Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 5: Vũ kỹ đại thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 5: Vũ kỹ đại thành


Khoác tay đi ra cùng thiếu nữ mà Trần Vũ có cảm giác không thật.

Khuôn mặt Mục Tuyết Tình xấu hổ mà ửng hồng như hoa mẫu đơn vừa hé sau cơn mưa làm cho người ta chỉ muốn đến che chở tạo ra một loại mỹ cảm thoát tục. Mái tóc của thiếu nữ này suôn mềm, lại thoang thoảng mùi hương, thoáng qua bên tai làm lòng Trần Vũ rộn ràng lửa nóng. Nhất là cánh tay nõn nà, trắng bóc của nàng truyền đến cảm giác mềm mại chân thật.

Chẳng qua, nơi con tim vẫn đang đập từng nhịp mạnh mẽ, truyền cho hắn một niềm tin cường đại nên không khiến cho hắn quên hết mọi thứ. Trải qua sự cải tạo và dung nhập của trái tim thủy tinh mà không chỉ thân thể của Trần Vũ thay đổi mà tư duy phản ứng đều hơn xa dĩ vãng.

Nghĩ lại mọi chuyện, Trần Vũ có cảm giác không đúng lắm. (DG: Có cái gì đó sai sai =)))

Cho nên mới có câu nói “sự tình khác thường tất có yêu dị”! (DG: gì cũng có nguyên nhân của nó hết bấy bì à)

Hai năm gần đây, hắn vẫn một mực theo đuổi Mục Tuyết Tình nhưng nàng không cự tuyệt cũng chẳng đồng ý, loại thái độ vừa gần vừa xa như thế này làm hắn không nỡ dứt khoát. Trong lòng hắn luôn nghĩ: không phải là Mục Tuyết Tình không thích mình mà có thể vì nguyên do nào đó phải xa lánh hắn.

Nhưng bây giờ.

Mục Tuyết Tình khoác tay mình trước mặt mọi người, hành động thân mật như thế này thì có hơi à lạ.

Đi ra khỏi Thực đường, thiếu nữ kế bên chợt dừng bước.

“Trần đại ca.”

Đột nhiên Mục Tuyết Tình buông tay, trên mặt cũng không còn nét ửng hồng nữa. Nàng hít một hơi sâu, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào hắn, dường như nàng đã ra quyết định nào đó.

Thiếu nữ kế bên chợt buông tay làm cho Trần Vũ có chút mất mác. Lúc Mục Tuyết Tình thay đổi sắc mặt, ánh mắt trong vắt và bình tĩnh như mặt hồ làm hắn cảm thấy lạ lẫm.

“Tuyết Tình muốn nói gì?”

Trần Vũ đè nén tâm tình, tiếng con tim vẫn vang lên từng nhịp trầm ổn, truyền cho hắn can đảm để nhìn thằng thiếu nữ trong mộng của mình, đó là việc mà hắn chưa từng dám làm trước đây.

Mục Tuyết Tình cảm thấy nao nao, dường như thiếu niên trước mặt đã khác xưa nhiều rồi. Chẳng qua, dù sao đi nữa cũng không ảnh hưởng đến dự định của nàng.

“Trần đại ca, với tư chất của huynh nếu quay về gia tộc ở thế tục có lẽ sẽ tốt hơn. Dường như ở tông môn không thật sự hợp với huynh, Tuyết Tình cũng không đành lòng thấy huynh bị người khác khi dễ…”

Âm thanh dịu dàng của Mục Tuyết Tình lẩn quẩn bên tai hắn. Lời nói kia rất êm dịu nhưng hàm ý khéo léo trong đó lại làm lòng hắn rét buốt.

Trong nháy mắt, Trần Vũ như đang trải qua một loại ảo giác từ trên một đám mây rực rỡ mà ngã vào vực sâu không đáy; lại như ai đó tạt một chậu nước lạnh vào tâm trạng đang bùng cháy của hắn.

“Nàng cảm thấy tư chất ta hạn chế nên muốn ta rời khỏi tông môn, trở lại thế tục sao? Nói như vậy, hành động lúc nãy của nàng chỉ là muốn “bảo vệ” cho ta thôi sao?”

Trần Vũ ngắt ngang lời của nàng.

Khuôn mặt kiều diễm của Mục Tuyết Tình chợt cứng đờ. Nàng đã cố gắng lựa lời, uyển chuyển nói ra vì không muốn tổn thương lòng tự trọng của Trần Vũ. Nhưng không ngờ đối phương lại thẳng thắn ra như vậy.

Đúng vậy!

Lúc nãy, hành động của nàng trong Thực đường chính là vì không muốn nhìn thấy hắn bị người ta khi dễ, chính là một hành động “bảo vệ” đấy.

“Đúng thế!”

Mục Tuyết Tình cắn răng, khuôn mặt lễ độ nói: “Ta xuất phát từ lòng hảo tâm nên mới đề nghị Trần đại ca trở về thế tục, Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì!?” – Trần Vũ vô cùng tỉnh táo hỏi lại.

“Rất nhanh, ta sẽ trở thành đệ tử nội môn. Cho nên đến lúc đó, dù cho Trần đại ca có làm gì đi nữa thì cuối cùng, chúng ta… vẫn là người của hai thế giới mà thôi.”

Sau khi nói hết lời, Mục Tuyết Tình khẽ thở dài trong lòng, ánh mắt trở nên bình tĩnh. Khi nói ra “quyết định” đã làm nàng đắn đo bao ngày thì tâm trạng lúc này của Mục Tuyết Tình đã nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn bất an, áy náy nữa.

Cuối cùng thì chúng ta… vẫn là người của hai thế giới!!!

“Đây chính là suy nghĩ của nàng!?” – Trần Vũ chợt nở nụ cười.

Những lời nói này của Mục Tuyết Tình đồng nghĩa với việc nàng đã phân rõ giới hạn giữa hai người, cũng có nghĩa rằng những trả giá và tình cảm của hắn trong quá khứ đều trôi theo dòng nước hết rồi.

Nội môn! Đó chính là hạch tâm của Vân Nhạc Môn.

Hơn nữa, đệ tử nội môn sẽ là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, khác xa một trời một vực với đệ tử ngoại môn. Dựa vào biểu hiện của hắn trong hai năm qua thì muốn tiếp tục ở lại ngoại môn là điều không dễ. Theo một cách nói khác thì những gì Mục Tuyết Tình nói ra cùng với quyết định của nàng đều không có gì sai cả.

“Trần đại ca, Tuyết Tình biết huynh là một người tốt nên cảm thấy hổ thẹn với huynh. Nếu huynh thật sự muốn tiếp tục ở lại tông môn thì chỉ cần ta còn ở đây sẽ không để ai ức hiếp huynh cả.”

Mục Tuyết Tình khẽ cắn môi, vẻ mặt tràn đầy áy náy. Dù sao hai người họ đã biết nhau từ nhỏ, đôi bên đều có ấn tượng tốt với nhau.

Mình phải làm sao để không làm tổn thương lòng tự trọng của hắn? Nàng lo Trần Vũ sẽ không chịu nỗi đả kích lớn như vậy.

“Cảm ơn nàng.”

Trần Vũ nói ra ba chữ dài thượt, trên mặt nở một nụ cười khó hiểu.

Nụ cười đó làm cho người ta có cảm giác giải thoát, như bỏ đi được gánh nặng nào đó.

Nhớ lại mấy năm vừa qua, hắn vẫn luôn theo đuổi Mục Tuyết Tình, cảm thấy đối phương lúc gần lúc xa, rồi ngày càng lạ lẫm, quá tầm tay với.

Nguyên nhân đã rõ!

Thì ra Mục Tuyết Tình đã tiến bộ đến như thế, nàng sắp bước vào nội môn rồi.

Như thế xem ra, những đệ tử ngoại môn kia, dù là hắn hay Vương Lăng Vân và nhiều người ái mộ khác nữa đều làm chuyện vô nghĩa.

Khác biệt duy nhất là Trần Vũ đã từng có được sự quan tâm của thiếu nữ này, chẳng qua chuyện này có được xem là ‘tuy bại mà vinh’ hay không?

Trần Vũ không khỏi nghĩ vẫn vơ: nếu Mục Tuyết Tình từ chối từ đầu, cắt đứt mọi tư tưởng của hắn thì có lẽ hai năm này mình đã tập trung tinh lực để tu hành rồi. Nói không chừng, bây giờ mình đã đột phá Thông Mạch Kỳ cũng nên, ít nhất xác suất cũng cao hơn mấy thành. (DG: Phũ, gái từ chối giờ hối hận =)))

“Cũng may, bây giờ vẫn chưa muộn.”

Trần Vũ xua tan mọi nặng nề, trong lòng trở nên nhẹ nhàng, tuy rằng có chút đau xót nhưng dù sao cũng đã vượt qua cánh cửa này rồi.

