Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 34: Đến Tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 34: Đến Tay


– Man Ngưu Chi Tủy ư?

Người nữ đệ tử tướng mạo thanh tú đang đứng bên cạnh Nhạc Phong, hướng mắt về phía Trần Vũ.

Xem ra vị nữ đệ tử thanh tú này cùng Nhạc Phong, Đinh Cửu Huy là thành viên của một hội nào đó, địa vị dường như cũng không thấp.

– Đây là Đồng Ngọc Linh sư tỷ.

Đinh Cửu Huy giới thiệu nói.

– Hóa ra là Đồng sư tỷ, chẳng lẽ trong tay ngươi đang cầm vật mà ta cần?

Trần Vũ đang rất nóng lòng.

Đồng Tượng Công của hắn đang đạt tới trạng thái đỉnh phong ở cấp độ đồng bì rồi, tiến độ tu hành cũng không tệ nhưng vẫn còn rất chậm.

Xem ra hiệu quả của những phương thuốc bình dân càng ngày càng kém rồi.

Mà Man Ngưu Chi Tủy là dược liệu thứ hai ở bên trong phương thuốc. Nếu có được dược vật này, thì Trần Vũ cũng bớt đi một phần lo lắng.

– Man Ngưu Chi Tủy đúng là nằm trong tay của ta. Nhưng vật ấy đối với thể chất có tính cải thiện nhất định. Nghe nói có thể gia tăng vài phần lực lượng, giá trị xa xỉ…

Đồng Ngọc Linh lộ ra vẻ khó khăn.

Nghe lời ấy, trong lòng Trần Vũ thầm tính toán.

“Có giá trị xa xỉ à? Trong tay mình còn lại một nguyên thạch, chỉ sợ không đủ dùng.”

– Không biết Đồng sư tỷ, muốn giao dịch cái gì, hoặc là muốn bao nhiêu nguyên thạch.

Trần Vũ kiên trì nói.

Trong lòng của hắn tính toán, nếu thật sự không thương lượng được sẽ mang kiện “Bán Bảo Khí” bán ra ngoài, mới có thể đổi ra một số nguyên thạch.

– Không bằng như vậy đi.

Đồng Ngọc Linh hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

– Xem Trần sư đệ vừa rồi giao phong cùng Dương Phàm, cơ bản đã có trong nhóm mười người có thực lực cao nhất ở ngoại môn. Nếu như Trần sư đệ có thể giúp ta làm một chuyện, thì sẽ miễn phí tặng cho ngươi.

“Miễn phí?”

Trần Vũ không thể tin nổi, Đồng Ngọc Linh hiển nhiên vừa ý với thực lực của mình, như vậy việc muốn mình đi làm, chắc có lẽ không quá dễ dàng.

– Ah, Đồng sư tỷ là vì sự kiện kia sao? Nhiệm vụ của Tru sát bảng – diệt trừ sáu, bảy mươi Huyết Thủ Ngốc Lang. Cho dù thực lực chúng không tầm thường. Nhưng nếu là Đồng sư tỷ cùng Trần sư huynh liên thủ, thì sẽ có bảy phần thắng.

Nhạc Phong cười nói, hiển nhiên đã biết rõ nội tình.

“Tru sát bảng? Huyết Thủ Ngốc Lang?”

Trần Vũ đã đại khái hiểu được sự việc, Đồng Ngọc Linh tiếp nhận một nhiệm vụ của tru sát bảng, muốn mang thêm mình để gia tăng phần thắng.

– Ta tiếp nhận nhiệm vụ này, không chỉ vì giải thưởng mà vì Huyết Thủ Ngốc Lang từng lấy đi tính mạng vài tộc nhân của ta.

Khuôn mặt Đồng Ngọc Linh chợt nhíu lại.

– Thì ra là thế. Vậy xin hỏi Huyết Thủ Ngốc Lang tu vi và thực lực ra sao.

Trần Vũ hỏi.

Đồng Ngọc Linh nói:

– Huyết Thủ Ngốc Lang, cũng đã tới Thông Mạch hậu kỳ giống như ta, một thân công lực thâm hậu, tâm ngoan thủ lạt, xảo trá vô cùng. Hơn hết, ta và ngươi liên thủ, phần thắng lớn hơn, cho dù không thành công, cũng không lo lắng đến tính mạng. Hơn nữa, mặc kệ nhiệm vụ có thành công hay không, chỉ cần Trần sư đệ xuất lực, ta đều tặng cho ngươi.

Đồng Ngọc Linh đã nói rõ ràng như vậy, Trần Vũ tự nhiên sẽ không chối từ, lúc này cũng đáp ứng.

Hai người thương nghị chi tiết, đại khái cần ba đến năm ngày sau, xác thực tin tức của Huyết Thủ Ngốc Lang sẽ tiến hành tru sát.

Sau khi thương nghị xong, Trần Vũ đắn đo một hồi rồi nói:

– Cái này… Sư tỷ có thể đưa cho ta sớm được hay không?

Chủ yếu là hắn quá cần thiết vật ấy. Nếu sớm có đủ phương thuốc, thực lực của hắn sẽ nhanh chóng thăng tiến.

– Được rồi, ta tin tưởng ngươi một lần.

Đồng Ngọc Linh cùng Nhạc Phong trao đổi một ánh mắt, rồi đáp ứng.

Trần Vũ tự nhiên mười phần kinh hỉ, hắn chỉ thử hỏi thoáng qua, tâm lí đã chuẩn bị sẽ bị cự tuyệt. Dù sao căn bản hắn và Đồng Ngọc Linh không quen biết, mà giá trị đồ vật lại xa xỉ.

Rất nhanh.

Trần Vũ tiếp nhận một lọ nhỏ bằng nắm tay trẻ em. Bên trong có một đoàn sâu đỏ như lửa.

– Cái này chính là huyết tủy “Hồng Giác Hung Ngưu”, xem như cùng loại với Man Ngưu Chi Tủy. Vài ngày trước, cao thủ gia tộc bọn ta đều xuất thủ, khó khăn lắm mới săn giết được một con. Thực lực của nó đã đạt tới Luyện Tạng kỳ rồi.

Đồng Ngọc Linh giới thiệu.

Trần Vũ gật đầu thoả mãn, Man Ngưu Tủy với tư cách là tài liệu chính, phẩm chất càng cao thì hiệu quả càng tốt.

Trong lầu các.

Một đám đệ tử đang lén lén lút lút giao dịch.

– Huyết khí đan, có tác dụng gia tăng nội khí cùng thông mạch, giao dịch năm mươi năm hỏa hầu Hoàng Linh Sâm.

– Cầu mua tài liệu luyện khí…

– Đao pháp gia truyền, có thể so với trung giai võ học, giao dịch Uẩn Thể Đan.

Một ít đệ tử, đã không thể chờ đợi được mà nói ra sự cần thiết của bản thân.

Rất nhiều tài nguyên khan hiếm, phải ra tay nhanh. Nhất là hiện tại, ngày ngoại môn thi đấu càng ngày càng gần.

Trần Vũ nhìn qua, phát hiện trên người ngoại trừ một kiện Bán Bảo Khí còn lại không có bảo vật gì giá trị.

Bởi vì nguyên thạch hạn chế nên có nhìn trúng đồ vật nào cũng vô lực xuất thủ.

Ngược lại là hắn từng lấy được một khỏa Uẩn Thể Đan, tựa hồ có chút được hoan nghênh, chỉ là xuất ra một khỏa, đã bị đấu giá giao dịch đi.

Hơn nữa Uẩn Thể Đan phẩm chất còn là hạ phẩm.

– Uẩn Thể Đan, đối với Nhập môn tam gia đều mang lại hiệu quả, bất kể là Thông Mạch, hay là Luyện Tạng, đều có thể tinh tiến tu vi. Phẩm chất càng cao, hiệu quả càng tốt.

Theo Nhạc Phong nói, hắn đã nhận được đáp án.

Trần Vũ ý thức được, chính mình lấy được khỏa trung phẩm Uẩn Thể Đan, giá trị so với trong tưởng tượng lại càng cao.

Nghe Nhạc Phong nói, Uẩn Thể Đan tồn tại trong ngoại môn đều là hạ phẩm nhưng lại khó gặp. Vì vậy mỗi khi xuất hiện đều bị đoạt đi.

Một lúc lâu sau.

Trong phiên giao dịch đã tiến nhập khâu cuối cùng. Rồi sau đó, tức thì tiến vào khâu trao đổi võ học.

Trao đổi võ học chủ yếu là thảo luận võ học. Những nan đề gặp phải trong quá trình tu luyện đều được mang ra để trao đổi.

Ở phương diện này, Trần Vũ đang ở trong vòng luẩn quẩn, tự nhiên không có lên tiếng.

Ngược lại, Nhạc Phong là một trong thiên tài ngoại môn nên luôn bị chú ý. Giảng thuật một ít tâm đắc tu luyện với cả tính tình hắn ôn hòa nên được hỏi thăm nhiều lần.

Đệ nhất thiên tài ngoại môn Nam Cung Lễ, cho dù thực lực tu vị mạnh mẽ, nhưng không thế nào mở miệng.

Đang trong lúc nghe phân tích và trình bày, trên mặt Nam Cung Lễ ẩn ẩn chút ít khinh thường.

– Xem ra, ngoại môn đã không còn có thể xúc tiến ta nữa rồi.

Nam Cung Lễ lắc đầu.

Nếu không phải nhìn trúng giải thưởng đệ nhất ngoại môn, hắn đã sớm tiến vào nội môn rồi.

Bỗng nhiên ánh mắt Nam Cung Lễ rơi xuống trên người Trần Vũ – kẻ đang trầm mặc từ đầu đến giờ.

– Vị Trần sư đệ này, ta xem nội tức của ngươi khi giao chiến có chút nhìn quen mắt, rất giống công pháp của tông môn. Mà ngươi có thể đem tu luyện tới hỏa hầu như thế, đã hơn chín phần đệ tử ở đây rồi.

Nam Cung Lễ tay cầm quạt xếp, giống như rất có hứng thú quét hai mắt về phía Trần Vũ.

Nội tâm Trần Vũ máy động.

Không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên đề cập chính mình, trong lời nó còn có ý tứ khen ngợi. Chẳng lẽ Nam cung Lễ đã khám phá ra mình tu luyện Vân Sát Quyền.

Hắn lúc trước xuất thủ, mặc dù vận dụng vân sát nội tức, nhưng không chính thức vận dụng Vân Sát Quyền pháp.

Giờ phút này, ánh mắt của rất nhiều người đổ dồn về phía Trần Vũ, có kiêng kị, có kinh ngạc, càng có cả khinh thường.

Nhạc Phong, Đinh Cửu Huy cùng mấy người khác tất nhiên giật mình không nhỏ.

Nam Cung Lễ, chính là đệ nhất thiên tài ngoại môn, thậm chí có thể xem như chuẩn nội môn đệ tử.

Luận theo thực lực chân chính, chỉ có Đoạn Kiêu Long có khả năng thắng hắn mà thôi.

Nói cách khác thực lực Nam Cung Lễ tại ngoại môn có một không hai. Nhân vật cao ngạo như vậy, tại võ học trao đổi liên tiếp tỏ vẻ khinh thường, mà đối với Trần Vũ lại mở miệng khen ngợi.

– Nam Cung sư huynh khen sai rồi, Trần Mỗ tu vị nông cạn, khả năng ngươi nhận lầm rồi.

Trần Vũ bình thản hồi đáp.

Nếu đối phương không nêu lên những vấn đề liên quan tới Vân Sát quyền thì hắn cũng không muốn đề cập thêm nữa. Bởi khi biết về nó thì tại ngoại môn thi đấu, rất dễ dàng để phòng tránh và hóa giải.

Lúc xế chiều, ngoại môn giao lưu hội đã kết thúc.

Trong lần giao lưu lần này, ngoại trừ Đoạn Kiêu Long xếp hạng thứ nhất về chiến lực, trong nhóm 20 người đứng đầu đã có tới mười lăm người.

Trần Vũ nghe nói qua truyền thuyết về Đoạn Kiêu Long.

Nghe nói, Đoạn Kiêu Long hai năm trước thi đấu đã một lần đứng tới thứ hai. Lúc ấy, kỳ thật hắn có cơ hội xếp thứ nhất, nhưng không biết vì lí do nào đó nên đã xin rút lui.

Về phần năm trước thi đấu, Đoạn Kiêu Long căn bản không có tham gia.

Nghe nói, người này tu luyện loại công pháp đặc biệt, nhiều lần cùng Luyện Tạng Kỳ giao phong, chưa thấy ghi chép thất bại.

Bên trong ngoại môn.

Đoạn Kiêu Long cùng Nam Cung Lễ là hai tòa núi lớn không thể vượt qua.

Một đám thâm niên đệ tử, nhao nhao đi ra ngoài sân nhỏ.

Vương Lăng Vân, Dương Phàm, cùng với một thiếu niên mặt tròn, đứng chung một chỗ.

Thiếu niên mập mạp, đúng là kẻ đang đứng ở bài danh thứ bảy – Hoàng Viên.

– Ta… Ta không tới vì Mục Tuyết Tình, ngươi xác thực thật là bị kẻ này thực hiện được rồi sao?

Hoàng Viên trừng trừng đôi mắt nhỏ, mang dáng vẻ không tin.

– Chắc chắn một trăm phần trăm! Ta cùng Trần Vũ, Mục Tuyết Tình ở cùng một tòa thành. Có một lần về nhà, chứng kiến hai người kia thậm thụt ở bờ ruộng làm cái sự tình xấu hổ…

Vương Lăng Vân với vẻ mặt oán hận nói.

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Viên cùng Dương Phàm đều trầm xuống.

Nhất là Hoàng Viên, trong mắt tràn ngập lòng đố kị cùng phẫn hận.

Nhớ ngày đó, hắn từng bị Mục Tuyết Tình cự tuyệt, thật là tức chết!

Giữa đường.

– Trần sư đệ.

Nhạc Phong đột nhiên mở miệng, gọi Trần Vũ vào một bên.

– Nhạc sư huynh có chuyện gì?

Trần Vũ hỏi.

– Ta gọi ngươi là vì hai sự tình.

Nhạc Phong dừng một chút, nói:

– Chuyện thứ nhất, ngươi tại ngoại môn, phải cẩn thận làm việc. Nam Cung Lễ, Hồ Nhất Phách, Hoàng Viên, đều người từng theo đuổi Mục Tuyết Tình. Nam Cung Lễ thì không sao, nhưng Hồ Nhất Phách cùng Hoàng Viên không phải là loại lòng dạ rộng lớn.

Nghe vậy, Trần Vũ nhướng mày.

Trong lòng của hắn thầm than, Mục Tuyết Tình đi nội môn, nhưng lưu lại cho mình vô vàn phiền toái.

Chẳng lẽ Trần Vũ có thể hướng ra phía ngoài tuyên cáo, chính mình cùng Mục Tuyết Tình không có phát sinh chuyện gì hay sao.

Nhưng làm như thế, mặc kệ người khác tin hay không. Đầu tiên sẽ đưa tới hành vi làm kinh sợ chúng nhân.

Mà tại tông môn, càng kinh sợ, càng dễ bị ức hiếp.

– Ta sẽ cẩn thận.

Trần Vũ gật đầu, nhưng trong mắt cũng không xuất hiện vẻ sợ hãi.

Mặc kệ có bao nhiêu phiền toái, hắn sẽ đôi thiết quyền kia, quét ngang sóng gió.

– Chuyện thứ hai. Ngày đó ta đưa cho ngươi Lăng Vân Bộ, hy vọng Trần sư huynh không truyền ra bên ngoài. Cái này đối với ngươi và ta, đều không có chỗ tốt.

Nhạc Phong tiếp tục nói.

– Đây là điều tất nhiên rồi.

Trần Vũ lập tức đã minh bạch. Đây mới là ý đồ của Nhạc Phong!

Nhạc Phong tu luyện Lăng Vân Bộ đã đến đại thành, luận thân pháp, tốc độ, tại ngoại môn, có thể đứng vào nhóm ba người giỏi nhất.

Nếu như, Lăng Vân Bộ bị Trần Vũ truyền ra bên ngoài, sau đó bị người khác học được, nắm lấy huyền cơ trong đó, thật là một điều tồi tệ với Nhạc Phong.

Tuy nhiên Trần Vũ cũng đã tu luyên Lăng Vân Bộ gần tới đại thành, tự nhiên sẽ không làm loại sự tình này.

– Ân, ta tại đây vừa vặn có một cây Nguyên Chu Thả0 xem như đối với sư huynh đền bù tổn thất.

Nhạc Phong mỉm cười, lấy ra một gốc dược thảo cao nửa xích.

Nguyên Chu Thảo!

Tim Trần Vũ đập mạnh, không cách nào che dấu được sắc mặt vui mừng. Nguyên Chu Thảo đúng là tài liệu cuối cùng mà hắn còn thiếu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN