía trên hẻm núi.
“Ầm” một tiếng.
Khuôn mặt Vương Lăng Vân âm trầm, một quyền đạp nham thạch ở dưới chân, gây ra một lỗ lớn.
Giờ phút này, hắn đã biết, không thể cứu vãn nữa.
– Tại sao lại như vậy! Làm sao có thể…?
Hàm răng Vương Lăng Vân cắn chặt, giữa hai hàng lông mày, lộ ra âm lệ không cam lòng sâu sắc.
Chạy đi đâu?
Phía dưới Trần Vũ hét lên một tiếng, truy sát tên cao thủ Thông Mạch kỳ dùng thương kia.
“Sưu sưu sưu!”
Đột nhiên, hai bên bên trong rừng cây, bắn ra không ít phá giáp tiễn, ngăn trở thân mình của Trần Vũ.
Cao thủ dùng thương vô cùng chật vật, tiến vào trong rừng rậm.
Trần Vũ không tiếp tục đuổi giết nữa, mà cúi người, lột khăn che mặt của tên Thông Mạch hậu kì dùng roi.
Đập vào tầm mắt là một tên nam tử trung niên mũi cao. Mặt mũi của người nọ, làm cho Trần Vũ cảm giác rất quen thuộc. Lại liên tưởng đến suy đoán lúc trước, Trần Vũ đột nhiên nhớ tới, lầm bầm nói:
– Người này là một tộc lão của Trần gia! Vương Lăng Vân, quả nhiên là ngươi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!