Cảm ơn!?

Đôi ngươi xinh đẹp của Mục Tuyết Tình nhìn kỹ Trần Vũ một lần, bất chợt nàng cảm thấy có chút không hiểu được thiếu niên này.

“Ta sẽ ở lại tông môn nhưng sẽ không cần sự che chở của nàng.”

Trần Vũ lạnh nhạt nói ra.

Tu hành võ đạo là con đường mà hắn luôn tha thiết. Thế giới tông môn, cường giả võ đạo mới là chúa tể của thế giới này. Hắn phải bước trên con đường này.

Dứt lời, Trần Vũ quay đi không chút lưu luyến.

Nhìn thiếu niên quay người một cách dứt khoát làm cho lòng Mục Tuyết Tình run lên một cách khó hiểu, có chút mất mác, cùng cảm giác đau nhói.

Lúc này đây, bóng dáng thiếu niên kia toát ra vẻ tự tin cùng khí chất cương mãnh đã tác động đến tâm khảm nàng.

“Trần…” (DG: Trần gì mà Trần, chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau nhé, Bánh bèo!)

Đôi mắt Mục Tuyết Tình ửng đỏ.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy như đã mất đi một thứ quý giá nào đó mà không thể nào vãn hồi được nữa.

Đúng lúc này.

Đột nhiên, Trần Vũ quay đầu và để lại một câu nói: “À quên, sau này gặp lại ở nội môn đi.”

“Gặp lại ở nội môn!? Không thể nào!”

Mục Tuyết Tình khẽ lắc đầu đưa ra kết luận, dường như đó là một dạng ý thức rồi.

Tình trạng bây giờ của Trần Vũ nàng rất rõ, chỉ sợ hắn muốn tiếp tục ở ngoại môn đã rất khó rồi.

Rất nhanh, tâm tình của Mục Tuyết Tình đã bình ổn lại, trong mắt nàng ánh lên sự kiên quyết và bình lặng.

Nếu đã lựa chọn con đường này thì nàng sẽ không bao giờ hối hận!

Nàng có gia tộc của mình, có nhân sinh, có mục tiêu, có tương lai để phát triển thì sao lại phải lưu luyến hiện tại, đặt mình vào chút tình cảm mông lung còn chưa bắt đầu nào đó?

***

Sau khi chia tay Mục Tuyết Tình, Trần Vũ vội chạy thẳng một đường đến núi hoang ngoài tông môn.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Một đường nhảy lên, Trần Vũ cảm thấy bản thân trở nên nhẹ nhàng, thế giới trong mắt cũng ngày càng rộng mở hơn.

Sau khi trải qua kinh nghiệm đau đớn ngắn ngủi kia, lòng hắn đã vén hết mây đen, chỉ còn lại trăng rằm sáng ngời, rộng mở.

“Ta nhất định phải đứng vững trong tông môn và bước vào nội môn. Ta muốn gia tộc mình phải cường đại, để cho phụ mẫu phải tự hào về ta…”

Trần Vũ nhảy lên cao (nguyên tác là lăng không nhưng lúc này TV có bay dc đâu mà lăng không) rồi thét lên một tiếng thật dài.

Tại thời khắc này, tinh thần và lực lượng của thiếu niên kia trở nên mạnh mẽ, phấn chấn hơn rất nhiều khi xác định được mục tiêu của đời mình.

Chỉ là hắn không hề biết rằng. Một bước tới này của hắn đã đưa bản thân mình đi xa và đứng ở chỗ cao đến mức nào đâu.

Trong rừng hoang núi thẳm.

“Thiết Lê Quyền!”

Thân ảnh thiếu niên chớp động, quyền pháp gào thét truyền ra âm thanh nặng nề của một vậy vị đánh nát, vô cùng kinh tâm.

Thời gian trôi qua.

Uy lực của quyền pháp ngày càng mạnh, thậm chí có một loại ảo giác như gio1 lớn vượt sóng, mưa giông sấm sét vậy. Trần Vũ luyện không ngừng, không chỉ là cố gắng tăng hỏa hầu võ học cùng tu vi mà là tập luyện để thích ứng với sự thay đổi mạnh mẽ của thân thể.

Sau khi dung hợp trái tim thần bí kia thì sự khôi phục của Trần Vũ cực kỳ nhanh chóng, luyện quyền mấy canh canh giờ đều không thấy mệt. Chỉ là khi nào quá đói hắn mới bắt thú rừng làm món ăn.

Nói rõ ra thì thời gian và hiệu quả trong tu hành của hắn vượt xa người thường.

Thời gian lẳng lặng trôi qua.

Hỏa hầu quyền pháp, tu vi, tất cả đều được tăng lên. Nhất là sau sự việc kia thì mọi thứ đều chuyển biến rất nhanh.

Chạng vạng tối mười ngày sau.

Ầm… tạch!

Thiết quyền rít gào chấn vào một gốc cây to bằng chén cơm làm cho nó vỡ nát, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.

Nhất thời bụi đất tung bay, mấy con thú hoảng sợ bỏ chạy.

“Chỉ một quyền đã đánh nát cây gỗ to bằng chén cơm, ‘Thiết Lê Quyền’ đã đạt tới đại thành rồi.”

Ở giữa đám bụi gỗ, thiếu niên nhắm mắt, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Trải qua mười ngày khổ tu không ngừng, ‘Thiết Lê Quyền’ của hắn cũng đạt đến cảnh giới đại thành!

Bình thường thì quyền pháp võ học, chia thành bốn cảnh giới: sơ nhập môn, có chút thành tựu, đạt đại thành, đến đỉnh phong. Gọi tắt là sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong.

Một môn võ học, dù là võ học cấp thấp mà nếu tu luyện đến cảnh giới đại thành đều có uy lực không tầm thường.

Huống chi ‘Thiết Lê Quyền’ được xem là loại dễ học khó tinh, càng về sau uy lực càng lớn. Đối với môn quyền pháp này, lúc sơ thành và tiểu thành thì uy lực có chút không bằng nhưng võ học đồng cấp khác nhưng khi đạt đến đại thành thì uy năng sẽ tăng vọt!

“Thực lực của ta hiện nay thì cho dù chiến một trận với ‘Thông Mạch sơ kỳ’ cũng chưa chắc đã bại.”

Trần Vũ nhắm mắt, cảm nhận lực lượng mạnh mẽ trong thân thể. Lúc này, không chỉ Thiết Lê Quyền đột phá mà ngay cả tu vi cũng đạt đến Đoán Thể đỉnh phong rồi. Mà Đoán Thể đỉnh phong chính là điều kiện đầu tiên để trùng kích Thông Mạch kỳ.

Nói cách khác, bây giờ Trần Vũ có thể thử trùng kích ‘Thông Mạch kỳ’ được rồi, còn việc thành công hay không thì khó nói trước được.

“Không vội, còn nửa tháng nữa.”

Trần Vũ trầm ngâm. Hắn đã từng nghe trưởng lão truyền giáo trong tông môn nói qua, Đoán Thể kỳ tạo dựng căn càng vững chắc càng tốt. Nếu căn cơ vững chắc thì sau khi ‘Thông Mạch kỳ’ mới có thể chứa được nhiều nội tức, con đường võ đạo trong tương lai mới có thể đi càng xa.

Ngoài ra lúc đột phá, công pháp chủ tu cũng quan trọng không kém.

Công pháp chủ tu đẳng cấp càng cao thì nội tình sẽ tích lũy được sâu, thực lực sau khi đột phá Thông Mạch kỳ sẽ càng mạnh mẽ.

Lúc Trần Vũ vừa vào Vân Nhạc Môn đã chọn một võ học cấp thấp là ‘Thiết Lê Quyền’ trong ‘Thiên Võ Các’. Dựa theo quy định thì sau tấn chức Thông Mạch kỳ sẽ có thể miễn phí lựa chọn một môn võ học trung giai có phẩm chất cao. Ngoài ra cũng có thể dùng điểm cống hiến tông môn để đổi!

Khi hoàn thành một ít nhiệm vũ ủy thác của tông môn thì sẽ có điểm cống hiến chẳng qua độ khó trong này cũng không nhỏ. Trần Vũ ngây người ở ngoại môn cũng mười ba năm, điểm cống hiến đã tích lũy được chỉ có thể đổi một công pháp cấp thấp mà thôi. Công pháp như vậy thì chẳng có ích gì với hắn cả.

“Mục tiêu của ta là nội môn nên thời điểm khởi đầu cũng không thể chênh lệch quá nhiều được. Phải gom góp thêm điểm cống hiến để lựa chọn công pháp tốt hơn mới được, sau đó hẵng trùng kích ‘Thông Mạch kỳ’…

Trần Vũ tư lự một phen rồi quyết định rất nhanh.

==========================

Lời dịch giả: Bánh bèo Mục Tuyết Tình sau này sẽ phải hối hận =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN